Thời gian nhất thời như ngừng trôi, mà một giây sau, cô liền bị hung hăng đẩy xuống, cả người nằm ngửa trên chăn nhung êm ái mà ấm áp. Người nọ đè lên trên, bàn tay thô to nâng cằm của cô lên, không nói lời nào mà bắt đầu hôn.

Khương Từ nhắm mắt, ôm chặt lưng của anh.

Tám tuổi học vẽ, lần đầu tiên thấy Trần Đồng Úc, bị yêu cầu vẽ tranh hiện trường. Cô lúc đó đã học được hai năm, có chút cơ sở. Cô vẽ một người phụ nữ bị treo ngược, bút pháp thô, nhưng dùng màu sắc lại rất lớn mật. Mảng lớn hồng cùng lam, giống như miệng vết thương của bầu trời bị vỡ ra.

Trần Đồng Úc nhìn xong sợ hết hồn hết vía, bảo Khương Từ đi ra ngoài, một mình nói chuyện với Khương Minh Viễn. Khương Từ úp sáp dưới khe cửa, nghe được rất rõ ràng. Trần Đồng Úc nói, đứa bé thông minh sớm, lực lĩnh ngộ quá mạnh mẽ, nhưng đây là con dao hai lưỡi, nếu không cẩn thận hướng dẫn, chưa chắc là chuyện tốt. Người nhạy cảm, nhìn thế giới quá rõ ràng, sinh mệnh lại quá mức nông cạn sắc bén, ví như khư khư cố chấp, chỉ biết đi vào cực đoan, cái gọi là thông minh quá lại bị thông minh hại là như vậy. Còn có một lời, hiện tại nói có lẽ hơi sớm, đứa nhỏ này, ở phương diện tình yêu chỉ sợ cũng gặp phải kiếp nan, tâm tính quá cao, tất có tư thế hủy thiên diệt địa.

Cô tự nhiên không tin, một người sao có thể từ một bức tranh nhìn ra nhiều thứ như vậy, không giống hoạ sĩ lại giống thần côn.

Vậy mà giờ phút này, máu nóng trong tim kịch liệt cuồn cuộn, chỉ muốn đem thân này hóa thành dung nham, đánh nát con tò he bằng gỗ, từ đấy Hủy Thiên Diệt Địa. Nụ hôn làm cho người ta hít thở không thông, áo cô bị đẩy lên cao, bàn tay nắm chặt vòng eo không đầy một nắm của cô, như muốn bẻ gảy.

Từng chút từng chút, nhổ trại công thành.

Cô giống như bị đặt trên lưỡi dao sắc bén, ở trong cuồng phong sậu vũ (mưa to gió lớn) mà run run rẩy rẩy, một bàn tay đột nhiên che ở trước ngực cô, thân thể cô cũng run rẩy theo… Sau đó tất cả đều ngừng.

Khương Từ thở mạnh một cái, chậm rãi mở mắt, lại thấy hai cánh tay nổi đầy gân xanh của Lương Cảnh Hành ở hai bên người cô, ánh mắt như lưỡi dao ngâm trong nước lạnh, chỉ lẳng lặng thở, nhìn cô.

Khương Từ không rõ nguyên do, mà một giây sau, Lương Cảnh Hành đã lật người , giọng nói khàn khàn nói: "Xin lỗi, là do anh quá xúc động."

Khương Từ khó có thể tin há miệng, "Lương…”

Lương Cảnh Hành bước chân, thật nhanh rời khỏi phòng.

Dung nham tắt.

Sỉ nhục, trừ thứ đó ra còn có thứ gì khác… Đầu Khương Từ đau như muốn nứt vỡ, không muốn phân biệt nữa. Cô mở mắt yên lặng nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu, từ trên giường bò dậy, chậm rãi sửa sang quần áo cho ngay ngắn.

Lương Cảnh Hành đang dựa ở cửa sổ hút thuốc lá, khói mù lượn lờ quanh người, bên chân vứt một đống tàn thuốc. Khương Từ chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, vào nhà tắm.

Trong gương đôi môi cô sưng đỏ, đầu tóc rối bời, nhếch nhác như chó nhà có tang. Cô mặt không thay đổi hướng trên gương hứng một vốc nước, chợt thấy ánh sáng trước cửa tối sầm lại.

Lương Cảnh Hành đi tới, đưa tay kéo cô, không nói lời gì ấn vào trong ngực mình. Khương Từ giãy giụa một cái, Lương Cảnh Hành liền càng thêm dùng sức ôm cô.

"A Từ, thật xin lỗi."

Nhất thời tất cả tức giận cùng sỉ nhục toàn bộ hóa thành uất ức vô tận, Khương Từ cắn chặt hàm răng, "Có phải em có chỗ nào không tốt hay không?"

"Không, không phải là vấn đề của em."

"Vậy là vấn đề của anh?" Khương Từ sững sờ, chậm rãi ngước mắt, kinh ngạc nói, "Anh… Anh có vấn đề?"

“…Anh không có vấn đề."

Lúc này, cô lại bật cười, cười xong lại cảm thấy hốc mắt nóng lên, lập tức cắn chặt môi, cứng rắn áp sát.

"Em còn quá nhỏ."

"Không nhỏ."

"Quá nhỏ," Lương Cảnh Hành hơi buông lỏng mấy phần sức lực, vươn một tay khẽ vuốt ve mái tóc đen dài của cô, "Anh có cảm giác tội ác…”

"Vậy anh có yêu em không?" Khương Từ ấp úng hỏi.

"Nhiều hơn so với em nghĩ. A Từ, anh có thể che chở cho em, nhưng anh sợ rằng sẽ tạo thành hướng dẫn không tốt cho em. Chờ thêm một chút, giữa chúng ta còn phải cọ sát…”

"Anh đừng dùng giọng quan* mà nói với em."

(*Nói qua loa lấy lệ.)

"Không có, anh sẽ không nói lấy lệ với em."

Khương Từ yên lặng vài giây, "Vậy em hỏi anh, tháng tư và tháng năm năm ngoái, tại sao anh lại dùng xe của Lưu Nguyên đậu ở gần nhà của em."

Lương Cảnh Hành ngẩn ra.

Khương Từ ngửa đầu nhìn anh, "Anh dám nói đó không phải là anh?"

Trầm mặc chốc lát, Lương Cảnh Hành rốt cuộc trả lời, "Chỗ đó loạn, anh sợ em về nhà không an toàn."

"Vậy sao?"

"Ừ."

Khương Từ nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, giãy ra khỏi ngực anh, lui về phía sau một bước, dựa lưng vào bồn rửa, "Vậy anh đến tột cùng là lúc nào thì ra quyết định?"

Lương Cảnh Hành yên lặng nhìn cô, không nói gì.

Giọng nói Khương Từ không khỏi lạnh, "Gần hai tháng, là do kì thi tốt nghiệp trung học ngày đó xảy ra truyện dẫn đến kết quả không tốt, cho nên lòng mang áy náy?"

"A Từ, không phải…"

"Anh thật sự không gạt em, " Khương Từ giống như mệt mỏi không chịu nổi, nhắm mắt lại mở miệng, "Anh vẫn luôn gạt em." Dứt lời đứng yên một lúc, cũng không nhìn anh, từ phía bên cạnh, nghiêng mình đi ra ngoài.

Cô trở về phòng khóa cửa, nằm trên giường, trong đầu một mảnh hỗn loạn, tự nhiên không hề buồn ngủ. Mấy phút sau, cô nghe thấy Lương Cảnh Hành gõ cửa, không phản ứng. Sau một lúc lâu, lại ba tiếng gõ cửa, cô vẫn là không phản ứng. Chờ giây lát, ngoài cửa im ắng, không còn bất kỳ tiếng động gì.

Khương Từ cầm gối đầu che trên mặt, im lặng rơi xuống vài giọt nước mắt, cảm thấy kiểu cách, lại vội vàng lau sạch. Đem tất cả mọi chuyện này lật qua lật lại suy nghĩ một lần, vẫn tựa như gặp phải một đống rối loạn, bó tay hết cách.

Tuổi tác là con đường, không phân rõ phải trái vắt ngang ở nơi đó, tựa như năm đó Ngu Công băn khoăn về núi Thái Hành và Vương Ốc*, cô có tâm dời núi, người nọ chỉ coi cô là một đứa bé.

(*Trước nhà Ngu Công có 2 ngọn núi Thái Hành và Vương Ốc, ra vào rất không tiện, ông liền triệu tập mọi người muốn dời hai ngọn núi này đi, hàng xóm chê cười ông đã lớn tuổi sao có thể dọn được hai ngọn núi này, Ngu Công liền nói, tuy ông sắp chết nhưng vẫn còn con cháu ông đời đời truyền cho nhau, rồi cũng sẽ dời được ngọn núi, việc làm của ông làm Thượng Đế cảm động sai hai vị thần xuống trần gian dọn hai ngọn núi đi. Tích Ngu Công dời núi muốn nói con người chỉ cần có quyết tâm nghị lực nhất định sẽ thành công, tương tự như câu “Có công mài sắt có ngày nên kim” của Việt Nam.)

Người tuổi lớn đều ngoan cố tự đại như vậy, ỷ vào mình sinh ra sớm mấy năm, là có thể đường hoàng tự xưng là trưởng, bất kể nói cái gì, tất cả đều lấy câu "Tôi là vì tốt cho em" để bác bỏ.

Có lần cô ở công viên gặp một bé gái đang tranh cãi với mẹ, bé gái năm, sáu tuổi muốn ăn chuối tiêu, mẹ của cô bé lại nhét vào tay cô bé quả táo. Giằng co mấy phút, bé gái quả táo lớn, vừa đi vừa khóc. Cô đứng bên cạnh nhìn, mấy lần thiếu chút nữa không nhịn được mà tiến lên: "Con bé muốn ăn chuối tiêu, chị cho con bé chuốt tiêu là được mà."

Im ắng vắng vẻ trống rỗng, như có một bàn tay lớn bóp trái tim của cô, khiến cho nơi đó truyền đến tuy không dữ dội, lại mang khổ riêng kéo dài không dứt.

Cô cho là hai người ở chung một chỗ là được rồi, bây giờ mới biết cũng chỉ là bước đầu tiên trên vạn lý trường thành. Mà giờ phút này cô cảm nhận được cảm giác vô lực sâu sắc, bởi vì biết rõ Lương Cảnh Hành chính là một người như vậy, nếu như anh không chịu nói, thì dú có cầu xin hay uy hiếp thè nào cũng chỉ là phí công. Cô chỉ có thể cố gắng hết sức tin tưởng, anh giấu giếm cùng cự tuyệt đều là ý tốt, anh sẽ không làm tổn thương cô — tựa như ngày đó lúc người đi trà lạnh, chỉ một mình anh bằng lòng đội mưa tiến đến, vì năm tháng nghèo khó cằn cỗi của cô, đưa tới chút ấm áp.

Vì chút ý tốt này, cô nguyện ý tin hắn.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, hay là đã ngủ, lại nằm mơ thấy Khương Minh Viễn chưa bao giờ đi vào giấc mộng. Là một ngày có dương mù, Khương Minh Viễn mặt mũi gầy gò, diện mạo dường như là lúc còn trẻ. Cô sững sờ, tiến lên hỏi anh: "Ba, vết hươn của ba tốt lên rồi hả?" Khương Minh Viễn không trả lời, chỉ nói muốn đến chỗ của một người tên là "Vương Tạ kiều", cô đi theo ông, một chuyến lại một chuyến xe, cho đến lúc tỉnh lại, Vẫn chưa tới chỗ "Vương Tạ kiều" . Khương Minh Viễn nhìn cô cười: "Con về đi, con không giúp được ba đâu."

Tỉnh lại thì sắc trời đã tối, Khương Từ từ trên giường, ôm đầu gối ngồi chốc lát, nhất thời chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Trong phòng khách chỉ mở một chiếc đèn cạnh sofa, trên bàn trà đặt một chiếc máy vi tính. Lương Cảnh Hành nằm ngửa ở trên ghế sofa, cánh tay phải che mắt, hình như ngủ thiếp đi.

Khương Từ chậm rãi đi tới, ngồi xuống một bên ghế sa lon, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của anh, "Lương Cảnh Hành, lên giường ngủ, cẩn thận bị cảm."

Lương Cảnh Hành giật mình, mở mắt, nhìn Khương Từ chốc lát, ánh mắt mới dần dần có tiêu cự, anh xoa trán một cái, "Xấu hổ… Đói bụng chưa?"

"Có chút."

Lương Cảnh Hành ngồi dậy, "Ra ngoài, hay là ăn ở nhà?"

"Tùy tiện nấu tô mì đi, em ăn xong rồi về sớm một chút."

Lương Cảnh Hành dừng lại, đưa tay bắt được ngón tay của cô, "A Từ…"

"Không có chuyện gì." Khương Từ cười cười, rút tay về, từ trên ghế salon đứng lên. Lương Cảnh Hành bắt lấy cổ tay cô, "Có muốn đi ra ngoài du lịch hay không?"

Khương Từ sững sờ, nhìn lướt qua máy vi tính trên bàn trà, đang mở một trang web đặt vé máy bay, "Đi đâu?"

"Đi đâu cũng được."

Khương Từ trầm ngâm chốc lát, "Muốn đi đến Giang Chiết."

"Được, anh hoạch địch, tối nay em về thu xếp đồ đạc — mang nhiều quần áo một chút."

"Nhanh như vậy?"

"Nói đi là đi du lịch chứ sao."

Khương Từ cười, “… Được rồi, xem anh đang thành tâm thành ý lấy lòng em, em tạm thời tha thứ cho anh."

"Tạm thời?"

"Giữ chức tra xét, để xem biểu hiện sau này, cứ biểu hiện tốt một chút đi."

Lương Cảnh Hành cười một tiếng, đứng dậy lôi kéo cô xuống lầu làm cơm tối.

Tiệc nướng còn dư rất nhiều nguyên liệu, Lương Cảnh Hành đơn giản làm vài món ăn, mạn chay phối hợp sắc hương vị đầy đủ. Khương Từ rất đói, ăn no xong tựa hồ không còn đa sầu đã cảm như lúc chiều nữa. Ở lại cùng Lương Cảnh Hành tra xét mấy địa điểm ngắm cảnh, bước đầu định xong lộ tuyến, liền đi về nhà.

Trên đường về, Lương Cảnh Hành gọi điện thoại cho Hứa Tẫn Hoan.

"Ủa, sao lại gọi cho em vào lúc này, đêm xuân ngắn ngủi, đừng nên lãng phí thời gian."

Lương Cảnh Hành cũng không kinh ngạc, "Em biết?"

Hứa Tẫn Hoan cười lên, "Hai người cũng không biết kiêng dè, em vừa xuống xe đã nhìn thấy hình ảnh đau mắt hột, may mà trong lòng em hiểu được, nếu không khẳng định tại chỗ kêu thành tiếng. Thấy em tốt không, còn đặc biệt thay anh kéo Trần Giác Phi đi."

Lương Cảnh Hành cũng cười theo, "Cũng chỉ có con mắt lớn hơn cái sàng của nó mới không nhìn ra không ổn."

"Không phải tạo điều kiện giúp hai người sao, sinh nhật tiểu cô nương, khẳng định muốn một mình ở chung với anh, mấy bóng đèn chúng ta cũng phải biết ý một chút chứ."

"Bầy giờ em đang ở đâu, ra ngoài uống một chén."

Hai người đến phố mỹ thực, gọi một địa thịt om lớn, vừa ăn vừa uống bia.

Hứa Tẫn Hoan lột đi vỏ tôm, "Chuyện này còn ai biết nữa? Trần Đồng Úc biết không?"

Lương Cảnh Hành không lên tiếng, lắc lắc đầu.

"Cũng đúng… Để ông ấy biết anh bắt cóc học trò cưng của ông ấy, anh bị lột da cũng không chừng."

Vẻ mặt Lương Cảnh Hành vẫn bình thản, "Tạm thời không cần thiết chiêu cáo thiên hạ."

Hứa Tẫn Hoan sững sờ, "Lời này của anh là có ý gì? Muốn lén lút chơi đùa thôi sao?" Cô liếc thấy nét mặt Lương Cảnh Hành, lập tức dừng lại, nhất thời sáng tỏ, trong bụng tư lự, "…Sao đột nhiên anh lại biến thành tình thánh vậy, thật là làm người khác không quen" Dừng một chút, lại hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào vậy?"

Lương Cảnh Hành không lên tiếng, châm điếu thuốc.

"Lúc ở Bắc Kinh? Em nhớ anh đã nói cái gì mà ‘ Tu La trường ’."

Lương Cảnh Hành lắc đầu, giọng nói nhất thời có chút khàn , "Sớm hơn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện