Trần Tống Mạn thét ầm lên khiến một số bệnh nhân đang ngủ bừng tỉnh giấc. Một nhóm người đi đến song sắt, giật song tạo nên những tiếng ồn lớn, còn có bệnh nhân khác nóng nảy hô to: “Gì đấy, định không cho bố mày ngủ à?”

Các y tá khác cũng vội vàng trấn an bọn họ, ngay cả y tá trưởng cũng bị dọa cho hết hồn, bà ấy tức tốc đi đến đây cùng với bác sĩ trực đêm Hoàng Nhạc, mặt mày thì xanh như tàu lá chuối.

Bà ấy bước tới gần hơn, chỉ thấy Trương Tiểu Hồng đứng ở trước cửa, trong ngực còn ôm lấy Trần Tống Mạn đang run.

Y tá trưởng kéo một cô y tá đang đứng cạnh đó sang, giọng bình tĩnh hỏi: “Họ làm gì la hét nửa đêm vậy?”

Cô y tá chỉ vào hai người đằng kia, vội trả lời: “Chắc là do tiếng hét của 1204 mà tỉnh. Chúng cháu cũng chẳng rõ mô tê gì, chỉ biết các bệnh nhân khác đều bị đánh thức, giờ thì bọn họ nháo nhào lên ạ.”

Y tá trưởng nghe xong gật gật đầu: “Được rồi, cháu đi làm việc của mình đi.” Dứt câu, chân sải bước tới chỗ Trần Tống Mạn.

Mà giờ phút này, Trần Tống Mạn vẫn chưa định thần được. Trong đầu cô cứ ong ong giọng cười man rợ của tên kia, hệt như điệu cười vọng về từ cõi chết, trong lúc nhất thời khiến tâm trạng cô không thể bình tĩnh nổi. Trước mắt mờ mờ ảo ảo, đầu óc váng vất, Trần Tống Mạn có cảm tưởng mình đang bị kim châm vào người.

Cô dùng sức bấu lấy quần áo của Trương Tiểu Hồng khiến quần áo đều nhăn nhúm lại, nhưng làm thế cũng không sao che giấu được sự sợ hãi. Mãi đến khi loáng thoáng trông thấy vạt áo blouse trắng quen thuộc, Trần Tống Mạn mới buông Trương Tiểu Hồng ra, hấp tấp sà vào trong lòng người trước mặt. Nháy mắt, không gian đều yên lặng như tờ.

Hoàng Nhạc luống cuống chân tay đỡ lấy cô, nét mặt còn hơi có phần xấu hổ. Nhưng để trấn an cô, hắn đưa vỗ vỗ sau lưng Trần Tống Mạn, nhẹ giọng nói: “Đừng lo, không sao đâu.”

Trần Tống Mạn vẫn không có phản ứng như cũ, chỉ lặng lẽ vùi mặt vào người hắn. Hoàng Nhạc vừa vỗ về cô, vừa quay qua hỏi Trương Tiểu Hồng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Bác sĩ Hoàng tới là may rồi!” Trương Tiểu Hồng biểu cảm căng thẳng, “lúc nãy tôi đưa 1204 đi toilet, ai ngờ bắt gặp một nam bệnh nhân ở phòng bên cạnh, còn phát ra tiếng cười khủng bố khiến cho 1024 hoảng sợ.”

Y tá trưởng đứng một bên nghe, ngay cả chân mày cũng nhíu chặt: “Toilet nữ sao lại có nam xuất hiện chứ? Bệnh nhân kia là ai, bây giờ ở đâu, ai là y tá chăm sóc hắn?”

Trương Tiểu Hồng nói: “Hình như là bệnh nhân 1002, ban nãy y tá đưa hắn đi toilet, do sơ ý mà để hắn chạy sang gian toilet nữ gây rối ạ.” Chị tỏ ra sợ sệt, “nhưng hắn cười nghe kinh dị lắm, vừa nãy đã được y tá trưởng khu 9 đưa đi rồi.”

Nửa tiếng trước là lúc Trần Tống Mạn thét ầm rồi chạy ra khỏi toilet nhào vào lòng Trương Tiểu Hồng, tình huống lại càng thêm tồi tệ. Hành lang dài hun hút chỉ có hai người các cô, phòng toilet lập lòe trong bóng đêm, bên trong lại nghe văng vẳng điệu cười đòi mạng, dù là Trương Tiểu Hồng có khí khái của đàn ông thì cũng bị dọa sợ tới mức đôi chân mềm nhũn ra.

Tuy nhiên chị chỉ hoảng hốt một lát, hồi sau do phản xạ nghề nghiệp mà trấn tĩnh lại, bèn dùng di động thông báo cho bảo vệ và y tá trưởng phòng trực ban, cũng lôi thêm vài y tá khác có mặt tại hiện trường hỗn độn. Vài người cùng nhau canh giữ cửa toilet, mà bên trong vẫn uất ức khóc than nức nở, sau lại cười. Khi bảo vệ tới, mọi người ra hiệu cho mở cửa phòng, bọn họ mới thấy nam bệnh nhân kia ngồi cuộn tròn trong góc hẹp.

Gương mặt hắn dại ra, biểu cảm đờ đẫn, ống quần xắn lên tới đùi. Trong tay hắn cầm mảnh thủy tinh nhỏ, chẳng biết tìm ở đâu ra, không ngừng rạch trên đùi mình. Máu tươi tràn lan. Dường như hắn chẳng biết đau, cứ dùng sức mà rạch cắt, cổ họng phát ra những tiếng nức nở, rồi lại ngẩng mặt nhìn đám người bên ngoài.

Trần Tống Mạn lại thấy một mảng đỏ tươi.

Hình ảnh này đập vào mắt khiến cô lẩy bẩy không trụ được. Trương Tiểu Hồng nhìn ra điểm bất thường, bèn ôm lấy bả vai cô, giữ chặt tay, và đưa cô đi khuất tầm nhìn. Trần Tống Mạn ứa nước mắt, đôi môi tái nhợt run rẩy, cả người suy nhược vô cùng. Trương Tiểu Hồng vừa gọi điện cho y tá trưởng, vừa gấp gáp trấn định cô: “Đừng sợ, không liên quan tới em, không cần sợ, Tiểu Mạn, bình tĩnh, bình tĩnh nào!”

Mà giờ khắc ấy, suy nghĩ cô như bị xé thành hai mảnh, giằng co nội tâm. Mồ hôi chảy dài sau gáy.

Vài phút trôi qua, hơi thở của cô rốt cuộc mới bình ổn lại, cô chậm chạp buông vạt áo của Trương Tiểu Hồng ra. Trương Tiểu Hồng thở phào một tiếng, thật may vì cô đã tỉnh táo lại rồi! “Cám ơn chị Hồng.” Trần Tống Mạn yếu ớt nói.

Trương Tiểu Hồng nghe xong, lắc đầu một cái, sau đó chuẩn bị đưa cô về phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện