Sau khi quay lại khách sạn, cả buổi sáng Hứa Tra vẫn không xuất hiện. Đến buổi trưa Tiêu Dương có gọi cho Chúc Lương Cơ: “Bên Hứa Tra muốn trực tiếp làm rõ chuyện này, bọn họ tìm được người qua đường quay được video ở quán bar ngày đó, nên có thể giải thích rằng khi đó tất cả mọi người cùng ra ngoài uống rượu. Quản lý của Hứa Tra hi vọng chúng ta hỗ trợ repost Weibo của hắn.”

Cậu và Hứa Tra là nghệ sĩ cùng công ty, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cộng thêm sự tình sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến cậu. Hứa Tra chịu chủ động đứng ra xử lý, về tình về lý Chúc Lương Cơ đều không có lý do để không giúp. Cậu nhanh chóng đồng ý.

Ba giờ chiều, Hứa Tra đăng Weibo:

【Người trong video đúng là tôi. Ngày đó vừa mới đạp xe đến Lạp Tát, vì ăn mừng nên cùng ekip chương trình ra ngoài uống rượu. Ở phòng vệ sinh quán bar đụng phải Tiểu Chúc, vì uống hơi nhiều, giữa bạn bè đùa giỡn với nhau nhất thời không biết nặng nhẹ. Đoạn video tôi và cậu ấy ghét bỏ lẫn nhau lúc sau bị cố ý cắt mất, người quay chỉ để lại phần dễ dàng hiểu lầm nhất.

Vì chuyện này mà tạo thành ảnh hưởng với mọi người, tôi cảm thấy rất có lỗi, cũng xin lỗi đã liên lụy đến Tiểu Chúc.】

Tin nhắn WeChat của Tiêu Dương nhanh chóng gửi tới: 【Chốc nữa cậu repost: Chỉ là hiểu lầm, anh Hứa không cần xin lỗi em.】

Chúc Lương Cơ: “Thêm mặt chó không?”

Tiêu Dương: “… Thêm cái rắm.”

Chúc Lương Cơ ồ một tiếng. Tiêu Dương ở bên kia không ngừng lăn chuột lướt bình luận dưới Weibo Hứa Tra. Chờ lượt like, repost và bình luận đạt đến số lượng nhất định anh mới nói với Chúc Lương Cơ: “Sự việc có thể xoay chuyển.”

Chúc Lương Cơ repost Weibo Hứa Tra.

Xán Tinh liên lạc với mấy cô gái quay Trì Diệc Huân ở quán bar ngày đó, một người trong đó đăng video Trì Diệc Huân ca hát lên. Trong video có mấy cảnh quay những người khác ngồi trong góc, có thể nhìn ra ekip chương trình quả thực cùng ra ngoài uống rượu. Video này vừa ra đã cùng với #Hứa Tra làm sáng tỏ# dắt nhau lên hot search, Tiêu Dương ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên vô cùng kinh ngạc ơ một tiếng.

Chúc Lương Cơ: “Ơ cái gì mà ơ, anh cho rằng anh dễ thương lắm à?”

Tiêu Dương: “Trì Diệc Huân like video ca hát kia, đây chính là gián tiếp hỗ trợ đấy.”

Ghê.

Chúc Lương Cơ cũng nhịn không được ơ một tiếng.

Tiêu Dương: “Cậu với cậu ta cuối cùng cũng từ kẻ thù tiến hóa thành tình anh em hờ rồi à?”

Chúc Lương Cơ: “Chắc là cậu ta trượt tay.”

Nói thì nói như thế, Chúc Lương Cơ với Tiêu Dương đều biết tiểu thiếu gia không thể nào trượt tay được. Tâm tình Chúc Lương Cơ khá phức tạp, nhìn Weibo mới nhất được Trì Diệc Huân nhấn like. Nghĩ tới nghĩ lui cậu mở WeChat gửi tin nhắn cảm ơn Trì Diệc Huân, không ngờ Trì Diệc Huân trả lời ngay tức khắc.

Đối phương gửi qua một meme, chính là cái meme vẻ mặt Chúc Lương Cơ gửi cho Trì Diệc Huân lúc trước, trên đó là sáu chữ viết hoa in đậm: 【MÀY BỊ YẾU SINH LÝ À?】

Chúc Lương Cơ: “…”

Hứa Tra cũng gửi tin nhắn WeChat qua: 【Lần này cảm ơn nhiều, còn có, rất rất xin lỗi nha, quay về mời cậu đi uống rượu】

Chúc Lương Cơ: 【Miễn, đời này em không muốn cùng anh uống rượu nữa】

Hứa Tra thấy cậu nói như vậy mới hoàn toàn yên tâm, sau khi biết Chúc Lương Cơ thật sự không để ý hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhắn tin cũng thả lỏng hơn nhiều: 【Lần trước chỉ là tai nạn, tửu lượng của anh rất cao. Đợi sau khi trở về chú phụ trách uống anh phụ trách nhìn, một là nhìn paparazi hai là nhìn gái đẹp. Nhường hết hào quang cho chú, thấy sao?】

Chúc Lương Cơ tiện tay chuyển tiếp meme của chính mình: 【MÀY BỊ YẾU SINH LÝ À?】

Hứa Tra: “…”

Có thủy quân Xán Tinh mua và fans mấy nhà khống chế bình luận, dư luận dần dần nghiêng về lời giải thích của Hứa Tra. Chúc Lương Cơ xem Weibo lần nữa, sau xác định sự việc cơ bản đã được khống chế, đang chuẩn bị đi ngủ thì Hứa Tra gửi tin nhắn WeChat qua.

Lần này Hứa Tra gửi tới một tin nhắn thoại: “Cậu nghĩ ai là người quay video?”

Chúc Lương Cơ hơi do dự ấn vào biểu tượng gửi tin nhắn thoại: “Ngày đó lúc em trở lại thì phát hiện Khương Hạo không có ở bàn rượu, hỏi anh Hạ thì anh Hạ nói Khương Hạo cũng đi vệ sinh, thời gian không chênh nhau mấy so với chúng ta.”

Hứa Tra: “Vừa khéo, ông đây cũng nghĩ là cậu ta.”

Hắn lại nói: “Tất cả hot search mấy ngày trước đều là cậu ta đùa giỡn đại bài, video vừa được tung ra, tầm mắt dư luận gần như chuyển hết qua bên này. Mà tên nhân viên công tác trong video lúc trước kia lại không dùng biến âm giọng của anh, anh chỉ mặt gọi tên mắng cậu ta, cậu ta không ghi hận trong lòng mới là lạ.”

Chúc Lương Cơ vô cùng đồng ý với suy đoán của Hứa Tra, Hứa Tra thấy cậu phối hợp như vậy thì không nhịn được chửi Khương Hạo thêm vài câu, cuối cùng còn chưa đã ghiền tổng kết lại: “Trước đây sao không phát hiện nhỉ, Tiểu Chúc thật biết lắng nghe nha.”

Hứa Tra thật sự là tên yếu sinh lý.

Chúc Lương Cơ cười cười vài tiếng, tán gẫu với Hứa Tra xong thì không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát xuống lầu ăn khuya. Phòng Hạ Tê Xuyên cách phòng cậu rất gần, đang chuẩn bị hỏi đối phương có muốn đi ăn cùng hay không, lúc qua cua cậu thấy Hạ Tê Xuyên quẹt thẻ mở cửa, Khương Hạo đang đứng bên cạnh hắn.

Khương Hạo đang cười, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, tựa như mấy việc trên Weibo không  ảnh hưởng chút nào đến cậu ta, nhưng quả thật không có mấy người biết cậu ta là người quay video. Hạ Tê Xuyên vào phòng trước, Khương Hạo theo vào sau. Chúc Lương Cơ đứng ngoài cửa nghĩ mãi mà không ra.

Khương Hạo vào phòng Hạ Tê Xuyên làm gì? Hạ Tê Xuyên còn mở cửa cho cậu ta? Chúc Lương Cơ đứng ngoài cửa hơn mười phút cũng không nghe được động tĩnh gì, cậu tặc lưỡi, đột nhiên cảm thấy mình không đâu đi làm chuyện vô nghĩa. Hạ Tê Xuyên quả thật là bạn của cậu, Hạ Tê Xuyên cũng có khả năng biết Khương Hạo cố ý vu hại cậu với Hứa Tra, Hạ Tê Xuyên muốn cho ai vào phòng là tự do của hắn, Khương Hạo cười hì hì cũng là tự do của cậu ta… Đệt.

Chúc Lương Cơ phiền muốn chết.

Cậu mang theo vẻ mặt MMP, trong lòng cũng MMP (59) đi xuống lầu. Bỏ qua tâm lý muốn độc chiếm thần tượng của fan, tâm lý bạn tốt nên cùng chung mối thù, Chúc Lương Cơ luôn cảm thấy có một ý nghĩ vẫn luôn quanh quẩn trong lòng mình, đuổi cách nào cũng không đi. Trái tim cậu trống rỗng đến lạ thường, nặng nề và bất an. Cậu không dám nghĩ xem đó là cái gì.

(59): MMP: ngôn ngữ mạng, (妈卖批) phát âm là ma ma pi, có thể viết tắt thành MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là đ* mẹ mày.

Cậu sợ nếu tiến thêm một bước nữa mình sẽ thật sự xong đời.

Khách sạn chương trình đặt cho bọn họ được trang trí theo phong cách Tây Tạng, phía trước là một khoảng sân rộng rãi. Lúc Chúc Lương Cơ bước xuống bậc thang thì thấy có hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau, họ đang đứng dưới những tán hoa trong sân, không nhìn rõ mặt. Chúc Lương Cơ không nghĩ nhiều, đang muốn đi tiếp thì thấy người đàn ông thấp hơn ôm người còn lại, vì động tác này mà dáng dấp của đối phương lọt vào tầm mắt Chúc Lương Cơ.

Cậu dừng chân.

Cậu nhìn thấy Khương Tử Thù dịu dàng nở nụ cười, là kiểu cười nhẹ nhàng, mang theo đôi chút bất đắt dĩ, mắt cậu ta sáng lấp lánh như có chứa thủy tinh trong đó. Chúc Lương Cơ nghe thấy Khương Tử Thù nhẹ giọng nói: “Vậy gặp lại sau, tiên sinh.”

Người đàn ông trước mặt Khương Tử Thù hình như đáp lại một tiếng, lại tựa như không phải. Nụ cười trên mặt Khương Tử Thù càng thêm rạng rỡ: “Dù sao thì em cũng hi vọng ngài có thể tìm được người xứng đáng được ngài trân trọng.”

Khác với vẻ quyến luyến của Khương Tử Thù, lúc gã đàn ông kia quay người rất gọn gàng dứt khoát, không có chút ý lưu luyến nào. Đối phương đạp lên cánh hoa trước sân mà đi, Chúc Lương Cơ cảm thấy rằng mỗi bước đi của vị tiên sinh kia như từng chút từng chút dẫm nát trái tim.

Cậu thấy nước mắt Khương Tử Thù chảy tràn bờ mi. Thanh niên trẻ tuổi che miệng lại, như là sợ mình phát ra âm thanh.

Sao hôm nay lại cho cậu thấy bí mật của nhiều người như vậy?

Chúc Lương Cơ thở dài trong lòng, cậu đứng trên bậc thang chờ Khương Tử Thù ngừng khóc rồi mới tiếp tục đi xuống vỗ vỗ bờ vai cậu: “Có ổn không?”

“Anh… Anh thấy hết rồi sao?” Khương Tử Thù ngượng ngùng dụi dụi đôi mắt: “Vẫn ổn, không có chuyện gì, không phải chuyện gì ghê gớm.”

“Mắt cậu khóc tới đỏ luôn rồi kìa.” Chúc Lương Cơ nói: “Mới đây có người nói tôi rất biết lắng nghe, cậu có muốn thử một chút hay không?”

Khương Tử Thù bị chọc cho cười: “Thật sự không phải chuyện gì to tát. Tiên sinh anh ấy… Anh ấy vẫn luôn như vậy, cách mấy tháng sẽ đổi một bạn giường. Chẳng qua thời gian em ở cùng anh ấy rất lâu, chắc là gần một năm, em cho rằng em khác với những người con trai kia.”

Chúc Lương Cơ ừ một tiếng.

“Lúc mới bắt đầu tìm kim chủ, em rất sợ gặp phải người kỳ quái, anh biết đấy, có rất nhiều người sẽ không đối xử với em như con người. Quản lý nói anh ấy là lựa chọn tốt nhất, anh ấy vẫn chưa lập gia đình, cũng không cần phải ứng phó với trưởng bối trong nhà. Đi theo anh ấy rất thoải mái,” Khương Tử Thù tự giễu nói: “Chắc là quá thoải mái nên em đã nảy sinh những tâm tư không nên có. Đứng từ góc độ của anh ấy em chỉ là một trong vô số bạn tình, trong thời gian nhất định anh ấy sẽ đối tốt với em, đến hạn thì giải trừ quan hệ, như vậy rất bình thường.”

Chúc Lương Cơ há miệng, cậu không nghĩ rằng Khương Tử Thù lại có thể nhìn ra rõ ràng như vậy, khiến cho cậu không biết phải an ủi thế nào. Tựa như để xoa dịu bầu không khí, Khương Tử Thù cười cười với cậu: “Nhắc mới nhớ, thầy Hạ hẳn là có quen biết anh ấy đấy, hai người bọn họ đều là cổ đông của Thịnh Thế.”

Nhắc đến Hạ Tê Xuyên Chúc Lương Cơ liền cảm thấy phiền. Cậu không tiếp tục đề tài này, xoa xoa đầu Khương Tử Thù: “Cậu cũng sẽ tìm được người quý trọng cậu.”

“Sẽ không,” Khương Tử Thù nói: “Em thích tiên sinh, sẽ không có ai khiến em thích hơn anh ấy.”

Lúc ăn tối Chúc Lương Cơ gặp Hứa Tra, sự việc trên Weibo về cơ bản đã được xử lý ổn thỏa, Hứa Tra liền khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ ngày xưa. Trì Diệc Huân không có ở đây, sau một lát thì Khương Hạo với Hạ Tê Xuyên cùng xuống lầu. Hạ Tê Xuyên ngồi xuống bên cạnh Chúc Lương Cơ, cậu liếc hắn một cái rồi không lên tiếng.

Chúc Lương Cơ ăn xong trước Hạ Tê Xuyên. Cậu ngập ngừng, khuôn mặt đang khóc của Khương Tử Thù thoáng qua tâm trí, Chúc Lương Cơ đứng dậy rồi bước lên cầu thang. Hứa Tra và Khương Tử Thù liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.

Chúc Lương Cơ thế mà lại không để ý Hạ Tê Xuyên?

Một người trong cuộc khác ngừng động tác, lặng lẽ rũ mắt như chưa từng phát sinh chuyện gì, bọn Hứa Tra cũng không tiện nói gì thêm.

Ở thời điểm đi cung điện Potala vào ngày thứ hai loại khác thường này đã đạt tới tầm cao mới. Vé của Chúc Lương Cơ, Hạ Tê Xuyên, Khương Tử Thù với Trì Diệc Huân là vé liền nhau. Tuy sau lưng Hứa Tra chửi bới Khương Hạo nhưng trước máy quay hắn vẫn cùng Khương Hạo duy trì tình anh em hờ như cũ. Mắt thấy bốn người kia sắp qua cửa kiểm tra, Hứa Tra nói với Khương Hạo: “Tiểu Hạo Hạo, chỉ có chúng ta đi mua vé.”

Khương Hạo vừa cười vừa đáp ứng.

Không biết có phải là ảo giác của Chúc Lương Cơ hay không, cậu luôn cảm thấy tâm tình của Khương Hạo hôm nay rất tốt. Bầu trời bắt đầu đổ mưa phùn, ekip chương trình chỉ đưa cho hai nhóm khách mời hai cái dù, Chúc Lương Cơ đứng cạnh Khương Tử Thù hí hửng cười: “Tiểu Khương, chúng ta che chung một cái nha?”

Trì Diệc Huân khịt mũi: “Cậu quậy gì đấy?”

Ánh mắt Trì Diệc Huân quét qua Hạ Tê Xuyên đang bung dù chờ đợi, Chúc Lương Cơ không lên tiếng. Cậu phát hiện tất cả mọi người đều cảm thấy cậu cần phải bên cạnh Hạ Tê Xuyên bất cứ lúc nào mới phù hợp. Khương Tử Thù hơi lúng túng cười cười, Chúc Lương Cơ sờ mũi một cái, cậu quay mặt về phía Trì Diệc Huân: “Chỉ đùa chút thôi, không tranh với cậu.”

Chúc Lương Cơ nói xong thì đi qua đứng dưới dù Hạ Tê Xuyên.

Cậu gọi một tiếng anh Hạ, người kia đáp lại rồi nghiêng dù qua bên phía Chúc Lương Cơ một chút. Chú ý tới động tác nhỏ của đối phương, trong lòng Chúc Lương Cơ như có gì đó nhẹ nhàng xẹt qua.

Cậu đang chuẩn bị bước theo mấy du khách khác tiến lên phía trước, Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên nói với cameraman: “Phiền cậu lát nữa quay lại, tôi có chút việc muốn nói với Lương Cơ.”

Ở chương trình thực tế khách quý thường không được yêu cầu ngừng ghi hình. Nhưng người này chính là Hạ Tê Xuyên, vả lại một đường ảnh đế cũng rất phối hợp với sắp xếp của chương trình. Lần đầu tiên Hạ Tê Xuyên yêu cầu ngừng quay, cameraman theo hắn và Chúc Lương Cơ liền thật sự tắt máy quay.

Trực giác Chúc Lương Cơ nói không ổn: “Anh muốn nói gì?”

Hạ Tê Xuyên: “Đi qua bên kia nói chuyện, bên này nhiều người.”

Hắn nói xong thì cất bước đi về phía trước, trời mưa bung dù đi mới là đại lão (60). Chúc Lương Cơ chỉ có thể theo bước đại lão tiến về phía trước. Chờ khi cách những người khác một khoảng xa Hạ Tê Xuyên mới dừng chân lại: “Sao lại giận anh?”

(60): đại lão (大佬) – ý chỉ những nhân vật tai to mặt lớn, có quyền lực, cũng có thể dùng với ý đùa vui như nam thần…

“Không…”

“Vì sau khi video bị tung ra anh không ra mặt giúp em?” Hạ Tê Xuyên dịu dàng nói: “Cả Amy và anh đều cảm thấy không nên repost Weibo, trước kia tụi anh đã ra mặt quá nhiều, ở thời kỳ nhạy cảm này mà ra mặt nói giúp ngược lại sẽ phản tác dụng. Tụi anh cảm thấy phòng quan hệ xã hội của Hứa Tra thanh minh rất ổn, Amy cũng đã tìm người khống chế bình luận.”

Chúc Lương Cơ: “Không phải.”

Hạ Tê Xuyên: “Vậy thì vì cái gì? Có thể nói anh biết không?”

Sau khi im lặng hồi lâu, Chúc Lương Cơ nhìn Hạ Tê Xuyên. Cuối cùng cậu vẫn không nỡ thấy vẻ u buồn hiện hữu trên khuôn mặt này, cậu mở miệng kể lại sự tình ngày hôm qua thấy được.

Hạ Tê Xuyên càng nghe thì vẻ mặt càng trở nên kỳ quái. Sau khi nghe thấy ngụy biện là bạn tốt thì cần phải cùng chung mối thù với nhau kia của Chúc Lương Cơ, hắn bật cười thành tiếng.

Chúc Lương Cơ không hiểu ra sao: “Anh cười cái gì?”

“Anh cảm thấy rất vui,” Hạ Tê Xuyên nói: “Anh cảm thấy suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau.”

Chúc Lương Cơ căn bản không nghe ra được ẩn ý trong lời Hạ Tê Xuyên, đơn giản lý giải thành đối phương cũng không thích Khương Hạo như cậu. Mắt cậu sáng lên, vừa định phụ họa thì nghe Hạ Tê Xuyên nói: “Hôm qua anh bàn với Khương Hạo về việc ký hợp đồng. Hợp đồng giữa cậu ta với Giang Đạo Môn sắp hết hạn, anh hỏi cậu ta có muốn qua Thịnh Thế không.”

“Ơ?” Chúc Lương Cơ sững sờ: “Anh muốn ký với cậu ta á?”

“Ký với cậu ta rồi thì nếu cậu ta muốn đưa ra thông cáo gì, hay định hướng phát triển sau này ra sao đều phải được anh đồng ý mới được thực hiện. Sau khi ký xong hợp đồng sẽ đưa cho cậu ta vài tài nguyên cực kỳ phổ thông, loại dựa vào mặt kiếm cơm như Khương Hạo qua hai ba năm nữa cơ bản sẽ bị đào thải.”

Chúc Lương Cơ nghe xong muốn choáng váng luôn, ngàn lần không ngờ Hạ Tê Xuyên lại ác như vậy: “Anh không sợ cậu ta không đồng ý à?”

“Giang Đạo Môn không muốn cậu ta, Xán Tinh cũng không muốn cậu ta, công ty nhỏ thì cậu ta không vừa mắt, Khương Hạo chỉ có thể đến Thịnh Thế,” Hạ Tê Xuyên khẽ mỉm cười: “Cậu ta không có lựa chọn khác.”

Chúc Lương Cơ: “Trâu bò, lợi hại, phục.”

Kỳ thực cậu còn muốn nói, sao anh phải làm đến mức độ này, chỉ vì giúp em hả giận thôi sao?

“Em không tò mò sao anh lại làm vậy à?”

Tò mò chứ, ông đây tò mò muốn chết.

Bầu không khí giữa bọn họ càng ngày càng vi diệu, trực giác nói cho Chúc Lương Cơ biết hiện tại cậu đang vượt giới hạn. Câu nói tiếp theo của Hạ Tê Xuyên trực tiếp khiến cho cậu vượt ra khỏi ranh giới an toàn: “Vì anh thích em.”

“…”

“Anh thích em, muốn có em, cho nên anh sẵn lòng bảo vệ em, những người khác có xảy ra chuyện gì anh cũng lười quản.”

Tí tách tí tách, nước mưa thuận theo mặt dù xanh sẫm rơi xuống, tán dù hắt tia sáng yếu ớt lên khuôn mặt Hạ Tê Xuyên làm cho mặt mũi hắn thoạt trông càng thêm anh tuấn. Chúc Lương Cơ cảm thấy choáng váng, đối với khuôn mặt Hạ Tê Xuyên cậu vẫn luôn không có sức đề kháng, thế nhưng đối phương lại không có ý bỏ qua cho cậu.

“Tsangyang Gyatso tiến vào cung điện Potala năm 15 tuổi, ông ấy yêu một cô gái ở ngoài cung điện Potala, vì không được nhìn thấy nàng nên ông đã viết rất nhiều bài thơ cho nàng.” Người đàn ông trước mặt cậu có đôi mắt hẹp dài, sâu thẫm, con ngươi đen nhánh, đẹp trai điên đảo đất trời: “Tốt nhất là không nên gặp gỡ, vậy thì có thể không yêu mến nhau.”

Chúc Lương Cơ trừng mắt nhìn, Hạ Tê Xuyên tiếp tục nói: “Nhưng chúng ta đã gặp nhau, anh thích em, sao anh có thể để em rời đi cơ chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện