Gió xuân se lạnh. Đốm thuốc trong tay Văn Nhất Châu bị gió thổi tan ra, ông ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc từ đằng xa kéo tới. Trời hôm nay vừa oi bức lại ẩm ướt, may mà trong thời tiết như vậy diễn viên phát huy cũng tạm ổn, Chúc Lương Cơ trong trường quay mới vừa kết thúc quay chụp, Văn đạo ra hiệu nghỉ ngơi.
Lê Kháp cầm kịch bản chạy bước nhỏ tới: “Còn một cảnh cuối.”
“Là cảnh quán bar kia sao?”
Trong 《Chân thám》, Thẩm Trường Tinh dần trở nên cảnh giác dưới thái độ hung hăng của Lục Cung, anh ta lo lắng Lục Cung sẽ phát hiện ra chân tướng. Cách mười ngày nửa tháng Thẩm Trường Tinh sẽ đến báo án một lần, không ít nhân viên ở cục cảnh sát đều biết đến anh ta, một người trong đó còn quen với Thẩm Trường Tinh. Ở ngày nghỉ của đối phương, Thẩm Trường Tinh hẹn gặp người kia nói chuyện tại quán bar, lúc mới bắt đầu nói chuyện chỉ xoay quanh vấn đề mất tích của Phỉ Phỉ, dần dần, Thẩm Trường Tinh có ý định chuyển đề tài đến trên người Lục Cung.
Lê Kháp gật đầu. Mưa bắt đầu rơi, cơm trưa so với lúc thường thì tới trễ hơn một chút, lúc ngồi trong phòng chờ đợi trợ lý nhỏ nói: “Anh Chúc, hôm nay là sinh nhật anh.”
Chúc Lương Cơ lên tiếng đáp lại.
“Anh Dương không cho anh nghỉ sao?”
“Quay xong hôm nay là anh sẽ hoàn tất cảnh quay.” Chúc Lương Cơ nói: “Trước tháng sáu không có việc gì lớn, cũng gần như sắp có một kì nghỉ nhỏ.”
Lê Kháp nhìn quanh một vòng, đè thấp giọng cứ như ăn trộm: “Sáng sớm em nhìn thấy ảnh đế like Weibo của anh.”
“?”
“Tiếc là hôm nay anh ấy không ở đây,” Lê Kháp nói: “Không thể để cho anh ấy nhìn thấy anh chính thức đóng máy, tiếc thật.”
Người nói vô tâm, Chúc Lương Cơ vốn không hề có cảm giác gì sau khi nghe cô nói cũng cảm thấy hơi tiếc nuối. Đây là phim điện ảnh đầu tiên của cậu, câu vô cùng may mắn nên mới gặp được một đạo diễn trách nhiệm, đồng nghiệp chuyên nghiệp, bất luận là nhất tỷ hay là Hạ Tê Xuyên lúc nhập vai đều hiện ra mặt chuyên nghiệp nhất. Cậu là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Hạ Tê Xuyên, bỏ qua việc cùng đối phương lên giường, tiếp xúc mấy tháng qua quả thực không thể hoàn hảo hơn.
Sau khi ăn cơm trưa mưa càng ngày càng nặng hạt, Văn Nhất Châu giảng giải sơ lược về cảnh diễn cho Chúc Lương Cơ, để cho cậu không có áp lực nào khác mà phát huy bình thường. Trợ lý trường quay gõ bảng.
“Cảnh 83 《Chân thám》, lần 1, Action!”
“… Vì vậy chú cũng đừng lo cho vợ chú quá,” người cảnh sát nói với Thẩm Trường Tinh: “Cũng không phải lần đầu Phỉ Phỉ thích ra ngoài, tối nay chú cứ thư giãn, uống nhiều vào rồi về nhà ngủ một giấc thật say. Không chừng ngày mai chú có thể nhìn thấy cô ấy trở về.”
Thẩm Trường Tinh nở nụ cười, anh ta rót Vodka vào ly đối phương, gọi thêm mấy ly cocktail nhiều màu: “Anh nói đúng. Uống nhiều vào.”
“Rum, Vodka, Tequila, chú muốn chuốc say anh à?” Người cảnh sát hạ thấp giọng: “Chú em cứ yên tâm đi, anh điều tra mấy thành phố xung quanh đây rồi, không phát hiện thi thể nữ trẻ tuổi nào, gần đây cũng không có án buôn người hay buôn nội tạng, Phỉ Phỉ chắc là vào trong núi vẽ thực vật.”
Thẩm Trường Tinh cùng người kia tán dốc vài câu. Đợi đối phương hơi ngà ngà say, anh ta làm bộ lơ đãng hỏi: “Em nghe nói Lục tiên sinh vốn là người trong cục các anh?”
“Lục tiên sinh nào?” Nghe Thẩm Trường Tinh nói đến Lục Cung, trên mặt người cảnh sát xẹt qua một tia trào phúng: “Hắn á… Đúng là người trong cục của bọn anh, dân máu mặt, vốn là lăn lộn thêm mấy năm nữa là có thể lên làm cục phó, nhưng lại đụng phải một kẻ điên.”
“Kẻ điên?”
“Một người câm, nữ. Cha mẹ của cô ta bị người khác sát hại, Lục Cung nhận vụ án này, phải nói cảnh sát Lục của chúng ta đúng là có bản lĩnh, ả câm kia thế mà lại mê mệt hắn đến chết đi sống lại, đánh cho mấy người phụ nữ có quan hệ với hắn bị thương nặng. Nhưng bọn anh vẫn luôn không tìm được chứng cứ chứng minh những người đó là bị ả câm kia đánh nên không thể bắt người. Rốt cục có một ngày, ả câm kia không nhịn được nữa, đánh lén Lục Cung trong một hẻm nhỏ, bị Lục Cung dùng gậy bóng chày bên thùng rác đập cho hôn mê bất tỉnh.” Người cảnh sát ợ rượu: “Cô ta coi như đánh lén cảnh sát nên trực tiếp nhốt vào phòng giam. Việc này của Lục Cung thực sự không vẻ vang gì, bên trên có ý định chèn ép vị trí của hắn, tính hắn lại kiêu ngạo, không quá hai tháng liền chủ động xin từ chức nghỉ việc.”
Thẩm Trường Tinh vừa nghe vừa tung hứng quả chanh trong tay, người cảnh sát thấy anh ta không nói lời nào, bỗng nhiên nói: “Có phải chú cảm thấy việc này rất đặc biệt không, kiểu không thực tế ấy? Còn có việc không thực tế hơn nữa này, quán bar này rất gần cục cảnh sát của bọn anh, chú có tin anh tìm đại một cô gái xinh đẹp nhất nơi này ra cô ấy nhất định quen với Lục Cung không?”
“Nghe có vẻ không chân thực lắm,” Thẩm Trường Tinh nói, dùng mắt ra hiệu về phía bên phải người cảnh sát: “Cô gái mặc váy màu đỏ rượu bên kia rất đẹp.”
Người cảnh sát quay đầu chào hỏi với cô gái kia, rút bỏ cảnh phục hắn ta cũng chỉ là một người trẻ tuổi phổ thông. Sau vài câu chào hỏi đơn giản, người cảnh sát hỏi: “Em có quen Lục Cung không?”
Cô gái lắc đầu.
“Chính là cái người tóc đen, da trắng, chân đặc biệt dài,” hắn ta miêu tả vẻ ngoài Lục Cung: “Đôi mắt rất sâu, lúc nhìn ai thì sẽ khiến cho họ có cảm giác như bị hút vào bên trong đó.”
“Hắn?” Cô gái a một tiếng, hiển nhiên nghĩ tới điều gì. Giữa lúc người cảnh sát lộ ra biểu cảm đắc ý dào dạt với Thẩm Trường Tinh, cô gái nói: “Hắn chính là tên khốn kiếp.”
“Cắt!” Văn Nhất Châu hài lòng đứng thẳng người: “Chúc mừng Chúc Lương Cơ chính thức hoàn tất cảnh quay!”
Diễn viên đóng vai cảnh sát nói ra một tiếng chúc mừng với Chúc Lương Cơ, nữ diễn viên qua đường kia cũng nở nụ cười với cậu. Lê Kháp đưa cho cậu một chai nước, đôi mắt sáng lấp lánh quay quanh Chúc Lương Cơ, vòng tới vòng lui, Chúc Lương Cơ cười cô bé: “Sao em vui vậy?”
“Anh Chúc được nghỉ, em cũng được thơm lây,” Lê Kháp cười tít mắt: “Đi tẩy trang trước đi, anh Dương nói buổi tối tổ chức tiệc sinh nhật cho anh.”
Chúc Lương Cơ đi tới phòng hóa trang, chuyên gia trang điểm tẩy trang cho cậu rồi rời đi, cậu ở trong phòng thay quần áo. Lúc thay xong quần ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cậu cho là Lê Kháp, không để ý kéo cửa ra.
Cô gái mặc váy màu đỏ rượu kia mỉm cười với cậu, Chúc Lương Cơ ngẩn người. Ở cảnh diễn lúc trước dưới ánh đèn mờ ảo nên nhìn không rõ, dưới ánh sáng tự nhiên ban ngày nhìn cô, Chúc Lương Cơ mới ý thức được đối phương quả thực xứng đáng với danh xưng “cô gái xinh đẹp nhất quán bar”. Nữ diễn viên chìa tay, trên tay cô chỉ có một thỏi son: “Không có điện thoại di động hay bút ghi âm gì cả, em có thể vào không?”
“Xin chào, có chuyện gì không?”
Chúc Lương Cơ đứng ở cạnh cửa, tuy rằng lễ phép nhưng lại không có ý cho cô bước vào. Cô gái thấy thế giơ tay cuộn lấy cà vạt Chúc Lương Cơ còn chưa kịp tháo: “Một chút việc riêng. Nghe nói Chúc tiên sinh ở trong giới nổi danh có mệnh đào hoa, hôm nay vừa gặp,” cô dừng một chút: “Danh bất hư truyền.”
Bầu không khí bắt đầu ám muội, Chúc Lương Cơ nhìn về phía ngoài cửa. Lê Kháp không có ở đây, rất có thể bị trợ lý của nữ diễn viên này giữ chân, cậu cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
“Nếu như em nói muốn làm quà sinh nhật của anh, cùng nhau thỏa mãn một đêm…?”
Quả nhiên, cô đến để hẹn 419. (40)
(40) 419: tình một đêm
Ở trong giới ba năm, số lần Chúc Lương Cơ được hẹn chịch nhiều vô số kể. Một ít đến từ những người trong nghề có địa vị cao hơn cậu, bọn họ đưa ra những lợi ích hấp dẫn dụ dỗ cậu lên giường. Cũng có nghệ sĩ nhỏ xinh đẹp muốn thông qua cậu trèo cao. Loại cuối cùng chính là như nữ diễn viên trước mặt đây, không liên quan đến danh lợi, chỉ là yêu thích vẻ ngoài của cậu.
Chúc Lương Cơ lắc đầu.
“Được rồi, xin thứ lỗi đã mạo phạm.” Ngoài ý muốn, cô gái này vô cùng sảng khoái: “Cà vạt này là đạo cụ của đoàn phim à?”
Nghe thấy tiếng ừ của Chúc Lương Cơ, cô dùng son môi nhanh chóng viết xuống một chuỗi số điện thoại di động ở phía trên, động tác thành thạo chứng minh hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện loại này: “Nếu như ngày nào đó anh suy nghĩ lại thì gọi số điện thoại này.”
Không chờ Chúc Lương Cơ trả lời, cô lùi về sau một bước đóng cửa lại: “Sinh nhật vui vẻ, Chúc tiên sinh.”
Vẻ mặt Chúc Lương Cơ phức tạp, nhìn chằm chằm chuỗi số màu đỏ trên cà vạt. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giữa lúc cậu do dự có nên mở cửa hay không, đối phương đã tự mình kéo ra cánh cửa không khóa.
“Anh Hạ,” nhìn thấy người bước vào, ánh mắt Chúc Lương Cơ sáng lên: “Không phải hôm nay anh có việc bận à?”
“Đạo diễn gọi tôi tới diễn bổ sung.”
Chú ý tới ánh mắt của đối phương đang dừng lại trên chiếc cà vạt, nhớ tới trên đó còn có dấu vết son môi của phụ nữ, Chúc Lương Cơ hơi lúng túng: “Cái này là vừa nãy…”
“Cậu đáp ứng?”
“Không có, cho nên cô ấy để lại số điện thoại.”
Sau khi Hạ Tê Xuyên nghe xong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vòng quanh cổ cậu, chiếc cà vạt phủ đầy con số mờ ám kia dễ dàng được tháo ra. Cánh tay người đàn ông giương nhẹ, chiếc cà vạt bị Hạ Tê Xuyên chuẩn xác không sai một li ném vào thùng rác trong góc: “Đi.”
Chúc Lương Cơ: “Có vô tình quá hay không?”
Hạ Tê Xuyên: “Vậy cậu muốn làm gì, giữ lại ăn Tết à?”
Chúc Lương Cơ: “…”
Hạ Tê Xuyên: “Có muốn đóng khung treo lên không?”
Chúc Lương Cơ giật giật môi không trả lời. Cậu cùng Hạ Tê Xuyên ra khỏi phòng hóa trang, bấy giờ mới phát hiện tất cả mọi người đều tập hợp một chỗ. Nhìn thấy Chúc Lương Cơ qua đây, Lê Kháp phất tay: “Anh Chúc nhanh đến cắt bánh gato.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Nha đầu này là vừa nãy bị trợ lý người ta lôi kéo đến đây? Hạ Tê Xuyên đưa dao cho Chúc Lương Cơ: “Cắt bánh đi, thọ tinh.” (41)
(41) 寿星 – thọ tinh: mình cũng không biết giải thích sao nữa, đại loại chỉ người được tổ chức sinh nhật
Lúc đến gần cậu mới phát hiện bánh ngọt rất lớn, còn là hai tầng. Hoa quả màu sắc rực rỡ cùng sắc bơ nhạt màu trang trí lên đó làm nó cứ như một tác phẩm nghệ thuật. Phía trên không có chữ chúc mừng sinh nhật, chỉ có một con heo được vẽ bằng mứt dâu. Nhìn thấy chiếc bánh kì lạ này Chúc Lương Cơ liền biết là ai mang đến. Duyên qua đường của cậu không tệ, hầu hết nhân viên công tác ở trường quay đều vui vẻ tình nguyện dành ra hơn mười phút để chúc mừng cậu.
“Không nghĩ tới có một ngày tôi sẽ ở trường quay ăn bánh gato mừng sinh nhật do Hạ Tê Xuyên mang đến,” Văn đạo nhận đĩa bánh Chúc Lương Cơ đưa tới: “Nhưng mà hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, vừa làm tiệc đóng máy cho cậu sẵn tổ chức sinh nhật luôn, đáng giá chúc mừng.”
Lê Kháp tiếp nhận công việc thay Chúc Lương Cơ cắt bánh ngọt, Chúc Lương Cơ bưng phần bánh của mình nhìn về phía Văn Nhất Châu: “Lát nữa anh Hạ phải diễn bổ sung sao?”
“Diễn bổ sung một đoạn ngắn,” Văn Nhất Châu nói: “Hơn chín mươi cảnh có một đoạn nhỏ xảy ra vấn đề, ánh sáng không đúng.”
“Gấp lắm hả? Nhất định phải quay trong ngày hôm nay à?”
“Tôi chỉ thuận miệng nhắc đến trong điện thoại, không nghĩ tới hắn lại——” đối diện với Hạ Tê Xuyên chốc lát, Văn Nhất Châu chuyển đề tài, nối liền cực kỳ tự nhiên: “Chuyên nghiệp như vậy.”
Bánh gato quá ngọt, phụ nữ giữ dáng, đàn ông đa số cũng không thích vị ngọt, ồn ào một lát không ít người bỏ lại bánh ngọt gần như không đụng đến mấy xuống bàn. Chúc Lương Cơ ăn vài miếng cũng thấy ngấy, cậu nhìn Hạ Tê Xuyên, miếng bánh ngọt của đối phương là hình tam giác xinh đẹp, không chút tổn hại, hiển nhiên hắn không có động tới.
“Hơi lãng phí.” Chúc Lương Cơ bỏ đĩa xuống bàn.
Hạ Tê Xuyên cũng để xuống: “Không sao, chỉ là tâm ý.”
Liếc nhìn vẻ mặt Chúc Lương Cơ, Hạ Tê Xuyên muốn cười: “Sao lại bày ra vẻ mặt cảm động không thôi thế này, không phải là bạn bè à?”
“Vâng vâng vâng,” Chúc Lương Cơ nói: “Chỉ có điều bạn bè của em phần lớn đều là ‘Ông đây tổ chức sinh nhật cho mày chính là nể mặt mày, bánh ngọt hả? Không có’ kiểu kiểu vậy đó.”
Sau khi nhân viên công tác dò hỏi rồi bưng bánh ngọt đi, máy quay vào chỗ, Văn Nhất Châu ra hiệu Hạ Tê Xuyên tán gẫu xong rồi vào sân.
“Hai mươi lăm tuổi,” Hạ Tê Xuyên nói: “Có nguyện vọng gì không?”
“Có.”
“Nói nghe chút coi?”
“Nói ra sẽ không linh,” Chúc Lương Cơ liếc nhìn Văn Nhất Châu: “Anh đi diễn bổ sung đi, còn không chịu đi nữa thì đạo diễn lại mắng.”
Hạ Tê Xuyên đáp lời, hắn đi về phía máy quay. Chúc Lương Cơ nhìn đối phương ở trước màn ảnh diễn xuất tự nhiên. Trong hoảng hốt tựa như trở về mùa hè nhiệt huyết của bảy năm trước, lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói Hạ Tê Xuyên trong ti vi.
Muốn vĩnh viễn cùng người kia làm bạn bè.
Muốn một ngày nào đó đứng ở độ cao như hắn, nhìn phong cảnh hắn nhìn.
Lê Kháp cầm kịch bản chạy bước nhỏ tới: “Còn một cảnh cuối.”
“Là cảnh quán bar kia sao?”
Trong 《Chân thám》, Thẩm Trường Tinh dần trở nên cảnh giác dưới thái độ hung hăng của Lục Cung, anh ta lo lắng Lục Cung sẽ phát hiện ra chân tướng. Cách mười ngày nửa tháng Thẩm Trường Tinh sẽ đến báo án một lần, không ít nhân viên ở cục cảnh sát đều biết đến anh ta, một người trong đó còn quen với Thẩm Trường Tinh. Ở ngày nghỉ của đối phương, Thẩm Trường Tinh hẹn gặp người kia nói chuyện tại quán bar, lúc mới bắt đầu nói chuyện chỉ xoay quanh vấn đề mất tích của Phỉ Phỉ, dần dần, Thẩm Trường Tinh có ý định chuyển đề tài đến trên người Lục Cung.
Lê Kháp gật đầu. Mưa bắt đầu rơi, cơm trưa so với lúc thường thì tới trễ hơn một chút, lúc ngồi trong phòng chờ đợi trợ lý nhỏ nói: “Anh Chúc, hôm nay là sinh nhật anh.”
Chúc Lương Cơ lên tiếng đáp lại.
“Anh Dương không cho anh nghỉ sao?”
“Quay xong hôm nay là anh sẽ hoàn tất cảnh quay.” Chúc Lương Cơ nói: “Trước tháng sáu không có việc gì lớn, cũng gần như sắp có một kì nghỉ nhỏ.”
Lê Kháp nhìn quanh một vòng, đè thấp giọng cứ như ăn trộm: “Sáng sớm em nhìn thấy ảnh đế like Weibo của anh.”
“?”
“Tiếc là hôm nay anh ấy không ở đây,” Lê Kháp nói: “Không thể để cho anh ấy nhìn thấy anh chính thức đóng máy, tiếc thật.”
Người nói vô tâm, Chúc Lương Cơ vốn không hề có cảm giác gì sau khi nghe cô nói cũng cảm thấy hơi tiếc nuối. Đây là phim điện ảnh đầu tiên của cậu, câu vô cùng may mắn nên mới gặp được một đạo diễn trách nhiệm, đồng nghiệp chuyên nghiệp, bất luận là nhất tỷ hay là Hạ Tê Xuyên lúc nhập vai đều hiện ra mặt chuyên nghiệp nhất. Cậu là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Hạ Tê Xuyên, bỏ qua việc cùng đối phương lên giường, tiếp xúc mấy tháng qua quả thực không thể hoàn hảo hơn.
Sau khi ăn cơm trưa mưa càng ngày càng nặng hạt, Văn Nhất Châu giảng giải sơ lược về cảnh diễn cho Chúc Lương Cơ, để cho cậu không có áp lực nào khác mà phát huy bình thường. Trợ lý trường quay gõ bảng.
“Cảnh 83 《Chân thám》, lần 1, Action!”
“… Vì vậy chú cũng đừng lo cho vợ chú quá,” người cảnh sát nói với Thẩm Trường Tinh: “Cũng không phải lần đầu Phỉ Phỉ thích ra ngoài, tối nay chú cứ thư giãn, uống nhiều vào rồi về nhà ngủ một giấc thật say. Không chừng ngày mai chú có thể nhìn thấy cô ấy trở về.”
Thẩm Trường Tinh nở nụ cười, anh ta rót Vodka vào ly đối phương, gọi thêm mấy ly cocktail nhiều màu: “Anh nói đúng. Uống nhiều vào.”
“Rum, Vodka, Tequila, chú muốn chuốc say anh à?” Người cảnh sát hạ thấp giọng: “Chú em cứ yên tâm đi, anh điều tra mấy thành phố xung quanh đây rồi, không phát hiện thi thể nữ trẻ tuổi nào, gần đây cũng không có án buôn người hay buôn nội tạng, Phỉ Phỉ chắc là vào trong núi vẽ thực vật.”
Thẩm Trường Tinh cùng người kia tán dốc vài câu. Đợi đối phương hơi ngà ngà say, anh ta làm bộ lơ đãng hỏi: “Em nghe nói Lục tiên sinh vốn là người trong cục các anh?”
“Lục tiên sinh nào?” Nghe Thẩm Trường Tinh nói đến Lục Cung, trên mặt người cảnh sát xẹt qua một tia trào phúng: “Hắn á… Đúng là người trong cục của bọn anh, dân máu mặt, vốn là lăn lộn thêm mấy năm nữa là có thể lên làm cục phó, nhưng lại đụng phải một kẻ điên.”
“Kẻ điên?”
“Một người câm, nữ. Cha mẹ của cô ta bị người khác sát hại, Lục Cung nhận vụ án này, phải nói cảnh sát Lục của chúng ta đúng là có bản lĩnh, ả câm kia thế mà lại mê mệt hắn đến chết đi sống lại, đánh cho mấy người phụ nữ có quan hệ với hắn bị thương nặng. Nhưng bọn anh vẫn luôn không tìm được chứng cứ chứng minh những người đó là bị ả câm kia đánh nên không thể bắt người. Rốt cục có một ngày, ả câm kia không nhịn được nữa, đánh lén Lục Cung trong một hẻm nhỏ, bị Lục Cung dùng gậy bóng chày bên thùng rác đập cho hôn mê bất tỉnh.” Người cảnh sát ợ rượu: “Cô ta coi như đánh lén cảnh sát nên trực tiếp nhốt vào phòng giam. Việc này của Lục Cung thực sự không vẻ vang gì, bên trên có ý định chèn ép vị trí của hắn, tính hắn lại kiêu ngạo, không quá hai tháng liền chủ động xin từ chức nghỉ việc.”
Thẩm Trường Tinh vừa nghe vừa tung hứng quả chanh trong tay, người cảnh sát thấy anh ta không nói lời nào, bỗng nhiên nói: “Có phải chú cảm thấy việc này rất đặc biệt không, kiểu không thực tế ấy? Còn có việc không thực tế hơn nữa này, quán bar này rất gần cục cảnh sát của bọn anh, chú có tin anh tìm đại một cô gái xinh đẹp nhất nơi này ra cô ấy nhất định quen với Lục Cung không?”
“Nghe có vẻ không chân thực lắm,” Thẩm Trường Tinh nói, dùng mắt ra hiệu về phía bên phải người cảnh sát: “Cô gái mặc váy màu đỏ rượu bên kia rất đẹp.”
Người cảnh sát quay đầu chào hỏi với cô gái kia, rút bỏ cảnh phục hắn ta cũng chỉ là một người trẻ tuổi phổ thông. Sau vài câu chào hỏi đơn giản, người cảnh sát hỏi: “Em có quen Lục Cung không?”
Cô gái lắc đầu.
“Chính là cái người tóc đen, da trắng, chân đặc biệt dài,” hắn ta miêu tả vẻ ngoài Lục Cung: “Đôi mắt rất sâu, lúc nhìn ai thì sẽ khiến cho họ có cảm giác như bị hút vào bên trong đó.”
“Hắn?” Cô gái a một tiếng, hiển nhiên nghĩ tới điều gì. Giữa lúc người cảnh sát lộ ra biểu cảm đắc ý dào dạt với Thẩm Trường Tinh, cô gái nói: “Hắn chính là tên khốn kiếp.”
“Cắt!” Văn Nhất Châu hài lòng đứng thẳng người: “Chúc mừng Chúc Lương Cơ chính thức hoàn tất cảnh quay!”
Diễn viên đóng vai cảnh sát nói ra một tiếng chúc mừng với Chúc Lương Cơ, nữ diễn viên qua đường kia cũng nở nụ cười với cậu. Lê Kháp đưa cho cậu một chai nước, đôi mắt sáng lấp lánh quay quanh Chúc Lương Cơ, vòng tới vòng lui, Chúc Lương Cơ cười cô bé: “Sao em vui vậy?”
“Anh Chúc được nghỉ, em cũng được thơm lây,” Lê Kháp cười tít mắt: “Đi tẩy trang trước đi, anh Dương nói buổi tối tổ chức tiệc sinh nhật cho anh.”
Chúc Lương Cơ đi tới phòng hóa trang, chuyên gia trang điểm tẩy trang cho cậu rồi rời đi, cậu ở trong phòng thay quần áo. Lúc thay xong quần ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cậu cho là Lê Kháp, không để ý kéo cửa ra.
Cô gái mặc váy màu đỏ rượu kia mỉm cười với cậu, Chúc Lương Cơ ngẩn người. Ở cảnh diễn lúc trước dưới ánh đèn mờ ảo nên nhìn không rõ, dưới ánh sáng tự nhiên ban ngày nhìn cô, Chúc Lương Cơ mới ý thức được đối phương quả thực xứng đáng với danh xưng “cô gái xinh đẹp nhất quán bar”. Nữ diễn viên chìa tay, trên tay cô chỉ có một thỏi son: “Không có điện thoại di động hay bút ghi âm gì cả, em có thể vào không?”
“Xin chào, có chuyện gì không?”
Chúc Lương Cơ đứng ở cạnh cửa, tuy rằng lễ phép nhưng lại không có ý cho cô bước vào. Cô gái thấy thế giơ tay cuộn lấy cà vạt Chúc Lương Cơ còn chưa kịp tháo: “Một chút việc riêng. Nghe nói Chúc tiên sinh ở trong giới nổi danh có mệnh đào hoa, hôm nay vừa gặp,” cô dừng một chút: “Danh bất hư truyền.”
Bầu không khí bắt đầu ám muội, Chúc Lương Cơ nhìn về phía ngoài cửa. Lê Kháp không có ở đây, rất có thể bị trợ lý của nữ diễn viên này giữ chân, cậu cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
“Nếu như em nói muốn làm quà sinh nhật của anh, cùng nhau thỏa mãn một đêm…?”
Quả nhiên, cô đến để hẹn 419. (40)
(40) 419: tình một đêm
Ở trong giới ba năm, số lần Chúc Lương Cơ được hẹn chịch nhiều vô số kể. Một ít đến từ những người trong nghề có địa vị cao hơn cậu, bọn họ đưa ra những lợi ích hấp dẫn dụ dỗ cậu lên giường. Cũng có nghệ sĩ nhỏ xinh đẹp muốn thông qua cậu trèo cao. Loại cuối cùng chính là như nữ diễn viên trước mặt đây, không liên quan đến danh lợi, chỉ là yêu thích vẻ ngoài của cậu.
Chúc Lương Cơ lắc đầu.
“Được rồi, xin thứ lỗi đã mạo phạm.” Ngoài ý muốn, cô gái này vô cùng sảng khoái: “Cà vạt này là đạo cụ của đoàn phim à?”
Nghe thấy tiếng ừ của Chúc Lương Cơ, cô dùng son môi nhanh chóng viết xuống một chuỗi số điện thoại di động ở phía trên, động tác thành thạo chứng minh hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện loại này: “Nếu như ngày nào đó anh suy nghĩ lại thì gọi số điện thoại này.”
Không chờ Chúc Lương Cơ trả lời, cô lùi về sau một bước đóng cửa lại: “Sinh nhật vui vẻ, Chúc tiên sinh.”
Vẻ mặt Chúc Lương Cơ phức tạp, nhìn chằm chằm chuỗi số màu đỏ trên cà vạt. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giữa lúc cậu do dự có nên mở cửa hay không, đối phương đã tự mình kéo ra cánh cửa không khóa.
“Anh Hạ,” nhìn thấy người bước vào, ánh mắt Chúc Lương Cơ sáng lên: “Không phải hôm nay anh có việc bận à?”
“Đạo diễn gọi tôi tới diễn bổ sung.”
Chú ý tới ánh mắt của đối phương đang dừng lại trên chiếc cà vạt, nhớ tới trên đó còn có dấu vết son môi của phụ nữ, Chúc Lương Cơ hơi lúng túng: “Cái này là vừa nãy…”
“Cậu đáp ứng?”
“Không có, cho nên cô ấy để lại số điện thoại.”
Sau khi Hạ Tê Xuyên nghe xong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vòng quanh cổ cậu, chiếc cà vạt phủ đầy con số mờ ám kia dễ dàng được tháo ra. Cánh tay người đàn ông giương nhẹ, chiếc cà vạt bị Hạ Tê Xuyên chuẩn xác không sai một li ném vào thùng rác trong góc: “Đi.”
Chúc Lương Cơ: “Có vô tình quá hay không?”
Hạ Tê Xuyên: “Vậy cậu muốn làm gì, giữ lại ăn Tết à?”
Chúc Lương Cơ: “…”
Hạ Tê Xuyên: “Có muốn đóng khung treo lên không?”
Chúc Lương Cơ giật giật môi không trả lời. Cậu cùng Hạ Tê Xuyên ra khỏi phòng hóa trang, bấy giờ mới phát hiện tất cả mọi người đều tập hợp một chỗ. Nhìn thấy Chúc Lương Cơ qua đây, Lê Kháp phất tay: “Anh Chúc nhanh đến cắt bánh gato.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Nha đầu này là vừa nãy bị trợ lý người ta lôi kéo đến đây? Hạ Tê Xuyên đưa dao cho Chúc Lương Cơ: “Cắt bánh đi, thọ tinh.” (41)
(41) 寿星 – thọ tinh: mình cũng không biết giải thích sao nữa, đại loại chỉ người được tổ chức sinh nhật
Lúc đến gần cậu mới phát hiện bánh ngọt rất lớn, còn là hai tầng. Hoa quả màu sắc rực rỡ cùng sắc bơ nhạt màu trang trí lên đó làm nó cứ như một tác phẩm nghệ thuật. Phía trên không có chữ chúc mừng sinh nhật, chỉ có một con heo được vẽ bằng mứt dâu. Nhìn thấy chiếc bánh kì lạ này Chúc Lương Cơ liền biết là ai mang đến. Duyên qua đường của cậu không tệ, hầu hết nhân viên công tác ở trường quay đều vui vẻ tình nguyện dành ra hơn mười phút để chúc mừng cậu.
“Không nghĩ tới có một ngày tôi sẽ ở trường quay ăn bánh gato mừng sinh nhật do Hạ Tê Xuyên mang đến,” Văn đạo nhận đĩa bánh Chúc Lương Cơ đưa tới: “Nhưng mà hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, vừa làm tiệc đóng máy cho cậu sẵn tổ chức sinh nhật luôn, đáng giá chúc mừng.”
Lê Kháp tiếp nhận công việc thay Chúc Lương Cơ cắt bánh ngọt, Chúc Lương Cơ bưng phần bánh của mình nhìn về phía Văn Nhất Châu: “Lát nữa anh Hạ phải diễn bổ sung sao?”
“Diễn bổ sung một đoạn ngắn,” Văn Nhất Châu nói: “Hơn chín mươi cảnh có một đoạn nhỏ xảy ra vấn đề, ánh sáng không đúng.”
“Gấp lắm hả? Nhất định phải quay trong ngày hôm nay à?”
“Tôi chỉ thuận miệng nhắc đến trong điện thoại, không nghĩ tới hắn lại——” đối diện với Hạ Tê Xuyên chốc lát, Văn Nhất Châu chuyển đề tài, nối liền cực kỳ tự nhiên: “Chuyên nghiệp như vậy.”
Bánh gato quá ngọt, phụ nữ giữ dáng, đàn ông đa số cũng không thích vị ngọt, ồn ào một lát không ít người bỏ lại bánh ngọt gần như không đụng đến mấy xuống bàn. Chúc Lương Cơ ăn vài miếng cũng thấy ngấy, cậu nhìn Hạ Tê Xuyên, miếng bánh ngọt của đối phương là hình tam giác xinh đẹp, không chút tổn hại, hiển nhiên hắn không có động tới.
“Hơi lãng phí.” Chúc Lương Cơ bỏ đĩa xuống bàn.
Hạ Tê Xuyên cũng để xuống: “Không sao, chỉ là tâm ý.”
Liếc nhìn vẻ mặt Chúc Lương Cơ, Hạ Tê Xuyên muốn cười: “Sao lại bày ra vẻ mặt cảm động không thôi thế này, không phải là bạn bè à?”
“Vâng vâng vâng,” Chúc Lương Cơ nói: “Chỉ có điều bạn bè của em phần lớn đều là ‘Ông đây tổ chức sinh nhật cho mày chính là nể mặt mày, bánh ngọt hả? Không có’ kiểu kiểu vậy đó.”
Sau khi nhân viên công tác dò hỏi rồi bưng bánh ngọt đi, máy quay vào chỗ, Văn Nhất Châu ra hiệu Hạ Tê Xuyên tán gẫu xong rồi vào sân.
“Hai mươi lăm tuổi,” Hạ Tê Xuyên nói: “Có nguyện vọng gì không?”
“Có.”
“Nói nghe chút coi?”
“Nói ra sẽ không linh,” Chúc Lương Cơ liếc nhìn Văn Nhất Châu: “Anh đi diễn bổ sung đi, còn không chịu đi nữa thì đạo diễn lại mắng.”
Hạ Tê Xuyên đáp lời, hắn đi về phía máy quay. Chúc Lương Cơ nhìn đối phương ở trước màn ảnh diễn xuất tự nhiên. Trong hoảng hốt tựa như trở về mùa hè nhiệt huyết của bảy năm trước, lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói Hạ Tê Xuyên trong ti vi.
Muốn vĩnh viễn cùng người kia làm bạn bè.
Muốn một ngày nào đó đứng ở độ cao như hắn, nhìn phong cảnh hắn nhìn.
Danh sách chương