3
Cô ái ngại nhìn người trước mặt.
Người trước mặt là người trong tim!
Hắn cũng chăm chú nhìn cô.
Hình bóng này, biết bao lâu rồi hắn vẫn chưa ngó thấy?
Cô gái tên Tần Vy Vy đi với hắn cũng chớp chớp con mắt.
Cái chị này là Kỳ Nhiên phải không?
Còn bé Niệm hùng hổ ăn kem, chu cái môi nhỏ nhỏ dính đầy socola:
- Mẹ ơi! Mẹ cho con thêm ly nữa được không?
Cô mỉm cười lắc đầu:
- Không được! Ăn nhiều không tốt cho sức khỏe!
Nó bĩu môi:
- Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên con qua Trung Quốc. Mẹ cho con ăn thêm ly nữa đi mà! Kem ở đây khác hẳn kem ở Roma luôn!
Phong Tử nhàn nhạt lên tiếng:
- Thì ra suốt thời gian qua, em ở Ý sao?
Cô không dám nhìn hắn, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Vậy đây là con em sao?
Cô cũng cúi đầu im lặng.
- Là con em với người đàn ông khác sao?
Cất giọng lạnh rã, hắn mệt mỏi khôn cùng. Cô có con, với người khác chứ không phải hắn sao?
Kỳ Nhiên tính lắc đầu, nhưng lại nhìn sang Tần Vy Vy nên đồng thuận:
- Đúng vậy! Con của em với một người đàn ông khác ở Ý!
Nghe thấy câu này, trái tim cô đơn bao lâu nay tựa như vụn vỡ. Hắn khó khăn nói tiếp:
- Thế người đó đâu? Sao để em với con bé về nước một mình?
Cô chưa kịp trả lời, Tiểu Niệm ở bên đã bám lấy tay cô:
- Mẹ! Sao mẹ nói ba con chết rồi? Mẹ dặn con đừng nhắc tới ba con nữa mà?
Cô lắp bắp không biết trả lời thế nào, hết nhìn con bé lại lén nhìn sang hắn. Cô không biết nói dối!
Phong Tử vừa kinh ngạc vừa kiên nhẫn đợi cô trả lời. Cô nói dối hắn!
- À đúng rồi! Em về nước còn có việc. Em đi trước nhé! Chào!
Nói rồi cô vội bế Tiểu Niệm đi, mặc cho ánh mắt của hắn vẫn luôn phóng theo mình.
Tần Vy Vy dõi theo đứa trẻ, mắt lóe lên tia đau buồn.
***
Một tuần sau đó, cô cố tình tránh né để không gặp hắn nữa.
Còn hắn thì hủy luôn chuyến bay đáng nhẽ ra hôm đó phải đi. Hắn cho người tìm cô nhưng vô dụng.
Một tối dạo trong siêu thị, bất chợt cô gặp Tần Vy Vy.
Hai người lên tầng, ngồi đối diện nhau qua khung cửa sát đất.
- Dạo này...em và anh Tử sống tốt chứ?
Vy Vy hớp một miếng cacao, lễ phép:
- Em và anh ấy...Mà không phải chị bị vô sinh sao? Cô bé đi với chị chẳng nhẽ...
Cô lắc đầu:
- Không! Chị bị vô sinh là thật! Còn Tiểu Niệm là chị nhận nuôi. Lúc chị qua Ý được nửa năm, trong một chuyến từ thiện gặp được bé gái mới sinh đã bị vứt vào côi nhi viện. Chị động lòng. Vả lại sống bên đó một thân một mình, có tiếng khóc và bận rộn với một đứa trẻ vốn là niềm vui.
Vy Vy gật gật đầu chăm chú lắng nghe. Nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh của nó, cô bật cười:
- Cô bé của chị! Có phải đứa con của em cũng lớn như vậy rồi không?
Nó hơi ngạc nhiên:
- Con?!
- Đúng vậy!
Cô nở nụ cười nhợt nhạt:
- 4 năm rồi nhỉ! Chắc cũng sang đứa thứ 2 rồi chứ? Tụi trẻ sống có tốt không? Nó có giống anh Tử không? Chắc chúng nó được ông bà nội cưng lắm nhỉ?
- Chị! Chị không cần hỏi nữa! Em và anh ấy không có con!
Tay cô hơi khựng lại, một màn trong suốt chảy qua mắt. Vy Vy kiên định nhắc lại từng chữ:
- Từ lúc chị đi cho đến hiện tại, em và anh Phong Tử...chưa từng có con!
Cô ái ngại nhìn người trước mặt.
Người trước mặt là người trong tim!
Hắn cũng chăm chú nhìn cô.
Hình bóng này, biết bao lâu rồi hắn vẫn chưa ngó thấy?
Cô gái tên Tần Vy Vy đi với hắn cũng chớp chớp con mắt.
Cái chị này là Kỳ Nhiên phải không?
Còn bé Niệm hùng hổ ăn kem, chu cái môi nhỏ nhỏ dính đầy socola:
- Mẹ ơi! Mẹ cho con thêm ly nữa được không?
Cô mỉm cười lắc đầu:
- Không được! Ăn nhiều không tốt cho sức khỏe!
Nó bĩu môi:
- Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên con qua Trung Quốc. Mẹ cho con ăn thêm ly nữa đi mà! Kem ở đây khác hẳn kem ở Roma luôn!
Phong Tử nhàn nhạt lên tiếng:
- Thì ra suốt thời gian qua, em ở Ý sao?
Cô không dám nhìn hắn, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Vậy đây là con em sao?
Cô cũng cúi đầu im lặng.
- Là con em với người đàn ông khác sao?
Cất giọng lạnh rã, hắn mệt mỏi khôn cùng. Cô có con, với người khác chứ không phải hắn sao?
Kỳ Nhiên tính lắc đầu, nhưng lại nhìn sang Tần Vy Vy nên đồng thuận:
- Đúng vậy! Con của em với một người đàn ông khác ở Ý!
Nghe thấy câu này, trái tim cô đơn bao lâu nay tựa như vụn vỡ. Hắn khó khăn nói tiếp:
- Thế người đó đâu? Sao để em với con bé về nước một mình?
Cô chưa kịp trả lời, Tiểu Niệm ở bên đã bám lấy tay cô:
- Mẹ! Sao mẹ nói ba con chết rồi? Mẹ dặn con đừng nhắc tới ba con nữa mà?
Cô lắp bắp không biết trả lời thế nào, hết nhìn con bé lại lén nhìn sang hắn. Cô không biết nói dối!
Phong Tử vừa kinh ngạc vừa kiên nhẫn đợi cô trả lời. Cô nói dối hắn!
- À đúng rồi! Em về nước còn có việc. Em đi trước nhé! Chào!
Nói rồi cô vội bế Tiểu Niệm đi, mặc cho ánh mắt của hắn vẫn luôn phóng theo mình.
Tần Vy Vy dõi theo đứa trẻ, mắt lóe lên tia đau buồn.
***
Một tuần sau đó, cô cố tình tránh né để không gặp hắn nữa.
Còn hắn thì hủy luôn chuyến bay đáng nhẽ ra hôm đó phải đi. Hắn cho người tìm cô nhưng vô dụng.
Một tối dạo trong siêu thị, bất chợt cô gặp Tần Vy Vy.
Hai người lên tầng, ngồi đối diện nhau qua khung cửa sát đất.
- Dạo này...em và anh Tử sống tốt chứ?
Vy Vy hớp một miếng cacao, lễ phép:
- Em và anh ấy...Mà không phải chị bị vô sinh sao? Cô bé đi với chị chẳng nhẽ...
Cô lắc đầu:
- Không! Chị bị vô sinh là thật! Còn Tiểu Niệm là chị nhận nuôi. Lúc chị qua Ý được nửa năm, trong một chuyến từ thiện gặp được bé gái mới sinh đã bị vứt vào côi nhi viện. Chị động lòng. Vả lại sống bên đó một thân một mình, có tiếng khóc và bận rộn với một đứa trẻ vốn là niềm vui.
Vy Vy gật gật đầu chăm chú lắng nghe. Nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh của nó, cô bật cười:
- Cô bé của chị! Có phải đứa con của em cũng lớn như vậy rồi không?
Nó hơi ngạc nhiên:
- Con?!
- Đúng vậy!
Cô nở nụ cười nhợt nhạt:
- 4 năm rồi nhỉ! Chắc cũng sang đứa thứ 2 rồi chứ? Tụi trẻ sống có tốt không? Nó có giống anh Tử không? Chắc chúng nó được ông bà nội cưng lắm nhỉ?
- Chị! Chị không cần hỏi nữa! Em và anh ấy không có con!
Tay cô hơi khựng lại, một màn trong suốt chảy qua mắt. Vy Vy kiên định nhắc lại từng chữ:
- Từ lúc chị đi cho đến hiện tại, em và anh Phong Tử...chưa từng có con!
Danh sách chương