Nàng công chúa của hai tổng giám đốc.
Suốt mấy tháng sau, Triệu Mạn Di ung dung ở nhà dưỡng thai, cũng may bác sĩ Lâm nói, qua một lần sinh nở, cơ thể của cô cũng đã thích nghi hơn với việc sinh con. Cố Hạo Thần làm cô gần như phát điên, cứ hai ngày lại sinh hoạt chuyện kia. Cô cảnh cáo anh là có em bé, anh vẫn không nghe và chỉ độc một câu: “Anh sẽ cẩn thận.”
Nhàn rỗi mãi cũng chán, không chơi với Cố Hạo Văn thì cũng là dạo quanh vườn. Công việc của cô ở Triệu Thế Vương không vì cô có thai mà ngừng lại. Triệu Mạn Di giờ cũng nhàn hơn trước, cô chỉ phê duyệt các kế hoạch và dự án. Phần thực hiện cô giao cho trợ lý Dương Nhậm Vũ đảm nhiệm. Cô cũng không phải đầu tắt mặt tối như trước thức đến thâu đêm nữa. Chiếu theo lời ông xã thân yêu một lần giảm lượng công việc đi.
Triệu Mạn Di hận không thể ném cái bụng bầu sang cho Cố Hạo Thần. Anh không hủy hợp đồng ở nước ngoài thì cũng là giao toàn bộ cho Bạch Phi Hằng đảm nhiệm, làm anh ta tối mặt tối mũi. Còn Cố Hạo Thần thì thản nhiên ngày nào cũng như ngày nào trừ thứ bảy chủ nhật ra, sáng chín giờ đến Cố thị, chiều mới có gần bốn giờ đã phi thẳng về nhà với vợ yêu. Báo chí lại một phen náo loạn, chỉ là mang thai thôi mà, có nhất thiết phải suốt ngày cuốn lấy vợ thế không? Bốn người già thì suốt ngày chỉ xoay quanh chơi với cháu trai, tranh nhau bế ẵm, tranh nhau cho ăn. Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần với chuyện này chỉ có thể cười khổ. Bốn người kia còn hồn nhiên “đề nghị” cô và anh sinh bốn đứa để không ai phải tranh với ai. Triệu Mạn Di sau khi nghe xong đề nghị này thì mặt lạnh tanh bỏ lên phòng, Cố Hạo Thần thì chạy theo vợ yêu xin cứu trợ. Thôi đi nha, anh chỉ thích hưởng thụ quá trình, còn kết quả thì hai đứa là được rồi.
Cuối cùng thì gần tám tháng sau sinh nhật một tuổi của Cố Hạo Văn, Triệu Mạn Di cũng sinh ra một cô công chúa đáng yêu. Nhưng tuyệt nhiên, khi sinh ra, nó chỉ khóc vài tiếng cho có, rồi “mặt lạnh” quay đi. Điều này khiến mọi bác sĩ và y tá ngạc nhiên, Cố Hạo Thần chỉ nhún vai ra bộ “mẹ nào thì con đấy”.
“Con muốn con gái theo họ con.”- một tháng sau sinh, Triệu Mạn Di mới đưa ra quyết định của mình. Ngồi trước hai bên cha mẹ, Triệu Mạn Di ôm con gái vào lòng, đưa ra tờ giấy khai sinh.
Cố Hạo Thần đối với chuyện này cũng không ngạc nhiên, anh sớm biết cô sẽ làm như vậy.
“Thật sự ta thấy con bé theo họ ai không quan trọng, dù gì Triệu Thế Vương cũng phải có người thừa kế.”- ông Cố gật đầu tán thành- “Ta nghĩ cha mẹ con cũng không phản đối, hơn nữa, ta và mẹ Cố Hạo Thần tư tưởng rất thoáng.”
“Vâng, con cảm ơn cha mẹ. Triệu Di Vân là tên con muốn đặt cho con gái.”- cũng may nhà chồng vô cùng hài lòng. Hai bên đều là hai tập đoàn lớn, thừa kế là chuyện đương nhiên.
Đầy tháng cô công chúa Triệu Di Vân cũng được tổ chức rất lớn, khiến mọi người không nhịn được mà thốt lên “tầng lớp tư sản”
Triệu Di Vân được giới báo chí dự đoán sẽ thành băng sơn mĩ nhân trong tương lai.
Dù sao cũng không thể biết chắc được, nhà có hai tảng băng, sớm sẽ thành một châu Nam cực nho nhỏ mất.
Suốt mấy tháng sau, Triệu Mạn Di ung dung ở nhà dưỡng thai, cũng may bác sĩ Lâm nói, qua một lần sinh nở, cơ thể của cô cũng đã thích nghi hơn với việc sinh con. Cố Hạo Thần làm cô gần như phát điên, cứ hai ngày lại sinh hoạt chuyện kia. Cô cảnh cáo anh là có em bé, anh vẫn không nghe và chỉ độc một câu: “Anh sẽ cẩn thận.”
Nhàn rỗi mãi cũng chán, không chơi với Cố Hạo Văn thì cũng là dạo quanh vườn. Công việc của cô ở Triệu Thế Vương không vì cô có thai mà ngừng lại. Triệu Mạn Di giờ cũng nhàn hơn trước, cô chỉ phê duyệt các kế hoạch và dự án. Phần thực hiện cô giao cho trợ lý Dương Nhậm Vũ đảm nhiệm. Cô cũng không phải đầu tắt mặt tối như trước thức đến thâu đêm nữa. Chiếu theo lời ông xã thân yêu một lần giảm lượng công việc đi.
Triệu Mạn Di hận không thể ném cái bụng bầu sang cho Cố Hạo Thần. Anh không hủy hợp đồng ở nước ngoài thì cũng là giao toàn bộ cho Bạch Phi Hằng đảm nhiệm, làm anh ta tối mặt tối mũi. Còn Cố Hạo Thần thì thản nhiên ngày nào cũng như ngày nào trừ thứ bảy chủ nhật ra, sáng chín giờ đến Cố thị, chiều mới có gần bốn giờ đã phi thẳng về nhà với vợ yêu. Báo chí lại một phen náo loạn, chỉ là mang thai thôi mà, có nhất thiết phải suốt ngày cuốn lấy vợ thế không? Bốn người già thì suốt ngày chỉ xoay quanh chơi với cháu trai, tranh nhau bế ẵm, tranh nhau cho ăn. Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần với chuyện này chỉ có thể cười khổ. Bốn người kia còn hồn nhiên “đề nghị” cô và anh sinh bốn đứa để không ai phải tranh với ai. Triệu Mạn Di sau khi nghe xong đề nghị này thì mặt lạnh tanh bỏ lên phòng, Cố Hạo Thần thì chạy theo vợ yêu xin cứu trợ. Thôi đi nha, anh chỉ thích hưởng thụ quá trình, còn kết quả thì hai đứa là được rồi.
Cuối cùng thì gần tám tháng sau sinh nhật một tuổi của Cố Hạo Văn, Triệu Mạn Di cũng sinh ra một cô công chúa đáng yêu. Nhưng tuyệt nhiên, khi sinh ra, nó chỉ khóc vài tiếng cho có, rồi “mặt lạnh” quay đi. Điều này khiến mọi bác sĩ và y tá ngạc nhiên, Cố Hạo Thần chỉ nhún vai ra bộ “mẹ nào thì con đấy”.
“Con muốn con gái theo họ con.”- một tháng sau sinh, Triệu Mạn Di mới đưa ra quyết định của mình. Ngồi trước hai bên cha mẹ, Triệu Mạn Di ôm con gái vào lòng, đưa ra tờ giấy khai sinh.
Cố Hạo Thần đối với chuyện này cũng không ngạc nhiên, anh sớm biết cô sẽ làm như vậy.
“Thật sự ta thấy con bé theo họ ai không quan trọng, dù gì Triệu Thế Vương cũng phải có người thừa kế.”- ông Cố gật đầu tán thành- “Ta nghĩ cha mẹ con cũng không phản đối, hơn nữa, ta và mẹ Cố Hạo Thần tư tưởng rất thoáng.”
“Vâng, con cảm ơn cha mẹ. Triệu Di Vân là tên con muốn đặt cho con gái.”- cũng may nhà chồng vô cùng hài lòng. Hai bên đều là hai tập đoàn lớn, thừa kế là chuyện đương nhiên.
Đầy tháng cô công chúa Triệu Di Vân cũng được tổ chức rất lớn, khiến mọi người không nhịn được mà thốt lên “tầng lớp tư sản”
Triệu Di Vân được giới báo chí dự đoán sẽ thành băng sơn mĩ nhân trong tương lai.
Dù sao cũng không thể biết chắc được, nhà có hai tảng băng, sớm sẽ thành một châu Nam cực nho nhỏ mất.
Danh sách chương