Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Ngày bảy tháng bảy càng ngày càng tới gần, không khí trong đại các càng ngày càng trầm trọng.

Lịch Thanh càng ngày càng ít lui tới, mỗi ngày đi sớm về trễ, không biết đang vội cái gì.

Nhóm cảnh vệ mỗi ngày đều ở trong sân luyện công, vì đại chiến sắp đến mà chuẩn bị.

Lão các chủ cũng cả ngày ngồi ở thư phòng không ra ngoài

Ngay cả Tiểu Thanh ngày thường luôn luôn hoạt bát, hiện tại cũng cả ngày buồn chán ỉu xìu, uể oải, không nói lời nào.

Ngày mùng bảy tháng bảy.

Buổi tối hôm nay, lão các chủ bỗng nhiên để Lan a di đầu bếp đi làm một bàn đồ ăn, đều là đồ mà ngày thường Phù Sinh thích ăn.

Phù Sinh thích ăn nhất là sườn xào chua ngọt, phụ thân nhờ Lan a di làm cả một bàn lớn, sau đó vẫn luôn gắp cho nàng ăn, còn phá lệ cho phép nàng uống rượu.

Hai cha con hàn huyên rất nhiều những việc thú vị khi Phù Sinh còn nhỏ, không khí vô cùng ấm áp, nhưng Phù Sinh lại có một loại cảm giác rất kỳ quái, cảm giác lời phụ thân hình như có ẩn ý, giống như là, đây là bữa ăn cuối cùng của hai người.

Phù Sinh vừa định làm rõ chuyện này, lại cảm giác đầu rất nặng, trước tầm mắt một mảnh mơ hồ, không thấy rõ bộ dạng của cha.

Nàng gõ gõ đầu, không nghĩ tới lại càng cảm thấy mơ hồ.

Trước lúc té xỉu, nàng nghe được tiếng phụ thân tê tâm phế liệt nói xin lỗi, lúc này nàng mới phản ứng lại được, thì ra rượu và đồ ăn này đều bị hạ dược.

Lão các chủ nhìn Phù Sinh chậm rãi ngã xuống, nhìn Lịch Thanh cùng Tiểu Thanh đứng ở một bên, nhàn nhạt nói.

“Đều biết kế tiếp làm như thế nào các ngươi cũng biết như thế nào rồi?”

“Vâng, thuộc hạ / nô tỳ đã rõ” Hai người trăm miệng một lời trả lời.

“Tốt, vậy mau đi chuẩn bị đi.”

Lão các chủ nhìn Phù Sinh lần cuối cùng, trong mắt tràn đầy không muốn cùng thương tiếc, nặng nề thở dài, vẫy vẫy tay để hai người đem nàng mang đi, sau đó, cả người giống như bị người khác giáng một quyền nặng nề, nằm liệt ở ghế trên, rất lâu cũng không đứng dậy nổi.

Thời điểm Phù Sinh tỉnh lại, nàng đang nằm trên xe ngựa.

Nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy đỉnh xe màu vàng, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Vội vàng ngồi dậy, vừa vén rèm lên liền thấy, Lịch Thanh ở phía trước đang đánh xe. Hiển nhiên bọn họ đã rất xa, cảnh sắc ven đường nàng một chút đều không quen thuộc.

“Dừng ngựa!” Phù Sinh lớn tiếng quát Lịch Thanh.

Lịch Thanh phảng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục chăm chú đánh xe.

“Dừng ngựa! Ta bảo ngươi dừng ngựa!” 

Phù Sinh nhìn Lịch Thanh giả điếc, không nghe thấy, càng thêm sốt ruột, quát lớn dừng xe.

Lịch Thanh lúc này mới bất đắc dĩ thở dài, giữ chặt dây cương, dừng xe ngựa.

“Ta hỏi ngươi, hiện tại đã là bao lâu? Hôm nay là ngày mấy?” 

Phù Sinh vừa thấy Lịch Thanh ngừng xe, vội lớn tiếng dò hỏi.

“Trưa ngày mùng bảy tháng bảy.” Lịch Thanh bình tĩnh trả lời.

“Ngày mùng bảy tháng bảy? Chính là hôm nay, hiện tại đã bắt đầu rồi? Cha ta đâu? Tiểu Thanh đâu? Ngươi sao không ở Bích Lạc Các giúp cha ta? Mang ta tới chỗ này làm cái gì?”

So với Lịch Thanh đang bình tĩnh, Phù Sinh không được bình tĩnh như vậy, càng nhiều hơn là hoảng loạn.

Hôm nay là ngày mùng bảy tháng bảy, nói cách khác, nàng đã ở trên xe ngựa ngủ một ngày.

Xem ra lần này cha quyết tâm muốn đưa nàng đi, không biết đã hạ bao nhiêu mê hồn dược. Chỉ là, vì sao cha nhất định phải đuổi nàng đi? 

Chẳng lẽ, ông biết lần này phải thua không thể nghi ngờ, không muốn ảnh hưởng đến mình, cho nên mới để Lịch Thanh mang mình đi? Trong lòng Phù Sinh rất rối loạn, nhưng Lịch Thanh cố tình cái gì cũng không nói, chỉ trầm mặc cúi đầu.

Một lúc lâu sau, Phù Sinh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhìn Lịch Thanh bên cạnh vẫn luôn rũ mắt trầm mặc, bình tĩnh mở miệng.

“Lịch Thanh, nói đi.”

Lịch Thanh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kiên nghị của Phù Sinh, thở dài, biết mình khẳng định giấu không được, đành phải mở miệng nói ra tình hình thực tế.

“Tiểu thư, một tháng trước ngài bị người bắt trói đi, các chủ cấp hỏa công tâm, khiến bệnh cũ tái phát, hôn mê bất tỉnh mấy ngày mấy đêm, rơi vào đường cùng, chúng ta đành phải đi thỉnh thần y Tam Lý Sinh trị liệu. Thần y nói, các chủ bị bệnh đã rất lâu, nhưng luôn không có để ý, cẩn thận chăm sóc, lần này việc ngài bị bắt đi đã kích thích các chủ, cho nên mới bỗng nhiên bùng nổ. Hiện tại, sớm đã thành bệnh nguy kịch, vô pháp…”

Lịch Thanh nói tới đây cũng có chút nghẹn ngào, hắn dừng một chút, tiếp tục nói.

“Vô pháp trị. Hơn nữa đại chiến sắp tới, ngài cũng biết, các chủ không có khả năng tạm hoãn đại chiến. Lão nhân gia hắn rất rõ ràng lần này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Cho nên mới trước lúc đại chiến, để ta mang ngài đi, nhưng lo lắng bọn họ tìm được sẽ làm hại ngài, nên để cho Tiểu Thanh lưu tại trong nhà giả trang thành là ngài. Bởi vì ngài cùng Tiểu Thanh luôn cùng ra cùng vào, cho nên để cô ấy giả ngài là biện pháp tốt nhất, đến lúc đó nếu thật có xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không hoài nghi.”

“Nhưng các chủ biết, nếu nói cho ngài biết trước, ngài khẳng định sẽ không đồng ý, cho nên, mới sử dụng kế hạ dược ngài. Tiểu thưu, các chủ làm hết thảy, đều là vì bảo hộ ngài, hy vọng ngài không nên trách lão nhân gia hắn.”

Trách? Làm sao có thể trách cha đây? Phù Sinh ngẩn người, muốn trách, cũng là tự trách mình nữ nhi bất hiếu.

Chẳng trách được, thảo nào khi mình vừa được cứu về, Tam Lý Sinh đã ở nhà chờ.

Nguyên lai, không phải cha cố ý mời đến trị liệu cho nàng, mà là Lịch Thanh bọn họ mời đến trị liệu cha. Đều do chính mình quá sơ ý, không phát hiện cha bị bệnh, nếu nàng có thể phát hiện sớm một chút, sự tình có phải sẽ không biến thành như bây giờ?

Còn có Tiểu Thanh, nha đầu vô tội kia, nàng ấy cùng mình lớn lên từ nhỏ, tình như tỉ muội, nếu nàng ấy thật sự ra chuyện gì, mình phải làm thế nào. Chẳng lẽ cả đời này, mình phải sống cùng áy náy và tự trách cả đời sao?

Nàng có tài đức gì, lại khiến nhiều người vì mình hy sinh như vậy? Không được, không được, ta phải đi về, ta nhất định phải trở về!

Rốt cuộc Phù Sinh không chịu nổi, che mặt gào khóc, áp lực quá lớn, nàng không thể khống chế được cảm xúc nội tâm của mình.

Không biết khóc bao lâu, đến mức nàng cảm thấy hít thở cũng khó khăn, nàng mới dừng lại, nỗ lực hít sâu một hơi, cô gắng để bản thân bình tĩnh. Đôi mắt đã sưng lên giống hạch hồng đào, ngay cả tiếng cũng khàn cả đi, nhưng vẫn vô cùng kiên định nói với Lịch Thanh.

“Lịch Thanh, chúng ta trở về.”

“Tiểu thư, thứ cho thuộc hạ khó lòng tuân mệnh, thuộc hạ đã đáp ứng các chủ, tuyệt dối không thể mang ngài trở về.”

“Chúng ta trở về.”

Phù Sinh như không nghe được lời Lịch Thanh nói, chỉ nhàn nhạt lặp lại một lần lại một lần, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Lịch Thanh bại trận, bất đắc dĩ thở dài, quay đầu ngựa lại, trở về nhà.

“Nha đầu, nha đầu.” Thanh âm sư phó kéo Phù Sinh từ hồi ức kéo trở về.

Nàng lau đi nước mắt, kiên định tiếp tục nói:

“Cho nên, sư phó, ta nhất định phải vì già trẻ lớn bé từ trên xuống dưới Bích Lạc Các, báo thù. Mặc kệ là thành công hay thất bại, ta đều phải đi. Sư phó, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ tốt chính mình, nếu ta có thể trở về, nhất định sẽ hiếu kính ngài đến già, nhưng nếu ta không về được, sư phó, ngài cũng không cần quá thương tâm, hãy coi như ta chưa từng tồn tại. Đồ nhi bất hiếu, kiếp sau nhất định sẽ báo đáp ngài.”

“Ừ” Sư phó nhàn nhạt lên tiếng, xoa đầu Phù Sinh, xoay người rời đi.

Màn đêm yên tĩnh, trong đêm lưu mùi hoa quế.

Hôm nay Tô Noãn Dương muốn phối âm cho đoạn thoại này, toàn lời của Phù Sinh.

Bởi vì lúc này Lục Li còn chưa xuất hiện, cho nên Cố Hoài Cẩn rất tự giác, không quấy rầy Tô Noãn Dương làm việc. Hai người vào Lục Bá Thất, rất ăn ý mà tự mình làm chuyện của mình, một người ngồi trước ở màn chiếu vừa xem cô làm việc, một người kia ngồi ở bên cạnh xem kịch bản trong tay.

Trong Lục Bá Thất vô cùng an tĩnh, chỉ có tai nghe của Tô Noãn Dương phát ra các loại thanh âm tạp nham.

Cố Hoài Cẩn lúc đóng phim đã xem qua các phân cảnh này rất nhiều lần, đương nhiên không hứng thú tiếp tục xem, hơn nữa một lát nữa còn phải cùng Tô Noãn Dương phối âm, vì không để cô gái nhỏ trước mắt thất vọng với trình độ phối âm của mình, anh vẫn luôn chuyên tâm xem kịch bản.

Bỗng nhiên, trong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở, cho dù đã bị ép tới rất thấp, nhưng Cố Hoài Cẩn vẫn nghe được.

Anh ngẩng đầu, Tô Noãn Dương đã tháo kính xuống, cầm khăn giấy lau nước mắt. Đây là, khóc?

Cố Hoài Cẩn nhìn màn chiếu, xem ra, là xem phim đến cảm động.

Mình có nên an ủi cô không nhỉ?. Nếu mà an ủi, liệu cô có thể xấu hổ không?, nhưng hiện tại trong lòng cô quan hệ của bọn họ cũng không quá thân thuộc, khóc trước mặt anh, lấy da mặt mỏng của cô khẳng định cô sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng nếu không an ủi, có phải cô sẽ cảm thấy anh rất lạnh lùng?. Anh còn nhớ rõ, hơn nửa tháng cô đánh giá anh chính là, mặt vô biểu tình, không thích nói chuyện. 

Cho nên, lần này anh tới chính là muốn cải thiện cái nhìn của cô đối với anh.

Ai, vậy rốt cuộc là an ủi hay không an ủi đây? Cố Hoài Cẩn không nghĩ ra, trong lòng rất rối rắm. Quan tâm quá sẽ làm cô hoảng loạn, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy có một số việc đã vượt qua phạm vi nắm giữ của anh.

Trong lúc anh đang rối rắm, Tô Noãn Dương bên cạnh bỗng nhiên quay đầu nhìn anh, khóe miệng khẽ cong, đôi mắt vẫn còn hồng hồng, trong mắt còn sóng sánh ánh nước? Cô muốn chủ động nói chuyện với anh sao?

(Beta: Đặt biệt danh cho anh main thành Cố Rối Rắm là vừa rồi đó haha)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện