Dạ Anh sau khi được Uy Vũ gọi điện kể rõ sự tình thì suýt nữa hộc máu ngay tại nhà, mâm cơm vừa dọn lên chưa kịp động đũa thì hai người phải xách thân mình, phóng thẳng đến bệnh viện, thuận tiện gọi cho Tuấn Nghi luôn!!

Vừa đến nơi hai vợ chồng họ Khúc liền đạp chân chạy đến phòng riêng của Uy Vũ, thấy con trai mình đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, Dạ Anh liền chẳng để ý gì nữa, một hai bay đến nện ngay má Chính Quâm một đấm khiến nó ngã chổng vó ra sàn, dưới sự ánh mắt kinh ngạc của Uy Vũ và Mạnh Nhi, đoạn Dạ Anh đi đến, xách cổ áo Chính Quân lên, mắng

- Thằng nhóc thối này, ngươi nhìn xem ngươi đã đồi bại đến mức nào?? Gia đình ta cũng có gia giáo, cho ngươi ăn học đến nơi đến chốn để người làm ra cái loại sự tình này hả?? giở thói lưu mang thì thôi đi, bây giờ còn khiêm luôn cả trò ăn hiếp con cái nhà người ta!!Con còn nhân tính không?? Tuấn Nguy vừa hay đến đúng lúc, thấy cháu mình bị ba nó mắng không còn đường thối lui, lên tiếng giải vây

- Anh dâu!! Bình tĩnh đi nào, chuyện đâu còn có đó

Khúc Thừa Hoa thấy vợ mình xúc động, tiên lên vừa gọi hai tiếng bà xã thì Dạ Anh hai mắt đỏ ngầu, quay lại quát

- Câm ngay!! Các người không được nói đỡ cho nó. Con hư tại cha mẹ, tôi là người sinh ra nó, phải có trách nhiệm dạy nó. Đến nước nào các người còn bênh vực, từ cha, chú, bà nội lẫn vệ sĩ không ai là không bao che cho nó. Đấy!! Bây giờ chống hết mắt lên nhìn xem nó hại đời một đứa trẻ chưa đến tuổi vì thành niên rồi. Bênh vực em gái các người!!

Ba người nhà họ Khúc bị chị dâu mắng đến không biết nên rúc mặt mũi vào đâu cho đỡ ngại, chỉ biết im lặng lắng nghe, Dạ Nay quay ngược lai đánh tát cho con trai mình một cái nữa, thì bất chợt Mạnh Nhi vừa hay lao xuống, ôm cổ đầu Chính Quân lại, hét lên

- Không được đánh anh ấy!!!

Cái tát dừng ngay giữa không trung, mọi người trong phòng kể cả Chính Quân đều ngẩn ngơ, Mạnh Nhi vẫn sống chết ôm đầu anh giấu vào trong ngực mình, đoạn dùng giọng run rẩy nói

- Bác!! Bác đừng đánh anh ấy!! Đều là lỗi của cháu, là do cháu tự nguyện, không phải anh ấy bắt épbđâu. Đều tại cháu hết!! Nếu...bác muốn đánh thì đánh cháu đi, đừng đánh Quân mà!!

Ban đầu Chính Quân chỉ định im lặng cho ba mình trút giận, nào ngờ bỗng nhiên nhóc con này lao xuống sống chết bảo vệ mình, khiến anh cảm thấy ấm áp không thôi, định mở miệng thì Mạnh Nhi lại hấp tấp nói

- Quân tốt lắm.. Anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé. Với lại mọi người yên tâm đi, cháu không có đòi hỏi gì nhà mọi người đâu.. Đừng đánh Quân nữa mà!! Làm như vậy cháu và em bé sẽ buồn lắm!!

Dạ Anh bất chợt buông cổ áo con trai mình ra, nhìn kĩ nhóc con nhà họ Khang này một lượt, lại chú ý thằng bé đang bao che cho con mình, cậu chợt hiểu thì ra là hai đứa này yêu nhau thật lòng, liền thở dài hỏi

- Nhưng cháu là con trai, bị con bác làm cho mang thai, không sợ sao??

Mạnh Nhi lắc đầu, đáp

- Anh ấy không sợ thì cháu cũng không!!

- Mạnh Nhi, cháu vẫn còn ở tuổi vị thành niên đó

- Không sao!! Còn một năm nữa là cháu đủ tuổi rồi, đều như nhau cả. Bác trai, cầu xin bác để Chính Quân ở bên cháu!!

Khúc Chính Quân lúc này mới thoát ra khỏi người cậu, nhẹ nhàng ôm bảo bối vào lòng, anh nói

- Đứa ngốc, dù trời có sập anh vẫn sẽ bên em!! Ngoan nào không cần phải sợ

Nhìn hai đứa nó mặc kệ mọi người ở trong phòng mà ôm ấp lấy nhau, Dạ Anh chỉ có nước thở dài thường thượt, Khúc Thừa Hạo đi đến, ôm vai cậu nói

- Dù sao thằng bé kia cũng không cảm thấy sợ, em không cần phải lo lắng nữa, Mạnh Nghiêm và Tiểu Thiên nhất định sẽ hiểu, ngày mai chúng ta qua hỏi cưới có được không??

Dạ Anh tựa vào vai anh, nhắm mắt gật đầu xem như là đồng ý, sau đó lại nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ Mạnh Nhi, dùng giọng ôn hòa hỏi

- Con thật sự rất thích con trai bác??

Cậu đáp lại

- Dạ vâng!! Con chỉ thích mỗi anh ấy, cái thai này chính là kết tinh của tụi con. Bác trai, cháu không sợ người ta nói gì đâu, bác đừng lo lắng nữa!!

Đưa tay lên xoa đầu nhóc con ngoan hiền, Dạ Anh cười nói tiếp

- Vậy ngày mai hai vợ chồng cùng con trai ta qua nói chuyện với gia đình con nhé??

Nghĩ đến hai vị thân sinh nhà mình, tính tình thì hòa nhã, làm mọi việc đều rất bình tĩnh. Họ cũng sẽ nghĩ đến cách tốt nhất cho Mạnh Nhi, cho nên sau một lúc suy tư, cậu gật đầu đồng ý

Tuấn Nguy thấy mọi chuyện đã ổn liền lên tiếng

- Vậy mau đưa nhóc này về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta cùng qua đó!!

Dạ Anh cười cười đứng lên, nắm tay Thừa Hạo, rồi hướng con trai mình quát

- Nhóc thối!! Mau đỡ vợ con lên, chúng ta đi về. Ngày mai sang hỏi cưới!!

Chính Quân nghe vậy, khuôn miệng lập tức kéo giãn ra, vội vàng ngồi dậy đỡ bảo bối của mình, sau đó cả một đoàn người đều kéo nhau ra về!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện