Thiên Lam đang khóc nức nở, bỗng nhiên một giọng nói lạ lẫm vang lên:

- Ai cho phép cô ở đây nói bậy nói bạ hả?

Jikey nhướn mày nhìn người phụ nữ xảo quyệt kia, rồi bước đến lại gần Thiên Lam, kéo con bé về phía mình. Lina cũng bước theo cùng Jikey, ôm lấy Thiên Lam:

- Con đừng nghe lời cô ta, cô ta là người xấu đó.

Thiên Lam liền ngước đôi mắt to tròn còn đang ngấn nước lên nhìn Lina rồi nhìn Jikey. Lina giơ tay lên lau nước mắt cho con bé, nghe nói con bé này là con của Khả Như là Lục Tề Nam. Quả thực rất giống.


- Hai người là ai, đừng có lo chuyện bao đồng.

Đột nhiên xuất hiện hai người lạ mặt tới và nói những lời như vậy, phá hỏng kế hoạch của cô ta, cô ta tức giận vô cùng. Rồi cô ta lại quát Thiên Lam:

- Mau về đây với tao, hai đứa nó mới là người xấu.

- Câm miệng!

Jikey liếc ánh mắt sắc lạnh như băng về phía Lâm Thanh Vy, dường như có thể giết chết người ngay lập tức. Thanh Vy hơi sợ sệt, cô ta nhỏ giọng dần. Lúc này Jikey mới quay sang Lina dịu dàng nói với cô:

- Em đưa con bé lên xe trước đi, chuyện ở đây anh sẽ giải quyết.

Ánh mắt của Jikey lúc nào nhìn Lina cũng trìu mến, ấm áp như vậy, Lina không thể nào từ chối nổi. Cô mím môi, ngoan ngoãn gật đầu rồi dắt tay Thiên Lam đi. Khi tới đây, nghe Jikey kể thì cô cũng hiểu sơ sơ được câu chuyện rồi. Là hồi nãy Lục Tề Nam gọi điện và nói là con gái hắn mất tích, Jikey đã không hề chậm trễ mà lập tức huy động người của mình cùng đi tìm Thiên Lam. Thế lực của Lục Tề Nam và Jikey không hề nhỏ, khi kết hợp lại, việc tìm kiếm một đứa trẻ cũng không phải chuyện khó gì.

Huống hồ, sở trường của Jikey là tìm người cơ mà. Trên khắp đất nước này, đâu đâu cũng là tai mắt của anh. Và cả nhà hàng này cũng vậy. Khi anh ra lệnh tìm cô bé như trong ảnh, nhân viên nhà hàng đã nhận ra và lập tức gọi điện báo tin cho anh.

Đợi Lina đi khỏi rồi, Jikey bước chậm rãi bước lại gần Lâm Thanh Vy. Cô ta sợ hãi lùi lại, nhưng vẫn không phục:

- Anh là ai, dựa vào đâu mà anh dám đưa con bé đi. Mau trả con bé lại cho tôi.


- Cô nghĩ mình là ai mà hỏi câu đó, với lại...lúc này tôi thấy cô nên lo cho bản thân mình đi thì hơn. Người đâu, bắt cô ta lại.

Nhận được mệnh lệnh, ngay lập tức một nhóm người mặc áo vest đen xuất hiện và bước tới chỗ Lâm Thanh Vy. Cô ta hoảng loạn hét lên:

- Các người, các người dám ư? Tôi nói cho các người biết, tôi là tiểu thư họ Lâm, chồng tôi là Cố Đông...

Nhưng dù Thanh Vy có kêu gào thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ thấy Jikey không chút quan tâm nào mà quay đi. Cô ta bị thuộc hạ của Jikey đánh ngất và đưa vào trong xe.

...

Còn Lục Tề Nam, hắn đã đi với vận tốc xe nhanh nhất để tới được khu nhà hoang đó, quả nhiên là xe của hắn đỗ tại đây. Bước xuống xe hắn đã lập tức chạy đi, vừa chạy hắn vừa gọi tên cô:

- Khả Như, Khả Như em có đây không?

Không một tiếng trả lời, hắn liền cầm điện thoại lên và chiếu đèn vào bên trong ngôi nhà hoang. Bên trong hoàn toàn trống không, nhưng mọi thứ lại vô cùng lộn xộn. Như thể là ở đây vừa xảy ra một vụ xô xát gì đó.

Trong lòng Lục Tề Nam bất an vô cùng, hắn không hề chậm trễ mà tiếp tục tìm kiếm những nơi xung quanh. Nhưng mà, lúc hắn đang đi được mấy bước thì đột nhiên dừng chân lại, hắn chiếu đèn xuống phía dưới nơi mình đang dừng chân. Có thứ gì đó ươn ướt , sền sệt. Thì ra là máu! Một vũng máu!


- Khả Như, Khả Như!

Liệu cô có gặp nguy hiểm không? Lục Tề Nam hoảng hốt vô cùng, hắn lại tiếp tục chạy. Càng chạy hắn càng phát hiện ra xung quanh đây toàn là xác chết, máu tươi nhuộm đỏ khắp thềm cỏ.

Ở phía trước, hình như là có một người đang bị trói trên cây thì phải. Lục Tề Nam cố nheo mắt nhìn thật rõ, người đó là ai?

- Lục Tề Nam, đừng qua đây. Em xin anh.

Là tiếng của Khả Như, cô đang gào thét trong tuyệt vọng. Nước mắt cô lã chã rơi. Lúc này Lục Tề Nam đã nhìn rõ rồi, không còn nghi ngờ gì nữa. Người bị trói trên cây, đích thực là cô rồi. Hắn đã tìm thấy cô rồi.

- Khả Như của anh, đừng lo. Tin anh, em sẽ an toàn thôi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện