Ở trên núi  Lưu Ly,trong Lưu Ly động ngàn vạn không nên hỏi Tiểu Bạch là ai? Người ta có khi sẽ cho ngươi và hắn là cùng một loại,rồi sau đó cho ngươi một ánh mắt, bĩu môi nói cho ngươi biết hắn đang nằm úp sấp trên đống rơm bên kia.

Tiểu Bạch chẳng qua là nhũ danh của hắn, đại tiên trong động Lưu Ly đặt tên gọi yêu cho hắn, không nói tất cả mọi người muốn quên mất, Tiểu Bạch cũng là yêu hồ, nói khó nghe chính là hồ ly tinh một con,hắn cũng coi như có chút nổi danh, cha mẹ hắn đều là Cửu Vĩ Hồ tu đạo ngàn năm, bởi vì … vì có huyết thống tốt đẹp cho nên khi hắn mới ra đời đã là hồ ly tinh mà không giống những loại thú khác phải tu hành ngàn năm mới thành tinh.

Bất quá hắn mới ra đời không lâu cha mẹ hắn phải thăng thiên, chỉ đem nó để lại cho Lưu Ly động với những thứ đại tiên kia. Lưu Ly động là nơi của các yêu ma tinh quái còn đang tu hành hay là một chút cũng không muốn trở thành tiên, động chủ là một nữ  nhi gọi là U Linh  đại tiên.

Theo đạo lý nói Tiểu Bạch ở giữa những người cũng không thu hút, nhưng  trình độ ngu ngốc của hắn thì dương danh động phủ, Tiểu Bạch mười ngày có tám ngày đang ngẩn người,một ngày còn lại thì mơ màng, còn dư lại ngày nào đó bị trêu đông chạy tây mãi không biết mệt.

Loại Tiểu Bạch này lẽ ra nên sống ở trong động để an toàn, nhưng có một ngày Tiểu Bạch thấy Sâu đại tiên thần bí hì hì  xuống núi, cho nên nhất thời tò mò đi theo.

Đi từ trong núi Lưu Ly xuống đường phố loài người, Tiểu Bạch nhìn đông nhìn tây,một lúc lâu sau mới phát hiện mình đã lạc mất côn trùng đại tiên,hài tử mười tuổi  vóc người năm tuổi đầu óc trẻ con Tiểu Bạch lập tức luống cuống,đứng ở giữa đường cái khóc lên.

“Hu hu,côn trùng đại tiên, ngươi đi đâu,Tiểu Bạch không biết đường ta làm sao về nhà đây?”

Tiểu Bạch ở nơi nào khóc đến thê thảm. Một đại thẩm hảo tâm đi tới.

“Phía trước có  một đạo sĩ coi bói rất chuẩn, ta dẫn ngươi đi tìm hắn để cho hắn tính toán cho ngươi,hoặc vẽ một bản đồ để ngươi về nhà cũng tốt.”

Nếu là nói với yêu tinh khác đương nhiên biết đạo sĩ là kẻ địch đích thiên của đại tiên,đạo sĩ không nói đạo lý chỉ cần ngươi là tinh Linh quỷ quái bất kể ngươi đã làm chuyện xấu hay không đều cho ngươi là yêu tinh xấu thu phục  chỉ có kia Tiểu Bạch thật là không có nhận thức,ngây ngốc đi theo.

Lão đạo sĩ nhìn hắn mấy lần rồi nói muốn nhìn tay của hắn,Tiểu Bạch ngơ ngác vươn rảnh tay,một cái đã bị bắt được.

“Ngươi thật trắng?”

“Đúng vậy,đúng vậy đó, tay ta trắng? Sâu đại tiên nói cái mông ta còn trắng hơn,ngươi có muốn nhìn hay không.”

Mồ hôi lạnh rơi xuống hắn nghe nói xem tay còn có nhìn cái mông thì không có? Không có hỏi chủ động như  vậy làm cái gì? Xứng đáng là đời sau hồ ly tinh.

“Tiểu hồ ly tinh ta xem ngươi hôm nay chạy trốn nơi đâu.”

Nói thì chậm nhưng tốc độ thì nhanh,lão đạo sĩ nói chuyện nhân tiện chọn pháp khí thu yêu.

Tiểu Bạch Bạch liếc một chút,nhưng cũng biết chạy trốn,Bạch Bạch vứt bỏ y phục trên người biến thành tiểu hồ ly cùng lão đạo sĩ triển khai truy đuổi ở trên phố xá sầm uất, nó thấy động liền chui vào, mắt thấy đạo sĩ càng đuổi càng gần, phía trước xuất hiện một nơi ngói lưu ly vàng óng ánh,nhìn lại tường cao chừng ba thước kia dưới có một cái rãnh nhỏ,Bạch Bạch không chút do dự  chui vào,chui lần lượt hắn cũng không biết mình chui đến đâu, vừa nhìn phía sau cuối cùng đã bỏ rơi được lão đạo sĩ. Nữa vừa nhìn sắc trời tối đen, bụng đã đói làm sao bây giờ? Tiểu Bạch cúi đầu dùng lỗ mũi bén nhạy ngửi chung quanh, rốt cục thấy một cái giường  lớn trải gấm vóc vàng óng lạ thấy bên cạnh có một măm quả,sử dụng móng vuốt nhảy lên bàn vặn xoắn.

Cơm nước no nê  Tiểu Bạch nhảy vào một cái vại  tẩy sạch một thân bùn đất, biến thành bộ dáng đứa trẻ  nằm chết dí trên giường.

Đêm đã khuya Tiểu Bạch ngủ, có người đi đến cửa có người nói chuyện với nhau.

“Hoàng thượng, Lâm đại nhân cho ngươi chuẩn bị  lễ vật để lại ở trên giường, Lâm đại nhân còn nói ngài nhất định sẽ thích.”

“Thứ gì thần bí như vậy, còn muốn thừa nước đục thả câu?”

Thảm, thảm,Tiểu Bạch vào nhầm hoàng cung loài người,còn nằm ở trên long sàng!

Hoàng đế Mạnh Hạo uổng công vào tẩm cung của mình, đốt sáng lên đèn ***g liền thấy được cái chăn trên giường mình căng phồng, vén lên một cái!

Thật trắng một đứa trẻ trần truồng,da trắng mịn,cái mông cũng trắng( Tiểu Bạch không có nói láo, cái mông của hắn là nơi trắng nhất ý.)

“Lâm đại nhân thật là có lòng.”

Lão già kia nịnh nọt,đại khái cũng biết gần đây các vị hoàng phi đều tranh nhau muốn sinh một thái tử, làm cho hắn phiền không chịu nổi, phi tử nào cũng không muốn gặp, tìm nữ hầu sinh ra dã hài tử đối với  vua và dân cũng là không dễ giao đãi, tìm nam tử trưởng thành tạo thành hậu cung xinh đẹp cũng gây nên thị phi, một nam trẻ nhỏ hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Kiểm tra cái mông nhỏ của tiểu hài tử trên giường, hài lòng a.

Hoàng đế dao động Tiểu Bạch làm hắn tỉnh.

“Lâm đại nhân muốn ngươi tới?”

Như là đã xác nhận được, đối đãi lễ vật tự nhiên sẽ không khách khí.

Kết quả là Tiểu Bạch tựu thấy một bóng người cao cao to to che phủ xuống.

“Ngươi ép ta!”

Tiểu Bạch giãy dụa kháng nghị, kháng nghị không có hiệu quả cái người trên kia vẫn không đứng lên, Tiểu Bạch muốn trở thành hồ ly chạy trốn cũng không thể,bị một vật lớn như vậy đè ép, hắn trở nên nhỏ đi bị đè ép rồi?

Tiểu Bạch bị hoàng thượng sờ khắp toàn thân,người nọ còn không bỏ qua cho hắn.Hạ thân yếu ớt của hắn cũng bị nắm lấy.

“Chít chít chít chít, nơi đó không cho phép sờ.”

Người ta Tiểu Bạch có nguyên tắc nha,ở Lưu Ly động lâu như  vậy,nơi đó của hắn cũng không có cho bất kỳ một đại tiên nào trong động sờ qua.Giờ àm sao có thể cho một con người sờ soạng chứ.

“Vật nhỏ ngươi tên gì?”

“Ta tên là Hồ........”

Tiểu Bạch vốn định nói mình là hồ ly tinh Bạch Bạch, nhưng coi như hắn cũng có chút đầu óc biết loài người sợ yêu ma quỷ quái, cho nên tạm thời đổi lời nói.

“Ta tên là Hồ....... Hồ Tiểu Bạch.”

“Ngươi thật không sinh sai nha.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện