Lạc Vô Ngôn ngược lại tình nguyện tin tưởng đứng ở trựớc mặt hắn, là âm hồn….
Bởi vì tại khoảnh khắc hắn nhận được tin nhắn “kỳ dị” này, toàn bộ thế giới đều sụp đổ. Nếu như nói số điện thoại này không phải của Phong Linh Hiểu, vậy cũng nói lên, toàn bộ kỳ nghỉ hè của hắn, đều bị chủ nhân của số điện thoại này gạt sao? Ai lại rảnh rỗi làm ra việc này như vậy a?!
Lạc Vô Ngôn còn chưa tỉnh lại từ trong đả kích khiếp sợ cùng bi thương, di động trong tay hắn đã bị người ta giật đi mất rồi.
Hắn có chút đờ đẫn nhìn tay đang cứng ngắc ở giữa không trung, lại nhìn Thẩm Thụy Liên đã giật đi di động của hắn, vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
“Ai gửi tin nhắn cho cậu thế? Vừa rồi còn hưng phấn lắm mà, sao bây giờ đã mất mặt như vậy rồi?” Trong giọng nói của Thẩm Thụy Liên mang theo mỉa mai, cô ấn di động của Lạc Vô Ngôn, liếc mắt nhìn nội dung bên trên, nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười.
“Này.” Cô đưa cái điện thoại cho Phong Linh Hiểu, có chút không được tự nhiên mà che giấu xấu hổ của mình, “Chuyện kia, xác thực là tôi đã hiểu lầm cô, xin lỗi nha.”
Phong Linh Hiểu đầu tiên là nghi hoặc, sau khi xem nội dung trong di động, cũng bừng tỉnh đại ngộ. Cô nhìn Thẩm Thụy Liên nói một tiếng “không sao”, sau đó quơ quơ di động trong tay trước mặt Lạc Vô Ngôn còn đang hồn bay phách lạc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Đây là số của ai?”
“Anh……anh cũng không biết…. “
Lạc Vô Ngôn đã hơi chút tỉnh táo nhìn người trong lòng mà trưng ra khuôn mặt đau khổ, lời nói đến cổ họng đều hóa thành cay đắng, gần như làm hắn chìm ngập trong bể khổ vậy. Hắn cảm thấy mình thật sự là người đáng thương nhất trên thế giớ này, ô ô…
Thấy Lạc Vô Ngôn một bộ dáng khóc không ra nước mắt, Phong Linh Hiểu lười hỏi hắn tiếp.
Cô tiếp tục từ bên hắn đi tới trước mặt Thẩm Thụy Liên, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Bạn học Thẩm, tôi cảm thấy chuyện lần này cũng không đơn giản là một trò đùa dai, rất có thể là kế hoạch trả thù có định trước. Cho nên tôi đề nghị cô mấy ngày này đừng quá xúc động, giữ nguyên bộ dáng còn chưa biết, cảnh giác.”
“Mẹ kiếp! Rốt cuộc là đứa nào rảnh rỗi như vậy a!” Thẩm Thụy Liên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nếu để bà đây biết nó là ai, nhất định sẽ lôi nó ra hung hăng đánh một trận.” Cô ta phát tiết xong, lại một bộ dáng hơi thở nghiêm nghị nhìn Phong Linh Hiểu cam đoan: “Yên tâm đi, tôi cũng không phải loại người hay làm lộ chuyện, nhất định tôi sẽ giữ bí mật. Có điều, sau khi cô tìm được thủ phạm, nhất định phải nói cho tôi biết là ai nha!”
“Đó là tất nhiên.” Mặt Phong Linh Hiểu không chút thay đổi gật gật đầu, con ngươi đen lạnh như băng nhìn không ra mảy may gợn sóng cảm xúc.
Sau khi Thẩm Thụy Liên tự động rời đi, Phong Linh Hiểu liếc nhìn Lạc Vô Ngôn một cái, có chút không tình nguyện dặn dò: “Còn anh, đừng nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Còn nữa, đừng gửi bất kỳ tin nhắn gì cho người kia bại lộ chuyện mình biết chân tướng đó! Bằng không để cô ta chạy rồi, toàn bộ mọi chuyện anh phải chịu trách nhiệm hết!”
Lạc Vô Ngôn sửng sốt, vội vàng gật đầu như đảo tỏi: “!Anh biết rồi! Hiểu Hiểu, nhất định anh sẽ làm theo lời em nói!”
“Đừng gọi tôi là “Hiểu Hiểu”!” Chuyện hôm nay đã muốn làm cho Phong Linh Hiểu đủ phiền muộn rồi, bây giờ Lạc Vô Ngôn gọi cô thân mật như vậy càng làm cho da gà của cô nổi lên, vì thế cô không chút lưu tình mà bác bỏ, “Anh không có tư cách gọi tên này!”
Trái tim thủy tinh của Lạc Vô Ngôn nhất thời loảng xoảng vỡ nát. Vẻ mặt hắn cực kỳ thương tâm nhìn Phong Linh Hiểu, thâm tình gào to: “Hiểu Hiểu, sao em lại làm như vậy? Anh đối với em là một mảnh chân tình…Nga! Nhất định là em trách anh……”
Nghe loại lời kịch vô cùng buồn nôn này, cả người Phong Linh Hiểu đều dâng lên ớn lạnh. Cô vội vàng che lỗ tai, cũng không để ý tới phản ứng của Lạc Vô Ngôn, nhanh chóng chạy trốn.
Vì vậy có một cảnh tượng thế này, trên con đường rộng lớn của trường, chỉ còn lại tiếng Lạc Vô Ngôn bi phẫn lên án: “Hiểu Hiểu! Sao em lại tàn nhẫn như vậy….anh…rất đau lòng… em đừng đi…”
Sinh viên nữ qua đường liên tục ngoái đầu, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Lạc Vô Ngôn. Lúc đi qua bên người hắn, mỗi ngừời đều không tự chủ được mà bước chân nhanh hơn, rất sợ mình sẽ tạo nên liên quan gì với hắn. Trong lòng những người này đèu có một ý nghĩ như nhau: Người này có phải điên rồi hay không?
Về sau, Lạc Vô Ngôn đã thuận lợi từ vị trí thứ nhất “Bảng soái ca có tiền nhất, được theo đuổi nhiều nhất của đại học A” rớt xuống thành vị trí thứ nhất “Bảng kẻ biến thái nhất, làm người ta chán ghét nhất đại học A”, tiếng xấu rõ rệt trong toàn trường, đều do chuyện này ban tặng.
Sau chuyện của Thẩm Thụy Liên, Phong Linh Hiểu gắn như là lơ lửng về ký túc xá. Thuận miệng kể qua loa cho ba đứa bạn cùng phòng, rồi cô đăng nhập 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》, tính tìm Tư Không Tố thương lượng một chút, đồng thời từ manh mối trong trò chơi để hành động.
Nào ngờ, Tư Không Tố vậy mà lại không ở trên mạng!
Lẽ nào là do chuyện hội sinh viên bận quá?
Phong Linh Hiểu có chút buồn bực tắt danh sách bạn thân đi, tâm thần không yên mà quét sạch tiểu quái xung quanh.
Thi thể tiểu quái đầy đất lại sinh ra lượt mới, từng vòng quái vật mới cứ luân phiên sinh ra.
Phong Linh Hiểu dừng tấn công, vừa mới bổ sung thêm một bình thuốc xanh.
Đột nhiên.
Kênh Trò chuyện riêng ở góc dưới bên phải nhấp nháy, thông báo có tin nhắn đến.
Phong Linh Hiểu vội vàng mở ra, lại hoàn toàn thất vọng. Đó cũng không người quen nào, bất quả chỉ là tin nhắn cầu cứu của một tân thủ gần đó gửi
【Trò chuyện riêng】[Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5]: Vị tỷ tỷ này! Cứu mạng a! Quỳ cầu xin tỷ, cứu người mới như tôi với!
Nơi này là nơi người chơi cấp cao, sao lại có tân thủ xuất hiện được?
Phong Linh Hiểu nghi ngờ tắt kênh Trò chuyện riêng đi, kéo nhân vật của mình vòng một vòng ở xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một người chơi có dáng vẻ như tân thủ đang bị một đám quái vây đánh, hô to cứu mạng.
【Lân cận】[Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5]: Tỷ tỷ, cứu mạng a! Cứu tôi với!
【Lân cận】[Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5]: Cứu mạng a! Tỷ tỷ chị cứu tôi rồi! Nhất định tôi sẽ cho chị rất nhiều V (VIP) văn miễn phí nga! Không cần trả tiền!
Phong Linh Hiểu đang định chạy đến cứu người, nhũng sau khi cô nhìn thấy lời cầu cứu của người chơi này xong, chạy được vài bước lại ngừng lại, có chút chán ghét cau mày.
Nếu không cứu, tựa hồ có hơi làm trái đạo nghĩa giang hồ.
Nhưng mà nếu cứu
Cái ID này cùng với lời nói thật đáng ghét!
Tuy rằng cô không phải là người viết truyện trên Internet gì, nhũng cô luôn luôn ghét loại người tự cho là cao quý không vụ lợi này.
Loại người này lấy đồ vật của người ta đi phát tán lung tung, còn hùng hồn nói mình chỉ là thích chia sẻ đồ vật, rất không có nhân phẩm! Lại không thấy anh ta hoặc cô ta cưới vợ gả chồng rồi sau đó đem vợ/chồng mình “cống hiến” ra ngoài nói là chia sẻ đi!
Đang lúc Phong Linh Hiểu suy nghĩ có nên giậu đồ bìm leo, tiễn hắn về âm phủ một phen hay không thì người chơi tên là “Đạo Văn Chết Cả Nhà” đột nhiên xông ra, giơ kiếm lên liền đâm một cái vào trong đám quái!
Người chơi mới có lớp bảo vệ mỏng, thiếu máu kia liền bị một đâm lợi hại!
Bị một đâm như vậy, “Ta là Đạo Văn Đảng Ta V5″ liền ngã xuống đất, biến thành hình dạng thi thể….
Phong Linh Hiểu nhìn ID “Đạo Văn Chết Cả Nhà” này, bỗng dưng…
“Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5″ nằm trên mặt đất mở miệng mắng to: “Mẹ kiếp! Cái đứa chết tiệt kia! Sao lại giết bố mày! Ta XXOO ngươi….. “
Lời càng nói càng không chịu nổi, sau đó còn xen lẫn những câu nói tục tĩu, làm cho người ta cực kỳ khó chịu.
【Lân cận】[Đạo Văn Chết Cả Nhà]: Chính là muốn giết loại người như ngươi! Đạo Văn Đảng gì gì đó, đều đi chết hết đi! Về sau ta thấy ngươi một lần giết ngươi một lần!
“Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5″ mắng càng lợi hại hơn, nhưng mà không còn cách khác, cuối cùng đang mắng ầm ĩ thì bị một ánh sáng tử vong màu trắng quét qua biến mất…
Mà “Đạo Văn Chết Cả Nhà” thì mang theo vầng sáng của người thắng lợi ngẩng đầu rời khỏi….
Phong Linh Hiểu đứng ở một bên tận mắt thấy toàn bộ quá trình ngược lại thành một vai phụ, dung nhập vào cây cối phía sau làm nền….
Cô lại đứng ở đó ngơ ngác trong chốc lát, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ chuyện vừa rồi, đang định rời đi, kênh Trò chuyện riêng quấy rầy kia lại nhấp nháy
Lại là ai nữa đây? Phong Linh Hiểu một mặt nhìn quanh bốn phía, một mặt lại bực mình nhấn mở kênh Trò chuyện riêng.
Thì thấy là tin nhắn Tố Dạ Mặc Ảnh gửi đến.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Có đó không?
…..OTZ*, kênh Trò chuyện riêng kia, mi vì cái lông gì luôn ngoài dự tính như vậy!
*OTZ: hình người chống tay xuống đất, co đầu gối.
Phong Linh Hiểu 囧 xong, nhanh chóng trả lời lại.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Có, anh lên rồi à?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ừm, Tiểu Linh Hiểu, chẳng lẽ em vẫn luôn chờ anh sao?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: !!!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ai nói tôi vẫn luôn chờ anh! Không biết xấu hổ! Tôi ngày nào cũng lên chơi mà.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: [biểu tượng/mỉm cười]
Hai má Phong Linh Hiểu đỏ ửng lên.
Người kia có ý gì a! Vừa mới lên đã trêu chọc cô!
Thế là cô nhanh nhảu nói sang chuyện khác.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đúng rồi, sao hôm nay anh bảo Sa Đọa kêu tôi tối mai nhất định phải đến vậy?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Rõ ràng tôi không muốn vào hội sinh viên a! Chẳng phải anh cũng nói tôi không thể vào sao? Tại sao…..?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ai nói em không thể vào?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Hả?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Thật ra anh có thể cho em đi cửa sau
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Cái gì….
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Chẳng lẽ em không nhìn ra hành động đó của anh là muốn cho em đi cửa sau sao?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiếu Nguyệt]: Này này, anh không thể như vậy! Anh nên theo lẽ công bằng mà giải quyết mới đúng!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tiểu Linh Hiểu, chẳng lẽ em không muốn vào à? Vào rồi có thể được cộng thêm điểm học phần nga!
Nhìn thấy những câu này.
Không thể phủ nhận, Phong Linh Hiểu động lòng.
Điểm học phần…….
Đó là thứ ai cũng khát vọng a………
Vì thế tay cô cứng đờ ở trên bàn phím, rất lâu cũng chưa trả lời lại. Đến khi cô rốt cục cũng hạ quyết, đối phương lại hắt cho một chậu nước lạnh—
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Được rồi được rồi, không đùa em nữa
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đùa? [biểu tượng/nghi hoặc]
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ MặcẢnh]: Nói thật, với trình độ làm việc của em, cho dù cửa sau cũng không thể cho em vào. Hội sinh viên yêu cầu rất cao.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……………………..
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiếu Nguyệt]: Vậy anh còn nói làm gì! Đồ khốn!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: [biểu tượng/mỉm cười]
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tôi không thèm nghe anh nói nữa! Tôi out đây! Còn nữa, tuyển chọn vòng hai ngày mai tôi cũng không tới đâu!
Phong Linh Hiểu bực bội trong lòng, đang định tắt kênh Trò chuyện riêng đi.
Lúc này.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Đợi chút!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Lại gì nữa?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ngày mai em nhất định phải tới.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tại sao?
Thế nhưng Tố Dạ Mặc Ảnh cũng không trả lời lại.
Phong Linh Hiểu kiên nhẫn chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy anh trả lời —
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh biết thủ phạm hãm hại em là ai. Em có muốn biết không?
Tim Phong Linh Hiểu bỗng dưng nhảy lên, trong nháy mắt ngừng hít thở rồi!
Thủ phạm…….
Bởi vì tại khoảnh khắc hắn nhận được tin nhắn “kỳ dị” này, toàn bộ thế giới đều sụp đổ. Nếu như nói số điện thoại này không phải của Phong Linh Hiểu, vậy cũng nói lên, toàn bộ kỳ nghỉ hè của hắn, đều bị chủ nhân của số điện thoại này gạt sao? Ai lại rảnh rỗi làm ra việc này như vậy a?!
Lạc Vô Ngôn còn chưa tỉnh lại từ trong đả kích khiếp sợ cùng bi thương, di động trong tay hắn đã bị người ta giật đi mất rồi.
Hắn có chút đờ đẫn nhìn tay đang cứng ngắc ở giữa không trung, lại nhìn Thẩm Thụy Liên đã giật đi di động của hắn, vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
“Ai gửi tin nhắn cho cậu thế? Vừa rồi còn hưng phấn lắm mà, sao bây giờ đã mất mặt như vậy rồi?” Trong giọng nói của Thẩm Thụy Liên mang theo mỉa mai, cô ấn di động của Lạc Vô Ngôn, liếc mắt nhìn nội dung bên trên, nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười.
“Này.” Cô đưa cái điện thoại cho Phong Linh Hiểu, có chút không được tự nhiên mà che giấu xấu hổ của mình, “Chuyện kia, xác thực là tôi đã hiểu lầm cô, xin lỗi nha.”
Phong Linh Hiểu đầu tiên là nghi hoặc, sau khi xem nội dung trong di động, cũng bừng tỉnh đại ngộ. Cô nhìn Thẩm Thụy Liên nói một tiếng “không sao”, sau đó quơ quơ di động trong tay trước mặt Lạc Vô Ngôn còn đang hồn bay phách lạc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Đây là số của ai?”
“Anh……anh cũng không biết…. “
Lạc Vô Ngôn đã hơi chút tỉnh táo nhìn người trong lòng mà trưng ra khuôn mặt đau khổ, lời nói đến cổ họng đều hóa thành cay đắng, gần như làm hắn chìm ngập trong bể khổ vậy. Hắn cảm thấy mình thật sự là người đáng thương nhất trên thế giớ này, ô ô…
Thấy Lạc Vô Ngôn một bộ dáng khóc không ra nước mắt, Phong Linh Hiểu lười hỏi hắn tiếp.
Cô tiếp tục từ bên hắn đi tới trước mặt Thẩm Thụy Liên, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Bạn học Thẩm, tôi cảm thấy chuyện lần này cũng không đơn giản là một trò đùa dai, rất có thể là kế hoạch trả thù có định trước. Cho nên tôi đề nghị cô mấy ngày này đừng quá xúc động, giữ nguyên bộ dáng còn chưa biết, cảnh giác.”
“Mẹ kiếp! Rốt cuộc là đứa nào rảnh rỗi như vậy a!” Thẩm Thụy Liên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nếu để bà đây biết nó là ai, nhất định sẽ lôi nó ra hung hăng đánh một trận.” Cô ta phát tiết xong, lại một bộ dáng hơi thở nghiêm nghị nhìn Phong Linh Hiểu cam đoan: “Yên tâm đi, tôi cũng không phải loại người hay làm lộ chuyện, nhất định tôi sẽ giữ bí mật. Có điều, sau khi cô tìm được thủ phạm, nhất định phải nói cho tôi biết là ai nha!”
“Đó là tất nhiên.” Mặt Phong Linh Hiểu không chút thay đổi gật gật đầu, con ngươi đen lạnh như băng nhìn không ra mảy may gợn sóng cảm xúc.
Sau khi Thẩm Thụy Liên tự động rời đi, Phong Linh Hiểu liếc nhìn Lạc Vô Ngôn một cái, có chút không tình nguyện dặn dò: “Còn anh, đừng nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Còn nữa, đừng gửi bất kỳ tin nhắn gì cho người kia bại lộ chuyện mình biết chân tướng đó! Bằng không để cô ta chạy rồi, toàn bộ mọi chuyện anh phải chịu trách nhiệm hết!”
Lạc Vô Ngôn sửng sốt, vội vàng gật đầu như đảo tỏi: “!Anh biết rồi! Hiểu Hiểu, nhất định anh sẽ làm theo lời em nói!”
“Đừng gọi tôi là “Hiểu Hiểu”!” Chuyện hôm nay đã muốn làm cho Phong Linh Hiểu đủ phiền muộn rồi, bây giờ Lạc Vô Ngôn gọi cô thân mật như vậy càng làm cho da gà của cô nổi lên, vì thế cô không chút lưu tình mà bác bỏ, “Anh không có tư cách gọi tên này!”
Trái tim thủy tinh của Lạc Vô Ngôn nhất thời loảng xoảng vỡ nát. Vẻ mặt hắn cực kỳ thương tâm nhìn Phong Linh Hiểu, thâm tình gào to: “Hiểu Hiểu, sao em lại làm như vậy? Anh đối với em là một mảnh chân tình…Nga! Nhất định là em trách anh……”
Nghe loại lời kịch vô cùng buồn nôn này, cả người Phong Linh Hiểu đều dâng lên ớn lạnh. Cô vội vàng che lỗ tai, cũng không để ý tới phản ứng của Lạc Vô Ngôn, nhanh chóng chạy trốn.
Vì vậy có một cảnh tượng thế này, trên con đường rộng lớn của trường, chỉ còn lại tiếng Lạc Vô Ngôn bi phẫn lên án: “Hiểu Hiểu! Sao em lại tàn nhẫn như vậy….anh…rất đau lòng… em đừng đi…”
Sinh viên nữ qua đường liên tục ngoái đầu, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Lạc Vô Ngôn. Lúc đi qua bên người hắn, mỗi ngừời đều không tự chủ được mà bước chân nhanh hơn, rất sợ mình sẽ tạo nên liên quan gì với hắn. Trong lòng những người này đèu có một ý nghĩ như nhau: Người này có phải điên rồi hay không?
Về sau, Lạc Vô Ngôn đã thuận lợi từ vị trí thứ nhất “Bảng soái ca có tiền nhất, được theo đuổi nhiều nhất của đại học A” rớt xuống thành vị trí thứ nhất “Bảng kẻ biến thái nhất, làm người ta chán ghét nhất đại học A”, tiếng xấu rõ rệt trong toàn trường, đều do chuyện này ban tặng.
Sau chuyện của Thẩm Thụy Liên, Phong Linh Hiểu gắn như là lơ lửng về ký túc xá. Thuận miệng kể qua loa cho ba đứa bạn cùng phòng, rồi cô đăng nhập 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》, tính tìm Tư Không Tố thương lượng một chút, đồng thời từ manh mối trong trò chơi để hành động.
Nào ngờ, Tư Không Tố vậy mà lại không ở trên mạng!
Lẽ nào là do chuyện hội sinh viên bận quá?
Phong Linh Hiểu có chút buồn bực tắt danh sách bạn thân đi, tâm thần không yên mà quét sạch tiểu quái xung quanh.
Thi thể tiểu quái đầy đất lại sinh ra lượt mới, từng vòng quái vật mới cứ luân phiên sinh ra.
Phong Linh Hiểu dừng tấn công, vừa mới bổ sung thêm một bình thuốc xanh.
Đột nhiên.
Kênh Trò chuyện riêng ở góc dưới bên phải nhấp nháy, thông báo có tin nhắn đến.
Phong Linh Hiểu vội vàng mở ra, lại hoàn toàn thất vọng. Đó cũng không người quen nào, bất quả chỉ là tin nhắn cầu cứu của một tân thủ gần đó gửi
【Trò chuyện riêng】[Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5]: Vị tỷ tỷ này! Cứu mạng a! Quỳ cầu xin tỷ, cứu người mới như tôi với!
Nơi này là nơi người chơi cấp cao, sao lại có tân thủ xuất hiện được?
Phong Linh Hiểu nghi ngờ tắt kênh Trò chuyện riêng đi, kéo nhân vật của mình vòng một vòng ở xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một người chơi có dáng vẻ như tân thủ đang bị một đám quái vây đánh, hô to cứu mạng.
【Lân cận】[Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5]: Tỷ tỷ, cứu mạng a! Cứu tôi với!
【Lân cận】[Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5]: Cứu mạng a! Tỷ tỷ chị cứu tôi rồi! Nhất định tôi sẽ cho chị rất nhiều V (VIP) văn miễn phí nga! Không cần trả tiền!
Phong Linh Hiểu đang định chạy đến cứu người, nhũng sau khi cô nhìn thấy lời cầu cứu của người chơi này xong, chạy được vài bước lại ngừng lại, có chút chán ghét cau mày.
Nếu không cứu, tựa hồ có hơi làm trái đạo nghĩa giang hồ.
Nhưng mà nếu cứu
Cái ID này cùng với lời nói thật đáng ghét!
Tuy rằng cô không phải là người viết truyện trên Internet gì, nhũng cô luôn luôn ghét loại người tự cho là cao quý không vụ lợi này.
Loại người này lấy đồ vật của người ta đi phát tán lung tung, còn hùng hồn nói mình chỉ là thích chia sẻ đồ vật, rất không có nhân phẩm! Lại không thấy anh ta hoặc cô ta cưới vợ gả chồng rồi sau đó đem vợ/chồng mình “cống hiến” ra ngoài nói là chia sẻ đi!
Đang lúc Phong Linh Hiểu suy nghĩ có nên giậu đồ bìm leo, tiễn hắn về âm phủ một phen hay không thì người chơi tên là “Đạo Văn Chết Cả Nhà” đột nhiên xông ra, giơ kiếm lên liền đâm một cái vào trong đám quái!
Người chơi mới có lớp bảo vệ mỏng, thiếu máu kia liền bị một đâm lợi hại!
Bị một đâm như vậy, “Ta là Đạo Văn Đảng Ta V5″ liền ngã xuống đất, biến thành hình dạng thi thể….
Phong Linh Hiểu nhìn ID “Đạo Văn Chết Cả Nhà” này, bỗng dưng…
“Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5″ nằm trên mặt đất mở miệng mắng to: “Mẹ kiếp! Cái đứa chết tiệt kia! Sao lại giết bố mày! Ta XXOO ngươi….. “
Lời càng nói càng không chịu nổi, sau đó còn xen lẫn những câu nói tục tĩu, làm cho người ta cực kỳ khó chịu.
【Lân cận】[Đạo Văn Chết Cả Nhà]: Chính là muốn giết loại người như ngươi! Đạo Văn Đảng gì gì đó, đều đi chết hết đi! Về sau ta thấy ngươi một lần giết ngươi một lần!
“Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5″ mắng càng lợi hại hơn, nhưng mà không còn cách khác, cuối cùng đang mắng ầm ĩ thì bị một ánh sáng tử vong màu trắng quét qua biến mất…
Mà “Đạo Văn Chết Cả Nhà” thì mang theo vầng sáng của người thắng lợi ngẩng đầu rời khỏi….
Phong Linh Hiểu đứng ở một bên tận mắt thấy toàn bộ quá trình ngược lại thành một vai phụ, dung nhập vào cây cối phía sau làm nền….
Cô lại đứng ở đó ngơ ngác trong chốc lát, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ chuyện vừa rồi, đang định rời đi, kênh Trò chuyện riêng quấy rầy kia lại nhấp nháy
Lại là ai nữa đây? Phong Linh Hiểu một mặt nhìn quanh bốn phía, một mặt lại bực mình nhấn mở kênh Trò chuyện riêng.
Thì thấy là tin nhắn Tố Dạ Mặc Ảnh gửi đến.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Có đó không?
…..OTZ*, kênh Trò chuyện riêng kia, mi vì cái lông gì luôn ngoài dự tính như vậy!
*OTZ: hình người chống tay xuống đất, co đầu gối.
Phong Linh Hiểu 囧 xong, nhanh chóng trả lời lại.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Có, anh lên rồi à?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ừm, Tiểu Linh Hiểu, chẳng lẽ em vẫn luôn chờ anh sao?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: !!!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ai nói tôi vẫn luôn chờ anh! Không biết xấu hổ! Tôi ngày nào cũng lên chơi mà.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: [biểu tượng/mỉm cười]
Hai má Phong Linh Hiểu đỏ ửng lên.
Người kia có ý gì a! Vừa mới lên đã trêu chọc cô!
Thế là cô nhanh nhảu nói sang chuyện khác.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đúng rồi, sao hôm nay anh bảo Sa Đọa kêu tôi tối mai nhất định phải đến vậy?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Rõ ràng tôi không muốn vào hội sinh viên a! Chẳng phải anh cũng nói tôi không thể vào sao? Tại sao…..?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ai nói em không thể vào?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Hả?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Thật ra anh có thể cho em đi cửa sau
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Cái gì….
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Chẳng lẽ em không nhìn ra hành động đó của anh là muốn cho em đi cửa sau sao?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiếu Nguyệt]: Này này, anh không thể như vậy! Anh nên theo lẽ công bằng mà giải quyết mới đúng!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tiểu Linh Hiểu, chẳng lẽ em không muốn vào à? Vào rồi có thể được cộng thêm điểm học phần nga!
Nhìn thấy những câu này.
Không thể phủ nhận, Phong Linh Hiểu động lòng.
Điểm học phần…….
Đó là thứ ai cũng khát vọng a………
Vì thế tay cô cứng đờ ở trên bàn phím, rất lâu cũng chưa trả lời lại. Đến khi cô rốt cục cũng hạ quyết, đối phương lại hắt cho một chậu nước lạnh—
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Được rồi được rồi, không đùa em nữa
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đùa? [biểu tượng/nghi hoặc]
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ MặcẢnh]: Nói thật, với trình độ làm việc của em, cho dù cửa sau cũng không thể cho em vào. Hội sinh viên yêu cầu rất cao.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……………………..
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiếu Nguyệt]: Vậy anh còn nói làm gì! Đồ khốn!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: [biểu tượng/mỉm cười]
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tôi không thèm nghe anh nói nữa! Tôi out đây! Còn nữa, tuyển chọn vòng hai ngày mai tôi cũng không tới đâu!
Phong Linh Hiểu bực bội trong lòng, đang định tắt kênh Trò chuyện riêng đi.
Lúc này.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Đợi chút!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Lại gì nữa?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ngày mai em nhất định phải tới.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tại sao?
Thế nhưng Tố Dạ Mặc Ảnh cũng không trả lời lại.
Phong Linh Hiểu kiên nhẫn chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy anh trả lời —
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh biết thủ phạm hãm hại em là ai. Em có muốn biết không?
Tim Phong Linh Hiểu bỗng dưng nhảy lên, trong nháy mắt ngừng hít thở rồi!
Thủ phạm…….
Danh sách chương