255.

Mễ Lan cười khổ: “Giấy trắng mực đen, tôi nào dám giở chiêu trò gì? Tôi đã kí tên rồi, anh mau kí đi!

Lúc nói những lời này, trên mặt cô như viết hai chữ: “Quyết định!”

Trước đây ánh mắt cô trong veo, mà lúc này, Hoắc Minh Hách kinh ngạc nhìn vào cô, nhất thời có chút không rõ ràng, rốt cuộc người con gái này đổi thay, hay là trước giờ hắn chưa từng hiểu cô?

“Anh, anh còn chờ gì nữa? Kí đi! Kí xong chúng ta lập tức đuổi người phụ nữ ác độc này ra khỏi nhà, cô ta sớm đã không xứng với cái nhà này rồi, sớm đã không xứng rồi!

Hoắc Băng Băng sợ anh trai mình mềm lòng, chạy đến trước mặt hắn, kéo kéo áo hắn.

“Mễ Lan, tốt lắm! Lần này là cô đề xuất ly hôn, chứ không phải tôi ép cô!”

Hoắc Minh Hách nghiến răng, huơ bút một cái, viết ra tên mình.

Biểu cảm của Mễ Lan lạnh nhạt, ánh mắt trỗng rỗng, cô trầm mặc một hồi rồi nói: “Tôi cần đến phòng ngủ lấy chút đồ, mời anh lên mời thiếu phu nhân tương lai đi xuống một chút!”

Ánh mắt Hoắc Băng Băng lóe lên sự tàn độc, giọng điều kì quái nói: “Trong phòng ngủ chẳng có ai, chẳng phải quá thuận lợi để cô trộm đồ rồi sao?”

“Nếu như không yên tâm thì cô cũng lên đi!”

Hai người một trước một sau bước lên lầu, vừa bước đến cửa phòng ngủ, Diệp Diệc Thu liền bước ra, có lẽ cô đã nghe chuyện ba người bọn họ vừa nãy, trên mặt không có chút kinh ngạc.

Chỉ là Lúc Mễ Lan và cô ta sượt qua người, cô ta đột nhiên chìa chân ra, Mễ Lan không có chút phòng bị nào, cả người ngã nhào xuống đất, trán đập vào góc bàn, máu thuận theo đuôi lông mày mà rơi xuống.

Hoắc Băng Băng cười khanh khách: “Đúng là ngu ngốc, chỉ đi thôi mà cũng bị ngã, từ trước đến nay chưa thấy một người nào ngu ngốc như cô!”

Mễ Lan đau đến mức khóe miệng co rúm lại, nhưng ánh mắt rất nhanh không phục lại trạng thái bình thường.

Dù gì cũng sắp đi rồi, cô cũng không nên so đo tính toán.

Thực ra cô cũng chẳng có gì để thu dọn, chỉ là vài di vật mà bố mẹ để lại thôi.

Lúc mắt cô nhìn qua ảnh cưới ở trên tủ đầu giường, ánh mắt cô trở nên ảm đạm, cô bước đến lấy trong tấm kính ra tấm ảnh, xé ra một nửa ảnh mình nhét vào túi, phần còn lại tiện tay vứt xuống đất.

Nếu như đã rời đi, thì cái gì cũng không cần để lại nữa.

“Mễ Lan, quần áo mặc trên người cô cũng là của nhà tôi! Không phải cô nói tay trắng ra đi sao? Vậy quần áo cũng cởi ra đi!

Mễ Lan ngây người, cho dù cô sắp đi rồi, Hoắc Băng Băng còn nhân cơ hội này để lăng nhục cô sao?

Cô theo bản năng túm chặt lấy cổ áo, không, không được! Cởi bỏ bộ quần áo này, cô chỉ còn mỗi quần áo lót, cô làm sao có thể thể đi ra khỏi biệt thự, làm sao còn mặt mũi gặp người khác?

Sắc mặt của cô trắng bệch, ánh mắt vô định, toàn thân run cầm cập.

Cô hình như đang sốt, đầu óc nặng nề quay cuồng, tất cả trước mắt đều trở nên mơ mồ, bao gồm khuôn mặt Hoắc Băng Băng cũng biến thành một vòng tròn huyền ảo.

Cô dùng lực lắc lắc đầu, cố gắng cho mình tỉnh táo!

Lúc này, Hoắc Minh Hách và cha mẹ hắn cũng đến, Mễ Lan trước mặt bọn họ cởi quần áo, ném vào người Hoắc Băng Băng.

Như thế này đã được chưa?

Da Mễ Lan rất trắng, những vết bỏng chưa lành bị dính nước liền biến thành da thịt lẫn lộn, nhìn thấy mà giật mình!

Thực ra, đối với Mễ Lan mà nói, so với việc ba năm ở nhà họ Hoắc chịu khuất nhục, những vết thương này có là gì.

Cho dù tôn nghiêm đều bị bọn họ chà đạp lên, vậy còn có gì để xấu hổ nữa? Coi như là xấu hổ đi, thì đây cũng là lần cuối cùng rồi, cô cắn chặt răng, có thể đi được rồi!

Trái tim Hoắc Minh Hách nhói đau, rất muốn tìm một bộ quần áo để cô mặc lên, nhưng hắn định bước ra liền bị mẹ hắn nắm lấy tay áo.

Hoắc Băng Băng khoanh hai tay, khuôn mặt trào phúng: “Nói cởi liền cười, đúng là vô liêm sỉ! Đúng rồi, cô vẫn còn một món đồ nữa cô phải để lại!

Mễ Lan nhíu mày, trái tim cô thắt lại: “Cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện