Rồi Lục Tề Nam bước vào bên trong căn phòng đó, Khả Như liền bước sát theo sau hắn, miệng muốn hỏi nhưng lại không dám mở lời. Thôi kệ vậy!
- Gặp mẹ tôi không được ăn mặc qua loa!
Câu nói này của Lục Tề Nam có được coi là câu giải thích không nhỉ? Khả Như liền gật mạnh đầu:
- Dạ vâng ạ!
Cô thấy hắn đang bước tới một tủ kính bên ngoài lấp lánh được trang trí bằng hàng nghìn viên kim cương nhỏ, hắn mở tủ kính và lấy ra một bộ trang sức lấp lánh vô cùng.
Chắc hẳn nó rất quý giá khi được bảo quản cẩn thận như vậy.
Đó là bộ sưu tập Pure Love do chính tay Lục Tề Nam thiết kế ra, bên ngoài là những viên kim cương lấp lánh. Bộ sưu tập này còn đẹp hơn viên kim cương De Beers Centenary gấp trăm lần.
Có lẽ cả đời này Khả Như chưa từng nhìn thấy thứ đẹp như vậy.
- Lại đây!
Lục Tề Nam hướng ánh mắt về phía cô, cô liền ngoan ngoãn bước lại gần hắn. Hắn cầm sợi dây chuyền lên và đeo lên cổ cô. Cảm nhận được món đồ trang sức quý giá lấp lánh được đeo lên cổ mình, Khả Như hồi hộp vô cùng. Nó mát mát lành lạnh.
Trong lòng cô dâng lên những cảm xúc lẫn lộn.
Lục Tề Nam giơ tay lên hướng đầu cô về phía gương, rồi hắn cũng cúi đầu xuống gần khuôn mặt cô hơn nữa...
- Trước giờ tôi chưa từng thấy có ai hợp với bộ sưu tập này của tôi cả...
Rồi hắn lại ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Ngoại trừ cô!
Có trời mới biết hiện giờ trái tim nhỏ bé của cô đập nhanh cỡ nào. Hai má cô lại nóng bừng thêm nữa, cô cứ ngỡ nãy giờ là mình đang nghe lầm chăng?
- Lục... Lục thiếu...!
- Được rồi, đưa tay đây.
Lục Tề Nam buông tay khỏi vai cô rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, hắn đeo lên đó chiếc nhẫn quý giá nhất của bộ sưu tập Pure Love. Cô nhìn theo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, tim cứ đập liên hồi.
- Tự đeo hoa tai vào đi.
Lúc này hắn bước tới chỗ lễ phục, đưa tay ra và chọn cho cô chiếc váy dài hơn đùi một chút. Chiếc váy được thiết kế bằng những chi tiết tinh xảo, cổ áo được xẻ xuống ngực tuy không quá hở nhưng cũng không quá kín đáo. Nhìn chiếc váy vô cùng quý phái sang trọng nhưng cũng không kém phần lịch sự.
- Mặc nó vào cho tôi xem!
Lục Tề Nam đưa váy cho Khả Như. Cô nhìn chiếc váy quý giá trên tay rồi cũng miễn cưỡng bước vào phòng thay đồ ở bên cạnh đó. Cũng lâu lắm rồi cô không mặc váy, bây giờ bảo cô mặc lại váy cô cứ cảm thấy sao sao ý.
Cô cảm thấy tự ti vô cùng!
Nhớ lại trước kia Thanh Vy có nói: "Cô không nhìn xem bản thân mình xấu xí tới cỡ nào đi, còn mặt dày bám lấy anh Cố Đông của tôi."
Kể từ ngày hôm đó, cô đã không bao giờ soi gương nữa.
Cô miễn cưỡng bước đến chiếc gương lớn và ngắm mình trong chiếc váy sang trọng, thật sự là cô không nhận ra cô gái trong gương là ai nữa.
Nhìn lạ quá!
- Đây là mình sao...? Mình xấu xí đến vậy sao, mình xấu xí...
Cô còn không phân biệt được thế nào là xinh đẹp, thế nào là xấu xí.
Sực nhớ ra là Lục Tề Nam vẫn còn đang chờ cô ở bên ngoài, cô liền bước ra khỏi phòng thay đồ. Cô thấy hắn vô cùng kiên nhẫn đứng bên ngoài chờ cô, ngay sau khi bước ra, hắn quay đầu lại nhìn cô.
Đứng trước mặt Lục Tề Nam, cô không được tự nhiên cho lắm khi cứ bị ánh mắt kì lạ đó nhìn chằm chằm. Cô vội đưa tay lên kéo kéo lại cổ áo cho đỡ hở hang, ai bảo ngực cô to quá để làm gì chứ?
- Lục...Lục thiếu...a...!?
Cô còn chưa kịp gọi tên Lục Tề Nam thì đột ngột bị hắn dồn vào chân tường, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp trở mặt. Lúc hoàn hồn lại thì cả cơ thể nhỏ bé của cô đã bị hắn chống tay lên tường mà bao vây lại.
Không khí của cô bây giờ chỉ còn mùi hương dịu nhẹ của hắn, cô còn nghe rõ từng hơi thở đều đều của hắn nữa. Hắn cúi sát gần khuôn mặt cô như vậy, hơi thở nóng ấm phả vào mặt cô khiến nó đỏ ửng, trái tim cô lại một lần nữa không nghe lời mà bắt đầu đập loạn nhịp.
Đầu óc cô suy nghĩ mông lung, hắn...hắn định làm gì? Chân tay cô khua loạn xạ tỏ ý phản kháng.
- Gọn gàng chút đi!
Lục Tề Nam ra lệnh, hai tay hắn lập tức cố định hai tay nhỏ của cô lại, áp sát lên tường. Cô lúc này dù có muốn giẫy giụa cũng không sao cử động tay được.
- Lục... Lục thiếu...anh mau buông tay tôi ra đi...!
- Ít ra chúng ta cũng phải diễn tập chút chứ?
Lục Tề Nam nhếch môi cười thích thú, không để cô mở miệng hắn đã lưu manh chiếm lấy bờ môi cô, điên cuồng cắn mút nó đến tội nghiệp.
Cả cơ thể cô nóng bừng lên, toàn thân cô hoàn toàn tê tái trước cái hôn mãnh liệt đầy nóng bỏng kia của hắn.
Hắn dùng đầu lưỡi tách khoang miệng cô ra, lưu manh luồn lưỡi vào bên trong cô, từng bước thăm dò, trêu chọc. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cô, khiến cô không sao thở nổi...
- Gặp mẹ tôi không được ăn mặc qua loa!
Câu nói này của Lục Tề Nam có được coi là câu giải thích không nhỉ? Khả Như liền gật mạnh đầu:
- Dạ vâng ạ!
Cô thấy hắn đang bước tới một tủ kính bên ngoài lấp lánh được trang trí bằng hàng nghìn viên kim cương nhỏ, hắn mở tủ kính và lấy ra một bộ trang sức lấp lánh vô cùng.
Chắc hẳn nó rất quý giá khi được bảo quản cẩn thận như vậy.
Đó là bộ sưu tập Pure Love do chính tay Lục Tề Nam thiết kế ra, bên ngoài là những viên kim cương lấp lánh. Bộ sưu tập này còn đẹp hơn viên kim cương De Beers Centenary gấp trăm lần.
Có lẽ cả đời này Khả Như chưa từng nhìn thấy thứ đẹp như vậy.
- Lại đây!
Lục Tề Nam hướng ánh mắt về phía cô, cô liền ngoan ngoãn bước lại gần hắn. Hắn cầm sợi dây chuyền lên và đeo lên cổ cô. Cảm nhận được món đồ trang sức quý giá lấp lánh được đeo lên cổ mình, Khả Như hồi hộp vô cùng. Nó mát mát lành lạnh.
Trong lòng cô dâng lên những cảm xúc lẫn lộn.
Lục Tề Nam giơ tay lên hướng đầu cô về phía gương, rồi hắn cũng cúi đầu xuống gần khuôn mặt cô hơn nữa...
- Trước giờ tôi chưa từng thấy có ai hợp với bộ sưu tập này của tôi cả...
Rồi hắn lại ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Ngoại trừ cô!
Có trời mới biết hiện giờ trái tim nhỏ bé của cô đập nhanh cỡ nào. Hai má cô lại nóng bừng thêm nữa, cô cứ ngỡ nãy giờ là mình đang nghe lầm chăng?
- Lục... Lục thiếu...!
- Được rồi, đưa tay đây.
Lục Tề Nam buông tay khỏi vai cô rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, hắn đeo lên đó chiếc nhẫn quý giá nhất của bộ sưu tập Pure Love. Cô nhìn theo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, tim cứ đập liên hồi.
- Tự đeo hoa tai vào đi.
Lúc này hắn bước tới chỗ lễ phục, đưa tay ra và chọn cho cô chiếc váy dài hơn đùi một chút. Chiếc váy được thiết kế bằng những chi tiết tinh xảo, cổ áo được xẻ xuống ngực tuy không quá hở nhưng cũng không quá kín đáo. Nhìn chiếc váy vô cùng quý phái sang trọng nhưng cũng không kém phần lịch sự.
- Mặc nó vào cho tôi xem!
Lục Tề Nam đưa váy cho Khả Như. Cô nhìn chiếc váy quý giá trên tay rồi cũng miễn cưỡng bước vào phòng thay đồ ở bên cạnh đó. Cũng lâu lắm rồi cô không mặc váy, bây giờ bảo cô mặc lại váy cô cứ cảm thấy sao sao ý.
Cô cảm thấy tự ti vô cùng!
Nhớ lại trước kia Thanh Vy có nói: "Cô không nhìn xem bản thân mình xấu xí tới cỡ nào đi, còn mặt dày bám lấy anh Cố Đông của tôi."
Kể từ ngày hôm đó, cô đã không bao giờ soi gương nữa.
Cô miễn cưỡng bước đến chiếc gương lớn và ngắm mình trong chiếc váy sang trọng, thật sự là cô không nhận ra cô gái trong gương là ai nữa.
Nhìn lạ quá!
- Đây là mình sao...? Mình xấu xí đến vậy sao, mình xấu xí...
Cô còn không phân biệt được thế nào là xinh đẹp, thế nào là xấu xí.
Sực nhớ ra là Lục Tề Nam vẫn còn đang chờ cô ở bên ngoài, cô liền bước ra khỏi phòng thay đồ. Cô thấy hắn vô cùng kiên nhẫn đứng bên ngoài chờ cô, ngay sau khi bước ra, hắn quay đầu lại nhìn cô.
Đứng trước mặt Lục Tề Nam, cô không được tự nhiên cho lắm khi cứ bị ánh mắt kì lạ đó nhìn chằm chằm. Cô vội đưa tay lên kéo kéo lại cổ áo cho đỡ hở hang, ai bảo ngực cô to quá để làm gì chứ?
- Lục...Lục thiếu...a...!?
Cô còn chưa kịp gọi tên Lục Tề Nam thì đột ngột bị hắn dồn vào chân tường, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp trở mặt. Lúc hoàn hồn lại thì cả cơ thể nhỏ bé của cô đã bị hắn chống tay lên tường mà bao vây lại.
Không khí của cô bây giờ chỉ còn mùi hương dịu nhẹ của hắn, cô còn nghe rõ từng hơi thở đều đều của hắn nữa. Hắn cúi sát gần khuôn mặt cô như vậy, hơi thở nóng ấm phả vào mặt cô khiến nó đỏ ửng, trái tim cô lại một lần nữa không nghe lời mà bắt đầu đập loạn nhịp.
Đầu óc cô suy nghĩ mông lung, hắn...hắn định làm gì? Chân tay cô khua loạn xạ tỏ ý phản kháng.
- Gọn gàng chút đi!
Lục Tề Nam ra lệnh, hai tay hắn lập tức cố định hai tay nhỏ của cô lại, áp sát lên tường. Cô lúc này dù có muốn giẫy giụa cũng không sao cử động tay được.
- Lục... Lục thiếu...anh mau buông tay tôi ra đi...!
- Ít ra chúng ta cũng phải diễn tập chút chứ?
Lục Tề Nam nhếch môi cười thích thú, không để cô mở miệng hắn đã lưu manh chiếm lấy bờ môi cô, điên cuồng cắn mút nó đến tội nghiệp.
Cả cơ thể cô nóng bừng lên, toàn thân cô hoàn toàn tê tái trước cái hôn mãnh liệt đầy nóng bỏng kia của hắn.
Hắn dùng đầu lưỡi tách khoang miệng cô ra, lưu manh luồn lưỡi vào bên trong cô, từng bước thăm dò, trêu chọc. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cô, khiến cô không sao thở nổi...
Danh sách chương