Edit + Beta: Vịt
Sau nửa tháng về doanh nghỉ ngơi, cuộc sống lại lần nữa xuất phát sắp đến.
Đối với lính đặc chủng mà nói, ra nước ngoài gìn giữ hòa bình không tính là nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, thậm chí có mấy phần biệt khuất. Chức trách của bộ đội gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc (*) là bảo vệ hòa bình, không phải là tác chiến, trên thực tế chính là "Tự vệ bị động". Đơn vị trọng điểm mà Trung Quốc lần này phái ra là phân đội công binh, phân đội chữa bệnh, gánh vác các loại trách nhiệm sửa gấp đoạn đường, giao thông đầu mối then chốt bị chiến tranh tổn hại, gỡ mìn, cứu hộ khẩn cấp. Bởi vì trong mấy lần hành động gìn giữ hòa bình trước, công binh và quân y ở trong chiến tranh cần dựa vào bảo vệ của lực lượng bộ độ chiến đấu gìn giữ hòa bình của các quốc gia khác, cho nên lần này đặc biệt phái bộ binh gánh vác trách nhiệm bảo vệ, lực lượng chủ yếu là một đơn vị bộ đội bộ binh trinh sát của chiến khu Tây Bộ, lính đặc chủng Liệp Ưng coi như là lực lượng bổ sung của phân đội bộ binh, dùng để ứng đối tình huống khẩn cấp không thể biết trước.
((*) lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc (tên tiếng anh là United Nations Peacekeeping Forces) là một tổ chức có thật, Việt Nam mình cũng tham gia vào lực lượng này)
Sắp xếp như vậy, ước chừng có chút quá đại tài tiểu dụng (*).
((*) đại tài tiểu dụng: dùng người tài không đúng chỗ; giống câu "dao trâu mổ gà")
Nhưng đối với lính đặc chủng trẻ tuổi kinh nghiệm chưa đủ mà nói, chiến trường nước ngoài là một huấn luyện phi thường thích hợp. Ở đó, bọn họ thấy được cảnh tượng vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy ở quốc gia hòa bình, đạt được kinh nghiệm thực chiến mà trong diễn tập khó có thể có được. Mà quốc gia chiến loạn mặc dù nguy hiểm, nhưng giao chiến các phương cực ít trực tiếp hướng bộ đội gìn giữ hòa bình khai chiến. Cho nên so với nhiệm vụ đặc chiến chân chính, tham gia gìn giữ hòa bình hành động càng thêm an toàn.
Vừa tương đối an toàn, lại có thể tích lũy kinh nghiệm thực chiến, đây là nguyên nhân Lạc Phong và Ninh Giác quyết định phái Trung đội 2 xuất chinh.
Trải qua rèn luyện hai năm qua, Trung đội 1 đã hoàn thành giai đoạn trưởng thành, có thể thi nhành nhiệm vụ trình độ bảo mật cao nhất, quan trọng nhất của Liệp Ưng. Mà Trung đội 2 trẻ tuổi, có sức mạnh cần gấp ở trong thực chiến trở nên cường đại hơn.
Thiệu Phi đã sớm nóng lòng muốn thử, chạy tới phòng truyền tin gọi điện thoại cho Thích Nam Tự, một muốn khoe khoang mình và đội trưởng sống chung hòa hợp, tình cảm từ từ ấm lên, hai muốn khoe khoang lập tức phải tới nước nhỏ Toffmanka của Bắc Phi gìn giữ hòa bình. Nhưng gọi điện thoại mới biết, Thích Nam Tự không có ở đại doanh Trường Kiếm.
Người nghe điện thoại đương nhiên không thể nói Thích Nam Tự đi làm gì — cho dù là đối với anh em bộ đội, một vài nhiệm vụ vẫn phải giữ bí mật. Thiệu Phi hiểu, sau khi nói cám ơn cúp điện thoại, khóe miệng hất xuống, có chút mất mát.
Kỳ thực so với khoe khoang, cậu càng muốn cùng Thích Nam Tự trao đổi chút kinh nghiệm theo đuổi người, dù sao Thích Nam Tự theo đuổi Nghiêm đại đội trưởng nhiều năm như vậy, lại là gay trời sinh, nói gì cũng có thể chỉ bảo tên gay nửa chừng cậu đây một chút.
Gần đây trên chuyện theo đuổi Tiêu Mục Đình, cậu cảm giác không đúng lắm, không chỉ có da mặt càng ngày càng dày, số lần làm nũng cũng càng ngày càng tăng.
Lần gối trên đầu gối Tiêu Mục Đình chỉ là kìm lòng không đậu, là thật sự muốn tới gần Tiêu Mục Đình, sau đó dùng đầu cọ tay cũng vậy. Nhưng sau rất nhiều lần, ngay cả bản thân cậu cũng có thể cảm giác được, mình kỳ thực là cố ý làm nũng.
Biết đội trưởng dung túng, cho nên cố ý làm nũng với đội trưởng.
Lúc ý thức được điểm này, cậu rùng mình một cái, cả người nổi da gà.
Một lính đặc chủng chân chính, theo đuổi người sao có thể dùng làm nũng kiểu...... kiểu cô nương này? Đừng nói quân nhân mặc đồ ngụy trang, ngay cả con trai bình thường, có lẽ cũng không ai dựa vào làm nũng để theo đuổi người đi? Thiệu Phi hết sức khổ não, hai vấn đề "làm nũng" và "da mặt dày" làm cho cậu cảm thấy mình rất không hình tượng, cộng thêm "tâm cơ" đùa bỡn lúc trước, càng nghĩ càng cảm thấy theo đuổi người không nên theo đuổi như vậy, thế này quá bỉ ổi.
Nhưng không theo đuổi như vậy thì theo đuổi thế nào?
Cậu chưa từng theo đuổi người, Tiêu Mục Đình là người đầu tiên trong cuộc đời 20 năm của cậu, cậu thật sự không có kinh nghiệm, không biết nếu như không làm nũng cũng không da mặt dày, nên làm thế nào để cho Tiêu Mục Đình trở thành người của mình.
Ở phương diện theo đuổi người, Thích Nam Tự mặc dù rất thất bại, nhưng thất bại cũng là kinh nghiệm. Thiệu Phi đặc biệt muốn hỏi hắn một chút: Tiểu Thích, anh lúc theo đuổi anh trai anh, có làm nũng hay không a? Có giở tâm cơ hay không a? Da mặt có phải rất dày hay không a? Em con mẹ nó rốt cuộc nên theo đuổi đội trưởng như nào a?
Nhưng Thích Nam Tự không có ở đại doanh Trường Kiếm, không ai có thể vì cậu giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc.
Chuyện này cậu cũng không cách nào nói với người khác, ở trong lòng nghẹn lâu đặc biệt muốn phát tiết, đi ra khỏi phòng truyền tin liền 10 lần 400m vượt chướng ngại vật, mệt ra một thân mồ hôi vẫn chưa thỏa nguyện, lại vác gỗ xông xuống hố nước bùn mà đi.
Tháng 11, thời tiết đã rất lạnh, Thiệu Phi giống như con khỉ bùn từ trong hố bò ra, vặn mở bình nước giội bùn, tại chỗ run một cái.
Nhưng nôn nóng trong lòng vẫn không thể nào bỏ xuống được, vô cùng nhớ Thích Nam Tự.
Cho dù Tiểu Thích không thể cho cậu điểm tốt, nhưng làm hố cây (*) túm lại không thành vấn đề.
((*) hố cây: ý là nơi có thể giữ bí mật. Hố cây chính là những cái lỗ trên thân cây do côn trùng đục hoặc máy móc khoét)
Làm gay thật con mẹ nó cực khổ, hố cây tìm khắp không được một cái. Thiệu Phi ở trong gió lạnh ẩm ướt run lên, hít mũi đi về phía ký túc xá.
Tiêu Mục Đình vừa thấy dáng vẻ này của cậu, lập tức vặn mở nước nóng, đẩy mạnh cậu vào phòng vệ sinh, nhíu mày nói: "Ngày mai đã phải tới doanh trinh sát huấn luyện tăng cường rồi, nhanh đi vào tắm, đừng bị cảm."
Nước nóng đã mở một lát, trong phòng vệ sinh tràn đầy khí nóng, Thiệu Phi cởi đồ ngụy trang bẩn thỉu xuống tiến vào trong cột nước, nhất thời từ lòng bàn chân ấm tới ngực.
Không đầy một lát, mặt cũng nóng, khóe môi ngây ngốc mà câu lên, đuôi xương sống dường như nổi lên một đám lửa.
Vất vả cái rắm! Trong lòng nói, làm gay chỗ nào cực khổ? Đội trưởng tốt như vậy, lo mày cảm mạo, còn mở nước nóng cho mày, lát nữa tắm xong chắc chắn có trà gừng nóng hổi uống! Nếu như hắt xì một cái, đội trưởng nhất định sẽ dặn dò thêm quần áo. Mày liền giả bộ không nghe thấy, cố ý không thêm, đội trưởng nhất định sẽ tự mình cầm quần áo tới phủ thêm cho mày!
"Áoooo!" Thiệu Phi càng nghĩ càng hưng phấn, giống như chứng rối loạn vận động kiễng chân mấy cái, một lát thầm mắng mình giở tâm cơ, quá không quang minh chính đại.
Nhưng nghĩ tới kết quả giở tâm cơ, lại khống chế không được mà cao hứng.
Lúc khoác áo, đội trưởng nhất định sẽ lộ ra nụ cười kiểu dung túng, thanh âm trầm thấp, có chút ý tứ hết cách, "Mặc vào, đừng để bị lạnh."
Nước vốn mở nóng, Thiệu Phi vừa nghĩ cái này, đám lửa đuôi xương sống trong nháy mắt cháy lan ra.
"Đội trưởng hey!" Hưng phấn khó nhịn mà lẩm bẩm, dưới chân càng thêm không thành thật, vừa nãy chỉ là kiễng một chút, lúc này trực tiếp nhảy lên. Trên mặt đất không có lót chống trơn, tính thăng bằng của lính đặc chủng rất tốt, cho dù đất trơn, bình thường cũng không xảy ra sự cố trượt chân. Nhưng Thiệu Phi thật sự quá kích động — Nỗi lo lắng mà vừa rồi chạy 400m chướng ngại vật, lăn vũng bùn cũng không đuổi đi được lúc này cư nhiên dùng hình thức kích động xông ra khỏi thân thể, hậu quả chính là lòng bàn chân trượt, ngã chổng vó tứ chi hướng lên trời.
Sàn nhà cực kỳ cứng, may mà cậu phản ứng rất nhanh, lúc tiếp đất xoay người một cái, không ngã tới xương, cũng không đụng thương đầu, chỉ là bên đùi đau tới não tê rần.
Không dám kêu ra tiếng, Thiệu Phi sờ chỗ bị ngã đau, vừa sợ Tiêu Mục Đình trêu ghẹo, vừa có chút muốn Tiêu Mục Đình tới đây nhìn.
Muốn được đội trưởng quan tâm, muốn được đội trưởng thương, nhưng không muốn bị đội trưởng nhìn thấy bộ dáng lúng túng.
Binh Vương bởi vì hoa si mà ngã ở phòng tắm, cái này nếu truyền đi, mặt cũng không còn.
Lúc phòng vệ sinh truyền đến một tiếng bộp, Tiêu Mục Đình đang bỏ táo vào trong bát của Thiệu Phi — Ký túc xá không có gừng, Thiệu Phi lăn một thân bùn trở về cũng không có canh gừng uống, uống chút nước táo đỏ ấm áp thân thể cũng gần như vậy.
Tiêu Mục Đình không nghĩ tới Thiệu Phi tắm rửa có thể tắm tới trên mặt đất, nhưng tiếng kia vừa nghe chính là rơi quá mức, tiếp đó một tiếng kêu cũng không truyền tới, Tiêu Mục Đình không khỏi lo lắng.
Thiệu Phi gần đây đặc biệt thích làm nũng, bị sứt bị đụng thường xuyên cho anh nhìn, tội nghiệp nói: "Đội trưởng, đau."
Lần này làm sao không la?
Tiêu Mục Đình đi tới cửa phòng vệ sinh, không nghe thấy động tĩnh bên trong, cái này không quá phù hợp với hành động gần đây của Thiệu Phi, chẳng lẽ là ngã mạnh, đầu bị sứt?
Ánh mắt Tiêu Mục Đình tối sầm lại, gõ cửa nói: "Thiệu Phi?"
"A?" Thiệu Phi vẫn ngồi trên mặt đất xoa chân, đột nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Mục Đình, lập tức liền khẩn trương, "Đội trưởng?"
"Ngã chỗ ngào?" Vẫn tỉnh, Tiêu Mục Đình thở phào nhẹ nhõm, nhưng có chút lo lắng.
"Không, không ngã chỗ nào a." Thiệu Phi vốn tưởng rằng không kêu ra tiếng, Tiêu Mục Đình liền không biết việc điên rồi cậu tắm ngã chổng vó, cà lăm nói: "Đội trưởng ngài nghe lầm rồi."
Lời này trước sau không logic, Tiêu Mục Đình vừa nghe đã biết không đúng, hơn nữa từ tiếng vòi hoa sen phá đoán, Thiệu Phi lúc này chắc đang ngồi trên mặt đất.
Không đứng dậy nổi?
Nếu như ngã tới đuôi xương sống thì phiền toái.
Tiêu Mục Đình lại gõ gõ: "Tôi muốn đi vào."
Thiệu Phi cả kinh, còn chưa kịp túm khăn lông lên che kín giữa hai chân, đã nhìn thấy khóa cửa bắt đầu chuyển động. Cậu tắm không khóa cửa, từ bên ngoài cũng có thể mở ra.
Hiện tại túm khăn lông tới không kịp nữa, Thiệu Phi mặc dù nằm mơ cũng muốn làm chuyện đó với Tiêu Mục Đình, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người đều trần truồng, tuyệt đối không phải một mình cậu trần trụi mà ngồi trên sàn phòng vệ sinh, cái này quá xấu hổ.
Thế là trong nháy mắt cửa mở ra, cậu mạnh mẽ xoay một cái, vốn định hai tay che háng, đưa lưng về phía Tiêu Mục Đình đứng lên, như vậy không những che kín yếu hại, còn có thể show ra vóc người hoàn mỹ của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu không thể nghĩ tới mình cư nhiên lại trượt chân lần nữa, không chỉ có không đứng lên, ngược lại đưa lưng về phía Tiêu Mục Đình quỳ xuống......
Tiêu Mục Đình lúc đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy chính là cái mông của Thiệu Phi.
"......"
"Đội trưởng!" Thiệu Phi cả mặt đỏ, quên đổi lại tư thế hơi lịch sự, nghiêng đầu qua thẹn thùng mà nhìn Tiêu Mục Đình, trong giọng nói mang theo vài phần oán trách: "Ngài đi vào làm gì a? Tôi thật sự không có ngã!"
Tiêu Mục Đình cũng lúng túng. Trước khi mở cửa nghĩ Thiệu Phi chắc không mặc quần áo, nhưng trượt chân phòng tắm có thể lớn có thể nhỏ, không gãy xương không đụng phải não đương nhiên không sao, nhưng nếu như quả thực ngã phải chỗ nào, chính là chuyện lớn.
Cho nên anh phải vào xem một chút.
Không nghĩ tới Thiệu Phi sẽ đưa mông về phía anh, còn vểnh cao như vậy, vểnh 5 giây cũng không biết đổi tư thế......
Bất quá đã có thể bày ra tạo hình này, vậy nhất định là không có tổn thương tới gân cốt.
Tiêu Mục Đình yên lòng, ho một tiếng: "Không ngã thì đứng dậy, quỳ không chê đầu gối đau?"
Thiệu Phi nghẹn họng trân trối, biết mặt mình không nhặt lại được, phản ứng đầu tiên cư nhiên không phải là lập tức đứng lên, mà là đầu chôn xuống, dán má bỏng chết người áp lên sàn nhà.
Như vậy cái mông liền vểnh cao hơn.
Tiêu Mục Đình triệt để im lặng, "Bịch" một tiếng đóng cửa lại, thầm cảm thấy trái tim nhảy nhanh hơn bình thường nửa nhịp.
2 giây sau, Thiệu Phi hướng trên mông mình vỗ một cái, tức giận đứng lên, nhỏ giọng mắng: "Cho mày vểnh, cho mày vểnh! Xem, dọa chạy đội trưởng rồi!"
Tiêu Mục Đình đương nhiên không phải là bị dọa chạy, trấn định chốc lát, lại hướng phòng vệ sinh nói: "Không sao là được rồi, lần sau chú ý hơn."
"Ờ." Thiệu Phi đáp một tiếng, cúi đầu nhìn một cái, bắp đùi đã xanh đen một mảng, vừa đụng liền đau.
Tắm rửa xong, Binh Vương làm đủ trò cười cho thiên hạ từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, ánh mắt nhìn Tiêu Mục Đình cũng không đúng, đi đường dán chân tường, muốn làm người tàng hình."
Tiêu Mục Đình chỉ chỉ cái chén: "Uống nhân lúc còn nóng."
Thiệu Phi khập khễnh đến gần, nhìn thấy quả táo đỏ thẫm trong bát, biểu tình sáng mấy phần, bưng lên uống một hơi cạn, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cám ơn đội trưởng."
Tiêu Mục Đình liếc chân cậu một cái, biết vấn đề không lớn, chắc là đụng phải thịt, lại thấy cậu vặn vặn vẹo vẹo, còn đang vì chuyện vừa rồi canh cánh trong lòng, liền trêu chọc nói: "Sao lại ngã? Vừa tắm vừa nhảy Hồ Thiên Nga?"
Thiệu Phi "A" một tiếng, nhớ tới mình tinh thần hưng phấn chân vừa kiễng vừa nhảy, thật đúng là con mẹ nó giống như nhảy Hồ Thiên Nga.
Đội trưởng cái này cũng biết?
Vậy đội trưởng có phải cũng biết mình vì sao muốn nhảy Thiên Nga...... Phi, vì sao muốn nhảy hay không?
Tiêu Mục Đình không hề nghĩ mình vừa trêu chọc cư nhiên đem Thiệu Phi nói tới càng lúng túng hơn vừa nãy, nhất thời hết cách, đành phải lảng sang chuyện khác: "Diệp tiểu đoàn trưởng Diệp Triêu của tiểu đoàn trinh sát, trước kia cậu có từng qua lại với hắn không?"
Sau nửa tháng về doanh nghỉ ngơi, cuộc sống lại lần nữa xuất phát sắp đến.
Đối với lính đặc chủng mà nói, ra nước ngoài gìn giữ hòa bình không tính là nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, thậm chí có mấy phần biệt khuất. Chức trách của bộ đội gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc (*) là bảo vệ hòa bình, không phải là tác chiến, trên thực tế chính là "Tự vệ bị động". Đơn vị trọng điểm mà Trung Quốc lần này phái ra là phân đội công binh, phân đội chữa bệnh, gánh vác các loại trách nhiệm sửa gấp đoạn đường, giao thông đầu mối then chốt bị chiến tranh tổn hại, gỡ mìn, cứu hộ khẩn cấp. Bởi vì trong mấy lần hành động gìn giữ hòa bình trước, công binh và quân y ở trong chiến tranh cần dựa vào bảo vệ của lực lượng bộ độ chiến đấu gìn giữ hòa bình của các quốc gia khác, cho nên lần này đặc biệt phái bộ binh gánh vác trách nhiệm bảo vệ, lực lượng chủ yếu là một đơn vị bộ đội bộ binh trinh sát của chiến khu Tây Bộ, lính đặc chủng Liệp Ưng coi như là lực lượng bổ sung của phân đội bộ binh, dùng để ứng đối tình huống khẩn cấp không thể biết trước.
((*) lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc (tên tiếng anh là United Nations Peacekeeping Forces) là một tổ chức có thật, Việt Nam mình cũng tham gia vào lực lượng này)
Sắp xếp như vậy, ước chừng có chút quá đại tài tiểu dụng (*).
((*) đại tài tiểu dụng: dùng người tài không đúng chỗ; giống câu "dao trâu mổ gà")
Nhưng đối với lính đặc chủng trẻ tuổi kinh nghiệm chưa đủ mà nói, chiến trường nước ngoài là một huấn luyện phi thường thích hợp. Ở đó, bọn họ thấy được cảnh tượng vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy ở quốc gia hòa bình, đạt được kinh nghiệm thực chiến mà trong diễn tập khó có thể có được. Mà quốc gia chiến loạn mặc dù nguy hiểm, nhưng giao chiến các phương cực ít trực tiếp hướng bộ đội gìn giữ hòa bình khai chiến. Cho nên so với nhiệm vụ đặc chiến chân chính, tham gia gìn giữ hòa bình hành động càng thêm an toàn.
Vừa tương đối an toàn, lại có thể tích lũy kinh nghiệm thực chiến, đây là nguyên nhân Lạc Phong và Ninh Giác quyết định phái Trung đội 2 xuất chinh.
Trải qua rèn luyện hai năm qua, Trung đội 1 đã hoàn thành giai đoạn trưởng thành, có thể thi nhành nhiệm vụ trình độ bảo mật cao nhất, quan trọng nhất của Liệp Ưng. Mà Trung đội 2 trẻ tuổi, có sức mạnh cần gấp ở trong thực chiến trở nên cường đại hơn.
Thiệu Phi đã sớm nóng lòng muốn thử, chạy tới phòng truyền tin gọi điện thoại cho Thích Nam Tự, một muốn khoe khoang mình và đội trưởng sống chung hòa hợp, tình cảm từ từ ấm lên, hai muốn khoe khoang lập tức phải tới nước nhỏ Toffmanka của Bắc Phi gìn giữ hòa bình. Nhưng gọi điện thoại mới biết, Thích Nam Tự không có ở đại doanh Trường Kiếm.
Người nghe điện thoại đương nhiên không thể nói Thích Nam Tự đi làm gì — cho dù là đối với anh em bộ đội, một vài nhiệm vụ vẫn phải giữ bí mật. Thiệu Phi hiểu, sau khi nói cám ơn cúp điện thoại, khóe miệng hất xuống, có chút mất mát.
Kỳ thực so với khoe khoang, cậu càng muốn cùng Thích Nam Tự trao đổi chút kinh nghiệm theo đuổi người, dù sao Thích Nam Tự theo đuổi Nghiêm đại đội trưởng nhiều năm như vậy, lại là gay trời sinh, nói gì cũng có thể chỉ bảo tên gay nửa chừng cậu đây một chút.
Gần đây trên chuyện theo đuổi Tiêu Mục Đình, cậu cảm giác không đúng lắm, không chỉ có da mặt càng ngày càng dày, số lần làm nũng cũng càng ngày càng tăng.
Lần gối trên đầu gối Tiêu Mục Đình chỉ là kìm lòng không đậu, là thật sự muốn tới gần Tiêu Mục Đình, sau đó dùng đầu cọ tay cũng vậy. Nhưng sau rất nhiều lần, ngay cả bản thân cậu cũng có thể cảm giác được, mình kỳ thực là cố ý làm nũng.
Biết đội trưởng dung túng, cho nên cố ý làm nũng với đội trưởng.
Lúc ý thức được điểm này, cậu rùng mình một cái, cả người nổi da gà.
Một lính đặc chủng chân chính, theo đuổi người sao có thể dùng làm nũng kiểu...... kiểu cô nương này? Đừng nói quân nhân mặc đồ ngụy trang, ngay cả con trai bình thường, có lẽ cũng không ai dựa vào làm nũng để theo đuổi người đi? Thiệu Phi hết sức khổ não, hai vấn đề "làm nũng" và "da mặt dày" làm cho cậu cảm thấy mình rất không hình tượng, cộng thêm "tâm cơ" đùa bỡn lúc trước, càng nghĩ càng cảm thấy theo đuổi người không nên theo đuổi như vậy, thế này quá bỉ ổi.
Nhưng không theo đuổi như vậy thì theo đuổi thế nào?
Cậu chưa từng theo đuổi người, Tiêu Mục Đình là người đầu tiên trong cuộc đời 20 năm của cậu, cậu thật sự không có kinh nghiệm, không biết nếu như không làm nũng cũng không da mặt dày, nên làm thế nào để cho Tiêu Mục Đình trở thành người của mình.
Ở phương diện theo đuổi người, Thích Nam Tự mặc dù rất thất bại, nhưng thất bại cũng là kinh nghiệm. Thiệu Phi đặc biệt muốn hỏi hắn một chút: Tiểu Thích, anh lúc theo đuổi anh trai anh, có làm nũng hay không a? Có giở tâm cơ hay không a? Da mặt có phải rất dày hay không a? Em con mẹ nó rốt cuộc nên theo đuổi đội trưởng như nào a?
Nhưng Thích Nam Tự không có ở đại doanh Trường Kiếm, không ai có thể vì cậu giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc.
Chuyện này cậu cũng không cách nào nói với người khác, ở trong lòng nghẹn lâu đặc biệt muốn phát tiết, đi ra khỏi phòng truyền tin liền 10 lần 400m vượt chướng ngại vật, mệt ra một thân mồ hôi vẫn chưa thỏa nguyện, lại vác gỗ xông xuống hố nước bùn mà đi.
Tháng 11, thời tiết đã rất lạnh, Thiệu Phi giống như con khỉ bùn từ trong hố bò ra, vặn mở bình nước giội bùn, tại chỗ run một cái.
Nhưng nôn nóng trong lòng vẫn không thể nào bỏ xuống được, vô cùng nhớ Thích Nam Tự.
Cho dù Tiểu Thích không thể cho cậu điểm tốt, nhưng làm hố cây (*) túm lại không thành vấn đề.
((*) hố cây: ý là nơi có thể giữ bí mật. Hố cây chính là những cái lỗ trên thân cây do côn trùng đục hoặc máy móc khoét)
Làm gay thật con mẹ nó cực khổ, hố cây tìm khắp không được một cái. Thiệu Phi ở trong gió lạnh ẩm ướt run lên, hít mũi đi về phía ký túc xá.
Tiêu Mục Đình vừa thấy dáng vẻ này của cậu, lập tức vặn mở nước nóng, đẩy mạnh cậu vào phòng vệ sinh, nhíu mày nói: "Ngày mai đã phải tới doanh trinh sát huấn luyện tăng cường rồi, nhanh đi vào tắm, đừng bị cảm."
Nước nóng đã mở một lát, trong phòng vệ sinh tràn đầy khí nóng, Thiệu Phi cởi đồ ngụy trang bẩn thỉu xuống tiến vào trong cột nước, nhất thời từ lòng bàn chân ấm tới ngực.
Không đầy một lát, mặt cũng nóng, khóe môi ngây ngốc mà câu lên, đuôi xương sống dường như nổi lên một đám lửa.
Vất vả cái rắm! Trong lòng nói, làm gay chỗ nào cực khổ? Đội trưởng tốt như vậy, lo mày cảm mạo, còn mở nước nóng cho mày, lát nữa tắm xong chắc chắn có trà gừng nóng hổi uống! Nếu như hắt xì một cái, đội trưởng nhất định sẽ dặn dò thêm quần áo. Mày liền giả bộ không nghe thấy, cố ý không thêm, đội trưởng nhất định sẽ tự mình cầm quần áo tới phủ thêm cho mày!
"Áoooo!" Thiệu Phi càng nghĩ càng hưng phấn, giống như chứng rối loạn vận động kiễng chân mấy cái, một lát thầm mắng mình giở tâm cơ, quá không quang minh chính đại.
Nhưng nghĩ tới kết quả giở tâm cơ, lại khống chế không được mà cao hứng.
Lúc khoác áo, đội trưởng nhất định sẽ lộ ra nụ cười kiểu dung túng, thanh âm trầm thấp, có chút ý tứ hết cách, "Mặc vào, đừng để bị lạnh."
Nước vốn mở nóng, Thiệu Phi vừa nghĩ cái này, đám lửa đuôi xương sống trong nháy mắt cháy lan ra.
"Đội trưởng hey!" Hưng phấn khó nhịn mà lẩm bẩm, dưới chân càng thêm không thành thật, vừa nãy chỉ là kiễng một chút, lúc này trực tiếp nhảy lên. Trên mặt đất không có lót chống trơn, tính thăng bằng của lính đặc chủng rất tốt, cho dù đất trơn, bình thường cũng không xảy ra sự cố trượt chân. Nhưng Thiệu Phi thật sự quá kích động — Nỗi lo lắng mà vừa rồi chạy 400m chướng ngại vật, lăn vũng bùn cũng không đuổi đi được lúc này cư nhiên dùng hình thức kích động xông ra khỏi thân thể, hậu quả chính là lòng bàn chân trượt, ngã chổng vó tứ chi hướng lên trời.
Sàn nhà cực kỳ cứng, may mà cậu phản ứng rất nhanh, lúc tiếp đất xoay người một cái, không ngã tới xương, cũng không đụng thương đầu, chỉ là bên đùi đau tới não tê rần.
Không dám kêu ra tiếng, Thiệu Phi sờ chỗ bị ngã đau, vừa sợ Tiêu Mục Đình trêu ghẹo, vừa có chút muốn Tiêu Mục Đình tới đây nhìn.
Muốn được đội trưởng quan tâm, muốn được đội trưởng thương, nhưng không muốn bị đội trưởng nhìn thấy bộ dáng lúng túng.
Binh Vương bởi vì hoa si mà ngã ở phòng tắm, cái này nếu truyền đi, mặt cũng không còn.
Lúc phòng vệ sinh truyền đến một tiếng bộp, Tiêu Mục Đình đang bỏ táo vào trong bát của Thiệu Phi — Ký túc xá không có gừng, Thiệu Phi lăn một thân bùn trở về cũng không có canh gừng uống, uống chút nước táo đỏ ấm áp thân thể cũng gần như vậy.
Tiêu Mục Đình không nghĩ tới Thiệu Phi tắm rửa có thể tắm tới trên mặt đất, nhưng tiếng kia vừa nghe chính là rơi quá mức, tiếp đó một tiếng kêu cũng không truyền tới, Tiêu Mục Đình không khỏi lo lắng.
Thiệu Phi gần đây đặc biệt thích làm nũng, bị sứt bị đụng thường xuyên cho anh nhìn, tội nghiệp nói: "Đội trưởng, đau."
Lần này làm sao không la?
Tiêu Mục Đình đi tới cửa phòng vệ sinh, không nghe thấy động tĩnh bên trong, cái này không quá phù hợp với hành động gần đây của Thiệu Phi, chẳng lẽ là ngã mạnh, đầu bị sứt?
Ánh mắt Tiêu Mục Đình tối sầm lại, gõ cửa nói: "Thiệu Phi?"
"A?" Thiệu Phi vẫn ngồi trên mặt đất xoa chân, đột nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Mục Đình, lập tức liền khẩn trương, "Đội trưởng?"
"Ngã chỗ ngào?" Vẫn tỉnh, Tiêu Mục Đình thở phào nhẹ nhõm, nhưng có chút lo lắng.
"Không, không ngã chỗ nào a." Thiệu Phi vốn tưởng rằng không kêu ra tiếng, Tiêu Mục Đình liền không biết việc điên rồi cậu tắm ngã chổng vó, cà lăm nói: "Đội trưởng ngài nghe lầm rồi."
Lời này trước sau không logic, Tiêu Mục Đình vừa nghe đã biết không đúng, hơn nữa từ tiếng vòi hoa sen phá đoán, Thiệu Phi lúc này chắc đang ngồi trên mặt đất.
Không đứng dậy nổi?
Nếu như ngã tới đuôi xương sống thì phiền toái.
Tiêu Mục Đình lại gõ gõ: "Tôi muốn đi vào."
Thiệu Phi cả kinh, còn chưa kịp túm khăn lông lên che kín giữa hai chân, đã nhìn thấy khóa cửa bắt đầu chuyển động. Cậu tắm không khóa cửa, từ bên ngoài cũng có thể mở ra.
Hiện tại túm khăn lông tới không kịp nữa, Thiệu Phi mặc dù nằm mơ cũng muốn làm chuyện đó với Tiêu Mục Đình, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người đều trần truồng, tuyệt đối không phải một mình cậu trần trụi mà ngồi trên sàn phòng vệ sinh, cái này quá xấu hổ.
Thế là trong nháy mắt cửa mở ra, cậu mạnh mẽ xoay một cái, vốn định hai tay che háng, đưa lưng về phía Tiêu Mục Đình đứng lên, như vậy không những che kín yếu hại, còn có thể show ra vóc người hoàn mỹ của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu không thể nghĩ tới mình cư nhiên lại trượt chân lần nữa, không chỉ có không đứng lên, ngược lại đưa lưng về phía Tiêu Mục Đình quỳ xuống......
Tiêu Mục Đình lúc đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy chính là cái mông của Thiệu Phi.
"......"
"Đội trưởng!" Thiệu Phi cả mặt đỏ, quên đổi lại tư thế hơi lịch sự, nghiêng đầu qua thẹn thùng mà nhìn Tiêu Mục Đình, trong giọng nói mang theo vài phần oán trách: "Ngài đi vào làm gì a? Tôi thật sự không có ngã!"
Tiêu Mục Đình cũng lúng túng. Trước khi mở cửa nghĩ Thiệu Phi chắc không mặc quần áo, nhưng trượt chân phòng tắm có thể lớn có thể nhỏ, không gãy xương không đụng phải não đương nhiên không sao, nhưng nếu như quả thực ngã phải chỗ nào, chính là chuyện lớn.
Cho nên anh phải vào xem một chút.
Không nghĩ tới Thiệu Phi sẽ đưa mông về phía anh, còn vểnh cao như vậy, vểnh 5 giây cũng không biết đổi tư thế......
Bất quá đã có thể bày ra tạo hình này, vậy nhất định là không có tổn thương tới gân cốt.
Tiêu Mục Đình yên lòng, ho một tiếng: "Không ngã thì đứng dậy, quỳ không chê đầu gối đau?"
Thiệu Phi nghẹn họng trân trối, biết mặt mình không nhặt lại được, phản ứng đầu tiên cư nhiên không phải là lập tức đứng lên, mà là đầu chôn xuống, dán má bỏng chết người áp lên sàn nhà.
Như vậy cái mông liền vểnh cao hơn.
Tiêu Mục Đình triệt để im lặng, "Bịch" một tiếng đóng cửa lại, thầm cảm thấy trái tim nhảy nhanh hơn bình thường nửa nhịp.
2 giây sau, Thiệu Phi hướng trên mông mình vỗ một cái, tức giận đứng lên, nhỏ giọng mắng: "Cho mày vểnh, cho mày vểnh! Xem, dọa chạy đội trưởng rồi!"
Tiêu Mục Đình đương nhiên không phải là bị dọa chạy, trấn định chốc lát, lại hướng phòng vệ sinh nói: "Không sao là được rồi, lần sau chú ý hơn."
"Ờ." Thiệu Phi đáp một tiếng, cúi đầu nhìn một cái, bắp đùi đã xanh đen một mảng, vừa đụng liền đau.
Tắm rửa xong, Binh Vương làm đủ trò cười cho thiên hạ từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, ánh mắt nhìn Tiêu Mục Đình cũng không đúng, đi đường dán chân tường, muốn làm người tàng hình."
Tiêu Mục Đình chỉ chỉ cái chén: "Uống nhân lúc còn nóng."
Thiệu Phi khập khễnh đến gần, nhìn thấy quả táo đỏ thẫm trong bát, biểu tình sáng mấy phần, bưng lên uống một hơi cạn, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cám ơn đội trưởng."
Tiêu Mục Đình liếc chân cậu một cái, biết vấn đề không lớn, chắc là đụng phải thịt, lại thấy cậu vặn vặn vẹo vẹo, còn đang vì chuyện vừa rồi canh cánh trong lòng, liền trêu chọc nói: "Sao lại ngã? Vừa tắm vừa nhảy Hồ Thiên Nga?"
Thiệu Phi "A" một tiếng, nhớ tới mình tinh thần hưng phấn chân vừa kiễng vừa nhảy, thật đúng là con mẹ nó giống như nhảy Hồ Thiên Nga.
Đội trưởng cái này cũng biết?
Vậy đội trưởng có phải cũng biết mình vì sao muốn nhảy Thiên Nga...... Phi, vì sao muốn nhảy hay không?
Tiêu Mục Đình không hề nghĩ mình vừa trêu chọc cư nhiên đem Thiệu Phi nói tới càng lúng túng hơn vừa nãy, nhất thời hết cách, đành phải lảng sang chuyện khác: "Diệp tiểu đoàn trưởng Diệp Triêu của tiểu đoàn trinh sát, trước kia cậu có từng qua lại với hắn không?"
Danh sách chương