Edit + Beta: Vịt

Cung cấp thịt cho Trung đội 2 khôi phục, các anh em ăn chay mấy ngày lang thôn hổ yết, Thiệu Phi lại không có thời gian hưởng dụng, dựa theo yêu cầu của Tiêu Mục Đình lấy hai món một canh, vội vàng đi về ký túc.

Tiêu Mục Đình không có lưu ý tứ ăn cùng cậu, cầm lấy đũa gắp thức ăn, nho nhã lão luyện, nhìn cậu còn đứng bên cạnh bàn, cằm giơ về phía cửa, "Còn không tới phòng ăn? Chậm chạm mọi người lại cướp hết thịt."

Thiệu Phi nhìn chằm chằm ớt xanh xào thịt có chút thèm, hầu kết nhẹ nhàng giật giật, há miệng liền rỉ ra chút thanh âm nuốt xuống nước miếng.

Tiêu Mục Đình động mắt một cái, "Đi đi, ăn xong liền về, trong nhà có chút bẩn, buổi tối cậu thức muộn, dọn dẹp phòng ốc chút."

Thiệu Phi vốn kế hoạch buổi tối tới sân chướng ngại vật chạy vài vòng, bù lại huấn luyện ban ngày để lỡ. Nghe Tiêu Mục Đình nói như vậy, không khỏi ủ rũ, cũng không tiện phản bác, lúc ra cửa mang theo tức, quăng cửa ầm vang.

Bát của thiếu tướng đều rung một cái.

Thiệu Phi đi đường được một nửa, nhớ tới tiền đồ xám xịt của mình, chợt cảm thấy tức giận đều ăn no rồi, phòng ăn cũng không hấp dẫn nữa.

Cậu chuyển hướng, trực tiếp chạy về phía sân chướng ngại vật.

Tiêu Mục Đình không quy định cậu mấy giờ trở về, chỉ nói buổi tối về làm vệ sinh, cậu liền cơ trí mà luồn sơ hở, ở sân chướng ngại vật giống như con khỉ vượt nóc băng tường, thực là đem chính mình luyện tới sức cùng lực kiệt. Trời tối mò rồi, mới kéo đôi chân trở về.

Về ký túc đã là 9 giờ, trong nháy mắt vào cửa, bụng liền kêu một tiếng. Trong nhà đen kịt, không thấy bóng dáng Tiêu Mục Đình.

Thiệu Phi nhìn nhìn ban công và phòng vệ sinh, sau khi xác định họ Tiêu không ở đây thở phào, tìm giẻ lau và thùng nước, chịu đựng đói bụng làm vệ sinh.

Lúc Tiêu Mục Đình trở về, cậu đang đưa lưng về phía cửa, khom lưng cong mông, trong miệng huýt sáo nhạc, mông còn theo nhịp điệu lúc xoay lúc vung.

Tiêu Mục Đình ho một tiếng, cậu lập tức xoay người đứng thẳng, hát không ngâm, mông không vểnh nữa, lúng túng vịn cây lau nhà, "Tiêu đội ngài về rồi."

Thanh âm không lớn, tiếng kêu bụng lại khá vang, chân mày Tiêu Mục Đình động một cái, lướt qua cậu đi vào trong phòng.

Ai cũng không nói chuyện cơm tối.

Thiệu Phi lười cùng đối phương lôi kéo làm quen, tăng nhanh tốc độ lau sàn, sau khi lau xong treo ở trên ban công nhỏ nước, lại giặt sạch khăn lau lau gia cụ.

Tiêu Mục Đình kéo rèm, đứng ở bên giường cởi lễ phục quân đội xuống, lại cởi nút áo sơ mi.

Thiệu Phi đang lau bàn ăn ngoài phòng, nghe thấy tiếng vang nhỏ vụn của quần áo rơi vào trên giường liền quản không được ánh mắt, cổ nghẹn, dư quang nhọc nhằn mà nhìn về phía trên người Thiếu tướng, nhưng bởi vì góc độ thực sự quá nghiêng, con ngươi đều sắp rút gân, cũng không nhìn được đặc biệt rõ ràng.

Chỉ thấy hai chân hơi rõ ràng của Tiêu Mục Đình, mặc một cái quần lót tam giác màu đen, trong áo sơ mi còn có một cái áo lót bó sát người màu trắng, vải vóc phác bên ngoài đường viền cơ bắp......

Về phần cơ bắp bình thường như nào, Thiệu Phi thật sự nhìn không tới.

Tiêu Mục Đình cất quần áo giặt xong vào trong túi nhựa dán miệng, giẫm dép đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại nhưng không khóa, không lâu bên trong liền truyền ra tiếng vang của vòi hoa sen.

Thiệu Phi rón ra rón rén mà đi tới bên giường, nhìn đống quần áo Thiếu tướng vừa thay ra — lễ phục quân đội, áo sơ mi, tất, suy nghĩ một chút còn có áo lót và quần lót bị mang vào phòng vệ sinh, liền hung hăng nhăn lông mày lại.

Đợi lát nữa tui có phải là giặt tất giặt quần áo lót cho hắn không? Buổi chiều lúc giặt áo khoác Thiệu Phi trong lòng còn chưa có chướng ngại gì, bây giờ đối mặt với giặt quần áo lót cho một tên đàn ông, mới phát giác bị lăng nhục nghiêm trọng.

Cậu cầm khăn lau đứng sững tại chỗ, nhìn chòng chọc xuyên qua tất.

Loại đồ này đừng nói tự tay giặt, ngay cả đụng một chút cậu đều cảm thấy xấu hổ thấy sợ.

Nếu như Tiêu Mục Đình thật để cho cậu giặt, nên làm sao bây giờ?

Thiệu Phi sắp nhìn cháy tất, tiếng nước chảy phòng vệ sinh lặng lẽ dừng lại. Cậu lập tức lui tới bên giá sách, giả vờ lau bụi.

Tiêu Mục Đình một thân nhiệt khí đi ra ngoài, trên người mặc một cái áo T-shirt tay ngắn rộng thùng thình thường thấy trong quân đội, bên dưới là một cái quần cộc lớn màu xám tro, trên đầu phủ khăn lông, không nói một lời đi tới bên giường, cầm lấy tất với chậu dưới giường, lại đi vào phòng vệ sinh.

Thiệu Phi do dự một lát, vẫn là đi theo qua, đứng ở cạnh cửa vừa nhìn, chỉ thấy Thiếu tướng đang khom lưng giặt áo lót.

Kinh ngạc trong lòng cậu nhiều hơn kinh hỉ, lời đột nhiên nhiều lên, "Tiêu đội, tự ngài giặt?"

Tiêu Mục Đình xoay người, ánh mắt từ trên mặt cậu quét qua, dễ dàng tóm được chút tâm tư kia, "Bản thân tôi là muốn ném cho nhi đồng giặt, nhưng nhi đồng tâm cao khí ngạo, nhất định sẽ cho rằng tôi làm nhục nó, vạn nhất nghĩ không ra, sáng mai nhảy cửa sổ tỏ rõ chí hướng, trách nhiệm này tôi nhưng kham không nổi."

Thiệu Phi trên mặt lúc đỏ lúc trắng, thiếu chút nữa kích động nói ra, "Tôi giặt, tôi giặt còn không được sao."

Tiêu Mục Đình không tiếp tục trêu chọc cậu, giặt xong mấy cái quần áo lót liền đi về phía ban công. Cái đuôi Thiệu Phi dường như đi theo, nhìn thấy cánh tay trái Tiêu Mục Đình có một vết sẹo từ khuỷu tay ngoằn ngoèo tới cổ tay.

Màu sắc vết sẹo nhạt, giống như một con rồng ngủ đông.

Một cán bộ chính trị sao lại có loại vết thương này?

Là tụ tập ẩu đả bị chém? Hay là thấy việc nghĩa hăng hái làm bị chém?

Đều không giống......

Thiệu Phi dẩu miệng, làm bộ suy nghĩ có loại biết điều không hợp với tính cách nghiêm trọng.

Tiêu Mục Đình phơi xong quần áo sau đó xoay người, Thiệu Phi lập tức thu hồi ánh mắt, lúng túng quét vào trong nhà, chỉ vào áo sơ mi và lễ phục quân đội nói: "Mấy thứ này tôi giặt nhé."

Tiêu Mục Đình lau thân thể anh đi vào phòng, "Không cần, không phải mỗi ngày đều thay, lần sau thay lại giặt."

"Ồ." Thiệu Phi làm xong vệ sinh không biết nên làm gì — bình thường lúc này chính là thời gian cùng các chiến hữu ghép phòng pha trò, hiện tại đổi phòng ngủ, cũng không thể trêu ghẹo tới trên đầu Thiếu tướng.

Cậu đứng ngồi không yên, treo xong khăn lau sau đó tiến vào phòng tắm tắm rửa, nhiệt khí chưng cơn mệt mỏi ra ngoài, thời gian cũng không sớm vốn định lên giường nằm xác chết, lại thấy Tiêu Mục Đình vẫn ngồi ở bên bàn học hí hoáy laptop.

Thủ trưởng chưa ngủ, làm lính cần vụ tự nhiên cũng không thể ngủ.

Kỳ thực Thiệu Phi đối với lính cần vụ không có nhiều khái niệm. Cậu là xuất thân bộ đội dã chiến, không đi qua cơ quan, không thể hiểu được lúc lính cần vụ làm việc khu vực cơ quan là dạng gì, chỉ có thể âm thầm tìm tòi. Vừa nghĩ thời cổ hoàng đế chưa ngủ thái giám cũng không thể ngủ, liền cảm thấy Tiêu Mục Đình chưa nằm khoèo, mình cũng không thể nằm khoèo.

Nghĩ một lát lại nổi da gà đầy mình, chửi mình có bệnh, lính cần vụ dù gì cũng là quân nhân, sao có thể gom lại một bàn với thái giám......

Tiêu Mục Đình thấy cậu chân không phải chân tay không phải tay, bảo cậu không có việc gì liền đi ngủ sớm chút.

Cậu được "Thánh chỉ", lập tức nằm lên giường, lật mình đưa lưng về phía trong phòng, không nhận thấy được Tiêu Mục Đình chỉnh ánh sáng đèn bàn tối đi mấy phần.

Cậu ngáp một cái, đột nhiên cảm giác được đói, lăn qua lộn lại ngủ không được.

Tiêu Mục Đình đi về phía giường nhỏ nhìn mấy lần, kéo cửa tủ dưới bàn sách ra, lấy ra hai gói mì ăn liền và một túi thịt bò đóng gói chân không, yên lặng không tiếng động đi tới trên ban công, đóng cửa lại, ngồi xổm bên lò vi sóng yên lặng đun nước nấu mì.

Anh lúc làm tất cả cái này đều không có âm thanh gì, giống như sát thủ quen ở trong bóng tối đi lại. Cửa trên ban công kín mít, mùi thơm của mì ăn liền không bay được vào phòng. Cho nên Thiệu Phi tới lúc bị vỗ vai, mới biết được Thiếu tướng đại nhân nấu cho mình một bát mì thịt bò.

Một khắc khí nóng tỏa lên, lính quèn bụng đói kêu vang ngay cả "Cám ơn" cũng không kịp nói, gắp lên một đũa liền đưa vào trong miệng.

Sự cố bỏng miệng vui tai vui mắt không có xuất hiện, Tiêu Mục Đình giống như là biết cậu sẽ giống như lang thôn hổ yết, trước khi bưng mì cho cậu đã để mì nguội một lát.

Thiệu Phi 1 phút đã vù hết hai túi mì, đầy mặt hồng nhuận, mồ hôi đều rơi xuống. Tiêu Mục Đình ở trên bàn đặt một hộp sữa tươi, lúc cậu cắn ống hút mới trở lại tinh thần, muốn nói tiếng cám ơn, Tiêu Mục Đình đã tắt đèn trong phòng, âm thầm mà nằm ở trên giường.

Sáng hôm sau, Thiệu Phi trời còn chưa sáng đã thức dậy, sờ soạng mặc quần áo tử tế, lặng lẽ ra ngoài, hít một ngụm không khí trong lành, cảm giác cả người đều nảy mầm.

Cậu là binh mũi nhọn của Trung đội 2, cũng là một người chăm chỉ nhất. Mỗi sáng đều sẽ trước khi tiếng còi rời giường đã dậy, ở trên đùi trên eo quấn một bao cát, kéo lốp xe đổ đầy cát đi nhanh.

Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong cũng dậy sớm, bồi cậu đi nhanh. Ngải Tâm không ưa Tiêu Mục Đình, nói người này sau khi nhậm chức hôm qua phun toàn là giọng quan, không một câu thật sự.

"Trung đội 2 chúng ta cần loại Trung đội trưởng tới làm gì? Chân không thể đá tay không thể đánh, xem bộ dạng kia của hắn nhiều lắm coi như là mọt sách lý luận đọc làu làu!"

Trải qua chuyện ngày hôm qua, cách nhìn của Thiệu Phi đối với Tiêu Mục Đình mặc dù có chút thay đổi, nhưng "Không ưa" vẫn là chiếm 8-9 phần mười. Nhưng lúc này nghe Ngải Tâm trách mắng Tiêu Mục Đình, trong lòng lại có chút không hợp khẩu vị.

Loại tình này nhất định phải hình dung, thì không khác lắm với sói con bảo vệ đồ ăn — xương ta cướp thịt ta cướp, ta ngồi gặm nằm gặm nhảy gặm đều được, nhưng các ngươi không thể gặm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện