~~~~~~~~~~~~~~~~
Lâm Tĩnh lau nước mắt, khẽ thở dài, chống lại ánh mắt của Sở Minh rồi chậm rãi nói:
“Sở Minh, cậu đi đi, hiện tại... ít nhất hiện tại, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
Sở Minh lui về sau hai bước rồi ngã xuống, mở to hai mắt bất khả tư nghị nhìn Lâm Tĩnh.
“Tĩnh Tĩnh...cậu nói---”
Lâm Tĩnh lau sạch nước mắt trên mặt rồi từ giường đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Sở Minh.
“Sở Minh, cậu làm tôi thật đau lòng.”
Sở Minh liều mạng lắc đầu muốn giải thích.
Lâm Tĩnh cắn răng nhìn Sở Minh, trong mắt chứa đầy không cam lòng.
“Sở Minh, vì sao cậu luôn lấy chính mình cùng người khác để mà so sánh? Cậu nghĩ rằng những lúc như thế thì chỉ có mình cậu khó chịu sao? Sở Minh, cậu thật ích kỉ! Tôi đã nói hơn một vạn lần là tôi với Mộ Xa chỉ là bằng hữu, chỉ đơn giản là bằng hữu mà thôi! Cậu vì sao còn chưa tin? Lẽ nào, Lâm Tĩnh này lại không thể có nổi một người bằng hữu hay sao? Tôi và Mộ Xa như thế nào? Cậu và Đồng Đồng còn không phải cũng giống như vậy, lâu lâu vẫn ôm ấp sao? Tôi có nói qua cái gì không?”
Sở Minh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, nàng không thể tin được những lời này là từ trong miệng Lâm Tĩnh nói ra. Lâm Tĩnh cũng không nhìn nàng, quay đầu đi chỗ khác. Một lúc lâu sau, Sở Minh chậm rãi lên tiếng.
“Đúng vậy, là tớ ích kỉ.”
Sở Minh tùy ý để nước mắt rơi xuống má, ngửa đầu nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, tâm tình cũng là có một chút kích động.
“Là do tớ ích kỉ, ngoại trừ bản thân thì tớ không muốn cậu đối tốt với người khác một phần nào. Nhưng mà Lâm Tĩnh, Mộ Xa không chỉ một lần cậu ta nói yêu với cậu a, còn cậu thì đối cậu ta cho tới bây giờ đều không phải là thái độ cự tuyệt, như thế thì cậu bảo tớ phải bình tĩnh làm sao? Lâm Tĩnh, tớ cùng với cậu đã trải qua mười một năm! Tròn mười một năm mà tớ vẫn không biết cậu đang suy nghĩ cái gì? Cảm tình của cậu đối với Mộ Xa tớ nhìn không thấu? Theo như cậu nói thì chính không phải là tình yêu nhưng nó chính là đã vượt qua ranh giới của tình bạn! Lâm Tĩnh, là tớ ích kỉ, tớ tính khí nóng nảy nhưng đều là bởi vì tớ không muốn mất đi cậu!”
Nói đến đây, Sở Minh hít sâu một hơi, kiềm nén tâm tình của mình một chút rồi nhẹ nhàng ngẩng đầu chống lại đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tĩnh.
“Còn có, Tĩnh Tĩnh, cậu không cần nói Đồng Đồng như vậy. Trên đời này, ngoại trừ phụ mẫu và cậu ra thì người hiểu tớ nhất chính là nàng. Tớ và Đồng Đồng như thế nào thì cậu hẳn đã biết rõ. Nàng đối tốt với cậu như thế nào, có lẽ cậu đều hiểu. Còn như cậu và Mộ Xa.... Tớ không xen vào nữa. Cậu---tự chiếu cố bản thân mình thật tốt.”
“Minh...”
Lâm Tĩnh nhìn gương mặt đau xót của Sở Minh thì yết hầu như có cái gì chặn lại không nói ra lời, bước lên mấy bước mà dùng sức ôm lấy nàng. Nàng biết rằng chính mình trong cơn tức giận nói nặng lời, triệt để khiến cho Sở Minh tổn thương, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa.”Xin lỗi, tớ chỉ là, chỉ là tức..giận cậu vứt bỏ tớ, giận cậu không còn quan tâm đến tớ.”
Sở Minh cắn chặt răng, đem lời nói ẩn giấu thật sâu trong lòng toàn bộ xuất ra, hai người không thể cứ như vậy mà từng bước từng đi xuống, những suy đoán nghi ngờ chỉ khiến cho nhau tổn thương sâu hơn. Sở Minh thật sự sợ, sợ hai người càng chạy càng xa rồi không thể nào trở lại được điểm ban đầu nữa. Nàng không thể để cho tình yêu mà mình ấp ủ ở trong tim cứ như mà bị thời gian vô tình hủy diệt. Nếu kết trở nên như vậy, nàng không thể chấp nhận nổi...
“Cậu luôn nói rằng tới không tin tưởng cậu, cũng không tin chính mình. Lâm Tĩnh, cậu thì thế nào? Cậu có chân chính tin tưởng tớ sao? Cậu có chân chính muốn biết qua tớ sao?”
Lâm Tĩnh gắt gao ôm Sở Minh, không nói ra lời mà cũng không có lời để nói. Sở Minh nói giữa hai người có một ngọn núi, là Lâm Tĩnh vẫn luôn muốn trốn tránh lại không trốn thoát được một cái khe. Dần dần, đôi tay ôm chặt Sở Minh không còn bền vững nữa...
“Minh, cậu nói đúng, chúng ta cần thời gian để suy nghĩ thật kỹ thật ra rốt cuộc bản thân muốn gì...”
Sở Minh cười khổ, không nói xoay người lại ôm lấy Lâm Tĩnh, hôn lên trán của nàng.
“Cậu nên biết là bất luận sẽ phát sinh cái gì thì ở trong tâm của Sở Minh này, cậu vĩnh viễn chính là độc nhất vô nhị.”
**************************************************
Sở Minh lảo đảo chạy xuống lầu, ngồi xổm dưới lầu không tiếng động khóc trong chốc lát. Vì ủy khuất của mình, đồng thời cũng vì phản ứng của Lâm Tĩnh mà đau lòng. Nức nở nghẹn ngào, như chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như thế. Chợt nghe được tiếng giày cao gót đến gần, Sở Minh đứng lên rồi lạnh lùng nói.
“Mộ Xa, cô hài lòng?”
Mộ Xa vừa mới đi gặp Lâm ba trở về, trên mặt mang đồ trang sức trang nhã cả người như hào quang rạng rỡ. Nàng khoanh tay đến gần Sở Minh, trên mặt ngập tràn tâm tình phức tạp.
“Sở Minh, xem ra tôi đã đánh giá thấp cô. Cô cư nhiên thật sự ly khai Lâm Tĩnh.”
Sở Minh giễu cợt.
“Cô không phải đánh giá thấp, tôi tự hiểu rõ chính mình. Sở Minh, tôi xác thật vô đức vô năng, chính là phế nhân một dạng. Thế nhưng, cô lại đánh giá thấp tình yêu của tôi dành cho Lâm Tĩnh. Cô cho rằng chỉ bằng cô dùng một chút thủ đoạn để ly gián thì sẽ khiến cho tôi buông tay nàng sao?”
Mộ Xa lắc đầu, nhìn chằm chằm Sở Minh một hồi. Trên mặt mới lộ ra biểu tình cợt cười.
“Bất kể là nói thế nào đi nữa thì mục đích của tôi không phải đã thực hiện được rồi hay sao? Cô tự xem bản thân mình là cái dạng gì? Còn Lâm Tĩnh lại là dạng gì?”
Ngoài dự liệu của mình, Sở Minh không giống như mọi khi sẽ tiếp tục lên tiếng bác bỏ lời nói của nàng, Sở Minh chỉ ngẩng đầu bình tĩnh mà nhìn Mộ Xa.
“Mộ Xa, tôi không biết cô và Lâm gia đến cùng là có cái gì ân oán, thế nhưng cô yêu Lâm Tĩnh là tôi xác định. Cho nên, coi như Sở Minh tôi cầu cô có được không đừng để Lâm Tĩnh phải liên lụy đến, Tĩnh Tĩnh nàng... Mấy năm nay cũng rất ít khi được vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn đều bị các nguyên tắc trói buộc khiến cho nàng chẳng bao giờ chân chính thoải mái.”
Mộ Xa híp con mắt song trợn to, nhìn chòng chọc vào Sở Minh.
“Sở Minh, cô dám tra tôi?”
“Mộ Xa, cô rốt cuộc muốn cái gì? Tôi và Lâm Tĩnh bị cô hại thành như vậy còn chưa đủ sao? Cô luôn miệng nói chính mình yêu Lâm Tĩnh, mà lẽ nào cô không có một chút nào thật yêu thương nàng sao?”
Mộ Xa đỏ cả vành mắt, ngửa đầu nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống.
“Tôi yêu Lâm Tĩnh, yêu thì như thế nào? Trong lòng của nàng chỉ có cô, chỉ có một mình cô.”
“Cô yêu Lâm Tĩnh? Mộ Xa, cô có thật là vì Lâm Tĩnh nên mới trở về? Thả rắm nghe thúi lắm.”
Sở Minh nhàn nhạt cười, đưa tay vào trong túi, để cho Mộ Xa một câu nói rồi tiêu sái xoay người rời đi.
“Mộ Xa, cô căn bản không xứng với Tĩnh Tĩnh.”
***********************************************************
Chủ nhật, phòng khách của Sở gia.
“Minh, hôm nay làm sao mà tự mình trở về?”
Tay Sở mẹ vặn vặn quần áo, ngẩng đầu ngắm nhìn Sở Minh.
“Dạ.”
Sở Minh ủ rũ tùy ý đáp lời, cuối đầu đi về phía phòng của mình.
Sở mẹ dùng sức chà sát quần áo, ngẩng đầu căm tức nhìn Sở Minh.
“Nha, thằng nhóc con, cánh của cô cứng rồi thì như thế nào? Ngay cả lời của lão nương đều dám không nghe rồi à?”
Sở Minh không nhịn được kêu lên.
“Mẹ, người có cảm thấy phiền không a?”
Sở Minh ngạc nhiên, tay bỏ quần áo đang giặt xuống, giật mình nhìn Sở Minh.
“Minh, đúng là có chuyện rồi, cùng Tĩnh Tĩnh gây gổ à?”
Sở Minh lặng lẽ không nói.
Rửa tay một chút, Sở mẹ đứng lên đi tới.
“Minh, có chuyện gì mau cùng mẹ nói, hai người cùng một chỗ lâu như vậy mẹ cũng chưa thấy con bị đuổi ra ngoài nha!”
Gương mặt của Sở Minh liền nổi lên ba đường hắc tuyến, hiện tại nàng chán nản như thế sao? Sở mẹ không nói, nhìn chằm chằm Sở Minh một hồi, rồi nói.
“Mẹ đã lâu không thấy Tĩnh Tĩnh rồi, lại nghe nói ở chỗ các con còn có thêm một người là Mộ Xa. Mẹ sẽ gọi cho cả hai nàng tới, sau đó đem Tiểu Đản (đệ tử của Sở Minh), Đồng Đồng, Hạ Hạ, Nhan Nhan, Nhị Thiếu cũng gọi tới. Nhất định là rất náo nhiệt.
Sở Minh nhìn mẹ của mình mà mang một bụng khí.
“Mẹ, người muốn nháo loạn cái gì nha?”
“Thằng nhóc con, mẹ muốn mời người nào còn phải hỏi qua ý của cô sao? Cô còn nói nữa tôi sẽ đem cô đuổi ra ngoài.
Nói xong, Sở mẹ cầm điện thoại di động bắt đầu gọi điện.
“Tĩnh Tĩnh, buổi tối con hãy qua đây nhé.”
“...”
“Lâm Tĩnh, bây giờ ngay cả lời của mẹ nói con cũng không nghe rồi?”
“...”
“Tiểu Đản, là Sở mẹ đây.”
“...”
“Ân, 7 giờ tối, nếu đến thì gọi cho ta.”
“...”
“...”
~~~~~~~~~TBC~~~~~~~~~~~
Lâm Tĩnh lau nước mắt, khẽ thở dài, chống lại ánh mắt của Sở Minh rồi chậm rãi nói:
“Sở Minh, cậu đi đi, hiện tại... ít nhất hiện tại, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
Sở Minh lui về sau hai bước rồi ngã xuống, mở to hai mắt bất khả tư nghị nhìn Lâm Tĩnh.
“Tĩnh Tĩnh...cậu nói---”
Lâm Tĩnh lau sạch nước mắt trên mặt rồi từ giường đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Sở Minh.
“Sở Minh, cậu làm tôi thật đau lòng.”
Sở Minh liều mạng lắc đầu muốn giải thích.
Lâm Tĩnh cắn răng nhìn Sở Minh, trong mắt chứa đầy không cam lòng.
“Sở Minh, vì sao cậu luôn lấy chính mình cùng người khác để mà so sánh? Cậu nghĩ rằng những lúc như thế thì chỉ có mình cậu khó chịu sao? Sở Minh, cậu thật ích kỉ! Tôi đã nói hơn một vạn lần là tôi với Mộ Xa chỉ là bằng hữu, chỉ đơn giản là bằng hữu mà thôi! Cậu vì sao còn chưa tin? Lẽ nào, Lâm Tĩnh này lại không thể có nổi một người bằng hữu hay sao? Tôi và Mộ Xa như thế nào? Cậu và Đồng Đồng còn không phải cũng giống như vậy, lâu lâu vẫn ôm ấp sao? Tôi có nói qua cái gì không?”
Sở Minh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, nàng không thể tin được những lời này là từ trong miệng Lâm Tĩnh nói ra. Lâm Tĩnh cũng không nhìn nàng, quay đầu đi chỗ khác. Một lúc lâu sau, Sở Minh chậm rãi lên tiếng.
“Đúng vậy, là tớ ích kỉ.”
Sở Minh tùy ý để nước mắt rơi xuống má, ngửa đầu nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, tâm tình cũng là có một chút kích động.
“Là do tớ ích kỉ, ngoại trừ bản thân thì tớ không muốn cậu đối tốt với người khác một phần nào. Nhưng mà Lâm Tĩnh, Mộ Xa không chỉ một lần cậu ta nói yêu với cậu a, còn cậu thì đối cậu ta cho tới bây giờ đều không phải là thái độ cự tuyệt, như thế thì cậu bảo tớ phải bình tĩnh làm sao? Lâm Tĩnh, tớ cùng với cậu đã trải qua mười một năm! Tròn mười một năm mà tớ vẫn không biết cậu đang suy nghĩ cái gì? Cảm tình của cậu đối với Mộ Xa tớ nhìn không thấu? Theo như cậu nói thì chính không phải là tình yêu nhưng nó chính là đã vượt qua ranh giới của tình bạn! Lâm Tĩnh, là tớ ích kỉ, tớ tính khí nóng nảy nhưng đều là bởi vì tớ không muốn mất đi cậu!”
Nói đến đây, Sở Minh hít sâu một hơi, kiềm nén tâm tình của mình một chút rồi nhẹ nhàng ngẩng đầu chống lại đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tĩnh.
“Còn có, Tĩnh Tĩnh, cậu không cần nói Đồng Đồng như vậy. Trên đời này, ngoại trừ phụ mẫu và cậu ra thì người hiểu tớ nhất chính là nàng. Tớ và Đồng Đồng như thế nào thì cậu hẳn đã biết rõ. Nàng đối tốt với cậu như thế nào, có lẽ cậu đều hiểu. Còn như cậu và Mộ Xa.... Tớ không xen vào nữa. Cậu---tự chiếu cố bản thân mình thật tốt.”
“Minh...”
Lâm Tĩnh nhìn gương mặt đau xót của Sở Minh thì yết hầu như có cái gì chặn lại không nói ra lời, bước lên mấy bước mà dùng sức ôm lấy nàng. Nàng biết rằng chính mình trong cơn tức giận nói nặng lời, triệt để khiến cho Sở Minh tổn thương, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa.”Xin lỗi, tớ chỉ là, chỉ là tức..giận cậu vứt bỏ tớ, giận cậu không còn quan tâm đến tớ.”
Sở Minh cắn chặt răng, đem lời nói ẩn giấu thật sâu trong lòng toàn bộ xuất ra, hai người không thể cứ như vậy mà từng bước từng đi xuống, những suy đoán nghi ngờ chỉ khiến cho nhau tổn thương sâu hơn. Sở Minh thật sự sợ, sợ hai người càng chạy càng xa rồi không thể nào trở lại được điểm ban đầu nữa. Nàng không thể để cho tình yêu mà mình ấp ủ ở trong tim cứ như mà bị thời gian vô tình hủy diệt. Nếu kết trở nên như vậy, nàng không thể chấp nhận nổi...
“Cậu luôn nói rằng tới không tin tưởng cậu, cũng không tin chính mình. Lâm Tĩnh, cậu thì thế nào? Cậu có chân chính tin tưởng tớ sao? Cậu có chân chính muốn biết qua tớ sao?”
Lâm Tĩnh gắt gao ôm Sở Minh, không nói ra lời mà cũng không có lời để nói. Sở Minh nói giữa hai người có một ngọn núi, là Lâm Tĩnh vẫn luôn muốn trốn tránh lại không trốn thoát được một cái khe. Dần dần, đôi tay ôm chặt Sở Minh không còn bền vững nữa...
“Minh, cậu nói đúng, chúng ta cần thời gian để suy nghĩ thật kỹ thật ra rốt cuộc bản thân muốn gì...”
Sở Minh cười khổ, không nói xoay người lại ôm lấy Lâm Tĩnh, hôn lên trán của nàng.
“Cậu nên biết là bất luận sẽ phát sinh cái gì thì ở trong tâm của Sở Minh này, cậu vĩnh viễn chính là độc nhất vô nhị.”
**************************************************
Sở Minh lảo đảo chạy xuống lầu, ngồi xổm dưới lầu không tiếng động khóc trong chốc lát. Vì ủy khuất của mình, đồng thời cũng vì phản ứng của Lâm Tĩnh mà đau lòng. Nức nở nghẹn ngào, như chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như thế. Chợt nghe được tiếng giày cao gót đến gần, Sở Minh đứng lên rồi lạnh lùng nói.
“Mộ Xa, cô hài lòng?”
Mộ Xa vừa mới đi gặp Lâm ba trở về, trên mặt mang đồ trang sức trang nhã cả người như hào quang rạng rỡ. Nàng khoanh tay đến gần Sở Minh, trên mặt ngập tràn tâm tình phức tạp.
“Sở Minh, xem ra tôi đã đánh giá thấp cô. Cô cư nhiên thật sự ly khai Lâm Tĩnh.”
Sở Minh giễu cợt.
“Cô không phải đánh giá thấp, tôi tự hiểu rõ chính mình. Sở Minh, tôi xác thật vô đức vô năng, chính là phế nhân một dạng. Thế nhưng, cô lại đánh giá thấp tình yêu của tôi dành cho Lâm Tĩnh. Cô cho rằng chỉ bằng cô dùng một chút thủ đoạn để ly gián thì sẽ khiến cho tôi buông tay nàng sao?”
Mộ Xa lắc đầu, nhìn chằm chằm Sở Minh một hồi. Trên mặt mới lộ ra biểu tình cợt cười.
“Bất kể là nói thế nào đi nữa thì mục đích của tôi không phải đã thực hiện được rồi hay sao? Cô tự xem bản thân mình là cái dạng gì? Còn Lâm Tĩnh lại là dạng gì?”
Ngoài dự liệu của mình, Sở Minh không giống như mọi khi sẽ tiếp tục lên tiếng bác bỏ lời nói của nàng, Sở Minh chỉ ngẩng đầu bình tĩnh mà nhìn Mộ Xa.
“Mộ Xa, tôi không biết cô và Lâm gia đến cùng là có cái gì ân oán, thế nhưng cô yêu Lâm Tĩnh là tôi xác định. Cho nên, coi như Sở Minh tôi cầu cô có được không đừng để Lâm Tĩnh phải liên lụy đến, Tĩnh Tĩnh nàng... Mấy năm nay cũng rất ít khi được vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn đều bị các nguyên tắc trói buộc khiến cho nàng chẳng bao giờ chân chính thoải mái.”
Mộ Xa híp con mắt song trợn to, nhìn chòng chọc vào Sở Minh.
“Sở Minh, cô dám tra tôi?”
“Mộ Xa, cô rốt cuộc muốn cái gì? Tôi và Lâm Tĩnh bị cô hại thành như vậy còn chưa đủ sao? Cô luôn miệng nói chính mình yêu Lâm Tĩnh, mà lẽ nào cô không có một chút nào thật yêu thương nàng sao?”
Mộ Xa đỏ cả vành mắt, ngửa đầu nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống.
“Tôi yêu Lâm Tĩnh, yêu thì như thế nào? Trong lòng của nàng chỉ có cô, chỉ có một mình cô.”
“Cô yêu Lâm Tĩnh? Mộ Xa, cô có thật là vì Lâm Tĩnh nên mới trở về? Thả rắm nghe thúi lắm.”
Sở Minh nhàn nhạt cười, đưa tay vào trong túi, để cho Mộ Xa một câu nói rồi tiêu sái xoay người rời đi.
“Mộ Xa, cô căn bản không xứng với Tĩnh Tĩnh.”
***********************************************************
Chủ nhật, phòng khách của Sở gia.
“Minh, hôm nay làm sao mà tự mình trở về?”
Tay Sở mẹ vặn vặn quần áo, ngẩng đầu ngắm nhìn Sở Minh.
“Dạ.”
Sở Minh ủ rũ tùy ý đáp lời, cuối đầu đi về phía phòng của mình.
Sở mẹ dùng sức chà sát quần áo, ngẩng đầu căm tức nhìn Sở Minh.
“Nha, thằng nhóc con, cánh của cô cứng rồi thì như thế nào? Ngay cả lời của lão nương đều dám không nghe rồi à?”
Sở Minh không nhịn được kêu lên.
“Mẹ, người có cảm thấy phiền không a?”
Sở Minh ngạc nhiên, tay bỏ quần áo đang giặt xuống, giật mình nhìn Sở Minh.
“Minh, đúng là có chuyện rồi, cùng Tĩnh Tĩnh gây gổ à?”
Sở Minh lặng lẽ không nói.
Rửa tay một chút, Sở mẹ đứng lên đi tới.
“Minh, có chuyện gì mau cùng mẹ nói, hai người cùng một chỗ lâu như vậy mẹ cũng chưa thấy con bị đuổi ra ngoài nha!”
Gương mặt của Sở Minh liền nổi lên ba đường hắc tuyến, hiện tại nàng chán nản như thế sao? Sở mẹ không nói, nhìn chằm chằm Sở Minh một hồi, rồi nói.
“Mẹ đã lâu không thấy Tĩnh Tĩnh rồi, lại nghe nói ở chỗ các con còn có thêm một người là Mộ Xa. Mẹ sẽ gọi cho cả hai nàng tới, sau đó đem Tiểu Đản (đệ tử của Sở Minh), Đồng Đồng, Hạ Hạ, Nhan Nhan, Nhị Thiếu cũng gọi tới. Nhất định là rất náo nhiệt.
Sở Minh nhìn mẹ của mình mà mang một bụng khí.
“Mẹ, người muốn nháo loạn cái gì nha?”
“Thằng nhóc con, mẹ muốn mời người nào còn phải hỏi qua ý của cô sao? Cô còn nói nữa tôi sẽ đem cô đuổi ra ngoài.
Nói xong, Sở mẹ cầm điện thoại di động bắt đầu gọi điện.
“Tĩnh Tĩnh, buổi tối con hãy qua đây nhé.”
“...”
“Lâm Tĩnh, bây giờ ngay cả lời của mẹ nói con cũng không nghe rồi?”
“...”
“Tiểu Đản, là Sở mẹ đây.”
“...”
“Ân, 7 giờ tối, nếu đến thì gọi cho ta.”
“...”
“...”
~~~~~~~~~TBC~~~~~~~~~~~
Danh sách chương