~~~~~~~~~~~~~~~~

“Chúng tớ đi xem vịt vui đùa!”

Nhị Thiếu cười khẽ, không nói. Tử Đồng lắc đầu.

“Minh, để tớ nói cậu, đầu tiên làdòng sông này chính là nhà của vịt, còn nữa, không có việc gì thì cậu mặc váy của Tĩnh Tĩnh làm gì?”

Sở Minh nghe Tử Đồng nói xong, từ từ cúi đầu nhìn xem chính mình, sau khi xem xong lại từ từ quay đầu nhìn Lâm Tĩnh. Sau đó nghiêng đầu nhìn lại Tử Đồng, gương mặt ngây ngẩn.

“Đây là sao?”

“Ha ha ha.”

Tử Đồng nhìn bộ dạng ngốc ngốc của Sở Minh ôm chân của Nhị Thiếu, ngồi xổm dưới đất liền cười không ngừng, cậu ta hỏi nàng là sao lại như vậy a? Đây còn không phải là yêu thương vụng trộm thì là cái gì? Cậu ta cư nhiên có thể hoảng sợ thành cái dạng này, chính mình tự mặc váy còn hỏi người khác là đã chuyện gì xảy ra? Tử Đồng nhìn Sở Minh mặc váy tương tự như mấy con vượn bên Thái Lan, liền cười đến nửa ngày mới lấy lại sức. Từng ngụm từng ngụm thở phì phò, đứt quảng nói.

“Con chó con, cậu, về phần cậu sao... Không phải đánh dã chiến sao... Sao qua miệng của cậu thì lại trở thành một sự kiện siêu nhiên không có thể như thế...”

Nhị Thiếu cũng nhịn không được mà cười ra tiếng. Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Lâm Tĩnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tử Đồng.

“Được rồi, xem ra hai cậu ấy cũng không dễ dàng, cậu đừng cười nhạo các nàng. Đêm tối, hai cậu ấy nằm trên mặt đất đều không ngại lạnh, là cỡ nào khiến cho người ta cảm phục a.”

“...”

Sở Minh im lặng nhìn Nhị Thiếu, xem như nàng đã nhìn ra a. Nhị Thiếu chính là một người trầm mặc, đều không buồn mở miệng nói chuyện nhưng mà một khi mở miệng thì khiến ai nấy đều kinh ngạc.

Tử Đồng như trước mà cười càn rỡ, chỉ vào dòng sông bên cạnh Sở Minh nói.

“Minh, đây là địa phương do người nào chọn a?”

Khuôn mặt Sở Minh đang buồn bực, cúi đầu xem váy đang mặc trên người mình. Nghe được giọng của Tử Đồng nói, liền tức giận ngẩng đầu.

“Có gì sao?”

“Cái này, cái này làm sao được gọi là sông a? Rõ ràng toàn là nước bẩn mà thôi, cậu nhìn xem, xung quanh toàn là muỗi, cậu cũng không sợ cắn Tĩnh Tĩnh à?”

Tư thái của Tử Đồng chính là không muốn buông tha người, liền chọc giận Sở Minh. Sở Minh liền từ bụi cỏ đứng dậy xông đến, thẳng tấp chỉ tay mắng Tử Đồng ầm lên.

“Tử Đồng, cậu đủ chưa? Cậu nghĩ rằng mình chính là chuyên viên trung tâm càn quét sao? Chúng tớ chính là tự nguyện đánh dã chiến đó thì làm sao? Tớ cũng Lâm Tĩnh mới vừa làm qua đó thì sao hả?”

Gương mặt của Tử Đồng cùng Nhị Thiếu đều kinh ngạc, làm sao? Chó điên không ăn được xương bắt đầu cắn bậy người rồi.

Tử Đồng tức giận trừng mắt Sở Minh.

“Tớ cũng không phải người mặc váy của người yêu nên không thèm chấp nhặt cậu. Người cùng Tĩnh Tĩnh mau tìm chỗ thay quần áo, rồi trở về nhà. Lâm mẹ bảo có chuyện gấp tìm các cậu.””Chuyện gì?”

Lâm Tĩnh nghe xong lập tức ngẩng đầu. Có chuyện gì mà khiến cho mẹ gấp rút phải gọi cho cả Đồng Đồng tìm đến hai người như vậy?

Tử Đồng lắc đầu.

“Tớ cũng không biết cụ thể là chuyện gì, nghe giọng thì có chút nóng nảy.”

Sở Minh ở một bên vừa cởi váy một bên vừa trách móc.

“Hẳn là cùng Lâm ba chơi bài nóng nảy, đòi kết hôn...”

“.....”

***********************************************

Lâm Tĩnh cho rằng mẹ mình có chuyện gấp gì nên cũng không dám cùng Tử Đồng và Nhị Thiếu nhiều lời. Thay đổi trang phục rồi liền hướng nhà vội vội vàng vàng đi. Sở Minh mới vừa dừng xe lại thì Lâm Tĩnh dùng sức mở cửa chạy vọt vào trong nhà, thì nhìn thấy gương mặt sa sút của Lâm mẹ ngồi bên ghế sofa, còn Lâm ba không ngừng hút thuốc lá. Nàng sửng sốt một chút, Sở Minh ở bên cạnh nhìn hai người thì liền lên tiếng.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Là cùng Lâm ba gây gổ hay là...”

Lâm mẹ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Sở Minh cùng Lâm Tĩnh.

“Các con đã đi đâu vậy? Ngay cả điện thoại cũng không mở?”

“Ách... Ở trên đường thì bị gián đoạn rồi.”

Sở Minh qua loa biện minh, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm mẹ. Có chuyện, tuyệt đối là có chuyện! Lâm mẹ từ trước đến nay đều thương yêu nàng, nay lại cư nhiên quên không màng liếc mắt đến nàng nữa, chỉ lo quay đầu thẳng tắp nhìn Lâm Tĩnh, ánh mắt đầy trách cứ.

“Mẹ..”

Lâm Tĩnh lo lắng nhìn bà, đến cùng là có chuyện gì? Chuyện gì có thể khiến hai người từ an nhàn vui vẻ lại trở nên có nhiều phiền muộn như vậy?

Lâm mẹ không nói, khóe mắt rũ xuống, đợi nửa ngày mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm ba vẫn trầm mặc ngồi đó. Đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.

“Hai đứa qua đây.”

Lâm Tĩnh cùng Sở Minh hơi liếc mắt nhìn nhau, rồi tay trong tay theo sát phía sau.

Vào trong phòng, Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn đến trên giường một cái, sắc mặt liền trắng bệch. Mộ Xa nằm trên giường, tay bị quấn băng vải thật dày, nàng tiến về phía trước mấy bước đến bên giường cầm lấy tay Mộ Xa, run run hỏi.

“Mộ Mộ, Mộ Mộ, cái này, đây là xảy ra chuyện gì?”

Mộ Xa cau mày, hai mắt gắt gao nhắm lại, biểu tình vô cùng thống khổ nằm im ở trên giường. Một âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng rót vào bên tai nàng, làm cho lòng người chợt đau đớn...

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Khi nhìn thấy bộ dáng lúc này của Mộ Xa, Sở Minh cũng vô cùng ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi Lâm mẹ.

Lâm mẹ chăm chú nhìn Mộ Xa, gương mặt cũng trầm lặng.

“Có thể do nàng tâm tình không tốt rồi đi uống rượu, sau đó do ly rượu bị bể không cẩn thận cắt trúng tay.””Không cẩn thận?”

Sở Minh giật mình hỏi lại, nhìn chằm chằm bàn tay trắng như tuyết của Mộ Xa một hồi. Rồi cảm thán, bàn tay đều đã bị cắt thành nhiều vết thương lớn nhỏ, vậy nếu là cẩn thận một chút thì còn không phải là đem toàn bộ tay cắt mất?

Lâm mẹ nhìn Lâm Tĩnh đỏ cả vành mắt cầm lấy tay Mộ Xa, khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn Sở Minh, nói nhỏ.

“Minh, con cùng Lâm mẹ đi ra ngoài, mẹ có lời muốn nói với con.”

Sở Minh quét mắt nhìn Lâm Tĩnh nắm tay phải của Mộ Xa, rồi nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Lâm mẹ ra ngoài.

Lâm mẹ ra ngoài ngồi lên ghế sofa, bà cúi đầu phảng phất đang do dự cái gì nên không nói lời nào...

Sở Minh cũng không thúc giục, ngồi ở một bên nhìn im lặng chờ đợi. Nàng biết Mộ Xa bị tổn thương, khẳng định sẽ rất ảnh hưởng đến Lâm mẹ, dù sao nàng cũng là người mà bà nhìn từ nhỏ cho đến lớn, tất nhiên là không nỡ. Nếu là muốn tự oán trách thì cũng có gì để trách.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lâm mẹ cũng mở miệng.

“Minh, chuyện của Mộ Xa thì con đã sớm biết có phải không?”

Chợt ngẩng đầu lên, Sở Minh kinh ngạc nhìn Lâm mẹ.

Lâm mẹ nhìn chằm chằm mặt của Sở Minh, khiến cho bà càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

“Con không cần lừa gạt mẹ, con và ba Lâm Tĩnh, những chuyện đó, mẹ đã sớm biết.”

“Mẹ, con...”

Sở Minh khẩn trương nhìn Lâm mẹ, nàng sợ bà tức giận chính mình lừa dối.

Lâm mẹ biết Sở Minh đang suy nghĩ cái gì, bà lắc đầu.

“Minh, con không cần sợ, mẹ không trách con, chỉ là có vài chuyện muốn dặn con mà thôi.”

Sở Minh gật đầu, không trả lời nữa.

“Từ lúc nhỏ, Mộ Xa đã xảy ra nhiều chuyện hơn những người khác, Tĩnh Tĩnh cũng đều là dựa vào nàng chiếu cố.”

Tuy là Sở Minh vẫn như trước gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút hối tiếc, mình là sao lại không thể nhận biết Tĩnh Tĩnh sớm hơn hai năm đây? Chỉ có như vậy người ta mới có thể gọi là thanh mai trúc mã.

“Mộ Xa từ nhỏ đã mang thù hận, có người khi dễ Lâm Tĩnh nhưng mà Lâm Tĩnh là người không bao giờ để mọi thứ ở trong lòng, còn Mộ Xa nhất định sẽ vì nàng mà đòi lại món nợ này. Bất kể phải đắc tội người nào, bất kể là bao nhiêu sự tình, nàng cũng không màng hậu quả để bảo vệ Lâm Tĩnh.”

Sở Minh nghe xong gật đầu, hiểu lí do mà Mộ Xa oán hận nàng.

Lâm mẹ nhìn sắc mặt của Sở Minh không phải là rất tốt, có chút không nỡ. Đứa trẻ này cũng là bởi vì Mộ Xa mà có còn không thiếu hành hạ, nhưng mà có những chuyện vẫn cần phải nói.

“Năm đó, chuyện của ba mẹ Mộ Xa đúng là lỗi của Lâm ba, tuy là hắn đã hối hận nhưng cũng đã trễ. Cho nên, hiện tại hắn nghĩ hết biện pháp bồi thường cho Mộ Xa, chỉ cần nàng mở miệng thì hắn sẽ liều mạng giúp đỡ nàng. Thương yêu nàng còn hơn là con gái ruột của mình, cho nên...”

Lâm mẹ muốn nói lại thôi, nhìn Sở Minh chăm chú.

Sở Minh nghe xong kinh ngạc ngẩng đầu.

“Người nói là để cho con đề phòng Lâm ba?”

Lâm mẹ cúi đầu không hé miệng, qua hồi lâu đứng dậy, đi tới phòng ngủ nhìn Mộ Xa.

Sở Minh sửng sốt ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm bàn trà thất thần một lúc, bĩu môi, đi theo bà.

Trong phòng, Lâm Tĩnh nắm thật chặt tay của Mộ Xa, nước mắt trong mắt tràn đầy hốc mắt. Trong đầu đều là hình ảnh mà cả hai từ nhỏ lớn lên, cùng chung đụng từng ly từng tí, Mộ Xa đối với mình sủng ái, đối với mình bảo vệ, nhìn lại một chút trước mắt ngập tràn nước mắt cũng không còn nhìn thấy bóng dáng nàng. Nàng vô cùng hối hận cùng tự trách chính mình. Là do chính nàng quá tuyệt tình mới khiến cho Mộ Xa thương tâm như vậy, sau khi cậu ấy từ nước ngoài trở về thì chính mình lại chưa một lần cùng cậu ấy tán gẫu tâm sự qua, nàng hoàn toàn quên mất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

7.17.2017
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện