259.

Một năm sau, tại phòng tiệc khách sạn Quân Duyệt

Tiệc sinh nhật Hoắc Băng Băng những nhân vật nổi tiếng đều tụ hợp, vô cùng long trọng và náo nhiệt. Hoắc Băng mặc một bộ lễ phục màu hồng để lộ hai vai, trang điểm tinh tế, cười tươi như hoa, giống như một con chim nhỏ vui vẻ qua lại giữa đám người, tiếp nhận những lời chúc tốt đẹp của mọi người.

Buổi tiệc sắp lên cao trào, vài nhân viên phục vụ đẩy chiếc bánh sinh nhật hình tháp hai mươi tầng tiến đến sân khấu.

Người nhà họ Hoắc cùng Hoắc Băng Băng tiến lên lễ đài, bao gồm cả người đã cùng Hoắc Minh Hách đính hôn – Diệp Diệc Thu.

Nến được điểm lêm, ông Hoắc vỗ vỗ vai con gái, ôn nhu nói: “Công chúa nhỏ, con ước gì đi!”

Tiếng vỗ tay như sấm, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Hoắc Băng Băng, rất nhanh, cả bữa tiệc đều im lặng, đuôi lông mày Hoắc Băng Băng đều là ý cười, bàn tay chắp lại, từ từ nhắm mắt...

“Chỗ này đúng là náo nhiệt ghê!”

Một giọng nữ nhân từ ngoài cửa vọng lại, thanh âm không cao không thấp, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Phu nhân tiền nhiệm của nhà họ Hoắc Mễ Lan, trên người mặc một bộ lễ phục màu đỏ do nhà thiết kế Italy thiết kế, từng bước nho nhã từ từ tiến vào, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người mang theo sự lạnh lùng xa cách có mà như không, khóe miệng nhếch lên đầy sự châm biếm, khiến cho người khác không khỏi nghi hoặc.

Giây phút Hoắc Băng Băng nhìn thấy Mễ Lan, sắc mặt tối sầm lại, biến từ sự ngạc nhiên sang phẫn nộ,

Cô rảo bước về phía Hoắc Băng Băng. Bởi vì đuôi váy quá dài, nhiều lần suýt chút nữa vấp ngã, đám người truyền đến tiếng cười chế giễu, sắc mặt cô từng trận nóng bỏng.

“Mễ Lan, đồ đê tiện chết tiệt này! Lại còn dám đến tiệc sinh nhật của tôi, ai cho cô lá gan lớn như vậy? Hả? Nói xong, cô ta định giơ tay, định bạt cho Mễ Lan một bạt tai.

Mễ Lan cười cười, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của Hoắc Băng Băng, cánh tay khác cầm lấy thiệp mạ vàng ném vào mặt Hoắc Băng Băng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Hoắc Minh Hách, cuối cùng rơi vào ông Hoắc.

“Chú Hoắc, cháu thay mặt chủ tịch Diệp đến tham gia buổi tiệc này! Thái độ của cô ta đối với cháu như vậy, chú không quản sao?”

Hoắc Băng Băng định hất tay của cô ra, nhưng thử nhiều lần vẫn không thành công, cô ta tức giận đến biến sắc, từ trong kẽ răng nói ra một câu đầy châm biếm: “Chủ tịch Diệp? Đừng có mang ra làm trò đùa cho thiên hạ? Cô đừng nói với tôi cô câu dẫn chủ tịch Diệp, ông ta không cần một người đàn bà rách nát như cô! Cút! Mau cút!

Lúc này, Hoắc Minh Hách cúi người nhặt chiếc thiệp lên, nhìn qua một cái rồi đưa cho cha mình.

Hoắc Văn Sơn từ từ giãn lông mày ra, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cùng lúng túng: “Vài ngày trước chủ tịch Diệp nói với tôi cuối cùng ông ấy đã tìm được con gái ruột của mình, lẽ nào cô là...”

Lời của ông ta còn chưa nói ra hết, sắc mặt Hoắc Băng Băng trầm xuống, thô lỗ ngắt lời ông: “Cha, cha nói gì vậy? Mau mau đem con tiện nhân này cút ra khỏi đây, con không muốn nhìn thấy cô ta, không muốn một chút nào...”

“Băng Băng, con lập tức im miệng cho ta!” Hoắc Băng Băng, Hoắc Văn Sơn phẫn nộ nhìn con gái, gằn từng câu từng chữ.

Chủ tịch Diệp là cổ đông thứ hai của tập đoàn Hoắc Thị, trước đây ông đã nói với Hoắc Văn Sơn muốn lui về hậu trường, đem toàn bộ công việc cho con gái toàn quyền xử lý.

Hoắc Văn Sơn nằm mơ cũng không ngờ tới, con gái chủ tịch Diệp lại là Mễ Lan!

Nhưng mà, khiến hắn kinh ngạc không phải là nhưng điều này.

Bởi vì rất nhanh, Mễ Lan lại mở miệng: “Chú Hoắc, không sai, cháu chính là con gái ruột của chủ tịch Diệp! Hơn nữa cháu cũng đã quyết định rồi, ngày mai cháu sẽ rút lại toàn bộ số vốn đầu tư, đem số cổ phần của cháu chuyển nhượng, e rằng đến lúc đó tập đoàn Hoắc Thị phải đổi tên rồi!”

Hoắc Văn Sơn bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cánh tay khác chỉ vào Mễ Lan, miệng run run không nói thành lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện