2544.
Diệp Khâm nhiều lần đứng cạnh Mễ Lan, đưa nước cho cô nhưng cô đều làm như không thấy.
“Em muốn nói chuyện với Minh Hách, anh đi ra ngoài đi, đừng làm phiền bọn em!”
“Vậy…được thôi!”
Diệp Khâm đứng ở ngoài của phòng, xuyên qua lớp kính nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ngập tràn sự bất đắc dĩ.
Ông bà Hoắc đến thăm con trai đều bị Diệp Khâm ngăn lại.
“Bác trai bác gái, hai người đợi chút, Mễ Lan ra rồi hai người vào!”
Bà Hoắc không nhịn được mà cúi đấu xuống lau nước mắt: “Chúng tôi trước đây đối với Mễ Lan không tốt, đây là báo ứng! Nhưng tại sao báo ứng lại rơi xuống đầu Minh Hách cơ chứ? Con trai đáng thương của tôi, thật là...huhu...”
Khuôn mặt ông Hoắc trầm xuống, viền mắt ướt ướt: “Tuy rằng Diệc Thu và cha cô ta, còn tên hung thủ giết người kia nữa đều bị cảnh sát bắt, nhưng thế thì thế nào chứ? Cơ bản không thể khiến con trai tôi tỉnh lại được! Nếu như lúc đầu tôi đối tốt với Mễ Lan một chút, một nhà hòa thuận vui vẻ thì đã không xảy ra chuyện này!”
“Nếu như...nếu như...”
Nhưng trên đời này lấy đâu ra lắm nếu như đến vậy, hiện tại bọn họ cũng đau lòng, nhưng không thể làm được gì hết.
Cơ thể Mễ Lan suy nhược, nhưng cô vẫn kiên quyết tự mình chăm sóc Hoắc Minh Hách, mọi người đều khuyên cô trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, nhưng nói thế nào cô cũng không chịu. Diệp Khâm không yên tâm về cô, luôn luôn đứng ở bên ngoài trông coi. Chưa đến hai ngày, bởi vì quá lao lực mà Mễ Lan lại một lần nữa ngất đi.
Diệp Khâm xin bác sĩ cho cô chút thuốc ngủ. Trông giấc mơ, lông mày cô nhíu chặt lại, thỉnh thoảng lại gọi tên Hoắc Minh Hách. Sau khi tỉnh lại cô hay lại chăm sóc Hoắc Minh Hách không ngừng nghỉ.
Trước mặt Hoắc Minh Hách, cô thể hiện sự ôn nhu nhẫn nại trước đây chưa từng có, cô chăm sóc hắn giống như chăm sóc một đứa trẻ con, đến nói chuyện cũng hết sức nhỏ giọng.
Cô kể cho hắn nghe khoảnh khắc vui vẻ trước đây của bọn họ, đọc nhưng bài thơ hắn thích, mỗi ngày đều massage, lau người cho hắn mà không biết mệt mỏi.
Chỉ trải qua hai tháng ngắn ngủi, cô liền gầy đi rất nhiều. Có một lần Hoắc Băng Băng đến, nhìn thấy Mễ Lan liền đau lòng không nhịn được mà khóc.
“Chị dâu, chị đừng như vậy! Đến lúc anh trai tỉnh, nhìn chị gầy đến mức này nhất định sẽ trách bọn em không chăm sóc tốt cho chị! Trong lòng anh ấy cũng nhất định vô cùng khổ sở, cho nên chị nhất định phải khỏe mạnh thì anh ấy mới vui, phải không?”
Cô nắm chặt tay Mễ Lan, nước mắt giàn giụa nhìn cô.
“Đúng rồi, hôm đó em vô ý nhìn thấy trong phòng anh trai em có một bức thư viết cho chị, còn có một chiếc nhẫn! Nói rồi cô móc trong túi xách ra một lá thư và một chiếc hộp màu tím tinh xảo đặt vào tay Mễ Lan.
Đôi mắt u ám của Mễ Lan bỗng chốc sáng lên, cô vội vàng xé phong thư ra, thư rất ngắn, cô đọc xong nước mắt đã đầm đìa khuôn mặt.
Trong thư viết rằng: “Mễ Lan thân yêu, biết em về nước rồi anh rất kích động, anh thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ đợi em, cho dù phải đợi cả đời này! Nhưng anh vẫn muốn đạt được cơ hội cùng em bày tỏ. Chiếc nhẫn kết hôn trước đây của chúng ta anh cũng không lựa chọn tỉ mỉ, mà lúc em rời khỏi Hoắc gia anh đã ném đi rồi. Chiếc nhẫn này là do tự tay anh thiết kế, làm xong luôn để đó. Lần này anh nhất định sẽ tự tay đeo vào tay em.”
Mễ Lan mở chiếc hộp ra, chiếc nhẫn màu bạc trắng trên đó có hình Tường Vân mà cô thích nhất, hai chữ cái M và H khéo léo vây xung quanh hình Tường Vân.
“Minh Hoắc, em rất thích chiếc nhẫn này, anh mau tỉnh dậy, em muốn anh tự tay đeo lên tay cho em! Cầu xinh anh tỉnh lại đi!”
Nói xong, nước mắt Mễ Lan lại một lần nữa rơi xuống.
Diệp Khâm nhiều lần đứng cạnh Mễ Lan, đưa nước cho cô nhưng cô đều làm như không thấy.
“Em muốn nói chuyện với Minh Hách, anh đi ra ngoài đi, đừng làm phiền bọn em!”
“Vậy…được thôi!”
Diệp Khâm đứng ở ngoài của phòng, xuyên qua lớp kính nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ngập tràn sự bất đắc dĩ.
Ông bà Hoắc đến thăm con trai đều bị Diệp Khâm ngăn lại.
“Bác trai bác gái, hai người đợi chút, Mễ Lan ra rồi hai người vào!”
Bà Hoắc không nhịn được mà cúi đấu xuống lau nước mắt: “Chúng tôi trước đây đối với Mễ Lan không tốt, đây là báo ứng! Nhưng tại sao báo ứng lại rơi xuống đầu Minh Hách cơ chứ? Con trai đáng thương của tôi, thật là...huhu...”
Khuôn mặt ông Hoắc trầm xuống, viền mắt ướt ướt: “Tuy rằng Diệc Thu và cha cô ta, còn tên hung thủ giết người kia nữa đều bị cảnh sát bắt, nhưng thế thì thế nào chứ? Cơ bản không thể khiến con trai tôi tỉnh lại được! Nếu như lúc đầu tôi đối tốt với Mễ Lan một chút, một nhà hòa thuận vui vẻ thì đã không xảy ra chuyện này!”
“Nếu như...nếu như...”
Nhưng trên đời này lấy đâu ra lắm nếu như đến vậy, hiện tại bọn họ cũng đau lòng, nhưng không thể làm được gì hết.
Cơ thể Mễ Lan suy nhược, nhưng cô vẫn kiên quyết tự mình chăm sóc Hoắc Minh Hách, mọi người đều khuyên cô trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, nhưng nói thế nào cô cũng không chịu. Diệp Khâm không yên tâm về cô, luôn luôn đứng ở bên ngoài trông coi. Chưa đến hai ngày, bởi vì quá lao lực mà Mễ Lan lại một lần nữa ngất đi.
Diệp Khâm xin bác sĩ cho cô chút thuốc ngủ. Trông giấc mơ, lông mày cô nhíu chặt lại, thỉnh thoảng lại gọi tên Hoắc Minh Hách. Sau khi tỉnh lại cô hay lại chăm sóc Hoắc Minh Hách không ngừng nghỉ.
Trước mặt Hoắc Minh Hách, cô thể hiện sự ôn nhu nhẫn nại trước đây chưa từng có, cô chăm sóc hắn giống như chăm sóc một đứa trẻ con, đến nói chuyện cũng hết sức nhỏ giọng.
Cô kể cho hắn nghe khoảnh khắc vui vẻ trước đây của bọn họ, đọc nhưng bài thơ hắn thích, mỗi ngày đều massage, lau người cho hắn mà không biết mệt mỏi.
Chỉ trải qua hai tháng ngắn ngủi, cô liền gầy đi rất nhiều. Có một lần Hoắc Băng Băng đến, nhìn thấy Mễ Lan liền đau lòng không nhịn được mà khóc.
“Chị dâu, chị đừng như vậy! Đến lúc anh trai tỉnh, nhìn chị gầy đến mức này nhất định sẽ trách bọn em không chăm sóc tốt cho chị! Trong lòng anh ấy cũng nhất định vô cùng khổ sở, cho nên chị nhất định phải khỏe mạnh thì anh ấy mới vui, phải không?”
Cô nắm chặt tay Mễ Lan, nước mắt giàn giụa nhìn cô.
“Đúng rồi, hôm đó em vô ý nhìn thấy trong phòng anh trai em có một bức thư viết cho chị, còn có một chiếc nhẫn! Nói rồi cô móc trong túi xách ra một lá thư và một chiếc hộp màu tím tinh xảo đặt vào tay Mễ Lan.
Đôi mắt u ám của Mễ Lan bỗng chốc sáng lên, cô vội vàng xé phong thư ra, thư rất ngắn, cô đọc xong nước mắt đã đầm đìa khuôn mặt.
Trong thư viết rằng: “Mễ Lan thân yêu, biết em về nước rồi anh rất kích động, anh thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ đợi em, cho dù phải đợi cả đời này! Nhưng anh vẫn muốn đạt được cơ hội cùng em bày tỏ. Chiếc nhẫn kết hôn trước đây của chúng ta anh cũng không lựa chọn tỉ mỉ, mà lúc em rời khỏi Hoắc gia anh đã ném đi rồi. Chiếc nhẫn này là do tự tay anh thiết kế, làm xong luôn để đó. Lần này anh nhất định sẽ tự tay đeo vào tay em.”
Mễ Lan mở chiếc hộp ra, chiếc nhẫn màu bạc trắng trên đó có hình Tường Vân mà cô thích nhất, hai chữ cái M và H khéo léo vây xung quanh hình Tường Vân.
“Minh Hoắc, em rất thích chiếc nhẫn này, anh mau tỉnh dậy, em muốn anh tự tay đeo lên tay cho em! Cầu xinh anh tỉnh lại đi!”
Nói xong, nước mắt Mễ Lan lại một lần nữa rơi xuống.
Danh sách chương