Lục phu nhân thấy Khả Như bước vào phòng cấp cứu rồi, bà cũng không nói thêm gì nữa. Cơn tức giận trong lòng bà cũng nguôi ngoai được một phần nào đó, bà liền quay sang nhìn Tiêu Ái Như.
Tiêu Ái Như đang cảm thấy chột dạ, cô ta không ngờ Tiêu Nhất Thiên lại mang dòng máu hiếm, càng không ngờ Khả Như cũng mang dòng máu hiếm đó. Mọi chuyện càng ngày càng trùng hợp như vậy, khiến cô ta có chút rùng mình. Cơn lo sợ bắt đầu ập tới.
Lục phu nhân thấy vậy, cứ tưởng là Tiêu Ái Như không khỏe, liền bước tới hỏi han:
- Con không sao chứ?
- Dạ...dạ con không sao ạ.
Cô ta giật mình, rồi nhanh chóng lắc đầu. Lần này đến lượt Lục Tề Nam đang nhìn cô ta chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén lạnh như băng , cô ta sợ hãi không dám nhìn lại hắn.
Dường như tất cả mọi người đang lo lắng cho an nguy của Nhất Thiên mà quên mất điều gì đó. Thiên Lam một mình đứng lủi thủi ở phía xa xa, cô bé tủi thân vô cùng. Sao mami lại không nói gì với cô bé, sao Lục baba đi công tác 1 tháng về lại không chịu nhìn Thiên Lam lấy một cái, tại sao bà nội lại ghét Thiên Lam như vậy?
Thiên Lam càng nghĩ càng thấy tủi thân, tay cô bé vẫn ôm chặt kẹo bông mà khi nãy được mẹ mua cho, nhưng kẹo bông giờ đã nát hết rồi.
- Huhu...
Vào lúc này, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ bước về phía Thiên Lam. Người phụ nữ đó ngồi xuống, giơ tay lên lau nước mắt cho Thiên Lam.
- Cô bé ngoan, sao con lại khóc?
Lâm Thanh Vy nhìn cô bé trước mặt, đột nhiên cô ta lại liên tưởng đến đứa con chưa kịp chào đời của mình. Thiên Lam thấy người lạ, nhưng cũng không một chút cảnh giác nào.
- Huhu, mọi người đều không ai quan tâm đến con...huhu...
- Con ngoan, có cô quan tâm đến con nè. Nín đi, đừng khóc.
Thanh Vy dỗ ngon ngọt mấy câu, quả nhiên Thiên Lam cũng ngừng khóc. Thanh Vy lại nói tiếp:
- Cô đưa con đi chơi nhé, không phải con thích đi chơi sao?
Thiên Lam mở to đôi mắt tròn dễ thương của mình nhìn Thanh Vy, cô bé có chút chần chừ:
- Nhưng mẹ bảo không được đi với người lạ ạ...
- Cô là bạn của mẹ con, không tin thì lát nữa cô sẽ gọi điện cho mẹ con, báo cho mẹ biết con đang ở chỗ cô nha. Còn bây giờ, con có muốn đi chơi không?
Thiên Lam lại suy nghĩ một lúc, nghĩ tới việc đứng ở đây cũng không có ai quan tâm tới cô bé, cô bé lại thấy vô cùng tủi thân. Với lại Lâm Thanh Vy vừa nói cô ta là bạn của mẹ mà, chắc đi một lúc mẹ cũng không la đâu nhỉ.
Rồi Thiên Lam cũng gật đầu:
- Vâng ạ.
....
Mọi người vẫn đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ hàng tiếng đồng hồ liền, mỗi người một nét mặt khác nhau, nhưng đều là sự lo lắng. Cuối cùng cũng thấy Khả Như cùng với bác sĩ bước ra. Lục Tề Nam lo lắng chạy tới chỗ cô:
- Em không sao chứ?
Điều đầu tiên mà hắn hỏi tới là cô chứ không phải con trai ruột của mình, Lục phu nhân thấy vậy có chút không vui. Bà bĩu môi:
- Cô ta không chết được đâu.
Khả Như nhìn Lục Tề Nam, cô yếu ớt gật đầu:
- Em không sao.
Nghe vậy là hắn yên tâm rồi, hắn ôm cô vào lòng như ôm lấy bảo bối vô giá, rồi mới quay sang bác sĩ hỏi tình hình của Nhất Thiên:
- Con trai tôi vẫn ổn chứ?
- Dạ, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi ạ. Máu mủ huyết thống thật là kì diệu mà.
Bác sĩ vô tư nói câu này khiến các thành viên nhà họ Lục nhìn nhau. Lục Tề Nam nhìn Khả Như, Lục phu nhân cũng nhìn Khả Như, và cả Tiêu Ái Như cũng nhìn cô.
Khả Như mỉm cười xót xa, cô muốn nói với bác sĩ là cô không phải mẹ ruột của Nhất Thiên. Nhưng mà bỗng nhiên cô cảm thấy mệt mỏi quá, hai mắt cô nặng dần, mọi thứ trước mắt cô tối dần. Cô liền ngất đi trong vòng tay ấm áp của người đàn ông mình yêu.
Lục Tề Nam liền bế cô lên, đưa cô tới phòng bệnh để nghỉ ngơi. Lục phu nhân cũng chẳng thèm quan tâm tới Khả Như, chỉ quay sang an ủi Tiêu Ái Như:
- Nhất Thiên không sao, con đừng quá lo lắng.
- Vâng thưa mẹ.
Thú thật khi nhìn thấy Lục Tề Nam đối xử tốt với Khả Như như vậy, trong lòng Tiêu Ái Như sinh ra cảm giác ghen tị với cô cô cùng. Vì cớ gì mà cô lại tốt số như vậy chứ?
Ngay cả con trai nuôi của cô ta, không chịu mở miệng với cô ta lấy một câu, thế mà lại chịu mở miệng nói chuyện thân thiết với Khả Như. Tại sao chứ?
Tiêu Ái Như đang cảm thấy chột dạ, cô ta không ngờ Tiêu Nhất Thiên lại mang dòng máu hiếm, càng không ngờ Khả Như cũng mang dòng máu hiếm đó. Mọi chuyện càng ngày càng trùng hợp như vậy, khiến cô ta có chút rùng mình. Cơn lo sợ bắt đầu ập tới.
Lục phu nhân thấy vậy, cứ tưởng là Tiêu Ái Như không khỏe, liền bước tới hỏi han:
- Con không sao chứ?
- Dạ...dạ con không sao ạ.
Cô ta giật mình, rồi nhanh chóng lắc đầu. Lần này đến lượt Lục Tề Nam đang nhìn cô ta chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén lạnh như băng , cô ta sợ hãi không dám nhìn lại hắn.
Dường như tất cả mọi người đang lo lắng cho an nguy của Nhất Thiên mà quên mất điều gì đó. Thiên Lam một mình đứng lủi thủi ở phía xa xa, cô bé tủi thân vô cùng. Sao mami lại không nói gì với cô bé, sao Lục baba đi công tác 1 tháng về lại không chịu nhìn Thiên Lam lấy một cái, tại sao bà nội lại ghét Thiên Lam như vậy?
Thiên Lam càng nghĩ càng thấy tủi thân, tay cô bé vẫn ôm chặt kẹo bông mà khi nãy được mẹ mua cho, nhưng kẹo bông giờ đã nát hết rồi.
- Huhu...
Vào lúc này, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ bước về phía Thiên Lam. Người phụ nữ đó ngồi xuống, giơ tay lên lau nước mắt cho Thiên Lam.
- Cô bé ngoan, sao con lại khóc?
Lâm Thanh Vy nhìn cô bé trước mặt, đột nhiên cô ta lại liên tưởng đến đứa con chưa kịp chào đời của mình. Thiên Lam thấy người lạ, nhưng cũng không một chút cảnh giác nào.
- Huhu, mọi người đều không ai quan tâm đến con...huhu...
- Con ngoan, có cô quan tâm đến con nè. Nín đi, đừng khóc.
Thanh Vy dỗ ngon ngọt mấy câu, quả nhiên Thiên Lam cũng ngừng khóc. Thanh Vy lại nói tiếp:
- Cô đưa con đi chơi nhé, không phải con thích đi chơi sao?
Thiên Lam mở to đôi mắt tròn dễ thương của mình nhìn Thanh Vy, cô bé có chút chần chừ:
- Nhưng mẹ bảo không được đi với người lạ ạ...
- Cô là bạn của mẹ con, không tin thì lát nữa cô sẽ gọi điện cho mẹ con, báo cho mẹ biết con đang ở chỗ cô nha. Còn bây giờ, con có muốn đi chơi không?
Thiên Lam lại suy nghĩ một lúc, nghĩ tới việc đứng ở đây cũng không có ai quan tâm tới cô bé, cô bé lại thấy vô cùng tủi thân. Với lại Lâm Thanh Vy vừa nói cô ta là bạn của mẹ mà, chắc đi một lúc mẹ cũng không la đâu nhỉ.
Rồi Thiên Lam cũng gật đầu:
- Vâng ạ.
....
Mọi người vẫn đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ hàng tiếng đồng hồ liền, mỗi người một nét mặt khác nhau, nhưng đều là sự lo lắng. Cuối cùng cũng thấy Khả Như cùng với bác sĩ bước ra. Lục Tề Nam lo lắng chạy tới chỗ cô:
- Em không sao chứ?
Điều đầu tiên mà hắn hỏi tới là cô chứ không phải con trai ruột của mình, Lục phu nhân thấy vậy có chút không vui. Bà bĩu môi:
- Cô ta không chết được đâu.
Khả Như nhìn Lục Tề Nam, cô yếu ớt gật đầu:
- Em không sao.
Nghe vậy là hắn yên tâm rồi, hắn ôm cô vào lòng như ôm lấy bảo bối vô giá, rồi mới quay sang bác sĩ hỏi tình hình của Nhất Thiên:
- Con trai tôi vẫn ổn chứ?
- Dạ, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi ạ. Máu mủ huyết thống thật là kì diệu mà.
Bác sĩ vô tư nói câu này khiến các thành viên nhà họ Lục nhìn nhau. Lục Tề Nam nhìn Khả Như, Lục phu nhân cũng nhìn Khả Như, và cả Tiêu Ái Như cũng nhìn cô.
Khả Như mỉm cười xót xa, cô muốn nói với bác sĩ là cô không phải mẹ ruột của Nhất Thiên. Nhưng mà bỗng nhiên cô cảm thấy mệt mỏi quá, hai mắt cô nặng dần, mọi thứ trước mắt cô tối dần. Cô liền ngất đi trong vòng tay ấm áp của người đàn ông mình yêu.
Lục Tề Nam liền bế cô lên, đưa cô tới phòng bệnh để nghỉ ngơi. Lục phu nhân cũng chẳng thèm quan tâm tới Khả Như, chỉ quay sang an ủi Tiêu Ái Như:
- Nhất Thiên không sao, con đừng quá lo lắng.
- Vâng thưa mẹ.
Thú thật khi nhìn thấy Lục Tề Nam đối xử tốt với Khả Như như vậy, trong lòng Tiêu Ái Như sinh ra cảm giác ghen tị với cô cô cùng. Vì cớ gì mà cô lại tốt số như vậy chứ?
Ngay cả con trai nuôi của cô ta, không chịu mở miệng với cô ta lấy một câu, thế mà lại chịu mở miệng nói chuyện thân thiết với Khả Như. Tại sao chứ?
Danh sách chương