Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Sau khi sự kiện Weibo phong ba dần dần bình ổn, Tô Noãn Dương cũng kết thúc cảnh quay của mình ở đoàn phim.

Lúc cô rời đoàn phim, Đường Tiếu còn giúp cô làm một bữa tiệc vui vẻ chia tay, trên bàn cơm hai người đem rượu thật ngon, uống không ít, khi Cố Hoài Cẩn nhận được điện thoại cầu cứu của Lâm Hải, hai cô gái nhỏ này đều uống đến cao hứng, tụ ở bên nhau ôm đầu khóc rống.

Anh bất đắc dĩ bế Tô Noãn Dương lên, vừa lừa lại gạt mới đem cô mang về tới khách sạn được.

Cái gì gọi là tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu*, Cố Hoài Cẩn lúc này xem như đã hiểu.

(* Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp – Âu Dương Tu

Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,

Thoại bất đầu cơ bán cú đa.

Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu,

Năng ức thiên nhai vạn lý nhân.

Dịch thơ: Lưu Khâm Hưng

Cùng bạn hiền ngàn ly không đủ,

Kẻ không quen không muốn nửa lời.

Trên hồ một chén chơi vơi,

Nhớ người bạn cũ chân trời xa xăm.

Cho bạn nào cần)

Cho dù là Tô Noãn Dương loại người tính tình trầm ổn, gặp được bạn bè có thể thổ lộ tình cảm cũng sẽ uống đến rối tinh rối mù, vậy càng miễn bàn tới Đường Tiếu ngày thường điên điên khùng khùng kia, Cố Hoài Cẩn nhìn nằm Tô Noãn Dương ở trên giường ồn ào còn muốn uống tiếp, bất đắc dĩ đỡ trán, Tô Tô còn như thế, vậy Đường Tiếu, ai, anh ở trong lòng yên lặng thay Lâm Hải thắp mấy cây nến chia buồn.

Lại nói về Đường Tiếu bên này, bên này thật không tính là hỗn loạn, chẳng những không hỗn loạn, còn đặc biệt an ổn.

Đừng nhìn cô bé Đường Tiếu này ngày thường điên điên khùng khùng, nhưng sau khi uống quá nhiều thì đúng là rất ngoan, chẳng qua, khi cô bé uống nhiều liền sẽ bắt đầu dính người, hơn nữa còn là dính người cố định, mà người này đương nhiên chính là Lâm đại đạo diễn của chúng ta.

Trợ lý Đường Tiếu đối với bộ dạng sau khi say của Đường Tiếu tỏ vẻ đã thấy nhiều không thể trách, đi theo Lâm Hải giúp đưa Đường Tiếu về khách sạn xong, liền yên lặng mà đóng cửa rời đi, vợ chồng son người ta hài hoà như vậy, cô vẫn là không ở nơi này làm bóng đèn.

Lâm Hải đem Đường Tiếu mơ mơ màng màng đặt trên giường, vừa định đứng dậy giúp cô bé lấy ly nước ấm, đã bị cô gái nhỏ này túm chặt cánh tay.

“Đừng… Đi… Ách…” Đường Tiếu vừa nói vừa nấc một cái, trong nháy mắt mùi rượu tỏa ra khắp xung quanh hai người.

Lâm Hải ghét bỏ mà nhíu mày, chẳng qua như cũ rất có kiên nhẫn mà cùng cô nói.

“Ngoan, tôi không đi, tôi chỉ giúp em lấy ly nước ấm, lập tức trở về.”

“Không…, ách…, em không cần nước ấm…, em chỉ cần anh đừng đi…”

Đường Tiếu ôm cánh tay Lâm Hải làm nũng, không thuận theo cũng không buông tha, nói cái gì cũng không cho anh rời khỏi mình nửa bước.

“Ai, em cái cô bé này, thật là không khiến tôi bớt lo.” Lâm Hải không còn biện pháp, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đường Tiếu vừa thấy anh ngồi xuống, vội vàng chui vào lòng ngực anh, sợ anh lại đổi ý rời đi.

Lâm Hải bất đắc dĩ nhìn cô chui vào trong lòng mình, trìu mến sờ sờ đầu nhỏ của cô.

Đường Tiếu không có cảm giác an toàn, anh biết, kỳ thật cái này cũng không thể trách cô, cô từ nhỏ sống trong gia đình đơn thân, ba cưới mẹ kế, mẹ kế lại sinh con trai, cho nên cô ở nhà cũng giống như người ngoài cuộc, tất cả mọi người đều không đem nhiều sự chú ý đặt trên người cô.

Cũng bởi vì như vậy, mới đắp nặn ra tính tình hiếm lạ cổ quái của cô.

Cô đối với cái gì cũng đều biểu hiện không thèm quan tâm, nhưng kỳ thật cô không phải không để bụng, trái ngược, cô cái gì cũng quá để ý.

Cô biết, nếu quá để ý, đến cuối cùng người bị thương tổn sẽ chỉ là chính mình, cho nên cô mới phải đem chính mình bao vây lại, không tiếp nhận bất luận kẻ nào. Nói đến đây, Lâm Hải liền nhớ tới Tô Noãn Dương, Tô Noãn Dương thật đúng là có chút ma lực, cô ấy là người thứ hai Đường Tiếu chủ động tiếp cận trừ anh.

Đến bây giờ Lâm Hải vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi anh vừa nhìn thấy Đường Tiếu, cô gái nhỏ bỗng nhiên lao tới ngăn cản anh, đôi mắt to quật cường nhìn anh, đại khái là nghé con mới sinh không sợ cọp, cô kiên định nhìn anh, xuất khẩu cuồng ngôn.

“Lâm Hài, tôi là Đường Tiếu. Anh có khả năng không biết tôi, nhưng mà cái này không quan trọng, anh sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nhận thức tôi, bởi vì tôi nhất định sẽ trở thành người đừng trên đỉnh cao nhất trong giới giải trí. Hôm nay tôi tới tìm anh, bởi vì tôi muốn tham gia vào phim mới của anh, tôi biết anh khẳng định muốn cự tuyệt tôi, nhưng anh đừng vội cự tuyệt, suy nghĩ kĩ một chút, đừng làm bản thân hối hận.”

Lâm Hải không chút để ý nghe cô phát biểu xong lý tưởng hào hùng linh tinh gì đó, sau đó dù bận vẫn ung dung liếc mắt nhìn cô một cái, lắc đầu, lời cũng lười đến nói, liền vòng qua cô lập tức rời đi. Anh mỗi ngày nhìn thấy những người ngu ngốc thật sự quá nhiều, nếu mỗi một người anh đều phải trả lời, vậy anh chỉ sợ đã sớm chết sớm lúc tuổi xuân, nguyên nhân tử vong khẳng định là mệt nhọc quá độ.

Cô gái phía sau vẫn còn khàn giọng mà hướng về phía bóng lưng anh hô to.

“Lâm Hải! Anh không đáp ứng tôi anh nhất định sẽ hối hận! Tôi nhất định sẽ trở thành ngôi sao tương lai! Nhất định!”

“Này! Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải nghĩ đến cô gái khác không!”

Giọng nói cô đã lôi Lâm Hải trở lại hiện thực, anh nghe cô nói như vậy, buồn cười, cô gái nhỏ này uống quá chén, nhưng xem ra đầu óc còn rất rõ ràng, không uống đến ngốc, còn biết ghen.

Anh vươn ngón trỏ, uốn lượn, ngoéo chóp mũi của cô.

“Anh nghĩ tới người khác thì như thế nào, em có thể làm gì anh nào?”

“Anh! Em!” Đường Tiếu đầu óc đã mơ hồ sao có thể nói thắng Lâm độc miệng, cô gấp đến độ chân tay luống cuống.

Tục ngữ nói quân tử động khẩu không động thủ, cô không phải quân tử, cô là nữ tử, thời điểm này cũng chỉ có thể động thủ.

Đường Tiếu cảm thấy mình nghĩ như vậy rất chính xác, vì thế một phen kéo Lâm Hải xuống, trực tiếp hôn lên.

Thời điểm cánh môi dán lên, Đường Tiếu mới phản ứng lại, này giống như, như này là ” khẩu ” phải không? Bữa tiệc đưa tiễn vui vẻ kết thúc, Tô Noãn Dương nói với Vương Ngọc cô cần phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chờ đến năm sau lại bắt đầu công tác, sau đó liền trực tiếp chạy về nhà, trạch trong nhà bắt đầu làm sâu gạo, thời gian nhàn hạ liền nhìn sách, đọc báo, hay phát sóng trực tiếp.

Rất nhanh, đêm giao thừa đã đến.

Ba Tô và mẹ Tô đã ở nhà bận rộn vài ngày, lại mua tranh dán tường và mua chữ phúc, Tô Noãn Dương cũng kết thúc kì ngủ đông, từ trong căn phòng nhỏ của mình đi ra, giúp đỡ cha mẹ đặt mua hàng tết, quét dọn nhà cửa.

Cố Hoài Cẩn bên kia quay chụp cũng đã kết thúc, vừa vặn trước đêm giao thừa một ngày kịp trở về nhà.

Rốt cuộc, đêm giao thừa tới.

Ăn cơm tất niên xong, Tô Noãn Dương cùng người nhà an vị trong phòng khách cùng nhau xem chương trình xuân, chương trình xuân kỳ thật không có gì hay cho lắm, nhưng Tô Noãn Dương rất quý trọng khoảng thời gian làm bạn bên cha mẹ, cùng nhau làm một việc.

Cô nhìn sang bên cạnh, mẹ đã không còn trẻ, dáng người có chút hơi mập ra, trên đầu cũng xuất hiện sợi tóc màu bạc.

Ba cũng không còn giống thời điểm trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái, còn có cả bụng bia.

Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, cha mẹ đều đã già rồi.

Tô Noãn Dương gác đầu lên vai mẹ, mắt đã có chút đã ươn ướt, cảm ơn hai người, con yêu hai người.

Cô ở trong lòng nhỏ giọng nói, sau đó hạnh phúc thỏa mãn cười.

Còn nửa tiếng nữa mới đến 12 giờ, Tô Noãn Dương bấm chín con số đã sớm ghi vào tâm.

“Alo? Tô Tô?” Điện thoại truyền đến tiếng nói ôn nhu của Cố Hoài Cẩn, trước sau như một.

“Cẩn Du.” Tô Noãn Dương cười cùng Cố Hoài Cẩn chào hỏi.

“Hửm?” Bên Cố Hoài Cẩn có chút náo nhiệt, anh đi vài bước, hẳn là tới ban công, xung quanh chậm rãi trở nên an tĩnh.

“Cẩn Du, em rất nhớ anh.”

“Cô gái ngốc, anh cũng rất nhớ em.”

“Vâng…”

“Anh đã giúp em đặt vé máy bay vào mùng sáu, em ở nhà năm ngày xong trực tiếp tới nhà anh đi, ba mẹ anh đều muốn gặp em.”

“Em…” Tô Noãn Dương có chút thẹn thùng, tiết tấu này có phải có chút quá nhanh không…

“Tô Tô, với anh mà nói đã là rất chậm, anh đã sớm không chờ kịp muốn đem em cưới về nhà.”

“Vậy được, mùng sáu em sẽ đến thăm chú và dì.” Tô Noãn Dương vẫn rất thẹn thùng, nhưng vẫn đồng ý.

“Ừ.” Cố Hoài Cẩn thỏa mãn cười.

Bỗng nhiên, TV truyền đến tiếng người chủ trì đếm ngược.

“Mười! Chín! Tám! Bảy! Sáu! Năm! Bốn!”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”

Đếm ngược tới một, hai người đồng thời nói ra câu kia Chúc mừng năm mới.

Thật tốt, một năm mới, anh còn ở bên em.

Anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, mặc kệ bao lâu.

Ngày qua thật nhanh, ngày mùng sáu rất nhanh đến, Tô Noãn Dương thu dọn hành lý, liền cầm vé máy bay chạy tới nhà Cố Hoài Cẩn.

Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ chồng, cho nên mẹ Tô còn cố ý để Tô Noãn Dương cầm rất nhiều đồ ăn chính tay bà làm.

Tuy nói kém hơn lúc trước Cố Hoài Cẩn đưa cờ vây và sườn xám, nhưng cũng xem như một phần tâm ý.

Người trong nhà làm gì đó, rốt cuộc cũng không giống nhau.

Tô Noãn Dương mới vừa xuống máy bay, liền thấy Cố Hoài Cẩn ở cửa sân bay cửa chờ đợi, dù sao cũng là nơi công cộng, anh cũng không thể quá mức đường hoàng, không thể đi ra, mà chỉ ngồi trong xe chờ Tô Noãn Dương.

Đợi Tô Noãn Dương đến gần, anh mới mang kính râm khẩu trang xuống xe, đem hành lý của cô bỏ vào cốp xe phía sau, liền chở cô nghênh ngang đi.

Đi vào Cố gia, quả nhiên, có Cố Nhu Trăn mưa dầm thấm đất, cha mẹ Cố đều đặc biệt thích Tô Noãn Dương.

Đặc biệt là mẹ Cố, hận không thể ngày mai liền cưới Tô Noãn Dương về nhà, lúc nào cũng lôi kéo cô hỏi cô thích phong cách hôn lễ gì, thích loại áo cưới nào, chỉ kém không hỏi cô là thích con trai hay con gái.

Cố Nhu Trăn bên cạnh thật sự nhìn không được nữa, đành phải đi tới giải cứu Tô Noãn Dương hai má đã hồng.

Được giải cứu, Tô Noãn Dương mượn cớ rời khỏi chiến trường, Cố Hoài Cẩn buồn cười nhìn cô, lôi kéo cô vào phòng mình.

“Hô! Hô! Hô!” Tô Noãn Dương vừa vào phòng liền an vị trên sô pha há mồm to hít sâu.

“Rất khẩn trương?” Cố Hoài Cẩn dựa trên khung cửa cười hỏi cô.

“Đúng vậy! Dì thật sự quá nhiệt tình, em có chút chống đỡ không được.”

“Mẹ anh chính là như vậy, bà đã vội vã muốn ôm cháu, em không cần để ý, về hôn lễ, kỳ thật anh đều đã nghĩ kỹ rồi.”

“Anh nghĩ kỹ rồi?”

Cố Hoài Cẩn nói làm Tô Noãn Dương rất kinh ngạc, trời ạ, cô rốt cuộc là tìm người nào vậy!

Cô cái gì cũng còn chưa biết, mà anh đều đã nghĩ kỹ toàn bộ rồi?

“Ừm, anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta chọn ngày Lễ Tình Nhân làm ngày kết hôn đi? Tuy nói chọn ngày này là có chút tục khí, nhưng anh thật sự là chờ không kịp, rất muốn nhanh chóng đem em cưới về nhà, em xem, ngày đó chúng ta kết hôn được chứ?”

Tô Noãn Dương nhìn anh thật cẩn thận dò hỏi cô, anh của giờ này khắc này, làm gì còn có nửa điểm bộ dạng đại thần ngày thường.

Chỉ giống như một người đàn ông bình thường, thấp thỏm mà dò hỏi cô gái anh yêu, khát vọng có thể sớm ngày đem cô cưới về nhà.

Tô Noãn Dương nhìn bộ dạng đáng thương của anh, trong lòng mềm nhũn, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Cố Hoài Cẩn nhìn thấy cô gật đầu, thả lỏng cảm xúc, nhưng vẫn là khó nén tính tình thích trêu chọc cô, chế nhạo nói.

“Tô Tô, em cứ như vậy mà đồng ý, anh có phải không cần cầu hôn không?”

“A?” Tô Noãn Dương lúc này mới phản ứng lại mình vừa rồi làm cái gì, vội vàng giận dữ nói.

“Đương nhiên là cần cầu hôn! Cố Hoài Cẩn! Em nói cho anh biết, nếu anh không cầu hôn, em sẽ không đồng ý gả cho anh!”

“Được, vậy định rồi nhé, anh cầu hôn, em gả cho anh.”

(Chương này như phiên ngoại của cặp cp Đường Tiếu và Lâm Hải nên tạm để nam nữ chính của chúng ta xuống sàn nhường ngôi một chút)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện