Tảng đá trong lòng đã rơi xuống, tâm trạng của Lâm Uẩn đã trở nên tốt hơn nhiều, lúc sau còn ôm di động trò chuyện với Từ Châu Châu một hồi lâu, cho đến khi ánh đèn rực rỡ trong thành phố này tối đi.

Lúc kim đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ thì cô mới tắt ti vi, đặt di động xuống rồi sau đó có chút rối rắm đứng ở cửa phòng ngủ chính, nhút nhát hỏi Giang Phồn: “Chúng ta ngủ chung sao?”

Giang Phồn buồn cười nhìn biểu cảm của Lâm Uẩn, cứ như là dáng vẻ hùng hồn hy sinh vì đại nghĩa vậy, làm anh không nhịn được trêu cô: “Không phải chúng ta đã ngủ chung rồi sao? Em còn để ý nữa hả?”

Nghe thế, Lâm Uẩn liền đỏ mặt, cô nhớ đến buổi sớm không dám nhớ lại ấy, lúc tỉnh lại cô phát hiện mình như con bạch tuột ôm chặt Giang Phồn…. Bỗng nhiên hơi nóng tăng lên, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy nó khô nóng đến đáng sợ.

“Nhưng ngày đó chúng ta không có phát sinh cái gì hết!”

“Vậy anh cũng chưa nói tối nay muốn làm chuyện không thể miêu tả với em.”

“Không phải, em….”

Thấy Lâm Uẩn sắp đã rơi nước mắt, Giang Phồn nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt nghiêm chỉnh, không trêu cô nữa, “Đùa em thôi, em ngủ ở đây, anh đi phòng ngủ phụ.”

Dứt lời, anh liền ôm gối đi ra ngoài.

“Cái đó… em cũng chưa nói là không thể ngủ chung.”

Giang Phồn dừng chân, quay đầu lại nhìn cô, một lát sau thì bật cười, “Anh biết em thích anh, nhưng mà anh cũng biết em tạm thời còn chưa thích ứng được thân phận đã kết hôn này, cho nên không vội, tương lai chúng ta còn dài.”

“Sao?”

“Tuy chúng ta đã kết hôn nhưng anh cảm thấy nên cho em cảm giác yêu đương trước, cho nên trước hết bắt đầu từ hẹn hò đi!”

Bởi vì mấy lời này của Giang Phồn, nỗi bất an trong lòng Lâm Uẩn đã bị sự vui sướng to lớn này thay thế, cuối cùng còn say sưa nằm mộng đẹp một đêm.

Ngược lại thì Giang Phồn không dễ dàng đi ngủ như vậy, sau khi quay về phòng anh cầm di động tra Baidu về những việc bạn trai bạn gái cần chú ý trong lần hẹn hò đầu tiên, còn cực kỳ nghiêm túc ghi vào bản ghi nhớ.

Nhưng mà nhận xét “Trên giấy chung quy chỉ là cảm giác hạn hẹp, muốn biết hết việc này chỉ có thể tự mình thực hành” làm anh sợ tìm trên mạng sẽ không có được nhận xét thực tiễn, nửa đêm liền gọi cho Lục Quan Lan, định có thể hỏi cụ thể một ít về quá trình yêu đương.

Mộng đẹp bị quấy nhiễu, Lục Quan Lan hận không thể bóp chết anh, “Giang Phồn, cậu có bệnh à?”

“Cậu đừng quên, bây giờ tớ đang là luật sư đại diện ly hôn của Bạch Lộ, kết quả cuối cùng là ly hôn hay hoà giải, bây giờ cậu mà nghĩ sai thì hỏng hết.”

Trong nhất thời bên kia đã yên tĩnh lại, “Nói đi, có chuyện gì?”

“Tớ dường như đã thích một cô gái rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện