Edit + Beta: Vịt

Tới lúc phần lớn đội viên ký túc xá đều ngủ rồi, Thích Nam Tự cũng không về. Thiệu Phi nhìn chằm chằm giường trống rỗng bên cạnh, nghĩ Tiểu Thích vừa rồi là cãi nhau với ai.

Đáp án không khó đoán được, nhưng có chút không thể tin được.

Ở khu ký túc xá thủ trưởng đều là sĩ quan cao cấp, Trường Kiếm lần này chỉ tới đại đội trưởng, không có chính ủy tới, để cho Thích Nam Tự vừa khóc vừa nháo nhất định là đại đội trưởng Trường Kiếm.

Xem chừng Thích Nam Tự cùng đối phương liên quan không nhỏ, "Sau khi lớn lên" với "Vị thành niên", sau khi lớn lên không chiều nữa nói rõ trước 18 tuổi rất cưng, "Người ngoài" với "người nhà", Thiệu Phi ngắn ngủi mà "Ờ" một tiếng, thầm nghĩ hai người này cư nhiên là thân thích!

Điều này cũng dễ giải thích, Thích Nam Tự xuất thân bộ đội đại viện, nhất định là có thân thích làm lính, đại đội trưởng Trường Kiếm nói không chừng chính là anh trai hoặc chú của Thích Nam Tự.

Khó trách tán gẫu tới cưng chiều với không cưng chiều. Thiệu Phi thở phào nhẹ nhõm, nằm một lát lại có chút thất lạc, thủ trưởng của bộ đội đặc chủng số tuổi cũng không lớn, đại đội trưởng Trường Kiếm có lẽ cùng tuổi với Lạc đội Ninh đội, nói như vậy, hẳn sẽ không cách thế hệ với Thích Nam Tự, khả năng là anh trai lớn hơn.

Thật hạnh phúc, còn có anh trai bảo vệ.

Thiệu Phi trở mình, không có buồn ngủ gì cả, suy nghĩ hỗn loạn, một lát nghĩ nếu như Thiệu Vũ còn ở đây, lúc này là đã giải ngũ hay là vẫn ở trong quân, nếu còn ở trong quân, là lính chuyên nghiệp (*) hay là Sĩ quan, lại nghĩ mình sẽ theo gót Thiệu Vũ cùng một đơn vị hay không - giống như Thích Nam Tự. Như vậy, cậu ở trong quân ngũ cũng có chỗ dựa, cũng có anh trai bảo vệ.

((*) Mình không hiểu các cấp trong quân đội lắm. Ở TQ thì chức này lấy ra từ trong số các binh lính đã phục vụđủ số năm hoặc là chiêu mộ từ các công dân cóđủ kỹ năng chuyên ngành. Hình nhưở Việt Nam phân biệt hai chức Lính chuyên nghiệp và Sĩ quan gọi là Sĩ quan có số và Sĩ quan không số thì phải)

Nhưng mà thế gian không có nếu như, Thiệu Vũ đã sớm mất.

Lúc mệt mỏi dần dần đánh tới, cậu lại nghĩ tới Tiêu Mục Đình. Nếu nói là dựa vào, cậu đã đơn phương coi Tiêu Mục Đình là chỗ dựa. Loại cảm giác này ngọt ngào lại cay đắng, Tiêu Mục Đình là đội trưởng của cả Trung đội 2, là chỗ dựa của rất nhiều người, nhưng cậu có thể buông xuống tâm phòng bị, mặc kệ chính mình đi ỷ lại cũng chỉ có một mình Tiêu Mục Đình.

Sáng sớm hôm sau, mặc dù không cần tập thể dục buổi sáng, các đội viên vẫn là dậy thật sớm. Thiệu Phi quay đầu lại nhìn một chút, trên giường Thích Nam Tự vẫn là không người.

Khẳng định ỳ ở ký túc của anh trai ngủ nướng.

Thiệu Phi cũng muốn ở chỗ Tiêu Mục Đình nghỉ một đêm, nhưng tìm không được lý do. Cũng may sau khi chấm dứt đấu võ trở về Liệp Ưng, tới lúc đó Tiêu Mục Đình cũng sẽ không đuổi cậu về ký túc của Trung đội 2.

Giường của cậu vẫn ở ký túc của Tiêu Mục Đình đấy!

Sáng sớm, sân huấn luyện nổi lên sương mù, các đội viên làm xong nóng người liền tự mình tiến hành huấn luyện thể năng. Thiệu Phi ở trên eo và bắp chân buộc một khối sắt, còn chưa bắt đầu chạy, đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Thích Nam Tự cư nhiên trên người trần truồng, ở khu huấn luyện leo tường luyện tập leo dây thừng 15 mét. Sợi dây kia lớn bằng cổ tay trẻ con, từ trên giá thép rũ xuống, người leo tường dựa vào lực cánh tay và bước chân đi lên, đối với thể lực yêu cầu cực cao. Thích Nam Tự ngược sáng, sau lưng là mặt trời vừa mới dâng lên, Thiệu Phi nhìn hắn tốn sức mà bò lên đỉnh, vốn cho rằng hắn trạng thái không tốt, chờ lúc hắn trượt thừng mà xuống, mới phát hiện tứ chi của hắn đang kịch liệt run rẩy, ngực dồn dập phập phồng, bụng, cổ, trên cánh tay toàn là mồ hôi.

Tốn sức như vậy, là bởi vì luyện tập quá lâu.

"Anh......" Thiệu Phi đi lên, ném chai nước của mình lên phía trước: "Tối qua ở đây?"

Thích Nam Tự một chút cũng không khách khí, vặn mở nắp ngửa đầu liền uống, một bình nước hai ba cái đã bị tiêu diệt hơn nửa, uống đủ rồi mới thở hổn hển nói: "Làm sao, một đêm không gặp đã nhớ tôi?"

Thiệu Phi vốn định bắt chước "Anh không cưng em nữa" mang theo khóc nức nở của hắn, vừa định mở miệng lại nhìn thấy ánh mắt hắn hơi sưng, mặc dù đã không quá rõ ràng, nhưng nhìn ra được mấy tiếng trước đã khóc.

Trêu chọc một người đã khóc qua nhưng muốn làm bộ đánh rắm không có quá bỉ ổi, Thiệu Phi tự xưng là coi như có đạo đức, nuốt lời trở lại, chỉ hỏi: "Luyện bao lâu rồi?"

"Nửa đêm đã bắt đầu, bịt mắt trèo, vác nặng trèo đều luyện, tiếp theo lại leo dây thừng, cậu khẳng định bại bởi tôi." Thích Nam Tự tay phải nắm lấy tay trái, vừa nhu ngón tay tê vừa nói: "Bất quá sợi dây kia cũng quá cmn thô ráp, vân tay của tôi đều mài không còn rồi."

"Anh đừng khoác lác đi, cái này có thể mài dấu vân tay anh sao? Vậy phần tử tội phạm đứa nào cũng trèo dây thừng, đứa nào cũng bị mài hết, cảnh sát cũng không cách nào bắt bọn nó." Thiệu Phi nói túm tay Thích Nam Tự qua, dấu vân tay đều vẫn còn, nhưng quả thực có chút dữ tợn, rất nhiều chỗ trầy da, không ít vết chai cũng bị mài rách, máu rỉ ra dính khắp nơi, trong vết thương còn quấn bùn cát.

"Ây gu." Thiệu Phi than thở: "Găng tay của anh đâu?"

"Lười về ký túc lấy." Thích Nam Tự rút tay về, làm mấy động tác cầm nắm, "Dù sao đều đau quen rồi, đợi lát nữa tưới chút rượu cồn là được."

"Vậy giờ làm gì?" Thiệu Phi nói: "Ban cấp dưỡng còn chưa nấu cơm sáng, nếu không anh trước đi về tắm rửa nghỉ ngơi chút."

"Cậu nghĩ hay nhể!" Thích Nam Tự muốn chọt trán Thiệu Phi, bị một cái tát cả Thiệu Phi quạt trở lại, đành phải sờ mu bàn tay mình nói: "Hẹp hòi! Chọt một cái thì sao?"

Thiệu Phi thiếu chút nữa nói ra "Muốn chọt thì chọt đại đội trưởng của anh đi", Thích Nam Tự lại nói: "Ngày mai đã đấu võ rồi, cậu bảo tôi nghỉ ngơi? Máy Bay, tôi phát hiện cậu rất âm hiểm a, tự mình đến huấn luyện sáng sớm, bảo đối thủ cạnh tranh về ngủ, cái hố này tôi mới không nhảy. Cậu hôm nay luyện cái gì, tôi liền luyện cái đó, cậu đừng hòng trốn tôi luyện tập, cũng đừng hòng chạy đi tìm Tiêu đội thiên vị!"

Thiệu Phi thở dài: "Tiểu Thích, không phải là tôi nói......"

Thích Nam Tự: "Vậy thì đừng nói!"

Thiệu Phi: "......"

Thích Nam Tự hừ một tiếng, hơi nâng cằm lên: "Thôi vậy, cậu muốn nói thì nói đi, nghẹn hỏng người khác còn nói tôi bắt nạt cậu. Nè, tôi hôm nay tâm tình tốt, nghe một chút cũng không sao!"

Rắm chó! Thiệu Phi nghĩ, anh á cái này gọi là tâm tình tốt? Khoác lác cũng phải nháp trước! Mắt còn rất sưng, tôi lòng tốt không chọc rách anh mà thôi.

Thích Nam Tự thấy cậu không nói, "Xì, không nói thì thôi, tôi còn không nghe hiếm."

Thiệu Phi nghĩ thầm bây giờ không thu thập không thể được, học tư thế vừa rồi của Thích Nam Tự, hướng trên trán người ta hung hăng chọt một cái, lại hỏa tốc rút về, vừa chạy vừa mắng: "Tôi vốn không muốn nói, anh nhất định muốn tôi nói, vậy tôi liền nói! Thích Nam Tự, anh cmn thật ấu trĩ, ngu tới nhà bà ngoại rồi! Cái ngữ anh còn muốn theo tôi tập hợp binh vương, kéo cái dương v*t!"

Thích Nam Tự một mình luyện ngu mấy tiếng, lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, đâu đuổi được Thiệu Phi vừa tỉnh ngủ, chạy lảo đảo, còn kéo giọng la: "ĐM! Cmn cậu đứng lại cho tôi!"

Hôm nay Thích Nam Tự thật đúng là không nuốt lời, Thiệu Phi luyện cái gì, hắn luyện cái đó, theo gót đặc biệt sát, cơ hồ một tấc không rời.

Thiệu Phi sâu sắc kinh ngạc, Thích Nam Tự trước kia cũng dính, nhưng không phải cách dính này. Lúc ấy Thích Nam Tự coi cậu là đối thủ cạnh tranh, vô tình cố ý quan sát. Hôm nay quá bất thường, Thích Nam Tự hình như là vì trốn ai đó, lại giống như cố ý làm cho ai đó nhìn.

Lính đặc chủng suy nghĩ nhanh nhạy, Thiệu Phi lập tức liền nghĩ đến đại đội trưởng Trường Kiếm.

Tốt cho Thích Nam Tự anh, giận dỗi với anh trai lấy tôi làm bia đỡ đạn!

Thiệu Phi kỳ thực không phải quá rõ Thích Nam Tự tại sao muốn làm như vậy, nhưng trẻ con nghịch ngợm nhất định là có lý do của mình. Thiệu Phi không có tung tin, chỉ là lúc các sĩ quan cao cấp tới sân huấn luyện tuần sát âm thầm quan sát.

Người rất dễ phân biệt, bởi vì các đơn vị bộ đội đặc chủng băng tay khác nhau, hơn nữa chỉ nhìn phản ứng của Thích Nam Tự cũng biết ai là đại đội trưởng của hắn.

Người nọ vóc dáng rất cao, thần thái uy nghiêm, ăn nói ý tứ, cho dù đứng rất xa, cũng làm cho người ta mười phần cảm giác bị áp bách. Quen ôn hòa của đại đội trưởng và không đứng đắn của chính ủy nhà mình, Thiệu Phi lần đầu phát hiện - À, hóa ra cũng có thủ trưởng như vậy.

Tiếp tục nhìn Thích Nam Tự, từ lúc đại đội trưởng Trường Kiếm xuất hiện, đứa nhỏ nghịch ngợm liền đầy mặt lo âu, liều mạng hít đất, tốc độ kia đều vượt qua người máy rồi.

Thiệu Phi trong lòng cạn lời, đành phải làm theo, một lát lại thấy dư quang Thích Nam Tự lơ lửng, lén lút nhìn về nơi xa.

Thiệu Phi men theo dư quang của hắn, tự nhiên mà nhìn lại, thiếu chút nữa cùng đại đội trưởng Trường Kiếm bốn mắt nhìn nhau. Thiệu Phi lập tức liền hiểu Thích Nam Tự vì sao sẽ khóc, đại đội trưởng kia mặt không biểu tình đứng đó, ngay cả ánh mắt cũng rất hung.

Một câu không nói đều dọa người như vậy, lúc mở miệng phát biểu chẳng phải càng đáng sợ? Thiệu Phi yêu thương mà nhìn Thích Nam Tự một cái, vỗ vỗ vai đối phương: "Tiểu Thích tiểu đáng thương a......"

Thích Nam Tự lập tức nhảy dựng lên, "Ai là tiểu đáng thương?"

"Anh á." Thiệu Phi nói: "Đại đội trưởng của các anh thật đáng sợ."

Biểu tình Thích Nam Tự có không tự nhiên trong nháy mắt, chợt chân mày vặn sâu, ác thanh ác khí nói: "Cái rắm, đại đội trưởng của chúng tôi tốt nhất, loại hùng binh bị nuông chiều như cậu biết cái gì? Tiêu đội của các cậu y như ba ba hiền lành!"

Mí mắt Thiệu Phi nhảy lên, đẩy Thích Nam Tự ra, lẩm bẩm: "Dáng vẻ đội trưởng không hiền lành anh chưa từng thấy, tay tôi đều bị đánh ra máu......"

Rõ ràng là hồi ức không quá vui vẻ, nhưng đột nhiên nhớ tới lại không khổ sở, ngược lại có chút vui vẻ nho nhỏ - ai cũng biết Tiêu Mục Đình ôn hòa, chỉ có cậu biết Tiêu Mục Đình cũng sẽ dạy dỗ người.

Lúc hoàng hôn, huấn luyện viên đưa tới sắp xếp thời gian sát hạch, tổng cộng 7 ngày, 2 ngày đầu là kỹ năng căn bản, bao gồm đánh nhau, bắn, phá các loại, chiếm phần tỷ lệ khá nhỏ, trọng điểm là bộ hành dã ngoại 5 ngày sau, kiến thức chỗ này nhiều hơn, bao gồm sinh tồn, chiến thuật phá tập kích các loại, là sát hạch đối với dã chiến năng lực tổng hợp. Ngoại trừ đội viên, đội trưởng dẫn đội cũng phải tham gia.

Vừa nghĩ tới Tiêu Mục Đình cũng phải tham gia, Thiệu Phi liền ngăn không được mà hưng phấn. Thích Nam Tự ở một bên lại không có tinh thần gì, lúc biết được bộ hành dã ngoại là dựa theo tỉ số thành tích tập thể, trên mặt còn nổi lên tức giận và khinh thường rõ ràng.

Thiệu Phi biết hắn đang phiền cái gì - Lúc đấu võ hắn phải trở lại Trường Kiếm, kỹ năng căn bản 2 ngày trước còn tàm tạm, bản thân lợi hại thì cao, không tồn tại vấn đề bị níu chân; nhưng bộ hành dã ngoại thì khác, chỉ cần tập thể không tốt, cá nhân lợi hại hơn nữa cũng uổng công.

Trường Kiếm là một trong 5 bộ đội đặc chủng lớn, trình độ tổng thể mặc dù không bằng Liệp Ưng mạnh nhất, nhưng lính đặc chủng qua muôn vàn thử thách luyện ra không thể nào không giỏi, nhưng Thích Nam Tự căn bản không cách nào dung nhập vào tập thể này, muốn hắn hợp tác với Phạm Cường, các đồng đội khác, cùng nhau chịu đựng qua 5 ngày, e là khó càng thêm khó, tới lúc đó có lẽ sẽ tình huống đầy rẫy.

Thiệu Phi run chân, chuyện này đối với Liệp Ưng mà nói nhất định là tin tức tốt, đối thủ cạnh tranh cãi nhau nội chiến, quả thực là thua ở xuất phát. Nhưng cậu lại rất để ý Thích Nam Tự, buổi tối nói suy nghĩ với Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình cười nói: "Kỳ thực lần bộ hành dã ngoại này cũng là một cơ hội, để cho Thích Nam Tự cảm thụ chút sức mạnh của tập thể."

"Nếu như cảm thụ không được?" Thiệu Phi hỏi: "Có thể bị cô lập càng thêm kịch liệt hay không?"

"Không nên xem nhẹ tác dụng của hoàn cảnh." Tiêu Mục Đình nói: "Một người lính lợi hại hơn nữa cũng là cá thể đơn độc, Thích Nam Tự có thiên phú hơn nữa, cũng có lúc cần đồng đội, bình thường ở trên sân huấn luyện chưa nhìn ra, một khi tới vùng dã ngoại hoang vu, dưới các loại uy hiếp, cho dù là binh vương, cũng phải cùng chiến hữu vặn thành một sợi dây thừng, huống chi còn có vấn đề vinh dự của đội ngũ. Không cần quá lo lắng Thích Nam Tự, nếu như hắn tiếp tục bị cô lập, vậy chỉ có thể nói rõ hắn không có bản lĩnh, cũng không thích hợp làm một quân nhân."

Thiệu Phi như có điều suy nghĩ gật đầu, nói sang chuyện khác: "Đội trưởng, ngài lần này cũng phải đi bộ cùng chúng tôi."

"Ừ. Tiểu đội trưởng Máy Bay có gì muốn dặn dò sao?"

Thiệu Phi trả lời một nẻo: "Tôi có thể cõng hành lý cho ngài, ngài mệt tôi xoa bóp cho ngài!"

Tiêu Mục Đình cười: "Vậy tôi đói cậu có đào giun bắt rắn nhỏ cho tôi không?"

Thiệu Phi bĩu môi, đầy mặt thống khổ: "Trước kia lúc huấn luyện tuyển chọn Lương đội đã ép bọn tôi ăn, buồn nôn muốn chết."

"Lần này khả năng cũng phải ăn, dù sao cũng là vô bổ cho hành quân." Tiêu Mục Đình còn rất bình tĩnh, "Chỗ tôi có một túi đường trắng, cậu cầm đi giấu, nếu quả thực phải ăn giun, dù gì cũng dính chút đường, khử tanh."

"Nhưng huấn luyện viên sẽ kiểm tra đồ dùng cá nhân."

"Cái túi nhỏ như cái bàn tay, cậu giấu kỹ ai tìm được?"

Thiệu Phi kinh ngạc mà nhìn Tiêu Mục Đình, nhất thời không biết nên làm biểu tình gì.

Trước kia Tiêu Mục Đình đều dạy cậu phải trở thành chiến sĩ tốt hơn như thế nào, đây vẫn là lần đầu tiên dạy cậu làm chuyện mờ ám.

Liên tưởng tới hôm qua Tiêu Mục Đình bởi vì tham ăn mà rơi vỡ bát, Thiệu Phi vui tới mức khóe môi giương lên - đội trưởng ôn nhu mà nghiêm nghị của cậu, dần dần hướng cậu bày ra một mặt ít có người biết được.

___________

Hầy hầy hai hôm trước tui tập trung hoàn nốt bộ Trọng sinh, từ hôm nay tui sẽ edit bộ này đều đều 1 ngày khoảng 2 chương. Dự là tới trước sinh nhật tui sẽ hoàn ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện