Edit: V.O
Ta mở miệng, muốn lên tiếng gọi tăng nhân đó lại để hỏi rõ. Nhưng không nói ra được, chỉ cảm thấy nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, mở miệng, nhưng không có cách nào phát ra được bất kỳ tiếng gì. Ta mở trừng hai mắt, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ, nhìn bóng lưng tăng lữ đó biến mất ở góc rẽ, thân thể bắt đầu phát run. Chắc chỉ là ta lo xa thôi, có lẽ là nói người khác.
Hòa thượng còn có nhiệm vụ trong người, hắn còn chưa áp tỷ tỷ đến Tháp Lôi Phong, còn chưa xảy ra chuyện nước tràn Kim Sơn như câu chuyện. Sao lại xảy ra vấn đề chứ. Nhất định là do ta quá lo lắng. Nhất định là vậy.
Ta hít một hơi thật sâu, dùng sức xoa xoa nước mắt trên mặt, chạy đến phòng thiền của hòa thượng.
Mưa xuyên thấu qua quần áo của ta, vũng nước bị đạp bắn lên. Cứ chạy lảo đảo như vậy. Cảm giác thấp thỏm không yên trong lòng càng ngày càng nặng. Tăng lữ che dù cũng chạy cùng hướng với ta. Cùng một phương hướng...sẽ không, không nhất định như vậy.
Ta trượt chân, ngã mạnh ở trong mưa. Không cảm thấy được nửa phần đau, chẳng qua là lạnh, rất lạnh, lạnh đến xương tủy, sợ hãi, chưa từng rét lạnh như thế này. Khoảng cách ngắn này, ta lại như dùng hết sức lực chạy hết cả đời.
Nhưng...
Vì sao...
Vì sao tăng lữ che dù đứng ở trước cửa phòng thiền của hòa thượng? Ta chỉ cảm thấy lòng như bị đâm thành một lỗ thủng cực lớn, gió lạnh thổi xuyên qua, lạnh đến mức tứ chi cũng bắt đầu chết lặng.
Có người xách theo cái hòm thuốc đi ra phòng thiền, lắc đầu bất đắc dĩ với phương trượng: "A di đà phật, quý chùa có thể chuẩn bị lo liệu hậu sự, lão phu. . .đã cố gắng hết sức, aiz. . ." Ông ta thở dài, che dù dần dần đi xa. . .
Ta siết chặt nắm tay, cắn chặt răng không để cho mình nức nở ra tiếng. Có phải tất cả những chuyện này là một cơn ác mộng hay không, có phải khi ta tỉnh, hòa thượng còn đang tụng kinh, ánh đèn vẫn thật ấm áp, hắn sẽ dịu dàng nói với ta: "Tiểu Thanh, ta và nàng cùng nhau là được. . ." hay không. Ta nhắm mắt lại, cứ nhắm như vậy, đứng ở trong mưa, mặc cho nước mưa ngược đãi.
Là mơ đúng không, đây là mơ đúng không. Ta từ từ mở mắt.
Ngươi. . .biết nỗi đau một tia hi vọng cuối cùng bị hủy diệt không?
Ngươi. . .biết nỗi đau ở trong bóng tối vô tận, một tia sáng cuối cùng từ từ tiêu tan không?
Nước mưa cứ như vậy vô tình nói cho ta biết chân tướng sự thật. Đây không phải là mơ . . thân thể ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, dường như tất cả những chuyện cùng hòa thượng đều bị rút ra từng chút một từ sâu trong linh hồn, chặt đứt. Nước mắt chảy xuống, khó có thể phân biệt với nước mưa, chỉ là thật đắng, đắng đến mức ta không có nửa phần sức lực, nửa phần can đảm đến gần xem thử.
Pháp Hải, hắn niệm Phật nửa đời, tin Phật nửa đời. Kết quả chẳng lẽ bị thương thế này? Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời. Thì ra, đây chính là số mạng chó má trong lời mọi người.
Có ai đó che một cái ô ở trên đầu ta, cản gió mưa và tầm mắt. Ta nhìn sang, là phương trượng đại sư: "A di đà phật, nữ thí chủ nén bi thương. Nhân quả tuần hoàn, cho dù là vận mệnh hay là những thứ khác, đều là oan có đầu nợ có chủ, mong rằng thí chủ có thể nghĩ thông suốt."
"Ta đi xem hắn." Cổ họng ta nghẹn, nói mấy chữ, bò từ dưới đất dậy, từng bước từng bước đi đến sự thật giống như địa ngục đó.
"A di đà phật." Phương trượng ở phía sau thở dài thật sâu: "Tất cả mọi người về trước đi."
Ta đóng cửa phòng. Nhìn cây nến trên bàn, vẫn không khác gì mới vừa rồi. Mà bóng dáng ngồi xếp bằng trên giường, vẫn không khác gì lúc trước khi ra cửa. Nhưng hắn sẽ không mở mắt gọi ta một tiếng Tiểu Thanh nữa.
"Chàng, vì sao không mở mắt nhìn ta." Ta đến gần hòa thượng, bi thương ai oán. Nhìn hắn ngồi yên tĩnh ở đó, ta không dám thở mạnh, chỉ sợ mỗi một lần tim nhảy lên, sẽ đau như vỡ nát, đau cả trái tim.
"Không phải chàng đã hứa với ta cùng nhau quy ẩn rừng núi sao?" Ta vuốt ve mặt của hắn, nước mắt rơi xuống đất: "Vừa rồi chàng đã nói với ta, sao lại nhanh quên vậy. Hòa thượng, chàng không biết người xuất gia không được nói dối sao. . .mới. . .mới một ngày. . ." Ta che miệng lại, nghẹn ngào, cúi đầu: "Không phải chúng ta đã nói. . ."
"Hòa thượng, ta thật thích chàng. Từ lần gặp đầu tiên đã như vậy. . .ta còn chưa nói với chàng, ta. . .ta còn chưa nói với chàng. Chàng không cảm thấy cứ như vậy bỏ lại ta là quá đáng sao. . ."
Hắn yên lặng ngồi ở chỗ đó, không bao giờ ... trả lời ta nữa, chỉ có thế giới của ta đang sụp đổ từng chút một, bi thương càng lún càng sâu, không có cách nào tự kiềm chế. . .
Cốc cốc. . . "Nữ thí chủ, lão nạp vào đây." Cửa két một tiếng mở ra.
"A di đà phật. Đã ba ngày nữ thí chủ không ăn không uống, tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ không chịu nổi." Mắt ta giật giật nhìn chằm chằm phương trượng.
"Chuyện này. . ." Ông dừng lại, có chút băn khoăn: "Mặc dù Pháp Hải đi đột ngột, nhưng chắc chắn không muốn thấy nữ thí chủ như vậy. Hơn nữa cũng đã qua ba ngày. . .chuyện này cũng nên được lo liệu xử lý. Kính xin thí chủ nén bi thương. A di đà phật."
"Phương trượng. Chàng sẽ không chết." Ta xoay người: "Chàng sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhất định còn có cách khác." Ta nắm bàn tay cứng ngắc của hòa thượng.
"Chuyện này. . ." Phương trượng thấy hành động của ta, cũng thở dài một tiếng: "Lão nạp biết nữ thí chủ nhất thời không có cách nào chấp nhận, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng người chết không thể sống lại, chỉ sợ là không còn cách nào khác. . ."
"Ông không hiểu. Chàng còn trách nhiệm trong người. Nhất định là chỗ nào có vấn đề mới có thể như vậy! Nhất định vẫn còn có cách cứu vãn!"
"A di đà phật. Lão nạp cũng cảm thấy đau lòng. Lão nạp biết rõ cô nương khác người thường, nếu cô nương có cách, nơi này chỉ có thể cho cô nương thêm ba ngày, giữa trưa ba ngày sau, sẽ không thể kéo dài được nữa." Thái độ phương trượng đối với ta rất bất đắc dĩ. Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ phương trượng biết ta không phải là loài người.
"Được, ta hứa với ông, trước giữa trưa ba ngày sau ta sẽ chạy về. Trong lúc đó, không nên để cho bất kỳ ai đến gần phòng thiền." Ta đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người.
Mấy ngày nay khóc mê man ở bên cạnh hòa thượng thật lâu. Mặc dù không hiểu rốt cuộc tại sao lại dẫn đến kết quả này, nhưng khi đó thấy Quan Âm Đại Sĩ đối với Pháp Hải vẫn có trách nhiệm nặng nề trong người, mà tỷ tỷ cũng chưa trả ơn xong, kết thúc dễ dàng như thế, nói vậy nhất định có nguyên nhân khác trong đó. Nếu như muốn biết rõ, vậy cần đến Nam Hải một chuyến.
Ta vẫn không quá yên tâm trong chùa, trước khi đi vẫn bày kết giới bên cạnh hòa thượng, lúc này mới biến mất tại chỗ.
Ra khỏi Kim Sơn Tự, vội vã cấp tốc chạy tới Nam Hải. Lúc ta bay qua thành Hàng Châu chuẩn bị gia tốc. Một bóng trắng từ dưới đất hiện ra, vọt tới hướng ta. Ta nào có tâm tư đi quan tâm người tới, trước đánh một chưởng: "Đừng cản đường!" Bóng trắng đó bay ngược ra sau, hô to trên không trung: "Thanh Xà Tinh, ngươi muốn quỵt nợ!"
Nghe tiếng là một hài tử tuổi không lớn, ta dừng hành động, xoay người lại, chỉ thấy một hài tử có lỗ tai lông xù trên đầu đang bất mãn nhìn chằm chằm ta. Người tới không phải ai khác, chính là tiểu hồ ly bán yêu Bạch Địch.
"Là ngươi!" Ta ngạc nhiên nói: "Không phải kêu ngươi trông chừng tình huống của tỷ tỷ ta sao? Sao ngươi lại chạy tới tìm ta?" Ta thắc mắc hỏi. "Đúng rồi bây giờ ta cũng không có thời gian, có chuyện chờ ta trở lại rồi hãy nói." Nói xong ta lại muốn đi.
"Này, này, này,…." Bạch Địch ở phía sau gọi ta: "Hứa Tiên chết rồi!"
Thân ngã xuống, lộn ngược lại: "Ngươi mới nói gì?"
Bạch Địch nhìn ta xem thường: "Ta nói, Hứa Tiên đã chết. Mấy ngày trước tiết Đoan Ngọ, hắn cho Bạch Xà uống rượu hùng hoàng, chẳng biết tại sao, rượu hùng hoàng khiến cho Bạch Xà hiện ra nguyên hình. Hứa Tiên vào cửa thấy, bị hù chết." Bạch Địch nói: "Mấy ngày nay ngươi cũng vậy, gửi con hạc giấy rồi cũng không có một bức thư hồi âm, ta lo ngươi quỵt nợ, lúc này mới tới xem thử."
Nghe thấy lời của nó, ta cau mày. Tính thời gian, bây giờ thật cũng là lúc Hứa Tiên bị tỷ tỷ hù chết, nhưng dựa theo lẽ thường mà nói, bây giờ đã được cứu sống. "Đã mấy ngày, chẳng lẽ tỷ tỷ còn chưa cứu hồn phách Hứa Tiên từ Địa Phủ về sao?"
Nghe ta nói như vậy, gương mặt Bạch Địch ngạc nhiên: "Này, sao ngươi biết Bạch Xà đến Địa Phủ. Đúng là mấy ngày trước Bạch Xà đã đến Địa Phủ cứu người, hơn nữa để lại Tục Hồn Đăng (Đèn nối hồn) để giữ thân thể Hứa Tiên. Nhưng đã mấy ngày, còn chưa về. Sợ là không đến mười canh giờ nữa Tục Hồn Đăng sẽ diệt, đến lúc đó coi như cứu về được, chỉ sợ cũng hết cách xoay chuyển." Bạch Địch giang tay: "Nếu không ngươi cho rằng sao ta lại tới tìm ngươi."
"Đây cũng là chuyện lạ." Ta suy nghĩ một chút. Đã mấy ngày còn chưa thấy tỷ tỷ về, chẳng lẽ là ở Địa Phủ có chuyện gì xảy ra? Nói đến chuyện của hòa thượng cũng thực hơi kỳ lạ, có phải trong hai chuyện này có liên quan với nhau hay không. Nếu như có liên quan, sợ rằng bây giờ không đến Nam Hải, đến Địa Phủ mới có thể biết rõ nguyên nhân. Không bằng tới Địa Phủ tìm hồn phách hòa thượng trước. Nếu như tất cả thật sự là thiên mệnh, vậy Bạch Địch xuất hiện có thể là ông trời cố ý sắp xếp.
"Được, ta sẽ đến Địa Phủ xem thử tình hình ngay bây giờ. Ngươi đến chỗ Hứa Tiên tiếp tục canh chừng, nếu như có vấn đề gì, ngươi hãy đưa tin cho ta." Ta gật đầu, nói với Bạch Địch xong, lấy Tháp Trấn Yêu ra.
Lần trước dùng nó là trong động Nhân Tham gia gia. Nó xoay tròn mấy vòng trên không trung, thậm chí ta có thể cảm nhận sự bất mãn của nó, dường như đối với chuyện bây giờ mới cho nó ra ngoài rất là không vui. Bạch Địch nhìn chằm chằm tháp sợ hãi lui về phía sau mấy bước, vội vã rời đi. Thấy hắn rời đi. Tâm niệm ta động, chui vào trong tháp.
Chờ ổn định tinh thần lại, đã đứng ở đầu cầu Nại Hà. Nơi này vẫn âm u trước sau như một, nước sông màu vàng đỏ càng thêm chảy xiết. Ta xuyên qua hồn ma màu trắng lui tới, mắt nhìn Mạnh Bà ngồi ở đầu cầu bưng bát trước mặt, đi tới.
"Đã lâu không gặp." Ta lúng túng chào hỏi.
Mạnh Bà từ từ ngẩng đầu lên, mắt già đục ngầu nhìn ta, cau mày nói: "Thì ra là ngươi. Ngươi lại tới Địa Phủ này làm cái gì?"
"Ta tới tìm bà. Xin hỏi bà có thấy một hòa thượng áo trắng và một nữ tử áo trắng cực đẹp không?"
"Không." Mạnh Bà không hề nghĩ ngợi đáp: "Lão bà tử chỉ phụ trách phát canh Mạnh Bà, còn lại đều không biết." Bà cúi đầu, tiếp tục động tác múc canh, cho dù ta hỏi thế nào, cũng không để ý đến ta nữa.
Bất đắc dĩ, ta chỉ phải nhìn khắp nơi, hy vọng có thể tìm được Hắc Vô Thường lần trước, nhưng hình như lần này cũng không may mắn lắm.
"Vậy bà biết Hắc Vô Thường ở đâu không?" Ta chỉ phải hỏi Mạnh Bà lần nữa. Lần này thì không thất bại nữa. Chỉ thấy ngón tay bà chỉ nước Vong Xuyên đối diện, vươn tay đưa cho ta một chén canh Mạnh Bà: "Uống đi, uống nó, ngươi mới có thể qua cầu."
Trong nước canh đục ngầu phản chiếu bóng dáng của ta, ta lắc đầu. Ta không thể uống canh Mạnh Bà này, nhưng cầu Nại Hà, cho dù không uống canh ta cũng nhất định phải qua.
Ta một hơi xông thẳng lên cầu, tốc độ nhanh khiến những hồn ma bên cạnh giật mình, tán loạn khắp nơi, vốn là đội ngũ chỉnh tề, lúc này hỗn loạn. Ta vốn đã chuẩn bị sẽ bị tấn công, nào ngờ cho đến khi ta đến bờ bên kia, cũng không có chuyện gì xảy ra. Đầu trâu mặt ngựa đứng ở đầu cầu như không nhìn thấy ta, không có bất kỳ hành động gì. Ta quay đầu lại, nhìn Mạnh Bà bên kia sông, bà cúi đầu, từ từ xoay người, đáp lại ta bằng một khuôn mặt tươi cười, miệng khô quắt hé mở loáng thoáng có thể thấy hình dáng của miệng khi phát âm, cô nương, chúc ngươi nhiều may mắn.