Hai người cứ vậy ở
trong xe ôm nhau một lúc lâu, lúc sau Lý Nhược Hành mới nhớ ra việc mình đang đi học, giãy ra khỏi ngực Lâm Cảnh Tinh, ngượng ngùng nói:
“Phu quân, thiếp lúc nãy ra ngoài vẫn chưa xin phép, như vậy không tốt.”
Nói xong thì chớp chớp mắt tội nghiệp nhìn Lâm Cảnh Tinh, hắn yêu nhất là bộ dáng này của cô, làm sao có thể cưỡng lại khi cô bán manh, nhéo nhéo gò má đầy thịt của cô nói:
“Vừa mới gặp phu quân đã nghĩ đến chuyện muốn đi sao? Như vậy đúng là không ngoan chút nào, có đáng bị phạt không?”
Nói xong đánh một cái lên mông Lý Nhược Hành một cái, cô buộc miệng “a” một cái, sau đó bĩu môi quay sang một bên không thèm nhìn tới hắn nữa, Lâm Cảnh Tinh nhìn bộ dạng vợ mình giận dỗi nhịn không được bật cười. Cô nhìn hắn cười thoải mái như vậy thì càng tức, vung nắm đấm đánh lên ngực hắn. Lâm Cảnh Tinh bắt lấy nắm tay nhỏ xíu đang tác quái kia lại, đặt lên miệng hôn, Lý Nhược Hành thấy vậy lại đỏ mặt, thân thể mềm nhũn tựa vào ngực hắn. Dịu dàng nói:
“Thiếp cũng không muốn xa phu quân, nhưng mà lúc nãy bảo vệ đã nhìn thấy chàng lôi thiếp đi, nếu hôm nay thiếp không trở lại nhất định sẽ có lời đồn đại không tốt, chàng không biết ở đây có bao nhiêu người chướng mắt thiếp đâu.”
Nghe tới đây Lâm Cảnh Tinh liền nhíu mày, hỏi: “Trong trường có người khi dễ nàng?”
Thấy vẻ mặt Lâm Cảnh Tinh đen thui thì biết lão nhân này muốn chỉnh người ta rồi, Lý Nhược Hành cười cười:
“Cũng chỉ là một đám nữ sinh thích ganh tỵ, phu nhân của chàng chẳng lẽ còn không đối phó được, bất quá nếu có lời đồn cũng không tốt, hiện tại thiếp là tiểu thư của Lý gia, phụ thân của thiếp lại là người có tiếng nói, cho nên không thể để người ta bắt được nhược điểm được, mà tên của thiếp cũng đổi, tên Lý Nhược Hành, vẫn còn là học sinh trung học.”
Nghe cô nói vậy hắn mới dễ chịu một chút, nhưng nếu thật sự có người bắt nạt cô thì chắc chắn hắn sẽ cho cả nhà kẻ đó ăn ngủ không yên, Lâm Cảnh Tinh mỉm cười, vuốt vuốt tóc cô hỏi:
“Vậy nàng là nhập vào xác của Lý Nhược Hành này hay sao?”
Lý Nhược Hành ấp úng trả lời: “Không…không phải, đây là thân xác của thiếp, thiếp…thiếp…không cố ý gạt chàng, do thiếp sợ chàng sẽ cho thiếp là yêu ma, sẽ không cần thiếp nữa nên mới giấu diếm chàng.”
Thấy bộ dáng lo lắng của cô, Lâm Cảnh Tinh liền đau lòng nhưng cũng thật vui mừng, hắn thở dài nói: “Xem ra ta và nàng chính xác là tuyệt phối, thật không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.”
Thấy Lý Nhược Hành chớp mắt vẻ mặt mê mang không hiểu, hắn nói tiếp: “Ta cũng là xuyên đến cổ đại như nàng, nhưng ta là xuyên cả thân lẫn hồn nên khi chúng ta gặp nhau ta không có thân nhân, hiện tại ta đã quay trở về thân xác của mình, không phải ta muốn gạt nàng nhưng chuyện kiếp này của ta quá thối nát, bản thân ta cũng không muốn nhắc lại.”
Nghe Lâm Cảnh Tinh nói xong thì Lý Nhược Hành bật cười, hai người cũng quá có duyên rồi, sau đó Lâm Cảnh Tinh dứt khoát xin nghỉ cho Lý Nhược Hành, hắn vẫn còn chưa nhìn vợ mình đủ đâu.
Mã Nghi Hân cảm thấy mình quay lại tìm Lý Nhược Hành là điều vô cùng đúng đắn, nếu không cô làm sao thấy cô ta để một người đàn ông lôi đi còn để cho cô chụp được, Lý Nhược Hành a Lý Nhược Hành, xem lần này cô làm sao mà chống chế.
Lập tức trên mạng xuất hiện bài viết gây xôn xao cả trường, bài đăng là viết về việc Lý Nhược Hành trốn học đi theo một người đàn ông xa lạ, lại nói cô là loại gái lẳng lơ chuyên dụ dỗ mấy thiếu gia nhà giàu, kèm theo bài viết là hình ảnh cô cùng một người đàn ông nắm tay, người viết còn khẳng định đây là bạn trai của Lý Nhược Hành, mà dựa theo góc chụp thì danh tính người đàn ông kia được mọi người nhận ra chính là Lâm Cảnh Tinh, người này cũng từng học tại trường sau đó nghe nói sang Mỹ du học. Còn có thông tin Lâm Cảnh Tinh này là một công tử ăn chơi, lúc còn ở trường chính là loại học sinh cá biệt chuyên gây chuyện đánh nhau.
Sau khi bài viết đăng lên, những người ngưỡng mộ Lý Nhược Hành lập tức nhảy vào bênh vực, nói rõ ràng là Lý Nhược Hành bị Lâm Cảnh Tinh ép buộc chứ không phải người chuyên dụ dỗ, có người còn muốn đánh chết cái tên đăng bài vì dám sỉ nhục nữ thần trong lòng hắn. Một số người khác lại cho rằng đây mới là bản chất của Lý Nhược Hành, cái gì mà hoa khôi học giỏi, dịu dàng, hiện tại lại trốn học đi chơi như vậy.
Tuy nhiên sau khoảng 1h đăng tải, bài viết đã được gỡ xuống, mà người làm chuyện này chính là Lâm Cảnh Tinh, nhìn Lý Nhược Hành vui vẻ ăn bánh ngọt đối diện, hắn quyết định không làm phá vỡ tâm trạng của cô, còn những con thiêu thân không biết sống chết này để hắn xử lý là được rồi.
“Phu quân, thiếp lúc nãy ra ngoài vẫn chưa xin phép, như vậy không tốt.”
Nói xong thì chớp chớp mắt tội nghiệp nhìn Lâm Cảnh Tinh, hắn yêu nhất là bộ dáng này của cô, làm sao có thể cưỡng lại khi cô bán manh, nhéo nhéo gò má đầy thịt của cô nói:
“Vừa mới gặp phu quân đã nghĩ đến chuyện muốn đi sao? Như vậy đúng là không ngoan chút nào, có đáng bị phạt không?”
Nói xong đánh một cái lên mông Lý Nhược Hành một cái, cô buộc miệng “a” một cái, sau đó bĩu môi quay sang một bên không thèm nhìn tới hắn nữa, Lâm Cảnh Tinh nhìn bộ dạng vợ mình giận dỗi nhịn không được bật cười. Cô nhìn hắn cười thoải mái như vậy thì càng tức, vung nắm đấm đánh lên ngực hắn. Lâm Cảnh Tinh bắt lấy nắm tay nhỏ xíu đang tác quái kia lại, đặt lên miệng hôn, Lý Nhược Hành thấy vậy lại đỏ mặt, thân thể mềm nhũn tựa vào ngực hắn. Dịu dàng nói:
“Thiếp cũng không muốn xa phu quân, nhưng mà lúc nãy bảo vệ đã nhìn thấy chàng lôi thiếp đi, nếu hôm nay thiếp không trở lại nhất định sẽ có lời đồn đại không tốt, chàng không biết ở đây có bao nhiêu người chướng mắt thiếp đâu.”
Nghe tới đây Lâm Cảnh Tinh liền nhíu mày, hỏi: “Trong trường có người khi dễ nàng?”
Thấy vẻ mặt Lâm Cảnh Tinh đen thui thì biết lão nhân này muốn chỉnh người ta rồi, Lý Nhược Hành cười cười:
“Cũng chỉ là một đám nữ sinh thích ganh tỵ, phu nhân của chàng chẳng lẽ còn không đối phó được, bất quá nếu có lời đồn cũng không tốt, hiện tại thiếp là tiểu thư của Lý gia, phụ thân của thiếp lại là người có tiếng nói, cho nên không thể để người ta bắt được nhược điểm được, mà tên của thiếp cũng đổi, tên Lý Nhược Hành, vẫn còn là học sinh trung học.”
Nghe cô nói vậy hắn mới dễ chịu một chút, nhưng nếu thật sự có người bắt nạt cô thì chắc chắn hắn sẽ cho cả nhà kẻ đó ăn ngủ không yên, Lâm Cảnh Tinh mỉm cười, vuốt vuốt tóc cô hỏi:
“Vậy nàng là nhập vào xác của Lý Nhược Hành này hay sao?”
Lý Nhược Hành ấp úng trả lời: “Không…không phải, đây là thân xác của thiếp, thiếp…thiếp…không cố ý gạt chàng, do thiếp sợ chàng sẽ cho thiếp là yêu ma, sẽ không cần thiếp nữa nên mới giấu diếm chàng.”
Thấy bộ dáng lo lắng của cô, Lâm Cảnh Tinh liền đau lòng nhưng cũng thật vui mừng, hắn thở dài nói: “Xem ra ta và nàng chính xác là tuyệt phối, thật không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.”
Thấy Lý Nhược Hành chớp mắt vẻ mặt mê mang không hiểu, hắn nói tiếp: “Ta cũng là xuyên đến cổ đại như nàng, nhưng ta là xuyên cả thân lẫn hồn nên khi chúng ta gặp nhau ta không có thân nhân, hiện tại ta đã quay trở về thân xác của mình, không phải ta muốn gạt nàng nhưng chuyện kiếp này của ta quá thối nát, bản thân ta cũng không muốn nhắc lại.”
Nghe Lâm Cảnh Tinh nói xong thì Lý Nhược Hành bật cười, hai người cũng quá có duyên rồi, sau đó Lâm Cảnh Tinh dứt khoát xin nghỉ cho Lý Nhược Hành, hắn vẫn còn chưa nhìn vợ mình đủ đâu.
Mã Nghi Hân cảm thấy mình quay lại tìm Lý Nhược Hành là điều vô cùng đúng đắn, nếu không cô làm sao thấy cô ta để một người đàn ông lôi đi còn để cho cô chụp được, Lý Nhược Hành a Lý Nhược Hành, xem lần này cô làm sao mà chống chế.
Lập tức trên mạng xuất hiện bài viết gây xôn xao cả trường, bài đăng là viết về việc Lý Nhược Hành trốn học đi theo một người đàn ông xa lạ, lại nói cô là loại gái lẳng lơ chuyên dụ dỗ mấy thiếu gia nhà giàu, kèm theo bài viết là hình ảnh cô cùng một người đàn ông nắm tay, người viết còn khẳng định đây là bạn trai của Lý Nhược Hành, mà dựa theo góc chụp thì danh tính người đàn ông kia được mọi người nhận ra chính là Lâm Cảnh Tinh, người này cũng từng học tại trường sau đó nghe nói sang Mỹ du học. Còn có thông tin Lâm Cảnh Tinh này là một công tử ăn chơi, lúc còn ở trường chính là loại học sinh cá biệt chuyên gây chuyện đánh nhau.
Sau khi bài viết đăng lên, những người ngưỡng mộ Lý Nhược Hành lập tức nhảy vào bênh vực, nói rõ ràng là Lý Nhược Hành bị Lâm Cảnh Tinh ép buộc chứ không phải người chuyên dụ dỗ, có người còn muốn đánh chết cái tên đăng bài vì dám sỉ nhục nữ thần trong lòng hắn. Một số người khác lại cho rằng đây mới là bản chất của Lý Nhược Hành, cái gì mà hoa khôi học giỏi, dịu dàng, hiện tại lại trốn học đi chơi như vậy.
Tuy nhiên sau khoảng 1h đăng tải, bài viết đã được gỡ xuống, mà người làm chuyện này chính là Lâm Cảnh Tinh, nhìn Lý Nhược Hành vui vẻ ăn bánh ngọt đối diện, hắn quyết định không làm phá vỡ tâm trạng của cô, còn những con thiêu thân không biết sống chết này để hắn xử lý là được rồi.
Danh sách chương