Jikey không kiềm lòng được mà nói ra một loạt câu khiến cho Lina không có cơ hội phản bác lại, cuối cùng cô giận quá nên tắt điện thoại đi và vứt sang một bên. Miệng cô liên tục chửi bới:
- Jikey đáng ghét, mình có bảo là mình thích Lục Tề Nam sao? Mình chỉ muốn gặp anh ta để hỏi xem anh ta có đồng ý hợp tác hay không thôi mà.
Lina lúc này ấm ức vô cùng, Jikey lúc nào cũng chỉ biết hiểu nhầm cô mà thôi, lúc nào cũng không lắng nghe cô nói hết chuyện. Lần này anh mà không dẫn xác tới dỗ cô xem, cô sẽ giận anh cả đời luôn.
Còn Jikey, đang nói thì đột nhiên bị đầu dây bên kia ngắt cuộc gọi, anh tức tối vô cùng. Không ngờ rằng Lina lại trúng tiếng sét ái tình với Lục Tề Nam, bạn thân của anh. Nhưng nếu Lục Tề Nam vẫn chưa có vợ con, để Lina được hạnh phúc thì anh sẵn lòng giúp đỡ hai người đến với nhau.
Nhưng mà bây giờ Lục Tề Nam có vợ con rồi cơ mà? Tại sao Lina lại quyết định lộ liễu như vậy chứ?
Cứ thế cả hai người vô duyên vô cớ giận nhau, không ai chịu liên lạc với ai.
...
Còn lúc này, tại biệt thự Lục gia...
- Cháu trai của bà đáng yêu quá đi, chào bà nội đi con.
Mới sáng ra, cảnh gia đình người ta hạnh phúc hiện lên trước mắt Khả Như, cô ngó xuống tầng thấy Lục Tề Nam, Tiêu Ái Như và cả Lục phu nhân đang ngồi ở dưới phòng khách và chuẩn bị ăn bữa sáng. Cảnh Lục phu nhân yêu thương cháu trai khiến cho cô ấm ức, tủi thân vô cùng. Cô đứng trên tầng hồi lâu rồi quyết định không xuống dưới nhà ăn sáng nữa, dù sao cô cũng không tài nào nuốt trôi thức ăn được.
Nghĩ tới Thiên Lam, cô lại thấy thương con mình vô cùng. Cô chỉ mong rằng con gái mình không biết chuyện này, không thì con bé sẽ tủi thân lắm.
Còn ở bên dưới, Lục Tề Nam ngắm nhìn Tiêu Nhất Thiên, đích thực là đôi mắt cậu bé trông rất giống hắn. Đặc biệt là khuôn mặt này, cũng vô cùng giống hắn của lúc nhỏ. Hơn nữa, là Lục phu nhân đã đích thân kiểm tra kết quả xét nghiệm DNA, không thể sai vào đâu được.
Tiêu Nhất Thiên thật sự là con trai ruột của Lục Tề Nam hắn.
Tiêu Ái Như ngồi bên cạnh nhìn cảnh Lục phu nhân đang cưng nựng cháu trai, rồi lại lén liếc nhìn Lục Tề Nam. Thấy hắn im lặng không nói gì, trong lòng cô ta vui mừng vô cùng. Hắn im lặng, không lẽ nào là hắn đã thầm chấp nhận hai mẹ con cô ta rồi sao? Nhất định là như vậy rồi.
"Mình sẽ không để vụt mất cơ hội." Tiêu Ái Như lại nhìn Lục Tề Nam thêm một lần nữa.
Từ đầu tới cuối khuôn mặt đẹp trai của Lục Tề Nam vẫn lạnh tanh, không chút gợn sóng đối với sự có mặt của Tiêu Ái Như. Điều hắn quan tâm là cậu con trai kia, liệu cậu bé kia có thật sự là con ruột của hắn không? Chuyện này hắn sẽ đích thân kiểm tra lại kết quả xét nghiệm DNA một lần nữa. Nhưng tạm thời hắn chỉ giữ im lặng chuyện này và không nói cho ai biết, sợ rằng sẽ có người giở trò đối với kết quả xét nghiệm DNA.
Nhưng mà...sau không thấy Khả Như cô đâu chứ? Lục Tề Nam lúc này mới sốt sắng đứng dậy và chạy lên tầng, hắn không nói gì cả khiến Lục phu nhân tức giận vô cùng:
- Này, Tề Nam. Cái thằng bé này!
Thật không ngờ chỉ sống cùng Khả Như một thời gian thôi mà Lục Tề Nam cũng trở nên bất lịch sự giống cô rồi. Có người bố nào khi gặp con mà chẳng thèm mở miệng, chỉ im lặng quan sát con trai mình như Lục Tề Nam cơ chứ? Thật là tức chết đi được.
Tiêu Ái Như ngồi bên cạnh giả bộ bênh vực cho Lục Tề Nam:
- Chắc anh ấy có chút việc thôi ạ, mẹ đừng quá lo lắng.
Tiêu Ái Như nói rồi liếc nhìn con trai đang ngồi trong vòng tay của Lục phu nhân, nhưng thằng bé không mở miệng nói gì cả, chỉ im lặng từ đầu tới cuối. Thế mà Lục phu nhân vẫn không hề phát hiện ra điểm bất thường cơ đấy?
Tiêu Nhất Thiên cũng nhìn mẹ mình chằm chằm rồi tự nhiên hất cằm sang chỗ khác, không thèm nhìn cô ta nữa. Sống cùng Tiêu Ái Như, cậu chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm mẹ con ruột thịt đối với Tiêu Ái Như, cứ cảm giác như Tiêu Ái Như không phải mẹ ruột của mình vậy. Nếu không, sao Tiêu Ái Như lại bỏ mặc cậu, để cậu sống tự lập như vậy để làm gì chứ? Có người mẹ nào mà không thương con mình?
Tiêu Ái Như nhận ra ánh mắt bất thường của con trai, vô thức rùng mình. Đây thật sự là ánh mắt của bé trai 2 tuổi sao? Ánh mắt sắc bén đó...dường như rất giống Lục Tề Nam.
[...]
Lục Tề Nam chạy vào phòng mình, thấy Khả Như cô đang xếp đồ. Hắn lập tức chạy tới bên cô trong trí óc hoảng loạn, hắn rất lo sợ cô sẽ nghĩ tiêu cực mà tự ý bỏ đi:
- Khả Như, em đang làm gì vậy?
Đột nhiên giọng nói của Lục Tề Nam vang lên ở phía sau lưng cô khiến cho cô giật mình, không phải hắn đang vui vẻ ăn sáng cùng "gia đình" của mình sao? Hắn lại chạy lên làm gì chứ?
Cô quay đầu lại nhìn Lục Tề Nam, đôi mắt xinh đẹp có chút đỏ hoe. Dường như cô đã khóc, cô rất ấm ức...
- Em...em...
Cô muốn nói với hắn, cô chấp nhận bỏ cuộc. Cô thật sự rất mệt mỏi rồi, hôn nhân thật sự khiến cô rất mệt mỏi. Bây giờ cô mới nhận ra, thì ra là chính mình lại giẫm lên vết xe đổ của bản thân vào hai năm trước rồi.
Với lại vì Thiên Lam nữa, cô không muốn con mình bị Lục phu nhân khinh thường, không muốn con gái mình phải chịu bất cứ tổn thương hay ấm ức gì. Sinh ra đã không có bố, như vậy là quá đủ rồi. Con bé, không thể chịu thêm một tổn thương nào nữa.
- Jikey đáng ghét, mình có bảo là mình thích Lục Tề Nam sao? Mình chỉ muốn gặp anh ta để hỏi xem anh ta có đồng ý hợp tác hay không thôi mà.
Lina lúc này ấm ức vô cùng, Jikey lúc nào cũng chỉ biết hiểu nhầm cô mà thôi, lúc nào cũng không lắng nghe cô nói hết chuyện. Lần này anh mà không dẫn xác tới dỗ cô xem, cô sẽ giận anh cả đời luôn.
Còn Jikey, đang nói thì đột nhiên bị đầu dây bên kia ngắt cuộc gọi, anh tức tối vô cùng. Không ngờ rằng Lina lại trúng tiếng sét ái tình với Lục Tề Nam, bạn thân của anh. Nhưng nếu Lục Tề Nam vẫn chưa có vợ con, để Lina được hạnh phúc thì anh sẵn lòng giúp đỡ hai người đến với nhau.
Nhưng mà bây giờ Lục Tề Nam có vợ con rồi cơ mà? Tại sao Lina lại quyết định lộ liễu như vậy chứ?
Cứ thế cả hai người vô duyên vô cớ giận nhau, không ai chịu liên lạc với ai.
...
Còn lúc này, tại biệt thự Lục gia...
- Cháu trai của bà đáng yêu quá đi, chào bà nội đi con.
Mới sáng ra, cảnh gia đình người ta hạnh phúc hiện lên trước mắt Khả Như, cô ngó xuống tầng thấy Lục Tề Nam, Tiêu Ái Như và cả Lục phu nhân đang ngồi ở dưới phòng khách và chuẩn bị ăn bữa sáng. Cảnh Lục phu nhân yêu thương cháu trai khiến cho cô ấm ức, tủi thân vô cùng. Cô đứng trên tầng hồi lâu rồi quyết định không xuống dưới nhà ăn sáng nữa, dù sao cô cũng không tài nào nuốt trôi thức ăn được.
Nghĩ tới Thiên Lam, cô lại thấy thương con mình vô cùng. Cô chỉ mong rằng con gái mình không biết chuyện này, không thì con bé sẽ tủi thân lắm.
Còn ở bên dưới, Lục Tề Nam ngắm nhìn Tiêu Nhất Thiên, đích thực là đôi mắt cậu bé trông rất giống hắn. Đặc biệt là khuôn mặt này, cũng vô cùng giống hắn của lúc nhỏ. Hơn nữa, là Lục phu nhân đã đích thân kiểm tra kết quả xét nghiệm DNA, không thể sai vào đâu được.
Tiêu Nhất Thiên thật sự là con trai ruột của Lục Tề Nam hắn.
Tiêu Ái Như ngồi bên cạnh nhìn cảnh Lục phu nhân đang cưng nựng cháu trai, rồi lại lén liếc nhìn Lục Tề Nam. Thấy hắn im lặng không nói gì, trong lòng cô ta vui mừng vô cùng. Hắn im lặng, không lẽ nào là hắn đã thầm chấp nhận hai mẹ con cô ta rồi sao? Nhất định là như vậy rồi.
"Mình sẽ không để vụt mất cơ hội." Tiêu Ái Như lại nhìn Lục Tề Nam thêm một lần nữa.
Từ đầu tới cuối khuôn mặt đẹp trai của Lục Tề Nam vẫn lạnh tanh, không chút gợn sóng đối với sự có mặt của Tiêu Ái Như. Điều hắn quan tâm là cậu con trai kia, liệu cậu bé kia có thật sự là con ruột của hắn không? Chuyện này hắn sẽ đích thân kiểm tra lại kết quả xét nghiệm DNA một lần nữa. Nhưng tạm thời hắn chỉ giữ im lặng chuyện này và không nói cho ai biết, sợ rằng sẽ có người giở trò đối với kết quả xét nghiệm DNA.
Nhưng mà...sau không thấy Khả Như cô đâu chứ? Lục Tề Nam lúc này mới sốt sắng đứng dậy và chạy lên tầng, hắn không nói gì cả khiến Lục phu nhân tức giận vô cùng:
- Này, Tề Nam. Cái thằng bé này!
Thật không ngờ chỉ sống cùng Khả Như một thời gian thôi mà Lục Tề Nam cũng trở nên bất lịch sự giống cô rồi. Có người bố nào khi gặp con mà chẳng thèm mở miệng, chỉ im lặng quan sát con trai mình như Lục Tề Nam cơ chứ? Thật là tức chết đi được.
Tiêu Ái Như ngồi bên cạnh giả bộ bênh vực cho Lục Tề Nam:
- Chắc anh ấy có chút việc thôi ạ, mẹ đừng quá lo lắng.
Tiêu Ái Như nói rồi liếc nhìn con trai đang ngồi trong vòng tay của Lục phu nhân, nhưng thằng bé không mở miệng nói gì cả, chỉ im lặng từ đầu tới cuối. Thế mà Lục phu nhân vẫn không hề phát hiện ra điểm bất thường cơ đấy?
Tiêu Nhất Thiên cũng nhìn mẹ mình chằm chằm rồi tự nhiên hất cằm sang chỗ khác, không thèm nhìn cô ta nữa. Sống cùng Tiêu Ái Như, cậu chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm mẹ con ruột thịt đối với Tiêu Ái Như, cứ cảm giác như Tiêu Ái Như không phải mẹ ruột của mình vậy. Nếu không, sao Tiêu Ái Như lại bỏ mặc cậu, để cậu sống tự lập như vậy để làm gì chứ? Có người mẹ nào mà không thương con mình?
Tiêu Ái Như nhận ra ánh mắt bất thường của con trai, vô thức rùng mình. Đây thật sự là ánh mắt của bé trai 2 tuổi sao? Ánh mắt sắc bén đó...dường như rất giống Lục Tề Nam.
[...]
Lục Tề Nam chạy vào phòng mình, thấy Khả Như cô đang xếp đồ. Hắn lập tức chạy tới bên cô trong trí óc hoảng loạn, hắn rất lo sợ cô sẽ nghĩ tiêu cực mà tự ý bỏ đi:
- Khả Như, em đang làm gì vậy?
Đột nhiên giọng nói của Lục Tề Nam vang lên ở phía sau lưng cô khiến cho cô giật mình, không phải hắn đang vui vẻ ăn sáng cùng "gia đình" của mình sao? Hắn lại chạy lên làm gì chứ?
Cô quay đầu lại nhìn Lục Tề Nam, đôi mắt xinh đẹp có chút đỏ hoe. Dường như cô đã khóc, cô rất ấm ức...
- Em...em...
Cô muốn nói với hắn, cô chấp nhận bỏ cuộc. Cô thật sự rất mệt mỏi rồi, hôn nhân thật sự khiến cô rất mệt mỏi. Bây giờ cô mới nhận ra, thì ra là chính mình lại giẫm lên vết xe đổ của bản thân vào hai năm trước rồi.
Với lại vì Thiên Lam nữa, cô không muốn con mình bị Lục phu nhân khinh thường, không muốn con gái mình phải chịu bất cứ tổn thương hay ấm ức gì. Sinh ra đã không có bố, như vậy là quá đủ rồi. Con bé, không thể chịu thêm một tổn thương nào nữa.
Danh sách chương