"Chuyện đổ lên đầu tôi năm đó làm tôi đến nỗi không thể chịu đựng nổi, Vưu Dữu, còn không bằng chuyện truyền thông nói tôi cưỡng bức em, vậy tôi bị lên án cùng áp lực xung quanh cũng không kém so với chuyện huỷ dung nhan."

Bước chân Vưu Dữu lui về phía sau, kề đến ghế sa lon trước mặt.

"Lúc ấy tôi không còn biện pháp nào, Lý Sâm, nếu đêm đó không phải anh dẫn tôi đi ra ngoài, tôi cũng sẽ không gặp phải tên quỷ say rượu kia, càng sẽ không bị tàn phá gương mặt. . . . . ."

Lý Sâm đi tới, đưa tay níu khăn quàng cổ của Vưu Dữu. Cô rất hoảng sợ , giữ chặt không buông tay.

"Không được, không được!"

Lý Sâm đưa tay ôm cô tới trước ngực, cánh tay ngăn chặn hai tay Vưu Dữu. Hắn tháo khăn quàng cổ ra, để toàn bộ mặt cô lộ ngay trước mắt.

"Không ——"

Những vết sẹo cực kỳ xấu xí bị vạch trần, Vưu Dữu như nổi điên giãy giụa, đôi tay cô bưng lấy mặt, lui người ra khỏi Lý Sâm ba bước.

"Không nên nhìn, đừng nhìn!"

Mặc dù khôi phục rất tốt, nhưng không thể so với gương mặt lúc trước, Lý Sâm kinh ngạc nhìn bàn tay cô không che được hết vết phỏng, trong mắt lạnh lùng từng chút hóa thành đau thương, hắn biết rõ Vưu Dữu biến thành như vậy hắn cũng không tránh khỏi liên quan. Vưu Dữu ôm lấy đầu ngồi xổm trên đất, giọng nói thay đổi hoàn toàn, hai bên vai không ngừng run rẩy.

"Đừng nhìn mặt của tôi".

Lý Sâm nhìn thân thể ỏ bé của cô co lại, bất lực gào thét, hắn không biết hai năm qua cô làm thế nào để vượt qua được, hắn bước về phía Vưu Dữu, cô nghe được động tĩnh, sợ tới mức vội vàng tránh ra.

Phó Nhiễm không ngừng lo lắng đi lại bên trong vườn, hỏi thăm không dưới hơn trăm người cũng không thấy bóng dáng của Vưu Dữu, cô nôn nóng đến mức toát mồ hôi lạnh sau lưng, hai chân khó có thể kìm chế run rẩy, Minh Thành Hữu nghĩ đến chiếc xe đi theo mang biển số kia, sắc mặt cũng càng ngày càng trầm xuống.

Phó Nhiễm chạy ra khỏi vườn, bắt đầu tìm xung quanh không mục đích.

"Làm sao đây, con bé đã đi đâu? Vưu Dữu không thể nào lại tắt di dộng."

Minh Thành Hữu tiến lên, kéo tay Phó Nhiễm đi về bãi đậu xe, bước chân cô cứng nhắc mệt mỏi.

"Đi đâu?"

"Tới Lý gia."

Đột nhiên Phó Nhiễm giật mình, cô bước đuổi theo Minh Thành Hữu.

" Anh có ý gì?"

Hắn mở cửa xe ý bảo Phó Nhiễm ngồi vào, khởi động xe rời đi, Minh Thành Hữu vừa đánh tay lái, lúc này mới mở miệng nói.

"Mới vừa rồi ở dưới khu nhà của Vưu Dữu, anh thấy chiếc xe giống như xe của Sâm tử."

"Sâm tử, Lý Sâm?"

Phó Nhiễn cất giọng, tâm tình không khỏi kích động.

"Không phải hắn ở nước ngoài sao?"

"Anh cũng không thể khẳng định."

Thần sắc Minh Thành Hữu lạnh dần, hắn đặt tay trái trên cửa xe, gọi di động Lý Sâm cũng tắt máy. Xe chạy thật nhanh , đi qua đường lớn đi tới cửa Lý gia. Còn chưa dừng hẳn, Phó Nhiễm gấp gáp đẩy cửa xe, bàn tay Minh Thành Hữu nắm tay cô kéo xoay người vào lại trong.

" Em ở trên xe chờ anh."

Hai đầu chân mày Phó Nhiễm nhíu lại.

"Không tin anh?"

Cô biết nỗi lo lắng của Minh Thành Hữu, Lý gia xem cô là kẻ thù, cho dù biết chuyện gì nhất định cũng sẽ không nói cô biết. Phó Nhiễm chán nản ngồi trở lại, gật đầu.

"Được! Anh nhanh lên một chút."

Minh Thành Hữu xuống xe, Phó Nhiễm nhìn bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Lý Tắc Cần đang ở nhà, thấy Minh Thành hữu hắn bỏ qua trong tay tờ báo.

"Thành Hữu. sao hôm nay lại rãnh rỗi tới đây?"

Ánh mắt Minh Thành Hữu băn khoăn, nhìn chằm chằm hướng lối đi lên lầu hai, hắn tiến lên chào hỏi.

"Cậu."

"Xem cháu giống như rất sốt ruột, có chuyện gì sao?"

Minh Thành Hữu cũng không qua loa trả lời, đi thẳng vào vấn đề.

"Cậu, có phải Sâm tử về nước không?"

"Sao cháu biết?"

Giọng nói Lý Tắc Cần lo lắng.

"Hơn nửa đêm, hai ba, giờ mới về đến nhà, cũng không chịu ngoan ngoãn ở nhà lại chạy mất dạng."

"Cậu thật không biết nó đang ở đâu?"

Lý Tắc Cần mơ hồ nghe trong lời nói Minh Thành Hữu đầy thâm ý, sắc mặt trầm xuống.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Vưu Dữu mất tích."

"Cái gì?"

Lý Tắc Cần cả kinh đứng lên khỏi ghế salon, ý nghĩ đầu tiên không bàn mà giống cùng Minh Thành Hữu, chuyện này tám phần có liên quan đến Lý Sâm.

"Tại sao có thể như vậy?"

"Cháu đưa Vưu Dữu cùng Phó Nhiễm đi dã ngoại, cô bé mất tích trên đường đến bây giờ cũng không tìm được, điện thoại không gọi được, hơn nữa lúc ở cửa nhà Vưu Dữu cháu thấy xe của Sâm tử."

Minh Thành Hữu đem chuyện hôm nay nói đơn giản, bất luận là Lý gia và Vưu gia đều hi vọng chuyện này sớm thành quá khứ, không ai dám gây chuyện nữa. Lý Tắc Cần lo lắng bước tới bước lui ở phòng khách, đột nhiên ông nhớ tới điều gì đó, đi tới cửa nhìn xung quanh bên ngoài.

"Phó Nhiễm cũng biết chuyện này?"

" Vâng."

Lý Tắc Cần không kịp hỏi hai người vì sao có thể ở chung một chỗ.

"Không được, phải tìm được Sâm tử ngay lập tức, ngộ nhỡ kinh động đến cảnh sát sẽ thật sự phiền phức, đứa nhỏ này sao lại hồ đồ như thế."

"Cậu phải biết bây giờ Vưu Dữu đang mất tích, nếu đến tối Vưu gia không thấy người nhất định sẽ báo cảnh sát, cháu muốn Sâm tử ít nhất sẽ không ra khỏi Nghênh An, biện pháp duy nhất bây giờ là cố gắng tìm ra nó."

Lý Tắc Cần không phản đối, lấy áo khoác móc ở giá treo mặc chuẩn bị ra cửa. Trong xe, Phó Nhiễm lo lắng chờ đợi, cô chắp tay trước ngực hi vọng không có việc gì, thấy Minh Thành Hữu mở cửa xe ngồi vào, cô vội mở miệng hỏi.

"Thế nào rồi, Lý Sâm đâu?"

Minh Thành Hữu lắc đầu.

"Không liên lạc được."

Vẻ mặt Phó Nhiễm đầy hoang mang, chỉ cảm thấy nơi cổ họng khô khốc.

"Nó có thể gây bất lợi cho Vưu Dữu không ?"

"Em đừng gấp gáp, hẳn là mọi chuyện sẽ không gay go giống như em nghĩ."

"Sao lại không?"

Phó Nhiễm gần như không kìm chế được.

"Có thể hắn sẽ lại cưỡng bức, còn có điều gì có thể gay go hơn so với việc này?"

Hai mắt Minh Thành Hữu nhắm nhẹ, như nghĩ đến Lý Sâm có thể đi đâu, đột nhiên di động đổ chuông, Phó Nhiễm bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại di động ra.

"Là thím..."

Minh Thành Hữu đưa tay cầm tay cô lại.

"Trước hết đừng làm gia đình kinh động, đỡ làm bọn họ phải lo lắng, cho dù phải báo cảnh sát thì chưa đầy 48 giờ cũng sẽ không lập án."

Phó Nhiễm dùng sức hất tay của hắn ra, cằm dưới cô giương lên ngắm nhìn Minh Thành hữu, lúc này mới xoay người nghe điện thoại.

"Alo, thím ạ."

"Tiểu Nhiễm, sao di động của Vưu Dữu lại tắt máy? Các con đang ở đâu?"

Năm ngón tay Phó Nhiễm nắm chặt di động lo lắng, cô cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.

"Thím ạ, Vưu Dữu đang ngồi ca nô, có thể tụi con ăn cơm xong mới trở về."

" Được rồi, không có gì là tốt rồi, con nhắc Vưu Dữu, đừng để nó chơi quá đà."

Đầu dây bên kia đã sớm tắt máy, Phó Nhiễm kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, trong màng nhĩ lặp lại là tiếng ục ục, Minh Thành Hữu đưa tay đặt trên bả vai cô, Phó Nhiễm lại hoảng sợ hất ra, trong mắt sợ hãi cùng bi thương thấm vào trong lòng.

"Anh. . . . . ."

Hắn chờ nửa câu nói sau của cô. Phó Nhiễm siết chặt di động trong lòng bàn tay, có một loại đau thương không nói nên lời tràn ngập trong lòng.

"Có phải anh lại muốn việc giống như lúc trước?"

Cô cảm giác bàn tay của hắn từ vai mình rủ xuống, lúc sau từng tấc lướt qua bên người cô rồi rơi xuống thắt lưng, Minh Thành Hữu ôm lấy cô đưa tới trước người, giống như chưa từng lo lắng.

"Sẽ không."

Phó Nhiễm nhìn vào đáy mắt hắn, giữa hai lông mày rõ ràng cất giấu nghi ngờ, Minh Thành Hữu giơ tay lên, ngón cái lướt qua mi tâm Phó Nhiễm.

"Tin tưởng anh! Anh sẽ xử lý tốt chuyện này."

Minh Thành Hữu xích lại gần để Phó Nhiễm dựa lên bờ v

trong nháy mắt hai người ngồi sát nhau hơn, vị trí trái tim lại gần như thế, Phó Nhiễm có thể cảm thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của Minh Thành Hữu, bàn tay hắn mơn trớn sau gáy cô, lại nghe không được trái tim của mình muốn nhảy lên.

Đây có được tính là nỗi đau lớn nhất không? Vưu Dữu tựa vào vách tường chen vào góc, giằng co với Lý Sâm ở cuối giường, đôi tay cô vẫn ôm lấy mặt như cũ, đôi vai co chặt.

"Để cho tôi về nhà."

Thân thể Lý Sâm dựa trước bàn máy tính, nhìn bóng dáng run lẩy bẩy trong góc.

" Vưu Dữu! Tôi muốn em cho tôi câu trả lời rõ ràng, rốt cuộc em nghĩ về tôi như thế nào?"

Vưu Dữu lắc đầu.

"Tôi không muốn, tôi cái gì cũng không muốn, Lý Sâm, bộ dáng này của tôi sẽ còn có tương lai sao?"

Vưu Dữu khóc buông tay ra.

"Tôi hận anh, hận chết anh, hai năm qua khiến cho tôi như gặp ác mộng không phải là người châm lửa vào tôi mà là anh. Tôi vẫn không nghĩ ra vì sao anh lại đối với tôi như vậy?"

"Anh thích em."

Lý Sâm nói không hề suy nghĩ. Lời nói trong miệng Vưu Dữu bỗng dừng lại, ngay cả tiếng khóc cũng nhỏ dần.

" Anh là người mù sao? Mặt của tôi biến thành như vậy anh còn dám nói lời này ?"

Ánh mắt của Lý Sâm trở nên phức tạp, hai năm trước, hắn bị buộc phải chạy trốn ra nước ngoài đ tránh né áp lực dư luận.

Ký ức lúc hắn nhìn thấy Vưu Dữu ở phòng bệnh vẫn như mới đây, cô đau đớn kên lên.

"Là hắn! Chính hắn cưỡng bức tôi, là hắn dùng dầu hoả dội lên người tôi, dùng bật lửa đốt".

Lúc ấy Lý Sâm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không ai chịu tin tưởng hắn, tất cả mọi người nói hắn tội ác ngập trời, chạy trốn ra nước ngoài hai năm, không lúc nào là hắn không nghĩ muốn được ở bên Vưu Dữu, không phải cô nói hắn cưỡng bức cô sao? Được, hắn không ngại làm thêm một lần để cho cô hiểu rõ.

Nhưng khoảnh khắc lúc hắn lấy khăn quàng cổ của Vưu Dữu xuống, oán hận trong lòng đột nhiên lại bị đau lòng cùng tức giận thay thế. Mặc dù Vưu Dữu khôi phục rất tốt, nhưng bên gò má còn có vết thương không lúc nào là không nhắc nhở chuyện hắn làm đêm đó. Hắn không nên rời đi trước, lại càng không nên kéo cô vào trong ngõ nhỏ.

Vưu Dữu thấy mệt mỏi nằm ở mép giường, Lý Sâm mang dép đi tới bên người cô, hắn ngồi xổm người xuống đưa tay giữ sau ót Vưu Dữu.

Tóc Vưu Dữu rất ngắn, nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp làm người khác rung động như trước, hắn dè dặt ôm lấy cô đặt xuống giường, khoé mắt Vưu Dữu vẫn còn nước mắt, mặt dán xuống giường co người lại rất nhanh, Lý Sâm cởi giày ra, ôm Vưu Dữu nằm trước người hắn.

Phó Nhiễm không có mục đích đi qua đi lại khắp các ngõ lớn nhỏ, thấy sắc trời dần dần tối, đèn đường bắt đầu sáng, trong lòng sợ hãi lo âu, cô đứng tại đầu đường đông người qua lại mà không biết bản thân mình nên đi đâu.

Minh Thành Hữu nói chuyện cùng Lý Tắc Cần, sau khi cúp điện thoại thấy Phó Nhiễm ngồi xổm ở đầu phố, hai tay ôm chặt lấy bả vai.

Hắn lẳng lặng đứng nhìn sau lưng cô, tình cảm của cô đối với người khác trước sau vẫn như một, cho dù ban đầu Vưu Dữu đã nói dối cô.

Giống như chỉ có đối với hắn, cô mới cố chấp khắc nghiệt như vậy

Minh Thành Hữu từng bước đi qua, mũi chân như dẫm lên bóng hình Phó Nhiễm bị ánh đèn kéo dài, hai bóng dáng hai người như ở chung một chỗ, hắn dừng chân chốc lát sau đó tiến lên, ngồi xổm xuống.

Phó Nhiễm cắn môi dưới, loáng thoáng có thể thấy được một vòng tròn màu đỏ thắm, nhìn như tự làm khổ mình, Minh Thành Hữu đưa tay cầm lấy cằm cô, dùng sức nắm chặt gò má ép cô buông hàm răng ra.

"Không tìm được Vưu Dữu, em có cắn đầu lưỡi mình cũng vô dụng."

"Ngộ nhỡ tìm không ra thì làm thế nào?"

Phó Nhiễm nghiêng người sang, mặt dựa vào cánh tay.

"Tôi rất sợ, nói không chừng lúc này Vưu Dữu đang kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Hai năm trước không ai có thể ở bên nó, nhưng hôm nay nó là ở bên cạnh tôi lại bị người ta mang đi, khẳng định nó còn sợ hơn tôi, không biết bị đưa đi đâu, mà tôi lại không tìm được nó."

"Lý Sâm đã từng nói là nó thích Vưu Dữu, anh nghĩ ít nhất nó sẽ không làm tổn thương cô bé nữa."

Phó Nhiễm đứng dậy, nhìn trái nhìn phải sau đó bước đi. Minh Thành Hữu đuổi theo giữ chặt cổ tay của Phó Nhiễm.

"Em đi đâu? Chẳng có mục đích đi tìm tới trời sáng cũng không tìm được Vưu Dữu."

"Vậy anh nói nên làm thế nào?"

Phó Nhiễm vẫn không tránh ra.

"Mấy người chúng ta không khác mò kim đáy biển, thím đợi không thấy chúng ta về nhất định sẽ lo lắng, lúc ấy sau cùng cũng sẽ báo cảnh sát. Chuyện cũng sẽ bị náo loạn như vậy."

"Nếu như báo cảnh sát là biện pháp tốt nhất, đến lúc đó anh cùng em đi báo cảnh sát."

Ánh mắt trong suốt của Phó Nhiễm lộ ra nghi ngờ.

" Thật không ?"

"Thật."

Minh Thành Hữu mang theo Phó Nhiễm đi tới những nơi Lý Sâm có thể tới để tìm, Lý Tắc Cần cho người đi thăm dò thẻ tín dụng của Lý Sâm chi tiêu cùng những chỗ có thể có tin tức.

Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu tới trước cửa một khu nhà, hắn đứng trước cửa tìm được chìa khóa dưới mặt thảm mở cửa đi vào.

"Đây là nơi trước kia Sâm tử muốn tụ tập cùng bạn bè mà chuẩn bị."

Phó Nhiễm vào tìm một vòng, phòng ốc hiển nhiên thật lâu không có người ở, dấu vết cũng nhìn ra được. Không biết là có bao nhiêu lần thất vọng rời đi, Phó Nhiễm thẫn thờ đi ra thang máy, Minh Thành Hữu đi ở phía trước, cô chỉ nghĩ đến Vưu Dữu có thể bị tổn thương lòng liền như lửa đốt.

Đi ra khỏi khu nhà, bước chân không đi trên thềm đá, cả người té xuống đất, bàn tay cùng đầu gối lần lượt chạm đất, không bò dậy nổi. Minh Thành Hữu xoay người, thấy cô nằm trên mặt đất, hắn đi tới đỡ cô đứng dậy, bàn tay trắng noãn của Phó Nhiễm dính đầy bụi đất, có mấy chỗ bị xướt chảy máu, giọt máu đỏ thẫm cùng bụi đất.

Minh Thành Hữu khom lưng giúp cô phủi chỗ bẩn trên đầu gối, tầm mắt Phó Nhiễm rũ xuống, nhìn người đang cúi xuống kia, giật mình, cảm nhận được vị chua xót ngọt ngào không nói nên lời.

Minh Thành Hữu đỡ cô đứng lên, lại rút khăn ướt ra xử lý vết thương cho cô, hắn mở bàn tay Phó Nhiễm ra, các đầu ngón tay đan vào nhau nắm chặt, thỉnh thoảng đau đớn vô cùng, cô hơi giãy giụa, đôi môi Minh Thành Hữu lại gần bàn tay cô, vừa lau lau vừa thổi nhẹ, hơi lạnh cùng hơi thở ngược lại bớt đau một chút.

Trên đường đèn sáng rực rỡ, Phó Nhiễm nhìn cái trán đầy đặn của Minh Thành Hữu, nhìn xuống, là sống mũi thẳng, môi mỏng mím chặt, vòng cung đẹp đẽ giương lên, hắn buông tay Phó Nhiễm ra.

"Được rồi, đi bộ cũng không nhìn."

"Cám ơn."

Người đàn ông nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô.

"Đói bụng không? Đi ăn cơm tối trước".

"Tôi không muốn ăn."

Phó Nhiễm xem đồng hồ.

"Chúng ta tìm một chút nữa."

Minh Thành Hữu lái xe đi qua tiệm bánh mì, xuống mua bánh bao cùng thức uống trở lại trên xe. Hắn nhét đồ vào trong tay Phó Nhiễm, chăm chú nhìn về phía trước, đi tới tất cả chỗ Lý Sâm có thể đến để tìm.

Dạ dày Phó Nhiễm đau đớn, uống hai ngụm nước. Một tay Minh Thành Hữu chống gò má, ánh mắt u ám sắc bén, thần sắc mỏi mệt, Phó Nhiễm nhớ là buổi trưa hắn cũng không ăn được nhiều, cô đưa bánh bao tới.

"Anh cũng ăn một chút gì đi".

Thân thể Minh Thành Hữu dựa ra phía sau.

"Tại sao không ăn, không đói bụng sao?"

Phó Nhiễm lắc đầu.

Hắn không đưa tay nhận bánh bao Phó Nhiễm.

"Anh cũng không thấy đói ".

Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn về phía trước, suy nghĩ một chút lại nói.

"Em xé hai cái cho anh đi, tránh dạ dày không thoải mái."

Phó Nhiễm cũng không còn có tâm tư ngẫm nghĩ có thích hợp hay không, cô tiện tay xé một miếng đưa tới khóe miệng Minh Thành Hữu. Sau đó lại đem cắm ống hút thức uống nóng đưa qua. Minh Thành Hữu nhân tiệm ăn hai cái lấp bao tử. Chiếc Hummer xuyên qua màn đêm đen kịt, mỗi lần đi là một lần hy vọng trong lòng, rồi lại mất hứng trở về.

Minh Thành Hữu muốn gọi cho Lý Tắc Cần hỏi có tiến triển không, còn chưa tới kịp gọi, điện thoại di động cũng chợt vang lên, hắn đeo tai phone nghe.

" Alo?"

Lòng Phó Nhiễm cũng lơ lửng theo.

Giữa hai lông mày Minh Thành Hữu dần dần như dịu đi, hắn cúp điện thoại, lao ra đầu đường phía trước sau đó quay xe lại.

"Cậu tìm được Sâm tử rồi, chắc là nó và Vưu Dữu ở khách sạn."

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu vội vàng chạy tới thì Lý Tắc Cần đang lo lắng đi tới đi lui bên trong đại sảnh khách sạn, nhìn thấy hai người tiến đến, ông giận đến gân xanh giữa trán nổi lên.

"Tên nhóc chết bầm này, không phải là ta không thể đánh chết nó."

"Cậu."

Minh Thành Hữu ý bảo ông đừng tức giận.

"Tìm được bọn chúng trước rồi hãy nói."

Phó Nhiễm đi theo sau Minh Thành Hữu, ra khỏi thang máy liền vội vàng đi về phía trước tìm số phòng, Lý Tắc Cần ngẩng đầu nhìn kỹ.

"Chính là chỗ này."

Ông ấn vang chuông cửa

Nửa phút sau không thấy động tĩnh gì, Lý Tắc Cần đưa tay đập cửa, trong cơn tức giận liền nhấc chân đạp cửa.

Cửa phòng mở ra không hề được báo trước, Lý Sâm mặc áo choàng tắm đứng ở cửa, nhìn thấy mấy người cũng không có vẻ giật mình, Lý Tắc Cần chen vào bên trong gian phòng, Phó Nhiễm cũng sải bước đi theo vào, bất ngờ một chiếc giường to xuất hiện tại trước mắt, chiếc chăn bông màu trắng bao trùm lấy một người, chỉ lộ ra mái tóc màu đen.

Phó Nhiễm nhìn cách ăn mặc của Lý Sâm, y phục của hắn xốc xếch nằm trên ghế sa lon, bên giường là giày Phó Nhiễm mua cho Vưu Dữu.

Trong mắt cô trở nên ươn ướt, khó có thể kìm chế quay ra quát Lý Sâm.

"Cậu đã làm gì Vưu Dữu rồi?"

Minh Thành Hữu nhìn bốn phía, sắc mặt tái xanh trừng mắt Lý Sâm.

"Cậu còn ngại chưa đủ phiền toái phải không? Thích dùng sức mạnh như vậy sao?"

Lý Tắc Cần giận đến độ một hồi lâu sau nói không ra lời.

Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, thấy khăn quàng cổ Vưu Dữu bị tháo ra vứt bỏ ở bên, tay Minh Thành Hữu mới vừa chạm lấy bả vai của cô, Phó Nhiễm nghiêng người né tránh, mắt nhìn Lý Sâm đầy băn khoăn.

Thân hình trên giường cựa quậy, về sau một đôi tay đẩy chăn ra, Vưu Dữu dụi mắt ngồi dậy, đột nhiên thấy có người đứng đầy bên trong phòng sợ hãi giật mình, ánh mắt kịp chạm đến Phó Nhiễm, Vưu Dữu hét thất thanh.

"Chị !"

Phó Nhiễm gần như chạy tới mép giường.

"

Vưu Dữu giag tay ôm lấy cô, Phó Nhiễm lui người cẩn thận kiểm tra.

"Không sao chứ, hắn có làm gì em không ?"

"Không có."

Phó Nhiễm nhìn Vưu Dữu ăn mặc chỉnh tề, lúc này tâm tình mới bình tĩnh, Lý Tắc Cần nghe Vưu Dữu nói vậy, cuối cùng sắc mặt có chút dịu đi.

" Đoán chừng chưa về chú thím cũng sẽ lo lắng."

Phó Nhiễm nhặt khăn quàng cổ lên quấn lại cho Vưu Dữu.

"Di động không liên lạc được, em nghĩ hù chết mọi người sao?"

Vưu Dữu do dự nhìn về Lý Sâm.

"Chị, em thật sự không có việc gì, chỉ là ngủ ở đây, ngàn lần chị đừng nói cho cha mẹ, chỉ nói em ít khi được ra ngoài chơi nên chơi quên mình được không?"

Phó Nhiễm vén chăn lên thay Vưu Dữu, nhìn cô bé khom lưng mang giày.

"Ăn cơm tối rồi sao?"

"Không có!"

Người trả lời là Lý Sâm, hắn chỉ chỉ thức ăn trên bàn.

"Vưu Dữu ngủ tới bây giờ ngay cả cái gì cũng chưa ăn."

Lý Tắc Cần trừng mắt nhìn hắn. Phó Nhiễm dìu Vưu Dữu dậy, cuối cùng sợ bóng sợ gió một hồi, Lý Tắc Cần thấy con trai mình mặc đồ ngủ lại lộ ra nửa lồng ngực kiện tráng, ông rất tức giận, bọn họ nói không có xảy ra chuyện gì ông cũng không Sâm tử, con thật là hồ đồ, chuyện hai năm trước nếu nhận định là con hủy mặt của nó, con còn tìm nó làm gì? Trên đời này nhiều phụ nữ, muốn bước vào cửa Lý gia chúng ta có vô số, chẳng lẽ con còn có thể để ý đến người mặt mũi không ra gì sao?"

"Cha !"

Lý Sâm gầm lên.

"Chuyện của con cha đừng quản!"

"Con làm ra loại chuyện hoang đường này lại còn có mặt mũi ở đây nổi giận với cha?"

Hai mắt Vưu Dữu đỏ bừng, mặc dù khăn quàng cổ vây quanh nhưng vẫn dùng đôi tay ôm lấy mặt. Trong lòng vết sẹo vốn đã làm tổn thương, bây giờ bị người khác không chút kiêng kỵ nào xé ra, càng thêm đau thương không chịu nổi. Cô rũ tầm mắt xuống, làm hơn một nửa gương mặt cũng ẩn vào bên trong khăn quàng cổ.

Lý Tắc Cần nhớ tới con trai bị uất ức, nếu không nhân cơ hội này để trút giận thì khó nén mối hận trong lòng.

"Nếu như nói thẳng là không có tiền trị liệu, đừng nói 200 vạn, nhiều tiền hơn nữa tôi cũng chi, cần gì phải hủy hoại tiền đồ người khác để làm đệm lưng?"

Da mặt Vưu Dữu mỏng, nước mắt lăn xuống ra ngoài, cô cắn nhẹ môi khóc nức nở.

"Cậu!"

Minh Thành Hữu ôn nhu xen vào.

"Chuyện ồn ào cho đến hôm nay trách nhiệm chủ yếu vẫn là Sâm tử, những lời nói đầy áp lực này còn không gánh nổi tại sao ban đầu kích động làm việc đó? Huống chi, nếu như vỡ lở thật, Sâm tử vẫn phải chịu trách nhiệm."

"Thành Hữu."

Lý Tắc Cần

"Con lại có thể nói giúp người ngoài?"

Phó Nhiễm ôm bả vai Vưu Dữu ra ngoài.

"Cho dù lại ồn ào thì thế nào? Ai có thể tin là Sâm tử đã thực sự làm việc gì với cô bé?"

Lửa giận trong Phó Nhiễm bùng phát, mới muốn cãi lại, Lý Sâm đứng đối diện cũng không nhanh không chậm nói.

"Đúng! Hai năm trước là tôi cưỡng bức cô ấy, trong miệng tôi nói ra sẽ không có người không tin chứ?"

Lý Tắc Cần thấy tức cười, biết rõ tính khí con trai, ông đứng yên ở trong phòng, có tức giận cũng không dám làm loạn nữa.

Minh Thành Hữu kéo ghế ngồi xuống trước mặt Lý Sâm.

"Sâm tử, cậu nói lại cho rõ ràng, rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Phó Nhiễm vốn định đưa Vưu Dữu rời đi, nghe được lời nói của Minh Thành Hữu, cô dừng bước xoay người cũng muốn hiểu một chút.

Lý Sâm không nói lời nào, gương mặt thanh tú tối tăm đạm lãnh, Lý Tắc Cần ở bên cạnh cũng vểnh tai nghe.

"Có biết hôm nay làm như vậy hậu quả ra sao không? Nếu như không phải cậu kịp thời căn cứ vào tin tức thẻ tín dụng tìm được cậu, rất có thể sẽ kinh động tới cảnh sát lần nữa, đây được coi là giam giữ người phi pháp, có hiểu không?"

"Anh họ, chuyện em làm, nói gì đều vô dụng."

Lý Sâm cầm lấy bao thuốc là trên bàn, muốn hút một điếu, ngẩng đầu nhìn đến Phó Nhiễm cùng Vưu Dữu, đầu ngón tay hắn gảy nhẹ, cất điếu thuốc lá đi.

"Thành Hữu, con xem thái độ nó là gì, đáng bị ăn đn!"

Lý Tắc Cần tức giận. Ánh mắt Minh Thành Hữu liếc mắt ý bảo ông đừng nói chuyện.

"Sâm tử, có chuyện cậu nhất định phải biết rõ ràng, lúc trước cậu bị đưa ra nơi đầu sóng ngọn gió không trách được người khác.

Lúc Vưu Dữu bị thương tôi ở ngoài phòng bệnh đã nói qua với cậu, đây là cậu trẻ tuổi phạm sai lầm, phạm sai lầm cũng không đáng sợ, cậu không thể đem nó trách tội lên đầu Vưu Dữu. Chính cậu cũng thừa nhận đã làm gì cô bé, nhưng cậu cũng nhận được tha thứ, mặc dù cậu phải chịu trách nhiệm một chuyện mà cậu không phải là người gây ra, nhưng trong lòng cậu rõ ràng nhất, nếu cậu không kích động, cũng sẽ không khiến Vưu Dữu gặp kiếp nạn này. Cho nên tất cả đau khổ của Vưu Dữu đều do cậu ban tặng, nếu như có oán hận muốn tìm con bé thanh toán, thì Vưu Dữu lại nên tìm ai để thanh toán lại đây? Sâm tử, ít nhất sự trong sạch của cậu đã có người trả lại cho cậu."

Nơi cổ họng Phó Nhiễm nghẹn ngào, buổi nói chuyện này của Minh Thành Hữu không khác gì giải thích hết về chuyện này.

Hai năm qua, nó nằm trong lòng tất cả mọi người như bí mật không thể nói ra, hoặc là che giấu khiến nó như một mầm mống tội ác không thể bừa bãi sinh ra, hoặc là dứt khoát bỏ đi, không cho nó cơ hội lan ra. Cũng chỉ thời gian hai năm, Phó Nhiễm nhìn bóng dáng của Minh Thành Hữu, hắn không còn hành động thẳng thắn ngông nghênh, gặp chuyện đã có thể một câu nói trúng tim đen, mà không phải làm một cách độc đoán.

Cảm thấy bả vai Vưu Dữu đang run lên, Phó Nhiễm vỗ nhẹ nhẹ, kéo chặt hơn về phía mình.

Đôi môi mỏng của Lý Sâm khẽ nâng lên, ngẩng đầu nhìn Vưu Dữu. Cô vội vàng tránh đi, trong lúc vô tình kịp chạm đến ánh mắt chán ghét của Lý Tắc Cần, tim càng thêm đau nhói.

"Thành Hữu, lời này của con ý là tất cả sai lầm đều do Sâm tử hả? Chẳng lẽ cô ta một mực vu oan cho chúng ta là không có gì ?"

Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh lùng.

"Cậu dám nói thẳng thừng là Sâm tử không sai?"

Lý Sâm đi về phía tủ treo quần áo, lấy di động của Vưu Dữu ra từ bên trong, hắn đưa trả lại cho cô. Phó Nhiễm thay Vưu Dữu đưa tay nhận lấy, xoay người dẫn cô rời đi.

Minh Thành Hữu cũng đi ra ngoài. Ba người sắp bước ra khỏi cửa, lời nói Lý Sâm từng chữ một truyền vào trong tai.

"Vưu Dữu , anh sẽ còn đi tìm em."

Lý Tắc Cần không khỏi kích động.

"Đứa con đáng chết này, nói năng lẫn lộn gì vậy?"

Lý Sâm cởi áo ngủ ra, tay cầm y phục mặc vào từng cái một, không để ý đến lời ông, Lý Tắc Cần nóng nảy hất tay.

"Cha thấy tính tình của con cùng Thành Hữu giống nhau như một!"

Phó Nhiễm cùng Vưu Dữu ngồi vào trong xe, bởi vì trong bụng không có gì, nên định tìm quán ăn gần đây ăn chút gì đó. Vừa vặn thím gọi điện tới, Phó Nhiễm trì hoàn là chơi đến rất khuya, muộn mới về nhà, bây giờ đang ăn cơm tối.

Vưu Dữu tựa trên vai cô không nhúc nhích.

"Chị, thật xin lỗi, để cho hai người lo lắng."

"Thật không có việc gì?"

Phó Nhiễm nghi ngờ. Vưu Dữu lắc đầu.

"Yên tâm, thật sự anh ta không làm gì, đầu tiên em cũng rất sợ. Anh ta lái xe thật nhanh lại kéo em vào trong phòng, nhưng lúc nhìn thấy mặt của em, sau đó. . . . . . Em nghĩ có thể là em đã doạ hắn."

"Đừng nghĩ bậy".

nhìn hai người dựa vào nhau qua kính xe, dẫm chân ga đi tới quán cơm.

Ăn cơm xong, Phó Nhiễm từ nhà Vưu Dữu đi xuống đã tới 10 giờ.

Minh Thành Hữu dừng xe sát bên cạnh chiếc Audi màu đỏ, bước chân Phó Nhiễm có chút nặng nề, Minh Thành Hữu dựa cửa xe hút thuốc lá, thấy cô đến gần, khóe miệng hiện từng làn khói mờ như ẩn hiện mà lạnh nhạt.

Phó Nhiễm lướt qua bên người hắn, Minh Thành Hữu đưa tay trái ra ngăn đường đi của cô lại.

Nhìn nhau chẳng nói gì.

Phó Nhiễm suy nghĩ một chút.

"Hôm nay cám ơn anh."

Giọng vẫn khách khí như cũ.

"Phó Nhiễm, hãy suy nghĩ ở chung một chỗ với anh đi."

Cho đến khi chiếc xe dừng lại đậu ở gara, Phó Nhiễm vẫn suy nghĩ những lời nói vừa rồi của Minh Thành Hữu.

Tâm tư rối loạn, cô lên tới lầu hai, thấy Phạm Nhàn từ phòng cô ra ngoài.

"Mẹ?"

Tay Phạm Nhàn ôm túi đồ, thấy Phó Nhiễm trở lại bà đẩy cửa phòng bước vào lần nữa.

"Đi ngang qua hàng mua cho con ít quả táo đỏ, tại sao về trễ vậy?"

Cô thuận miệng nói một lý do, Phạm Nhàn đưa đồ kia cho Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, sau khi Thành Hữu trở lại có tìm con đúng không?"

" V

Phó Nhiễm đưa quả táo đỏ vào trong miệng. Phạm Nhàn ngồi cùng cô ở bên giường.

"Thật ra thì cha con vẫn luôn canh cánh trong lòng với chuyện con và Thành Hữu đính hôn. Con cũng thấy đấy, căn bản ông ấy không quá thân thiết với Minh gia, mẹ nghĩ là kết thông gia, hai nhà chính là người một nhà, các con có thể hạnh phúc mới quan trọng nhất."

Phó Nhiễm bỏ chăn ra.

"Tại sao, cha không hài lòng sao?"

Động tác của cô mới làm được một nửa đột nhiên dừng lại, nhớ tới lời Minh Vân Phong từng nói với mình.

Phạm Nhàn mặc đồ ngủ, giúp Phó Nhiễm thu dọn xong, bà vén chăn lên kéo con gái đến bên cạnh.

"Mẹ với con nói chuyện một chút."

Phó Nhiễm cởi giày ra chui vào, cùng Phạm Nhàn nằm rất gần nhau, cũng là lần đầu tiên thân mật như vậy, đầu giường chỉ mở một chiếc ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mông lung đủ làm ấm áp.

"Mẹ, tất cả mọi người cho là con cùng Minh gia đính hôn là trèo cao, tại sao cha lại canh cánh trong lòng?"

"À....."

Phạm Nhàn thở dài.

"Ban đầu kết thân là ý của Lý Vận Linh, nhưng trên thực tế là Minh Vân Phong bày mưu đặt kế, ở thị trấn Nghênh An cũng không phải là không có gia đình nào không có tiếng hơn so với Phó gia, làm sao sẽ cố tình chọn đến con?"

Phó Nhiễm yên lặng, trong lòng bắt đầu có chút bất an, cô ý thức được lời kế tiếp của Phạm Nhàn có thể sẽ cùng cô cùng Vưu Ứng Nhuỵ có liên quan.

"Minh gia cùng Phó gia ở trên cao thật ra thì quan hệ cũng không hài hoà, hai nhà chính vì lập trường bất đồng mặc dù không tới nỗi xung khắc như nước với lửa, mặt ngoài cũng làm bộ như là xã giao, nhưng nhiều chuyện tranh đấu rất gay gắt. Thời điểm mẹ sinh ra con, cha con mới chỉ là quan chức nhỏ, ông nội con không muốn làm cho đặc biệt, mẹ sinh con ở bệnh viện huyện. Cùng một ngày, Thẩm Tố Phân khó sanh, lúc ấy hoàn cảnh bệnh viện không tốt như bây giờ, mẹ cũng không rõ bọn họ làm sao biết nhà chúng ta có điều kiện tốt. Ngày hôm đó, hai đứa bé ra đời, Vưu Chiêu Phúc ôm con ra khỏi phòng, bởi vì chột dạ cuống cuồng, vội vàng mà đụng phải người khác."

Bàn tay Phạm Nhàn vuốt trán, hơi mất hồn, lại có chút đau thương.

"Những chuyện này là sau khi con cùng Thành Hữu đính hôn, Thẩm Tố Phân nói cho mẹ biết, bà ấy nói người Vưu Chiêu Phúc đụng vào chính là Minh Vân Phong. Có lẽ, lúc đó ông ấy có thể đã biết đứa bé bị tráo đổi. Cha con sau khi biết vẫn muốn để con trở về, là mẹ vẫn khuyên can, Minh gia khi đó ở Nghênh An có thể một tay che trời, mẹ nghĩ chỉ cần Thành Hữu đối xử tốt với con, cũng coi như là một loại bù đắp".

Phó Nhiễm nhắm chặt mắt lại, cảm giác vô lực tay chân chảy đầy mồ hôi.

"Con cùng Thành Hữu có thể sống tốt với nhau, nhưng nếu hiện tại không có duyên, mẹ cũng không muốn tiếp tục gạt con."

Phó Nhiễm biết Phạm Nhàn sợ cô cùng Minh Thành Hữu lại trở lại với nhau.

"Mẹ, thật ra thì con đã biết chuyện này."

"Cái gì? Con biết?"

Phạm Nhàn giật mình.

"Làm sao con biết được?"

"Minh. . . . . ."

Phó Nhiễm luôn suy nghĩ, thay đổi xưng hô.

"Bác Minh trước khi qua đời nói cho con ông ấy nói năm đó đã tận mắt thấy con bị đổi đi, nhất thời do dự trơ mắt xem con rời đi. Hai mươi năm sau cảm thấy rất hối hận, về sau biết được con trở lại Phó gia, vì muốn bù đắp phần thiệt thòi này, cho nên hết sức tác hợp con và Minh Thành Hữu, muốn dùng cuộc sống sau này để bồi thường."

Tay chân Phạm Nhàn lạnh như băng, nghe chuyện giấu giếm ở trong lòng nhưng lại từ chính miệng Phó Nhiễm nói ra, thần sắc Phó Nhiễm bình tĩnh không thay đổi.

Hốc mắt Phạm Nhàn đã ướt.

"Tiểu Nhiễm. . . . . ."

"Cho nên là số mạng trêu cợt con."

Phạm Nhàn thế nào cũng không ngờ tới Phó Nhiễm sẽ biết.

"Nếu hai năm trước Minh Vân Phong đã nói cho con biết, sao lúc con trở lại lại không hỏi mẹ ? Con nên trách chúng ta biết rõ sự thật và tình huống này còn để cho con cùng Thành Hữu đính hôn."

Nói khác đi, là ban đầu Minh Vân Phong mắt nhắm mắt mở trực tiếp đẩy Phó Nhiễm sống hai mươi năm sống cuộc sống ở đầu đường xó chợ.

"Tiểu Nhiễm, chính vì chuyện này mà con rời khỏi Minh gia đúng không?"

Phó Nhiễm ngẫm nghĩ, không biết nên trả lời như thế nào.

Nhiều chuyện đơn giản mà nói, nếu có thể cho cô chút thời gian, để có thể quên đi, nhưng mà Vưu Dữu gặp chuyện không may cho đến Minh Vân Phong qua đời, còn có một bí mật lớn hơn nữa dồn ép cô hoảng hốt lo sợ….

Cùng bí mật trong miệng Minh Vân Phong nói ra so sánh với nhau, những chuyện này được tính là gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện