Nghe tiếng động, hai người trong phòng ngừng làm tình, quay sang nhìn Khả Như. Cố Đông bước ra đầy tức giận.

- Vô dụng, có chút thức ăn cũng không bê nổi.

- Em xin lỗi, em không cố ý mà...

- Cút.

Cố Đông lạnh lùng quát. Khả Như vẫn cố van xin anh.

- Em xin lỗi mà...

Cố Đông hừ lạnh, anh không nhìn cô mà quay sang nhìn Thanh Vy đang cài lại cúc áo. Anh dịu dàng bước đến bên Thanh Vy.


- Tiếng động không làm em giật mình chứ?

- Huhu, Đông à. Người ta giật hết cả mình, bây giờ tim còn run run này...

Thanh Vy liền ôm lấy cánh tay Cố Đông, làm nũng với anh. Cố Đông tiện tay ôm eo ả rồi liếc nhìn Khả Như với ánh mắt chán ghét:

- Dọn sạch và cút cho khuất mắt tôi.

- Vâng...em biết rồi...

Khả Như cắn môi gật mạnh đầu, cả người cô mệt nhừ nhưng vẫn phải quỳ xuống nhặt lấy từng mảnh vỡ. Từng vết thương cũ trên tay vẫn chưa khỏi, giờ lại thêm vết thương mới. Cô khóc, nhưng vẫn cố cúi mặt để không ai nhìn thấy.

Chỉ nghe thấy tiếng Cố Đông nói với Thanh Vy một xa dần:

- Bảo bối, anh đưa em tới nhà hàng Pháp nhé. Em thích ăn gì nào?

- Người ta ăn gì cũng được.

Khả Như cười nhạt nhẽo, vì con trong bụng cô phải chịu đựng. Tay cô yếu ớt sờ lên bụng mình:

- Con à, cố lên. Mẹ sẽ chịu được mà...

Dọn dẹp sạch sẽ, Khả Như mới lặng lẽ quay trở về phòng mình. Căn phòng của cô lạnh lẽo, nằm ở tầng 1. Vốn dĩ đây là phòng kho thì đúng hơn. Từ ngày cô gả cho Cố Đông thì cô đã ở đây rồi. Thời gian thấm thoát đã nửa năm trôi qua.

Cô ngả lưng xuống sàn, chỉ trải duy nhất một tấm thảm mỏng manh. Trời trở rét rồi, cô cũng chỉ lủi thủi hai bộ quần áo cũ. Gió lạnh lùa vào phòng khiến toàn thân cô lạnh buốt, cô ôm chặt lấy chăn mỏng để tìm sự ấm áp. Lúc này đây cô nhớ chuyện 2 năm trước quá. Lúc đó Khả Ái còn sống, ba người Khả Như, Khả Ái và Cố Đông cùng nhau quây quần bên nồi lẩu ấm áp:

- Sau này dù cho mỗi người một nơi thì đông về cũng phải cùng nhau ăn một bữa lẩu rồi đi đâu thì đi nha.

Khả Ái nói đùa, cô xoa xoa tay cho đỡ lạnh. Cố Đông ngồi cạnh Khả Ái liền nắm lấy bàn tay lạnh của cô, thổi thổi.


- Ấm hơn chưa nào?

Khả Ái mỉm cười gật đầu.

- Đúng là ấm hơn rồi.

Lúc đó Khả Như ngồi phía đối diện nhìn Cố Đông và Khả Ái. Đúng là hai người họ rất hợp nhau, trời sinh ra là ban cho nhau rồi. Khả Ái sinh ra đã được bố mẹ ưu ái, nuông chiều hơn Khả Như. Cô ấy xinh đẹp, giỏi dang, dịu dàng như vậy ai mà chẳng thích chứ? Còn Khả Như cô chỉ được cái thô lỗ, vụng về. Ngay cả bố mẹ còn chán ghét cô.

Nhiều lúc Khả Như cảm thấy chạnh lòng với Khả Ái, cô tự hỏi tại sao Khả Ái lại được ưu ái như vậy chứ? Hỏi trên thế giới này có ai quan tâm đến cô?

Lúc đó Khả Ái ngước nhìn Khả Như ở phía đối diện, ngay từ nhỏ Khả Ái đã rất thương chị mình rồi.

- Chị, chị có lạnh lắm không? Vào đây sưởi ấm cùng em nè.

Cố Đông lúc này cũng mới để ý tới sự có mặt của Khả Như, gãi đầu cười ngượng.

- Ừm, Khả Như. Em ngồi sát vào đây cho ấm.

Khả Như cười vui vẻ nhìn hai người. Không ai biết rằng lúc này trong lòng cô ấm áp như thế nào đâu? Cứ ngỡ như cả thế giới đều lãng quên cô rồi, nhưng mà bây giờ chẳng phải cô vẫn còn Khả Ái và Cố Đông sao?

Đó là hai người bạn thân nhất của Khả Như.

Khả Như cô lặng lẽ ngồi xuống cạnh Cố Đông, đột nhiên anh vòng tay ôm cô lại, chia cho cô một nửa chiếc áo khoác lông dày:

- Em sắp lạnh cóng rồi kìa.

Giây phút đó anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương. Cũng giây phút đó, trái tim cô rung động mà đập loạn nhịp. Cô biết là cô sai khi đã lỡ đem lòng yêu Cố Đông. Nhưng chỉ một lần này thôi, hãy để cho cô sai được không?


- Lát nữa mình chụp ảnh kỉ niệm đi.

Khả Ái cầm sẵn máy ảnh rồi. Năm nào cũng thế, cả ba đều có ảnh chụp chung với nhau. Cả ba vui vẻ quây quần bên nhau khi mùa đông lạnh lẽo đến. Lúc đó thật vui vẻ biết bao.

Nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi...

Rõ ràng Khả Như hiện đã là vợ anh rồi, nhưng tại sao mọi thứ lại thay đổi nhiều như vậy chứ? Là do lúc cô bắt đầu yêu anh, là cô đã sai rồi. Đáng lẽ cô không nên ôm mộng vọng tưởng như vậy, bởi người con gái mà anh yêu thương mãi mãi không phải là cô.

Cô ấy...là em gái cô Khả Ái.

Và cô ấy đã mất trong vụ tai nạn giao thông hai năm trước rồi.

- Hic...hic, tại sao chúng ta lại ở nên như vậy chứ? Anh nói em phải làm sao đây?

- Khả Ái à, chị sai rồi sao?

Khả Như khóc, cô quên đi sự lạnh lẽo trong lòng và khóc nức nở. Trái tim cô đau đớn như bị bóp nghẹn lại, nhưng mà cho dù có thế nào đi chăng nữa cô vẫn sẽ không từ bỏ Cố Đống.

Cô yêu anh đến vậy mà...!




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện