Một đêm trăng rất đẹp, đôi nam nữ mặc bộ đồng phục học sinh đang ngồi trên thềm cỏ. Cậu nam sinh có vẻ uống hơi say, cậu ấy quay sang nhìn cô nữ sinh ngồi bên cạnh mình, mỉm cười. - Khả Như này!

- Hử?

Khả Như cũng quay sang nhìn Cố Đông, vô tình ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt say đắm.

Trái tim Khả Như vô thức đập loạn nhịp, hai má cũng ửng đỏ theo. Liệu có phải là cô hoa mắt nhìn nhầm không?

- Anh thích em!

Ba từ này vang lên từ miệng Cố Đông, Khả Như cứ ngỡ mình nghe nhầm.

- Anh...say rồi...!

- Không!

Đột ngột Cố Đông ôm lấy cơ thể cô, anh ôm cô thật chặt. Trái tim cô cứ ngỡ sắp bay khỏi lồng ngực rồi.


- Anh không say, anh nói thật. Anh thích em Khả Như!

Trước giờ Khả Như cứ ngỡ là Cố Đông thích Khả Ái, vì thế nên cô mới lặng lẽ quan sát anh từ xa. Thế nhưng đến bây giờ nghe chính miệng anh nói thích cô, anh nói thích cô...

Cô không nghe nhầm, Cố Đông vừa nói thích cô. Có trời mới biết hiện giờ cô hạnh phúc như nào?

- Cố Đông...thật sao...?

Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, khi tỉnh lại cô chẳng có gì cả, cũng như không có anh. Cố Đông đột ngột buông cô ra, anh ghì chặt vai cô, hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

- Em vẫn không cảm thấy chân thực sao?

Rồi Cố Đông cúi xuống gần sát mặt cô, môi anh chạm môi cô. Cả cơ thể cô như có luồng điện chạy qua vậy, thì ra đây là cảm giác của nụ hôn đầu sao?

Như này thì quá chân thực rồi, không phải là mơ nữa rồi. Nụ hôn rất nhanh chóng, Cố Đông lại nhìn vào mắt cô.

- Anh thích em!

Chỉ khi say, Cố Đông mới có thể nói thật cảm xúc trong lòng mình với cô, chỉ khi say anh mới có thể bày tỏ tình cảm của mình với cô.

- Em cũng thích anh.

Thế mà ngay ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Cố Đông đã hoàn toàn quên sạch đêm hôm đó. Anh cứ ngỡ đêm đó là anh tỏ tình với Khả Ái...

[...]

Khả Như nhìn Cố Đông bằng đôi mắt ngấn nước, cô nói trong tuyệt vọng:

- Tại sao anh lại không tin em chứ? Em không có nói gì với Khả Ái hết...

- Cô im miệng đi, nếu không phải là do cô Khả Ái có bị vậy rồi qua đời không?

Cố Đông chán ghét hất tay Khả Như ra, anh đi về phía Thanh Vy. Sau đó anh cùng Thanh Vy ân ái ngay trước mặt cô, cô đau khổ đến tột cùng:

- Là anh gieo cho em hy vọng mà...rồi cuối cùng cũng chính là anh dập tắt hy vọng đó...

[...]


- Cô nấu thức ăn cho chó sao?

Cố Đông giận dữ hất bát canh nóng lên cả người Khả Như, sau đó anh vứt bát xuống đất. Những mảnh sứ vỡ tung tóe, Cố Đông lạnh lùng liếc nhìn Khả Như đang nói hàng nghìn câu xin lỗi.

- Em xin lỗi...xin lỗi...!

- Dọn sạch cho tôi rồi ra ngoài kia quỳ đi. Tối nay đừng hòng ăn cơm.

Cố Đông lạnh nhạt bước đi, bỏ lại Khả Như đang quỳ dưới đất vớ mỡ hỗn độn. Cô khóc:

- Nhưng mà trời đang mưa to, em lại bị ốm nữa.

Những lời này chỉ là Khả Như lí nhí trong miệng thôi, Cố Đông không hề nghe thấy. Mà cho dù có nghe thấy, anh cũng chỉ mỉa mai cô hơn thôi.

[...]

- Ly hôn đi, tôi hết chịu nổi cô rồi!

- Đông, anh đừng làm vậy mà...em sai rồi...

- Cầm tiền và cút cho khuất mắt tôi!

......"

Đầu óc Cố Đông quay cuồng, đột nhiên anh lại nhớ đến đêm hôm đó. Đúng rồi, chính là đêm hôm đó anh tỏ tình với cô, nhưng cũng chính là ngày hôm sau anh đã quên sạch mọi thứ.

Là anh gieo cho cô hy vọng, rồi cuối cùng hắt hủi cô đến đường cùng.

Là anh yêu cô, sao chuyện này anh có thể không nhận ra chứ? Vì cái chết đột ngột của Khả Ái cho nên anh mới trút hết mọi thù hận lên người Khả Như.

Là anh đã sai rồi...!

Từng kí ức cứ liên tục ùa về khiến đầu óc Cố Đông quay cuồng, đầu anh rất đau nữa. Anh vô thức gọi tên cô:

- Khả Như...Khả Như...!


Thì ra là như vậy, người mà Cố Đông yêu trước giờ chỉ có một thôi. Người ấy có lẽ chẳng bao giờ quay về bên anh nữa rồi.

Khả Như, em đang ở đâu...? Anh sai rồi, anh muốn được gặp em. Quay về bên anh được không, anh hứa sẽ bù đắp cho em mà...

Cố Đông buông hai tay mình ra khỏi vô lăng, cả người không còn chút sức lực. Anh khóc trong cơn say, gào thét tên cô trong lòng. Nhưng ông trời đâu có thấu?

Pít...pít...

RẦM!!!

Tiếng va chạm của hai động cơ xe với nhau, tai nạn giao thông xảy ra. Lúc ấy, trước khi ngất đi Cố Đông vẫn gọi tên Khả Như, Khả Như...

******

- Không xong rồi, Lục thiếu gặp tai nạn giao thông rất nặng!

Quách Dương Thần cấp bách thông báo cho tất cả mọi người trong Lục gia. Ai ai cũng hoảng hốt khi nghe tin động trời này. Hiện tại khuôn mặt Quách Dương Thần tái mét, lo lắng vô cùng.

Khả Như cũng nghe thấy chuyện này, cô ngó đầu ra khỏi phòng.

"Tai nạn giao thông nặng? Vậy về đây báo cáo làm gì?"

Khả Như không hiểu Quách Dương Thần còn chạy về Lục gia thông báo như vậy để làm gì. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng xì xào của mấy cô giúp việc nói với nhau:

- Lục thiếu thuộc nhóm máu gấu trúc, không biết trong những người làm ở đây có anh cùng nhóm máu với ngài ấy không nữa?




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện