Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Lời vừa nói ra, toàn thể đồng loạt lặng im.
Ngay cả Tiêu Dao luôn luôn không đứng đắn cũng choáng váng, đại tỷ cũng quá lợi hại, cái này giống như tát vào mặt người ta, tiếng đánh mặt, bạch bạch bạch vang lên.
Chỉ có Cố Hoài Cẩn thần sắc vẫn như thường, tiếp tục thong thả ung dung ăn bò bít tết.
Bất quá khóe miệng kia hơi cong lên, bại lộ tâm tình đang rất tốt của anh, con dâu Cố gia, rất hay, cái xưng hô này anh rất thích.
Đồng Vãn Thu khó có thể tin mà nhìn Tô Noãn Dương trước mặt, cô gái này vẫn giống như lúc trước, một thân vẫn ăn mặc kiểu học sinh, lộ ra vẻ nồng đậm, để mặt mộc, không hề có khí chất, trường hợp long trọng như vậy, vậy mà đến son môi cũng không có.
Cô ta không hiểu, một cái cô gái nhỏ miệng còn hôi sữa như vậy, như thế nào có thể một lần rồi lại một lần đánh bại cô ta.
Đầu tiên là đoạt nhân vật phối âm của cô ta, sau là đoạt đàn ông, hiện tại đến Cố gia cũng nhận cô ta làm con dâu.
Đồng Vãn Thu cười mỉa, thử hỏi:
“Chị Nhu Trăn, chị đang nói giỡn à?”
“Chị nhìn giống như đang nói giỡn sao?” Cố Nhu Trăn cười tủm tỉm nhìn cô ta, không giận mà uy nghiêm.
“Nhu Trăn, lời nói không thể ra bậy, mẹ cháu không ở đây, sao cháu có thể tự chủ trì? Nhận cô ta làm con dâu?”
Hạ Tâm vội vàng lên tiếng hoà giải, ngăn cho tiểu nha đầu kia (CNT) không hiểu chuyện nói hươu nói vượn.
Không nghĩ tới, một câu kế tiếp của Cố Nhu Trăn nhấc lên sóng to gió lớn khắp phòng. Ngay cả Cố Hoài Cẩn vẫn luôn không có phản ứng gì cũng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn chị.
“Dì Đồng, sao dì lại nói như vậy, nếu mẹ cháu không đồng ý, sao cháu có thể nói như vậy?”
“Lời này có ý gì?” Có ý tứ gì, chẳng lẽ Cố gia phu nhân thật sự coi trọng nha đầu nghèo kiết hủ lậu kia? “Dì Đồng, mẹ cháu vô cùng thích Noãn Dương, hơn nữa còn nói A Cẩn mau chóng mang Noãn Dương về nhà ăn cơm.”
Cố Nhu Trăn khéo léo mỉm cười mang theo một tia lễ phép, kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc của Hạ Tâm.
Cái này, bữa cơm hoàn toàn không ăn nổi nữa.
Hạ Tâm cảm thấy mặt mũi đều đã mất, không màng Đồng đạo ngăn cản, túm Đồng Vãn Thu rời đi.
Đồng đạo đành phải đứng dậy, ngượng ngùng cười:
“Xin lỗi A Cẩn”
“Không sao, Đồng đạo ông mau đi xem đi, đừng để lại xảy ra chuyện gì.”
“Được, vậy tôi đi trước, khi nào chúng ta rảnh lại gặp sau, gặp lại, gặp lại.”
Nói xong, không đợi mấy người bọn họ trả lời, liền kéo cửa chạy trối chết.
Đã nói cho họ biết rồi, Cố Hoài Cẩn đã có bạn gái, hai người lại không nghe, một hai phải đi theo tới, giờ thì hay rồi, không biết đã ném mặt tới tận đâu, đây không phải là tự rước lấy nhục sao!
Đồng đạo vừa đi, Tô Noãn Dương liền cuống quít kéo tay Cố Nhu Trăn.
“Chị Nhu Trăn, vừa rồi chị nói là thật ạ?”
“Em nói câu nào?” Cố Nhu Trăn không chút để ý hỏi.
“Là Cố phu nhân đã biết gì đó.”
“Đương nhiên là thật” Chị vỗ vỗ vai Tô Noãn Dương.
“A Cẩn, em cũng biết rồi đó, đừng quên đem em ấy trở về ăn cơm”
Cố Hoài Cẩn giả điếc không nghe thấy, chỉ phẫn nộ nhìn Cố Nhu Trăn, quá nhanh, chị ấy như vậy sẽ dọa đến cô.
Không có cách, mẹ đã hỏi thì chị nhất định phải báo tình huống của em! Cố Nhu Trăn bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Chúng em sẽ không về ăn cơm, không rảnh.”
Nếu bà đã biết tình huống của anh và cha, lấy tính cách luôn nhọc lòng kia, khẳng định sẽ lo lắng, tuyệt đối không được.
“Cố Hoài Cẩn, em cũng đừng quên, lúc trước em nhờ chị giúp, đã đáp ứng muốn mời chị ăn cơm.”
“Em đã mời, ngày đó chị cũng tới ăn.”
“Em trai thân ái của chị à, bữa đó là em mời sao? Ngày đó em chỉ lo cùng Tô Tô nói chuyện yêu đương, bữa cơm kia là người chị tốt của em tự mình trả tiền! Hơn nữa còn là năm ngàn!”
Nó không đề cập tới cái này cô cũng không tức giận, lão hổ mặt cười Đồng đạo kia, nói cho hay là muốn mời khách, kết quả vừa uống nhiều liền giả ngu, đáng thương túi tiền nhỏ của cô!
“Vậy bữa này em mời.” Cố Hoài Cẩn không chút nào nhượng bộ.
“Thôi đi, lúc các em còn chưa tới Đồng đạo đã thanh toán xong.” Cố Nhu Trăn tức giận mà xua xua tay.
“Chị mặc kệ, em đã đồng ý mời chị ăn cơm, hiện tại cũng không cần em mời, em mang theo Tô Tô về nhà là được!”
Không đợi Cố Hoài Cẩn há mồm, chị lại bổ sung nói.
“Được rồi được rồi, em không cần cảm tạ chị, làm chị gái giúp em trai tiết kiệm là chuyện đương nhiên!”
Nói xong liền sải bước chạy trốn.
“Đều đã ăn no, ăn no rồi, vậy chúng ta liền bái bai?”
Trong khách sạn, Tô Noãn Dương vùi trên sô pha của Cố Hoài Cẩn, bực bội lật tạp chí.
Từ khi Đào Đào đi rồi, Cố Hoài Cẩn liền lấy cớ một mình cô ở một phòng không an toàn, đem cô túm về phòng anh.
May mắn phòng anh cái gì cũng không có nhiều, chỉ có phòng ở là nhiều.
Cô liền tùy tiện tìm một phòng dọn vào, mỗi ngày cùng Cố Hoài Cẩn ở cùng dưới một mái hiên.
Lúc đầu cô còn lo sợ bất an, sợ Cố Hoài Cẩn nửa đêm kích động chạy đến phòng cô, dù sao đây cũng là phòng anh, cho dù có khóa cửa anh cũng có chìa khóa dự phòng.
Nhưng qua mấy đêm, cô đều không nghe thấy Cố Hoài Cẩn, mới biết chính mình lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử.
Cũng chính vì như vậy, cô mới dám yên tâm lớn mật mà ngủ, phòng của Cố Hoài Cẩn rất thoải mái, giường so với giường trong phòng của cô lớn hơn nhiều, cũng mềm mại hơn nhiều, hai người bọn họ quả nhiên không cùng cấp đẳng, xem những thứ này đi, quá rõ ràng đó!
Không đúng, không đúng. Việc cấp bách bây giờ là nên xử lý chuyện ăn cơm như thế nào.
Cùng người nhà đại thần ăn cơm! Nghe Đồng phu nhân hôm nay một tiếng lại một tiếng Cố gia, đại thần không phải là phú nhị đại…chứ?
Xong rồi, cô chỉ là một cọng cỏ, sao có thể với tới phú nhị đại.
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ?
Cô còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng tắm đã mở ra, Cố Hoài Cẩn mặc áo ngủ đi ra.
Tô Noãn Dương nhìn về phía anh, ánh đèn phòng khách ấm áp chiếu trên người anh, anh vừa mới gội đầu, tóc mái lười nhác vắt vẻo trên trán, cùng bộ dạng tinh anh ban ngày khác nhau một trời một vực, hiện tại anh nhìn qua giống như một sinh viên còn chưa bị môi trường ô nhiễm.
Giọt nước trên tóc theo cổ trượt xuống dưới, Tô Noãn Dương nhìn xương quai xanh như ẩn như hiện, cùng áo ngủ bao lấy dáng người to lớn.
Cô biết, dưới áo ngủ to rộng, là cơ bụng gợi cảm và tuyến nhân ngư.
Đừng hỏi cô làm sao mà biết được, cô đoán, nếu chút thứ này anh còn không có, còn lâu anh mới coi thượng vị nam thần quốc dân.
Anh lấy khăn lông xoa tóc, chậm rãi hướng cô đi tới.
Cô nhìn thân hình anh thon dài đĩnh bạt, yên lặng nuốt nước miếng. Ông trời! Quá gợi cảm!
Đi đến trước mặt cô, anh ngồi xuống. Tô Noãn Dương duỗi tay nhận khăn lông, tiếp tục giúp anh lau tóc.
Trong khoảng thời gian ở chung này, hai người đã hình thành một loại ăn ý.
Cố Hoài Cẩn nhắm hai mắt, hưởng thụ ôn nhu của cô, anh rất vừa lòng với hiện trạng, bọn họ giống như vợ chồng mới cưới vậy.
“Cố sư huynh…” Bỗng nhiên, Tô Noãn Dương dừng động tác, ấp úng mở miệng.
“Hửm?” Cố Hoài Cẩn có chút không vừa lòng nhướng mày, tóc còn chưa có lau khô đâu, tại sao lại dừng tay.
“Cố sư huynh, em muốn tâm sự với anh.”
“Được, em muốn nói cái gì?”
Cố Hoài Cẩn giơ tay đem cô kéo lên trên sô pha, từ trong tay cô lấy lại khăn lông, lung tung lau vài cái trên tóc
“Cố sư huynh, không phải lau như vậy.” Tô Noãn Dương oán trách mà trừng mắt liếc Cố Hoài Cẩn một cái, lại một lần nữa đứng lên giúp anh lau tóc.
Cố Hoài Cẩn cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Noãn Dương, cô gái nhỏ chu miệng, nhìn qua rất là tức giận.
Nhưng cũng chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ, mạnh miệng mềm lòng, trên mặt rất tức giận, nhưng trên tay vẫn rất nhẹ không dùng sức.
Lau một hồi, tóc cũng khô, cô đem khăn lông ném sang một bên, tức giận ngồi trên sô pha.
“Làm sao vậy? Lại đây, mím môi làm gì?”
“Cố sư huynh, anh có thể chú ý đến bản thân mình một chút không, lau tóc cũng không thể nghiêm túc lau, không sợ cảm mạo à?”
“Không phải còn có em sao?” Cố
Hoài Cẩn duỗi tay đem cô gái nhỏ kéo vào trong lòng mình, nhẹ giọng dỗ cô.
Kỳ thật cũng không thể trách Tô Noãn Dương chuyện bé xé ra to, mấy ngày hôm trước hơn nửa đêm Cố Hoài Cẩn bỗng nhiên đau dạ dày, gọi điện thoại Tiêu Dao giúp anh mang thuốc đến.
Tô Noãn Dương thế mới biết, Cố Hoài Cẩn bởi vì toàn bộ thời gian đều lo đóng phim, đều không rảnh lo ăn cơm, dạ dày đã không ổn.
Đôi mắt anh cũng bởi vì thường xuyên thức đêm xem kịch bản, suốt đêm làm việc cũng bị viêm nhẹ.
Đây cũng chính là nguyên nhân anh thường xuyên nhắm mắt lại, thì ra đại thần không phải cao lãnh không để ý tới người khác, mà là đôi mắt yêu cầu phải nghỉ ngơi.
Tô Noãn Dương đau lòng, từ đó về sau, cô liền đặc biệt chú ý sức khỏe của Cố Hoài Cẩn, nhìn chằm chằm anh đúng giờ ăn cơm đúng hạn ngủ, thấy anh có chỗ nào không chú ý thì sẽ lải nhải không dứt, một chút cũng không còn bộ dáng ôn nhu săn sóc lúc trước, sắp biến thành một tiểu cọp mẹ.
Cố Hoài Cẩn rất hưởng sự quan tâm của cô gái nhỏ, cho dù có bị mắng hai câu cũng rất yên ổn.
Anh cầm lấy một nhúm tóc Tô Noãn Dương, vòng trên tay thưởng thức, cười trấn an cô.
“Được rồi vợ, không phải còn có em ở sao?”
“Ai là vợ của anh…” Tô Noãn Dương ngượng ngùng nhỏ giọng nỉ non, gương mặt đã đỏ.
“Em không phải sao?” Cố Hoài Cẩn nâng đầu nhỏ của cô lên, cười như không cười nhìn cô.
“Cố sư huynh anh đừng trêu chọc em” Tô Noãn Dương không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoài Cẩn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu nhìn sô pha.
“Được, không đùa em, vừa rồi em muốn nói cái gì?”
Cố Hoài Cẩn không đành lòng tiếp tục trêu chọc cô, khó có được đứng đắn dò hỏi cô rốt cuộc làm sao vậy.
“Cố sư huynh, em muốn cùng anh tâm sự, chuyện người nhà của anh.”
———— Phiên ngoại “Duyên kiếp mãi là nàng”
Mạnh Phù Sinh hai ngày nay luôn ngủ không ngon, trong mơ cô luôn thấy hình ảnh một người đàn ông cổ đại mặc bạch y
Hắn đưa lưng về phía cô quỳ trên mặt đất, cô không thấy rõ lắm bộ dáng hắn, nhưng lại có thể nhìn rất rõ vết máu ghê người trên người hắn.
Một mảng lớn màu đỏ, như muốn nuốt hết thân hình gầy ốm.
Cô đi đến phía trước, đến gần mới phát hiện, hắn đang ôm một người phụ nữ cũng mặc bạch y có vết máu đáng sợ
Cô ấy tóc dài đến eo, một đầu tóc đen mềm mại mượt mà ngoan ngoãn phô trên mặt đất, cô nhoài người lên, thì thấy gương mặt kia chính là mình.
“A!” Mạnh Phù Sinh đột nhiên bừng tỉnh, nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi người đều đang chơi di động, không ai chú ý tới cô.
Chỉ có bà cụ ngồi bên cạnh vẻ mặt lo lắng nhìn cô, hạ giọng dò hỏi.
“Cô gái, cháu lại gặp ác mộng sao?”
“Vâng” Cô ngượng ngùng cười cười, gật gật đầu.
Đây không phải lần đầu tiên cô có giấc mộng này, nửa tháng nay, cô luôn mơ thấy người đàn ông cổ đại này.
Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng mình chọc phải cái gì không sạch sẽ, cố ý chạy tới chỗ Tống Tinh, người bạn làm thầy bói dò hỏi.
Không nghĩ tới bốc xong một trận bài, Tống Tinh một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu trầm mặc.
Thật lâu sau, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu, phảng phất giống như đã chọ lọc xong câu chữ, sau đó khoan thai mà mở miệng.
“Phù Sinh, đây là mệnh duyên phận đã được định sẵn, cậu trốn không thoát đâu.”
Cô không chờ Tống Tinh nói xong, liền sợ tới mức trực tiếp ôm đồ trở về nhà, không dám tiếp điện thoại của cô ấy, nghe cô ấy tiếp tục giải bài.
Nhưng mà, hôm nay nằm mơ lại nhìn thấy mặt người phụ nữ kia, cô tin tưởng, không bao lâu, cô sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng thật của người đàn ông cổ đại.
Cô thật sự rất muốn biết, người đàn ông vẫn luôn lặp lại câu nói “Ta yêu muội”, rốt cuộc có khuôn mặt thanh tuyển tuấn tú như thế nào.
Không sai, ngoại trừ mơ thấy người đàn ông đó, cô còn có thể nghe được hắn vẫn luôn lặp lại năm chữ, “Đừng đi, ta yêu muội”.
Âm thanh kia tựa như con người hắn, cho người ta cảm giác ôn nhu sạch sẽ, nhưng là trong âm thanh này, lại mang theo nồng đậm tuyệt vọng cùng hối hận.
Cô nghe những lời bi thương này, mỗi lần đều sẽ nhịn không được rơi lệ, cảm thấy lòng mình cũng đau kịch liệt.
Nếu trong mơ có thể nói chuyện nói, cô thật sự rất muốn mở miệng nói cho hắn biết.
“Người anh yêu đã đi rồi, anh cũng đừng như vậy, nên quên những chuyện cũ năm xưa, một lần nữa bắt đầu đi.”
“Xin chào các quý hành khách, phía trước sắp đến trạm Ngự Đình Cẩm Vinh, hành khách xuống xe trước tiên chuẩn bị sẵn sàng. dear passenger…”
Trong xe vang lên thanh âm nhắc nhở, Mạnh Phù Sinh vội vàng đứng dậy, đứng trước cửa xe chuẩn bị xuống xe.
Hôm nay đối cô mà nói là một ngay trọng đại.
Trước đó không lâu, chủ biên tạp chí coi trọng một vị nhiếp ảnh gia bỗng nhiên nổi tiếng trên Weibo, muốn tìm anh tới nhà mình ký hợp đồng nhiếp ảnh gia.
Nói đến cũng khéo, id vị nhiếp ảnh gia Ưeibo kia vậy mà có tên là “Cuộc đời Phù Sinh”
Phù Sinh cảm thấy mình cùng anh có chút duyên phận, Mao Toại tự đề cử mình, xung phong nhận việc muốn tới nói chuyện với anh ta.
(MAO TOẠI TỰ TIẾN: Mao Toại tự đề cử mình: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn)
Nhưng không nghĩ tới vị nhiếp ảnh gia này tính tình kì quái, không đồng ý gặp mặt cô.
Đến lúc Phù Sinh nói cho anh biết tên cô cũng có hai chữ Phù Sinh, đối phương mới ra vẻ cố mà đáp ứng, hẹn hôm nay gặp mặt ở nhà anh.
Phù Sinh đi trong tiểu khu Ngự Đình Cẩm Vinh, đây là một tiểu khu nhà biệt thự, phóng mắt nhìn lại, cầu nhỏ nước chảy, núi giả sân nhà.
Vừa thấy liển biết là khu nhà của người có tiền, Phù Sinh một bên tham quan một bên líu lưỡi, người cùng người chênh lệch thật đúng là rất lớn, có những người sinh ra là có thể đạt đến những đồ người khác phấn đấu cả đời cũng không mơ tới được, cho nên mới nói có một số việc là do trời đã quyết định sẵn!
“Tìm được rồi! khu 8!” Phù Sinh nhớ kỹ biển số nhà trên tờ giấy, cao hứng mừng rỡ như điên.
Thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng tìm được rồi. Nhiếp ảnh gia này thật sự rất kỳ quái, một hai phải bắt cô thuận đường mua dùm một hộp sủi cảo của Nhất Phẩm.
Trời biết Nhất Phẩm các cách nơi này rất xa, cô vì chút sủi cảo này từ trung tâm thành phố chạy từ thành nam đến thành bắc.
Lăn lộn ở ngoài đường nãy giờ, rốt cuộc cũng tới rồi, cô duỗi tay ấn chuông cửa, chờ vài phút, cửa mở ra.
Mở cửa là một người đàn ông còn nhìn như mới tỉnh ngủ, anh rất cao, cao lớn mạnh mẽ, đứng trước mặt anh Phù Sinh cảm thấy rất có cảm giác áp bách.
Giờ phút này vẻ mặt anh ngây ngốc nhìn cô, từ từ, không phải ngây ngốc, đây là biểu tình gì nhỉ? À, mừng rỡ như điên, khó có thể tin?
Phù Sinh mờ mịt, cô biết cũng mình không xấu, nhưng cũng tuyệt đối không thể xưng là đẹp như tiên, không cần phải nhìn một cái sẽ kích động như vậy chứ? Hơn nữa đối phương vừa là đại soái ca đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Chào anh, tôi là Mạnh Phù Sinh.”
“Em lặp lại lần nữa, em tên gì?”
Người đàn ông nhẹ giọng dò hỏi, thanh âm mang theo vài phần run rẩy, giống như sợ chỉ tiến về trước một bước thì cô sẽ biến mất không vết tích.
“Tôi nói, tiên sinh chào anh, tôi là Mạnh Phù Sinh, tôi là…”
Cô còn chưa nói xong, đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp nóng bỏng.
Sau đó, cô nghe thấy anh nghẹn ngào nói.
“Phù Sinh, anh rốt cuộc cũng tìm được em.”
Đôi lời của beta: Đọc phần ngoại truyện này có lẽ mọi người cũng hiểu, là tác giả muốn viết một cái kết đẹp cho cặp đôi Lục Ly – Phù Sinh ở thời hiện đại, ở kiếp trước họ lỡ nhau, thì kiếp này họ có thể bên nhau rồi <3.
Lưu ý đây không phải là phim của Cố ảnh đế đóng, tôi nghĩ chỉ đây chỉ là một món quà nhỏ mà tác giả Vạn Vật Hữu Ngôn muốn tặng cho các bạn.
Beta: Doãn Uyển Du
Lời vừa nói ra, toàn thể đồng loạt lặng im.
Ngay cả Tiêu Dao luôn luôn không đứng đắn cũng choáng váng, đại tỷ cũng quá lợi hại, cái này giống như tát vào mặt người ta, tiếng đánh mặt, bạch bạch bạch vang lên.
Chỉ có Cố Hoài Cẩn thần sắc vẫn như thường, tiếp tục thong thả ung dung ăn bò bít tết.
Bất quá khóe miệng kia hơi cong lên, bại lộ tâm tình đang rất tốt của anh, con dâu Cố gia, rất hay, cái xưng hô này anh rất thích.
Đồng Vãn Thu khó có thể tin mà nhìn Tô Noãn Dương trước mặt, cô gái này vẫn giống như lúc trước, một thân vẫn ăn mặc kiểu học sinh, lộ ra vẻ nồng đậm, để mặt mộc, không hề có khí chất, trường hợp long trọng như vậy, vậy mà đến son môi cũng không có.
Cô ta không hiểu, một cái cô gái nhỏ miệng còn hôi sữa như vậy, như thế nào có thể một lần rồi lại một lần đánh bại cô ta.
Đầu tiên là đoạt nhân vật phối âm của cô ta, sau là đoạt đàn ông, hiện tại đến Cố gia cũng nhận cô ta làm con dâu.
Đồng Vãn Thu cười mỉa, thử hỏi:
“Chị Nhu Trăn, chị đang nói giỡn à?”
“Chị nhìn giống như đang nói giỡn sao?” Cố Nhu Trăn cười tủm tỉm nhìn cô ta, không giận mà uy nghiêm.
“Nhu Trăn, lời nói không thể ra bậy, mẹ cháu không ở đây, sao cháu có thể tự chủ trì? Nhận cô ta làm con dâu?”
Hạ Tâm vội vàng lên tiếng hoà giải, ngăn cho tiểu nha đầu kia (CNT) không hiểu chuyện nói hươu nói vượn.
Không nghĩ tới, một câu kế tiếp của Cố Nhu Trăn nhấc lên sóng to gió lớn khắp phòng. Ngay cả Cố Hoài Cẩn vẫn luôn không có phản ứng gì cũng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn chị.
“Dì Đồng, sao dì lại nói như vậy, nếu mẹ cháu không đồng ý, sao cháu có thể nói như vậy?”
“Lời này có ý gì?” Có ý tứ gì, chẳng lẽ Cố gia phu nhân thật sự coi trọng nha đầu nghèo kiết hủ lậu kia? “Dì Đồng, mẹ cháu vô cùng thích Noãn Dương, hơn nữa còn nói A Cẩn mau chóng mang Noãn Dương về nhà ăn cơm.”
Cố Nhu Trăn khéo léo mỉm cười mang theo một tia lễ phép, kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc của Hạ Tâm.
Cái này, bữa cơm hoàn toàn không ăn nổi nữa.
Hạ Tâm cảm thấy mặt mũi đều đã mất, không màng Đồng đạo ngăn cản, túm Đồng Vãn Thu rời đi.
Đồng đạo đành phải đứng dậy, ngượng ngùng cười:
“Xin lỗi A Cẩn”
“Không sao, Đồng đạo ông mau đi xem đi, đừng để lại xảy ra chuyện gì.”
“Được, vậy tôi đi trước, khi nào chúng ta rảnh lại gặp sau, gặp lại, gặp lại.”
Nói xong, không đợi mấy người bọn họ trả lời, liền kéo cửa chạy trối chết.
Đã nói cho họ biết rồi, Cố Hoài Cẩn đã có bạn gái, hai người lại không nghe, một hai phải đi theo tới, giờ thì hay rồi, không biết đã ném mặt tới tận đâu, đây không phải là tự rước lấy nhục sao!
Đồng đạo vừa đi, Tô Noãn Dương liền cuống quít kéo tay Cố Nhu Trăn.
“Chị Nhu Trăn, vừa rồi chị nói là thật ạ?”
“Em nói câu nào?” Cố Nhu Trăn không chút để ý hỏi.
“Là Cố phu nhân đã biết gì đó.”
“Đương nhiên là thật” Chị vỗ vỗ vai Tô Noãn Dương.
“A Cẩn, em cũng biết rồi đó, đừng quên đem em ấy trở về ăn cơm”
Cố Hoài Cẩn giả điếc không nghe thấy, chỉ phẫn nộ nhìn Cố Nhu Trăn, quá nhanh, chị ấy như vậy sẽ dọa đến cô.
Không có cách, mẹ đã hỏi thì chị nhất định phải báo tình huống của em! Cố Nhu Trăn bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Chúng em sẽ không về ăn cơm, không rảnh.”
Nếu bà đã biết tình huống của anh và cha, lấy tính cách luôn nhọc lòng kia, khẳng định sẽ lo lắng, tuyệt đối không được.
“Cố Hoài Cẩn, em cũng đừng quên, lúc trước em nhờ chị giúp, đã đáp ứng muốn mời chị ăn cơm.”
“Em đã mời, ngày đó chị cũng tới ăn.”
“Em trai thân ái của chị à, bữa đó là em mời sao? Ngày đó em chỉ lo cùng Tô Tô nói chuyện yêu đương, bữa cơm kia là người chị tốt của em tự mình trả tiền! Hơn nữa còn là năm ngàn!”
Nó không đề cập tới cái này cô cũng không tức giận, lão hổ mặt cười Đồng đạo kia, nói cho hay là muốn mời khách, kết quả vừa uống nhiều liền giả ngu, đáng thương túi tiền nhỏ của cô!
“Vậy bữa này em mời.” Cố Hoài Cẩn không chút nào nhượng bộ.
“Thôi đi, lúc các em còn chưa tới Đồng đạo đã thanh toán xong.” Cố Nhu Trăn tức giận mà xua xua tay.
“Chị mặc kệ, em đã đồng ý mời chị ăn cơm, hiện tại cũng không cần em mời, em mang theo Tô Tô về nhà là được!”
Không đợi Cố Hoài Cẩn há mồm, chị lại bổ sung nói.
“Được rồi được rồi, em không cần cảm tạ chị, làm chị gái giúp em trai tiết kiệm là chuyện đương nhiên!”
Nói xong liền sải bước chạy trốn.
“Đều đã ăn no, ăn no rồi, vậy chúng ta liền bái bai?”
Trong khách sạn, Tô Noãn Dương vùi trên sô pha của Cố Hoài Cẩn, bực bội lật tạp chí.
Từ khi Đào Đào đi rồi, Cố Hoài Cẩn liền lấy cớ một mình cô ở một phòng không an toàn, đem cô túm về phòng anh.
May mắn phòng anh cái gì cũng không có nhiều, chỉ có phòng ở là nhiều.
Cô liền tùy tiện tìm một phòng dọn vào, mỗi ngày cùng Cố Hoài Cẩn ở cùng dưới một mái hiên.
Lúc đầu cô còn lo sợ bất an, sợ Cố Hoài Cẩn nửa đêm kích động chạy đến phòng cô, dù sao đây cũng là phòng anh, cho dù có khóa cửa anh cũng có chìa khóa dự phòng.
Nhưng qua mấy đêm, cô đều không nghe thấy Cố Hoài Cẩn, mới biết chính mình lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử.
Cũng chính vì như vậy, cô mới dám yên tâm lớn mật mà ngủ, phòng của Cố Hoài Cẩn rất thoải mái, giường so với giường trong phòng của cô lớn hơn nhiều, cũng mềm mại hơn nhiều, hai người bọn họ quả nhiên không cùng cấp đẳng, xem những thứ này đi, quá rõ ràng đó!
Không đúng, không đúng. Việc cấp bách bây giờ là nên xử lý chuyện ăn cơm như thế nào.
Cùng người nhà đại thần ăn cơm! Nghe Đồng phu nhân hôm nay một tiếng lại một tiếng Cố gia, đại thần không phải là phú nhị đại…chứ?
Xong rồi, cô chỉ là một cọng cỏ, sao có thể với tới phú nhị đại.
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ?
Cô còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng tắm đã mở ra, Cố Hoài Cẩn mặc áo ngủ đi ra.
Tô Noãn Dương nhìn về phía anh, ánh đèn phòng khách ấm áp chiếu trên người anh, anh vừa mới gội đầu, tóc mái lười nhác vắt vẻo trên trán, cùng bộ dạng tinh anh ban ngày khác nhau một trời một vực, hiện tại anh nhìn qua giống như một sinh viên còn chưa bị môi trường ô nhiễm.
Giọt nước trên tóc theo cổ trượt xuống dưới, Tô Noãn Dương nhìn xương quai xanh như ẩn như hiện, cùng áo ngủ bao lấy dáng người to lớn.
Cô biết, dưới áo ngủ to rộng, là cơ bụng gợi cảm và tuyến nhân ngư.
Đừng hỏi cô làm sao mà biết được, cô đoán, nếu chút thứ này anh còn không có, còn lâu anh mới coi thượng vị nam thần quốc dân.
Anh lấy khăn lông xoa tóc, chậm rãi hướng cô đi tới.
Cô nhìn thân hình anh thon dài đĩnh bạt, yên lặng nuốt nước miếng. Ông trời! Quá gợi cảm!
Đi đến trước mặt cô, anh ngồi xuống. Tô Noãn Dương duỗi tay nhận khăn lông, tiếp tục giúp anh lau tóc.
Trong khoảng thời gian ở chung này, hai người đã hình thành một loại ăn ý.
Cố Hoài Cẩn nhắm hai mắt, hưởng thụ ôn nhu của cô, anh rất vừa lòng với hiện trạng, bọn họ giống như vợ chồng mới cưới vậy.
“Cố sư huynh…” Bỗng nhiên, Tô Noãn Dương dừng động tác, ấp úng mở miệng.
“Hửm?” Cố Hoài Cẩn có chút không vừa lòng nhướng mày, tóc còn chưa có lau khô đâu, tại sao lại dừng tay.
“Cố sư huynh, em muốn tâm sự với anh.”
“Được, em muốn nói cái gì?”
Cố Hoài Cẩn giơ tay đem cô kéo lên trên sô pha, từ trong tay cô lấy lại khăn lông, lung tung lau vài cái trên tóc
“Cố sư huynh, không phải lau như vậy.” Tô Noãn Dương oán trách mà trừng mắt liếc Cố Hoài Cẩn một cái, lại một lần nữa đứng lên giúp anh lau tóc.
Cố Hoài Cẩn cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Noãn Dương, cô gái nhỏ chu miệng, nhìn qua rất là tức giận.
Nhưng cũng chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ, mạnh miệng mềm lòng, trên mặt rất tức giận, nhưng trên tay vẫn rất nhẹ không dùng sức.
Lau một hồi, tóc cũng khô, cô đem khăn lông ném sang một bên, tức giận ngồi trên sô pha.
“Làm sao vậy? Lại đây, mím môi làm gì?”
“Cố sư huynh, anh có thể chú ý đến bản thân mình một chút không, lau tóc cũng không thể nghiêm túc lau, không sợ cảm mạo à?”
“Không phải còn có em sao?” Cố
Hoài Cẩn duỗi tay đem cô gái nhỏ kéo vào trong lòng mình, nhẹ giọng dỗ cô.
Kỳ thật cũng không thể trách Tô Noãn Dương chuyện bé xé ra to, mấy ngày hôm trước hơn nửa đêm Cố Hoài Cẩn bỗng nhiên đau dạ dày, gọi điện thoại Tiêu Dao giúp anh mang thuốc đến.
Tô Noãn Dương thế mới biết, Cố Hoài Cẩn bởi vì toàn bộ thời gian đều lo đóng phim, đều không rảnh lo ăn cơm, dạ dày đã không ổn.
Đôi mắt anh cũng bởi vì thường xuyên thức đêm xem kịch bản, suốt đêm làm việc cũng bị viêm nhẹ.
Đây cũng chính là nguyên nhân anh thường xuyên nhắm mắt lại, thì ra đại thần không phải cao lãnh không để ý tới người khác, mà là đôi mắt yêu cầu phải nghỉ ngơi.
Tô Noãn Dương đau lòng, từ đó về sau, cô liền đặc biệt chú ý sức khỏe của Cố Hoài Cẩn, nhìn chằm chằm anh đúng giờ ăn cơm đúng hạn ngủ, thấy anh có chỗ nào không chú ý thì sẽ lải nhải không dứt, một chút cũng không còn bộ dáng ôn nhu săn sóc lúc trước, sắp biến thành một tiểu cọp mẹ.
Cố Hoài Cẩn rất hưởng sự quan tâm của cô gái nhỏ, cho dù có bị mắng hai câu cũng rất yên ổn.
Anh cầm lấy một nhúm tóc Tô Noãn Dương, vòng trên tay thưởng thức, cười trấn an cô.
“Được rồi vợ, không phải còn có em ở sao?”
“Ai là vợ của anh…” Tô Noãn Dương ngượng ngùng nhỏ giọng nỉ non, gương mặt đã đỏ.
“Em không phải sao?” Cố Hoài Cẩn nâng đầu nhỏ của cô lên, cười như không cười nhìn cô.
“Cố sư huynh anh đừng trêu chọc em” Tô Noãn Dương không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoài Cẩn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu nhìn sô pha.
“Được, không đùa em, vừa rồi em muốn nói cái gì?”
Cố Hoài Cẩn không đành lòng tiếp tục trêu chọc cô, khó có được đứng đắn dò hỏi cô rốt cuộc làm sao vậy.
“Cố sư huynh, em muốn cùng anh tâm sự, chuyện người nhà của anh.”
———— Phiên ngoại “Duyên kiếp mãi là nàng”
Mạnh Phù Sinh hai ngày nay luôn ngủ không ngon, trong mơ cô luôn thấy hình ảnh một người đàn ông cổ đại mặc bạch y
Hắn đưa lưng về phía cô quỳ trên mặt đất, cô không thấy rõ lắm bộ dáng hắn, nhưng lại có thể nhìn rất rõ vết máu ghê người trên người hắn.
Một mảng lớn màu đỏ, như muốn nuốt hết thân hình gầy ốm.
Cô đi đến phía trước, đến gần mới phát hiện, hắn đang ôm một người phụ nữ cũng mặc bạch y có vết máu đáng sợ
Cô ấy tóc dài đến eo, một đầu tóc đen mềm mại mượt mà ngoan ngoãn phô trên mặt đất, cô nhoài người lên, thì thấy gương mặt kia chính là mình.
“A!” Mạnh Phù Sinh đột nhiên bừng tỉnh, nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi người đều đang chơi di động, không ai chú ý tới cô.
Chỉ có bà cụ ngồi bên cạnh vẻ mặt lo lắng nhìn cô, hạ giọng dò hỏi.
“Cô gái, cháu lại gặp ác mộng sao?”
“Vâng” Cô ngượng ngùng cười cười, gật gật đầu.
Đây không phải lần đầu tiên cô có giấc mộng này, nửa tháng nay, cô luôn mơ thấy người đàn ông cổ đại này.
Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng mình chọc phải cái gì không sạch sẽ, cố ý chạy tới chỗ Tống Tinh, người bạn làm thầy bói dò hỏi.
Không nghĩ tới bốc xong một trận bài, Tống Tinh một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu trầm mặc.
Thật lâu sau, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu, phảng phất giống như đã chọ lọc xong câu chữ, sau đó khoan thai mà mở miệng.
“Phù Sinh, đây là mệnh duyên phận đã được định sẵn, cậu trốn không thoát đâu.”
Cô không chờ Tống Tinh nói xong, liền sợ tới mức trực tiếp ôm đồ trở về nhà, không dám tiếp điện thoại của cô ấy, nghe cô ấy tiếp tục giải bài.
Nhưng mà, hôm nay nằm mơ lại nhìn thấy mặt người phụ nữ kia, cô tin tưởng, không bao lâu, cô sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng thật của người đàn ông cổ đại.
Cô thật sự rất muốn biết, người đàn ông vẫn luôn lặp lại câu nói “Ta yêu muội”, rốt cuộc có khuôn mặt thanh tuyển tuấn tú như thế nào.
Không sai, ngoại trừ mơ thấy người đàn ông đó, cô còn có thể nghe được hắn vẫn luôn lặp lại năm chữ, “Đừng đi, ta yêu muội”.
Âm thanh kia tựa như con người hắn, cho người ta cảm giác ôn nhu sạch sẽ, nhưng là trong âm thanh này, lại mang theo nồng đậm tuyệt vọng cùng hối hận.
Cô nghe những lời bi thương này, mỗi lần đều sẽ nhịn không được rơi lệ, cảm thấy lòng mình cũng đau kịch liệt.
Nếu trong mơ có thể nói chuyện nói, cô thật sự rất muốn mở miệng nói cho hắn biết.
“Người anh yêu đã đi rồi, anh cũng đừng như vậy, nên quên những chuyện cũ năm xưa, một lần nữa bắt đầu đi.”
“Xin chào các quý hành khách, phía trước sắp đến trạm Ngự Đình Cẩm Vinh, hành khách xuống xe trước tiên chuẩn bị sẵn sàng. dear passenger…”
Trong xe vang lên thanh âm nhắc nhở, Mạnh Phù Sinh vội vàng đứng dậy, đứng trước cửa xe chuẩn bị xuống xe.
Hôm nay đối cô mà nói là một ngay trọng đại.
Trước đó không lâu, chủ biên tạp chí coi trọng một vị nhiếp ảnh gia bỗng nhiên nổi tiếng trên Weibo, muốn tìm anh tới nhà mình ký hợp đồng nhiếp ảnh gia.
Nói đến cũng khéo, id vị nhiếp ảnh gia Ưeibo kia vậy mà có tên là “Cuộc đời Phù Sinh”
Phù Sinh cảm thấy mình cùng anh có chút duyên phận, Mao Toại tự đề cử mình, xung phong nhận việc muốn tới nói chuyện với anh ta.
(MAO TOẠI TỰ TIẾN: Mao Toại tự đề cử mình: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn)
Nhưng không nghĩ tới vị nhiếp ảnh gia này tính tình kì quái, không đồng ý gặp mặt cô.
Đến lúc Phù Sinh nói cho anh biết tên cô cũng có hai chữ Phù Sinh, đối phương mới ra vẻ cố mà đáp ứng, hẹn hôm nay gặp mặt ở nhà anh.
Phù Sinh đi trong tiểu khu Ngự Đình Cẩm Vinh, đây là một tiểu khu nhà biệt thự, phóng mắt nhìn lại, cầu nhỏ nước chảy, núi giả sân nhà.
Vừa thấy liển biết là khu nhà của người có tiền, Phù Sinh một bên tham quan một bên líu lưỡi, người cùng người chênh lệch thật đúng là rất lớn, có những người sinh ra là có thể đạt đến những đồ người khác phấn đấu cả đời cũng không mơ tới được, cho nên mới nói có một số việc là do trời đã quyết định sẵn!
“Tìm được rồi! khu 8!” Phù Sinh nhớ kỹ biển số nhà trên tờ giấy, cao hứng mừng rỡ như điên.
Thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng tìm được rồi. Nhiếp ảnh gia này thật sự rất kỳ quái, một hai phải bắt cô thuận đường mua dùm một hộp sủi cảo của Nhất Phẩm.
Trời biết Nhất Phẩm các cách nơi này rất xa, cô vì chút sủi cảo này từ trung tâm thành phố chạy từ thành nam đến thành bắc.
Lăn lộn ở ngoài đường nãy giờ, rốt cuộc cũng tới rồi, cô duỗi tay ấn chuông cửa, chờ vài phút, cửa mở ra.
Mở cửa là một người đàn ông còn nhìn như mới tỉnh ngủ, anh rất cao, cao lớn mạnh mẽ, đứng trước mặt anh Phù Sinh cảm thấy rất có cảm giác áp bách.
Giờ phút này vẻ mặt anh ngây ngốc nhìn cô, từ từ, không phải ngây ngốc, đây là biểu tình gì nhỉ? À, mừng rỡ như điên, khó có thể tin?
Phù Sinh mờ mịt, cô biết cũng mình không xấu, nhưng cũng tuyệt đối không thể xưng là đẹp như tiên, không cần phải nhìn một cái sẽ kích động như vậy chứ? Hơn nữa đối phương vừa là đại soái ca đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Chào anh, tôi là Mạnh Phù Sinh.”
“Em lặp lại lần nữa, em tên gì?”
Người đàn ông nhẹ giọng dò hỏi, thanh âm mang theo vài phần run rẩy, giống như sợ chỉ tiến về trước một bước thì cô sẽ biến mất không vết tích.
“Tôi nói, tiên sinh chào anh, tôi là Mạnh Phù Sinh, tôi là…”
Cô còn chưa nói xong, đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp nóng bỏng.
Sau đó, cô nghe thấy anh nghẹn ngào nói.
“Phù Sinh, anh rốt cuộc cũng tìm được em.”
Đôi lời của beta: Đọc phần ngoại truyện này có lẽ mọi người cũng hiểu, là tác giả muốn viết một cái kết đẹp cho cặp đôi Lục Ly – Phù Sinh ở thời hiện đại, ở kiếp trước họ lỡ nhau, thì kiếp này họ có thể bên nhau rồi <3.
Lưu ý đây không phải là phim của Cố ảnh đế đóng, tôi nghĩ chỉ đây chỉ là một món quà nhỏ mà tác giả Vạn Vật Hữu Ngôn muốn tặng cho các bạn.
Danh sách chương