Ngày hôm sau...
Khả Như tỉnh dậy, cũng giống như sáng ngày hôm qua, cả cơ thể cô đau nhức vô cùng. Lục Tề Nam, hắn đúng là loại động vật sống bằng nửa thân dưới mà, thật đáng ghét quá đi mất. Mấy ngày hôm nay, Thiên Lam cứ bám lấy Tiểu Lan nên Khả Như cô cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi để thư giãn.
Bước ra khỏi giường, lập tức vùng hạ thân bên dưới truyền lên cảm giác đau ê ẩm, cô còn suýt không bước được vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân đây này. Lục Tề Nam lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy, thật sự cơ thể cô không thể chịu nổi.
Cô soi mình trong gương, nhìn thấy toàn thân mình toàn những dấu hôn đỏ ửng, hai má cô lại nóng bừng lên. Tất cả đều rõ rệt như vậy sao? Thế sao cô dám đi gặp mọi người cơ chứ?
Nhưng mà vì sự nghiệp trả thù, cô phải cố lên.
Tập đoàn Lục thị...
Quách Dương Thần lại đặt bản báo cáo tổng doanh thu của tháng xuống bàn:
- Thiếu gia, đã mua được vàng rồi ạ. Cố thị dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa nhưng cũng chẳng thu mua được lô vàng nào. - Quách Dương Thần vẫn không quên báo cáo lại kết quả.
Lục Tề Nam gật đầu hài lòng rồi giở giở bản báo cáo ra xem.
- Bộ sưu tập mới chuẩn bị thế nào rồi?
- Dạ, đã gần xong rồi ạ.
Bộ sưu tập lần này của Lục thị hoàn toàn được làm bằng vàng, toàn bộ đều là một màu vàng duy nhất. Quách Dương Thần thầm cảm thán trong lòng, Lục thiếu quả thật biết nắm bắt cơ hội mà. Trong thời gian biến động giá vàng, hắn đã thu mua vàng rồi tung ra thị trường bộ sưu tập bằng vàng. Một màu vàng quý phái sang trọng.
Còn Cố thị, chắc hẳn đã tổn thất rất nhiều khi không mua được vàng. Thị trường đá quý kia thì có là gì chứ?
- Tốt lắm!
- À, có một nữ doanh nhân tên Lina đến thành phố S và tổ chức tiệc, cô ấy có mời thiếu gia nữa ạ.
Lina là một cái tên không còn xa lạ gì đối với Lục Tề Nam. Ai mà không biết Lina là một trong những nữ doanh nhân thành đạt nhất thế giới chứ?
Nhưng mà sao đột nhiên Lina tổ chức tiệc ở thành phố S này chứ?
- Tôi biết rồi.
*********
Tiểu Lan đưa Thiên Lam đi công viên chơi, mua kẹo bông cho con bé ăn.
- A, dì Tiểu Lan là tốt nhất.
Thấy kẹo bông, Thiên Lam liền trở nên háo hức. Con bé cầm lấy kẹo bông và ăn một miếng. Ngay lập tức kẹo bông tan trong miệng, Thiên Lam thích thú vô cùng.
- Con muốn ăn tiếp cơ.
- Thiên Lam ngoan, ăn nhiều đau bụng đó. Con mà đau bụng thì mẹ con sẽ rất lo lắng.
Tiểu Lan sợ Thiêm Lam ăn nhiều quá mà đau bụng, dù sao con bé vẫn còn nhỏ, không nên ăn quá nhiều đồ ngọt. Thiên Lam nghe Tiểu Lan nói có vẻ nghiêm trọng, con bé liền ngoan ngoãn gật đầu vâng lời.
- Dạ, vậy con sẽ không ăn nữa.
Một lát sau, Quách Dương Thần lái xe tới đón Tiểu Lan và Thiên Lam về biệt thự. Nhìn thấy Quách Dương Thần, Tiểu Lan liền vui vẻ:
- Thư kí Quách tới rồi sao?
Ngay cả bản thân Tiểu Lan cũng không rõ tại sao mình lại vui mừng mỗi khi gặp Quách Dương Thần nữa. Đặc biệt là má cô rất hay nóng lên, tim lại đập thình thịch.
Thiên Lam chẳng biết gì hết, chỉ đứng yên đó ăn kẹo bông. Quách Dương Thần bước tới gần Tiểu Lan, gãi gãi đầu:
- Cô chờ tôi lâu chưa?
- Tôi cũng vừa mới tới đây thôi. Thư kí Quách bận rộn như vậy mà vẫn phải tới đón chúng tôi, thật ngại quá khi đã làm phiền anh.
Là khi nãy Tiểu Lan gọi điện cho Quách Dương Thần, lúc đầu cô cũng hơi băn khoăn, không biết có nên gọi hay không? Cuối cùng cô lại ấn nhầm nút gọi, lúc muốn tắt đi thì Quách Dương Thần đã lập tức nghe máy rồi. Thế nên cô đành bảo Quách Dương Thần tới đón vậy.
Quách Dương Thần nhìn Tiểu Lan rồi vội vã xua xua tay:
- Không phiền, không phiền.
"Mình mới xin phép thiếu gia cho nghỉ rồi." Quách Dương Thần thầm nghĩ trong lòng.
- Thế á?
Không hiểu sao, đột nhiên Tiểu Lan đỏ mặt. Quách Dương Thần nhìn thấy cô đỏ mặt thì trái tim đập thình thịch.
- Đương nhiên rồi. Bất cứ khi nào cô cô gọi cho tôi cũng được, không phiền đâu.
Câu nói của Quách Dương Thần bỗng nhiên khiến Tiểu Lan hồi hộp đến lạ, cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh. Mãi một lát sau, khi Thiên Lam ăn xong kẹo bông rồi con bé mới bước tới nắm lấy áo Tiểu Lan.
- Dì Tiểu Lan ơi, bây giờ chúng ta về nhà hả?
- À...ừm đúng rồi.
Tiểu Lan lúc này mới chợt nhớ ra là còn có Thiên Lam ở đây nữa, Quách Dương Thần thì ho khụ khụ.
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi.
Không hiểu sao khi nghe Quách Dương Thần nói câu "Chúng ta về nhà thôi" trái tim Tiểu Lan lại vô thức đập loạn nhịp. Giống như cô và Quách Dương Thần là một cặp vợ chồng không bằng ý.
Thiên Lam còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy Tiểu Lan má đỏ bừng nên ngây thơ hỏi:
- Ơ, dì Tiểu Lan bị làm sao á? Sao má dì lại đỏ vậy?
Nghe Thiên Lam nói, bất giác Quách Dương Thần lại liếc nhìn Tiểu Lan. Đúng thật là má cô ấy rất đỏ. Tiểu Lan vội vã trả lời:
- À...do trời hơi nóng ý mà...
Khả Như tỉnh dậy, cũng giống như sáng ngày hôm qua, cả cơ thể cô đau nhức vô cùng. Lục Tề Nam, hắn đúng là loại động vật sống bằng nửa thân dưới mà, thật đáng ghét quá đi mất. Mấy ngày hôm nay, Thiên Lam cứ bám lấy Tiểu Lan nên Khả Như cô cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi để thư giãn.
Bước ra khỏi giường, lập tức vùng hạ thân bên dưới truyền lên cảm giác đau ê ẩm, cô còn suýt không bước được vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân đây này. Lục Tề Nam lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy, thật sự cơ thể cô không thể chịu nổi.
Cô soi mình trong gương, nhìn thấy toàn thân mình toàn những dấu hôn đỏ ửng, hai má cô lại nóng bừng lên. Tất cả đều rõ rệt như vậy sao? Thế sao cô dám đi gặp mọi người cơ chứ?
Nhưng mà vì sự nghiệp trả thù, cô phải cố lên.
Tập đoàn Lục thị...
Quách Dương Thần lại đặt bản báo cáo tổng doanh thu của tháng xuống bàn:
- Thiếu gia, đã mua được vàng rồi ạ. Cố thị dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa nhưng cũng chẳng thu mua được lô vàng nào. - Quách Dương Thần vẫn không quên báo cáo lại kết quả.
Lục Tề Nam gật đầu hài lòng rồi giở giở bản báo cáo ra xem.
- Bộ sưu tập mới chuẩn bị thế nào rồi?
- Dạ, đã gần xong rồi ạ.
Bộ sưu tập lần này của Lục thị hoàn toàn được làm bằng vàng, toàn bộ đều là một màu vàng duy nhất. Quách Dương Thần thầm cảm thán trong lòng, Lục thiếu quả thật biết nắm bắt cơ hội mà. Trong thời gian biến động giá vàng, hắn đã thu mua vàng rồi tung ra thị trường bộ sưu tập bằng vàng. Một màu vàng quý phái sang trọng.
Còn Cố thị, chắc hẳn đã tổn thất rất nhiều khi không mua được vàng. Thị trường đá quý kia thì có là gì chứ?
- Tốt lắm!
- À, có một nữ doanh nhân tên Lina đến thành phố S và tổ chức tiệc, cô ấy có mời thiếu gia nữa ạ.
Lina là một cái tên không còn xa lạ gì đối với Lục Tề Nam. Ai mà không biết Lina là một trong những nữ doanh nhân thành đạt nhất thế giới chứ?
Nhưng mà sao đột nhiên Lina tổ chức tiệc ở thành phố S này chứ?
- Tôi biết rồi.
*********
Tiểu Lan đưa Thiên Lam đi công viên chơi, mua kẹo bông cho con bé ăn.
- A, dì Tiểu Lan là tốt nhất.
Thấy kẹo bông, Thiên Lam liền trở nên háo hức. Con bé cầm lấy kẹo bông và ăn một miếng. Ngay lập tức kẹo bông tan trong miệng, Thiên Lam thích thú vô cùng.
- Con muốn ăn tiếp cơ.
- Thiên Lam ngoan, ăn nhiều đau bụng đó. Con mà đau bụng thì mẹ con sẽ rất lo lắng.
Tiểu Lan sợ Thiêm Lam ăn nhiều quá mà đau bụng, dù sao con bé vẫn còn nhỏ, không nên ăn quá nhiều đồ ngọt. Thiên Lam nghe Tiểu Lan nói có vẻ nghiêm trọng, con bé liền ngoan ngoãn gật đầu vâng lời.
- Dạ, vậy con sẽ không ăn nữa.
Một lát sau, Quách Dương Thần lái xe tới đón Tiểu Lan và Thiên Lam về biệt thự. Nhìn thấy Quách Dương Thần, Tiểu Lan liền vui vẻ:
- Thư kí Quách tới rồi sao?
Ngay cả bản thân Tiểu Lan cũng không rõ tại sao mình lại vui mừng mỗi khi gặp Quách Dương Thần nữa. Đặc biệt là má cô rất hay nóng lên, tim lại đập thình thịch.
Thiên Lam chẳng biết gì hết, chỉ đứng yên đó ăn kẹo bông. Quách Dương Thần bước tới gần Tiểu Lan, gãi gãi đầu:
- Cô chờ tôi lâu chưa?
- Tôi cũng vừa mới tới đây thôi. Thư kí Quách bận rộn như vậy mà vẫn phải tới đón chúng tôi, thật ngại quá khi đã làm phiền anh.
Là khi nãy Tiểu Lan gọi điện cho Quách Dương Thần, lúc đầu cô cũng hơi băn khoăn, không biết có nên gọi hay không? Cuối cùng cô lại ấn nhầm nút gọi, lúc muốn tắt đi thì Quách Dương Thần đã lập tức nghe máy rồi. Thế nên cô đành bảo Quách Dương Thần tới đón vậy.
Quách Dương Thần nhìn Tiểu Lan rồi vội vã xua xua tay:
- Không phiền, không phiền.
"Mình mới xin phép thiếu gia cho nghỉ rồi." Quách Dương Thần thầm nghĩ trong lòng.
- Thế á?
Không hiểu sao, đột nhiên Tiểu Lan đỏ mặt. Quách Dương Thần nhìn thấy cô đỏ mặt thì trái tim đập thình thịch.
- Đương nhiên rồi. Bất cứ khi nào cô cô gọi cho tôi cũng được, không phiền đâu.
Câu nói của Quách Dương Thần bỗng nhiên khiến Tiểu Lan hồi hộp đến lạ, cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh. Mãi một lát sau, khi Thiên Lam ăn xong kẹo bông rồi con bé mới bước tới nắm lấy áo Tiểu Lan.
- Dì Tiểu Lan ơi, bây giờ chúng ta về nhà hả?
- À...ừm đúng rồi.
Tiểu Lan lúc này mới chợt nhớ ra là còn có Thiên Lam ở đây nữa, Quách Dương Thần thì ho khụ khụ.
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi.
Không hiểu sao khi nghe Quách Dương Thần nói câu "Chúng ta về nhà thôi" trái tim Tiểu Lan lại vô thức đập loạn nhịp. Giống như cô và Quách Dương Thần là một cặp vợ chồng không bằng ý.
Thiên Lam còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy Tiểu Lan má đỏ bừng nên ngây thơ hỏi:
- Ơ, dì Tiểu Lan bị làm sao á? Sao má dì lại đỏ vậy?
Nghe Thiên Lam nói, bất giác Quách Dương Thần lại liếc nhìn Tiểu Lan. Đúng thật là má cô ấy rất đỏ. Tiểu Lan vội vã trả lời:
- À...do trời hơi nóng ý mà...
Danh sách chương