257.

Bà Hoắc đứa tay tát bốp vào mặt cô, âm thanh thật chói tai.

Lời vẫn chưa nói ra hết, Mễ Lan kiên cường nuốt nước mắt mang những lời đằng sau thu hồi lại.

Không ai quan tâm chân tướng năm đó ra làm sao, tất cả người nhà họ Hoắc đều cho rằng chính cô đã hại Hoắc Băng Băng thảm hại đến mức này! Nếu như bọn họ nguyện tin tưởng lời nói của cô, bọn họ sớm đã tin rồi.

“Anh, anh nói gì đi chứ? Mềm lòng rồi sao? Vậy được, em đi chết, em lập tức đi chết!”

Hoắc Băng Băng như lên cơn điên vùng tay ra khỏi tay bà Hoắc. Bà Hoắc gấp gáp, gào lên một câu: “Minh Hách, con còn chờ gì nữa? Em gái con đã như thế này rồi, con thực sự muốn nhìn nó chết sao?”

Ánh mắt Hoắc Minh Hách có chút phức tạp, kinh hoàng, xoắn xuýt, sau đó là u tối, hắn lạnh lùng nhìn Mễ Lan nột cái, lạnh nhạt nói: “Phá đi!”

Mễ Lan tuyệt vọng khóc thành tiếng, cô muốn chạy trốn, nhưng vừa chạy được hai bước liền bị vệ sĩ khống chế lại.

Tiếng khóc của Hoắc Băng Băng im bặt đi, ngữ khí bình tĩnh hơn rất nhiều: “Ba, không cần đi bệnh viện đâu, không may chuyện này được truyền đi thật không hay, gọi bác sĩ đến nhà đi, đánh nhanh thắng nhanh.”

Đáy mắt Mễ Lan nhiễm khồng, cô liều mạng giãy giụa, nhưng cô chỉ là một người phụ nữ, làm sao có thể dịch được lại vài tên vệ sĩ dũng mãnh này? Mỗi người trog nhà họ Hoắc đều như quỷ mặt xanh, bọn họ đều lạnh lùng nhìn cô, giống như nhìn một sủng vật bị vứ bỏ nhếch nhác.

Cô khổ sở cầu xin, lẩm bẩm lại một câu nói: “Cầu xin các người tha cho con của tôi!”

Cổ họng nghẹn lại, âm thanh lẩm bẩm không còn nữa, nhưng không còn người nào thèm quan tâm.

Thậm chí trên khuôn mặt bọn học còn hiện lên sự phiền phức, bao gồm cả Hoắc Minh Hách.

Bác sĩ Trương đến rồi, vài tên vệ sĩ áp giải cô vào kho ở cuối hành lang!

Bọn họ truyện tình như vậy, nỡ lòng phá bỏ con của cô, đến chiếc giường cũng không chịu cho cô, nhất định là sợ máu tươi của cô làm bẩn chiếc giường? 

Trong kho toàn là ẩm mốc, sao bọn họ có thể…

Trước đây cô vẫn ôm một lòng tin, rằng trái tim người cũng là máu thịt, sẽ có một ngày cô có thể làm cảm động được người nhà họ Hoắc, nhưng không ngờ rằng, đã ba năm trôi qua, tất cả nỗ lực của cô để đổ xuống sông xuống biển, nỗi hận của bọn họ đỗi với cô ngày càng sâu đậm!

Cô sai hoàn toàn rồi, thời gian không thể nào quay ngược trở lại, tất cả đều không thể cứu vãn!

“Anh, anh đi tiêm thuốc tê cho cô ta đi, nhìn cô ta phá thai! Em muốn trái tim cô ta đau đớn, tuyệt vọng, những gì em đã từng trải, em muốn cô ta từ từ mà tận hưởng từng chút một!”

Hoắc Minh Hách cùng bác sĩ Trương bước vào kho, từ tay bác sĩ Trương lấy ra một cái ống tiêm, đứng bên cạnh Mễ Lan, lạnh lùng nhìn cô.

“Hoắc Minh Hách, anh thật là tàn nhẫn, đến con của chính mình cũng giết! Tôi hận anh, hận anh cả đời này!”

Từng cho rằng là thâm tình, nhưng đến clusc này đều biết thành bọt bước, biến thành nỗi hận khắc cốt ghi tâm!

Lúc kim tiêm chọc vào da thịt cô, Mễ Lan hận không thể một phát cắn chết Hoắc Minh Hách, sau đó lột da tróc thịt hắn.

Cô vẫn còn muốn nói gì nữa, nhưng thuốc mê đã phát huy tác dụng ra toàn, đôi mắt mở to của cô từ từ nhắm lại trong hư vô…

Không biết đã bao lâu, cô từ từ mở mặt, tầm nhìn của cô, chỉ còn mỗi Hoắc Băng Băng.

Cô ta đứng ở đó, cao ngạo nhìn Mễ Lan đang nằm trong vũng máu, cười lạnh:

“Tôi muốn nói với cô, cô không chỉ mất đi con, mà còn mất đi cả tử cung, là tôi đã dặn dò bác sĩ Trương làm vậy! Làm sao! Cô đau đớn đến tuyệt vọng chưa? 

Haha, đây là báo ứng của cô, tuy rằng có chút muộn, nhưng cuối cùng cũng đến rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện