Lý Duy Hiếu không hiểu, tại sao Phù Vân muốn rời khỏi hắn.
Chẳng lẽ hắn đối với nàng còn chưa đủ thật lòng? Chẳng lẽ hao hết thiên tâm trí, cũng không đủ để lưu nàng lại sao?
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Hắn uống rượu liên tục, muốn đè nén đau đớn trong lòng, cho đến khi thái tử cùng Tam hoàng tử đến, mới ngăn cản hắn tiếp tục.
“Ngươi đang làm gì? !” Thái tử rống giận, cướp đi chai rượu trong tay hắn.
“Trả lại cho ta!” Đã say Lý Duy Hiếu không để ý đến người tới là người nào, chỉ muốn muốn tiếp tục uống.
“Đừng mơ!” Thái tử nổi giận ném chai rượu đi, phát ra tiếng vỡ vụn.
Lý Duy Hiếu trừng mắt nhìn chai rượu bể tan tành trên đất, đột nhiên điên cuồng rống : “Người đâu! Lấy rượu tới cho ta! Lấy rượu tới cho ta có nghe không?”
Một người làm nghe tiếng nhanh chóng tới trình diện, nhận được lệnh xoay người muốn đi lấy rượu, lại bị thái tử quát bảo ngưng lại: “Ai dám sẽ giúp Ngũ hoàng tử lấy rượu tới, ta sẽ chém đầu hắn!”
Người làm nghe vậy liền sợ hãi. Sau khi Phù Vân cô nương mất tích, Ngũ hoàng tử phong độ thoáng chốc biến thành hung thần, huyên náo bên trong phủ long trời lỡ đất, không được an bình, ai cũng không dám đến gần Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử ra lệnh không dám lên tiếng, chỉ sợ một khi không cẩn thận sẽ rơi đầu. Nhưng vào lúc này. . . . . . Ngũ hoàng tử bắt hắn đưa rượu, thái tử lại nói đưa rượu sẽ chết, trời ơi! Hắn bị dọa cho sợ đến mức hai chân phát run, đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Lý Duy Hiếu tiện tay cầm chén rượu đập trước mặt hắn, “Còn không đưa rượu tới cho ta!”
“Bẩm Ngũ hoàng tử, thái tử nói. . . . . .” Người làm bị dọa cho sợ phát run, ngay cả nói đều nói không tốt.
“Ngươi là thủ hạ của ai hả, thái tử nói ngươi không nghe lời sẽ rơi đầu, chẳng lẽ ta thì không thể để cho ngươi rơi đầu sao?” Lý Duy Hiếu rống .
Sao những công tử dnah môn lại thích chém người thế chứ?Đây là đầu người, không phải là mứt quả ven đường, có thể tùy tiện đem bán! Người làm khổ sở, “Tiểu nhân không dám, chẳng qua là. . . . . .”
“Đi xuống đi!” Thái tử mở kim khẩu, thay hắn giải vây, hắn như nhặt được vàng nhanh chóng rời đi, chỉ sợ ở thêm một lát nữa sẽ bị chém đầu thật.
“Ngũ hoàng đệ, đệ cần gì phải khổ như thế chứ?” Tam hoàng tử nói, “Ngươi nhìn mình xem, lôi thôi lếch thếch, cả ngày uống cũng say như chết, coi sao được?”
Lý Duy Hiếu không để ý tới câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại: “Tìm được tung tích Phù Vân sao?”
“Chưa có bất kỳ tin tức gì.” Tam hoàng tử đáp. Chuyện Tô gia không thích hợp để cho Ngũ hoàng đệ biết lúc này, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, huống chi nương tử bảo bối của hắn vẫn còn trấn giữ ở đó, hắn cũng không muốn liên lụy nàng.
Lý Duy Hiếu cười lạnh một tiếng, “Vậy các huynh tới làm chi? Là các huynh nói không lục soát thành, không nhiễu dân, ra lệnh cho Đường Vân Bằng giúp ta tìm ra tung tích của nàng, nhưng cho tới bây giờ cũng không có tin tức! Ngay cả một cô gái không biết võ công mà Đường Vân Bằng tìm khắp cũng không ra, giữ lại hắn có ích lợi gì? Đem hắn đi chém đi!”
Tam hoàng tử vội vàng khuyên can: “Ngũ hoàng đệ, chuyện này không được.”
“Có gì không được? Chẳng lẽ ngay cả tư cách chém người đầu ta cũng không có sao? Đường Vân Bằng thất trách, ta chém đầu hắn có gì không đúng?”
Tam hoàng tử không nói được gì. Làm sao hắn có thể nói được là không phải do Đường Vân Bằng thất trách, mà là Phụ hoàng ra lệnh cho Đường Vân Bằng giấu kín tin tức, muốn hắn biến mất một thời gian?
Thái tử trầm mặc chốc lát rồi đột nhiên nói: “Cũng không phải do là Đường Vân Bằng thất trách, mà là do Phụ hoàng hạ lệnh phong tỏa tin tức.”
Lý Duy Hiếu nghe vậy tỉnh táo lại, “Tại sao?”
“Không biết.” Tam hoàng tử lập tức chen vào nói, không muốn vì thương yêu Ngũ hoàng đệ mà Thái tử để lộ ra nhiều hơn, để tránh Ngũ hoàng đệ lại đưa tới sóng to gió lớn.
Lý Duy Hiếu bình tĩnh dị thường nói: “Đại hoàng huynh, ngươi nói cho ta biết thật đi, ta muốn biết tất cả mọi chuyện. Tại sao Phụ hoàng muốn phong tỏa tung tích Phù Vân, tại sao?”
“Chúng ta không biết, Phụ hoàng kiên quyết không chịu tiết lộ, chỉ nói tất cả sự việc xuất từ Tô phủ.” Thái tử nói ra tất cả, không đành lòng nhìn đệ đệ ngu ngốc.
“Tô phủ? Tô phủ bị ta từ hôn, Tô Minh ở Tô phủ sao?” Hắn hỏi nhanh, thái tử chậm rãi gật đầu.
Lý Duy Hiếu lảo đảo lui hai bước, trong đầu hiện ra hình ảnh Phù Vân nép vào trong ngực Tô Minh, nàng cùng Tô Minh thân mật đi vào Mai viện, nàng yêu cầu trở lại bên cạnh Tô Minh lần nữa.
Thì ra là cho dù hắn cố gắng nhiều hơn nữa, cũng không sánh bằng địa vị của Tô Minh trong lòng nàng.
Cho nên. . . . . . Nàng rời đi, lựa chọn Tô Minh.
Thái tử thấy tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, tiếp theo lại lộ ra vẻ mặt buồn bã, kêu lên: “Ngũ hoàng đệ?”
Lý Duy Hiếu tự giễu: ‘’Ta vẫn thua, thua một cách hồ đồ.” Nói xong, hắn im lặng không… lên tiếng nữa.
Từ đầu tới đuôi, ngay cả một chút cơ hội nàng cũng không cho hắn, hắn vẫn còn si ngốc quyến luyến gì chứ?
Hắn vẫn còn đau lòng vì nàng làm gì?
***************
Sau khi Lý Duy Hiếu từ trong miệng thái tử biết được việc Phù Vân mất tích có đến liên quan Tô gia, đã qua ba ngày.
Ba ngày này, hắn không xông vào Tô phủ tìm người, cũng không hỏi tung tích Phù Vân, lại khôi phục bản tính phong lưu thường ngày, tầm hoa vấn liễu, trong vòng vài ngày ngắn ngủn đã phá nát trên trăm trái tim. Sự khác biệt duy nhất chính là, ngày xưa Ngũ hoàng tử đối với nữ nhân dịu dàng lịch sự, hôm nay lại hỉ nộ vô thường, dễ dàng trở mặt.
Vào giữa trưa, trên đường Tam hoàng tử phi rời khỏi Tô gia trở về phủ Tam hoàng tử, ngẫu nhiên gặp gỡ một người: chính là Lý Duy Hiếu.
Hắn cười tủm tỉm nhìn mặt Tam hoàng tử phi không vui, “Tam Hoàng tẩu, thật là đúng dịp, có thể gặp tẩu ở chỗ này.”
Tam hoàng tử phi lạnh lùng nhìn hắn, “Chưa tới giữa trưa đã say như vậy, không ngờ đệ còn biết ta là ai.” Ba ngày trước trấn giữ bên cạnh Tô Ngữ Nhu, nàng mới phát hiện thì ra Tô Ngữ Nhu chính là Phù Vân. Qua mấy lần khẩn cầu của Tô Ngữ Nhu, nàng miễn cưỡng đáp ứng việc không thổ lộ chân tướng, nhưng vẫn còn tính toán âm thầm trợ giúp Ngũ hoàng tử. Nhưng không nghĩ rằng hắn lại không thèm để ý, người cũ mới rời đi, lại lập tức ôm người mới trong ngực, khó trách Tô Ngữ Nhu cố ý rời đi!
“Tam Hoàng tẩu tẩu sai rồi, không phải là say thành như vậy từ buổi trưa, mà là từ tối hôm qua đệ đã say thành như vậy.” Hắn cợt nhả tiếp lời.
“Hoang đường!”
” Tam Hoàng tẩu cần gì nghiêm túc như vậy? Sống như vậy quá cực khổ, không bằng bồi tiểu đệ uống rượu đi.”
“Chẳng lẽ đệ đã quên Phù Vân rồi sao ?”
” Cô nương xinh đẹp lại ôn nhu như Phù Vân chỗ nào cũng có, tội gì đệ phải vì nàng mà hy sinh như vậy? Không đáng giá !”
“Khó trách vì sao Phù Vân lại rời khỏi đệ! Hoa tâm như đệ, ai dám ở lại bên cạnh của đệ?” Tam hoàng tử phi tức giận rời đi, hoàn toàn không chú ý một câu nói cuối cùng của nàng làm sắc mặt hắn thay đổi.
***************
Tam hoàng tử phi trở lại trong phủ báo cho Tam hoàng tử biết tất cả mọi chuyện, Tam hoàng tử lập tức cùng thái tử vào cung tìm Hoàng thượng hỏi mọi chuyện.
Bọn họ vội vã chạy tới phủ Ngũ hoàng tử, quyết tâm phải nói cho Lý Duy Hiếu biết, bởi vì bệnh tình Tô Ngữ Nhu chỉ tạm hoãn phát tác, có thể qua đời bất cứ lúc nào.
Vừa vào đến trong phủ, 2 người suýt ngất khi nhìn thấy một Lý Duy Hiếu mà trước đây đau đớn tột cùng vì sự mất tích của Phù Vân nay lại trái ôm mộ người, phải ôm một người, ngồi nghe ca vũ rất vui vẻ.
“Đệ đang làm gì hả? !” Thái tử thấy thế thiếu chút nữa tức đến ngất đi.
“Uống rượu xem ca vũ! Đại hoàng huynh có muốn uống một chén hay không?”
Thái tử sai người đuổi những cô gái nàyđi, sau đó lạnh lùng nói: “Ta đã biết tung tích Phù Vân, theo ta đi gặp nàng.”
Lý Duy Hiếu lãnh đạm lên tiếng: “Tại sao đệ phải đi gặp Phù Vân? Là chính nàng đi mất, đệ không có hứng thú giữ lại một cô gái tâm không có ở bên người đệ.”
“Đệ nói cái gì?” Thái tử thiếu chút nữa tức điên. Hắn vì chuyện của Phù Vân hao tốn bao nhiêu công sức, hôm nay lại thấy cái người khởi xướng lại dễ dàng nói không muốn!
“Đệ đã nghĩ thông, cần gì vì một mình nàng mà buông tha cho tất cả?’’
Tam hoàng tử hỏi: “Phù Vân đang ở Tô phủ, chẳng lẽ đệ không muốn gặp nàng sao?”
Lý Duy Hiếu trả lời: “Ta biết nàng ở Tô phủ.”
Hai vị hoàng tử nhất thời ngu ngốc. Thái tử nghi ngờ hỏi: “Đã biết tung tích của nàng, vì sao không đi tìm nàng? Chẳng lẽ đệ quên rằng mấy ngày trước đệ còn đòi phải tìm được nàng sao? Chẳng lẽ đệ quên rằng nàng bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu sao?”
Lý Duy Hiếu lãnh khốc : “Nếu nàng không còn sống lâu được nữa, đệ nghĩ không nên gặp nữa, mất công trong phủ lại có một người chết.”
Thái tử cùng Tam hoàng tử không thể tin được những gì bọn họ nghe được.”Thật sự?”
“Chính xác.”
“Hi vọng đệ không hối hận!’’ Hai người bọn họ giận đùng đùng rời đi.
***************
Tô Minh lặng lẽ lẻn vào phủ Ngũ hoàng tử, muốn nói chuyện với Lý Duy Hiếu, nhưng khi nhìn thấy Lý Duy Hiếu cùng các cô gái thanh lâu vui vẻ thì tim của hắn như ngừng đập. Buổi trưa hôm nay, Tô Ngữ Nhu sẽ phụng chỉ xuống tóc làm ni cô, hắn tới đây muốn báo cho Lý Duy Hiếu biết, xin hắn đi khuyên muội muội thay đổi tâm ý, để cho một đôi tình nhân được ở gần nhau vượt qua những ngày cuối cùng này.
Xem ra. . . . . . Hắn chỉ theo ý mình .
Lý Duy Hiếu lạnh lùng nhìn hắn, tức giận.”Ngươi tới đây làm gì?”
“Vốn là có chuyện nói cho ngươi biết, nhưng khi thấy Ngũ hoàng tử bận rộn như thế, xem ra không tiện quấy rầy; thảo dân cáo từ.” Khó trách Nhu nhi cố ý rời đi, chuyện này bây giờ hắn đã không còn gì để nói .
Lý Duy Hiếu phẫn nộ quát: “Lớn mật! Chẳng lẽ phủ đệ của bổn hoàng tử là nơi ngươi nói tới thì tới, nói đi là đi ? Nói! Ngươi tới này vì chuyện gì?” Tim của hắn thắt chặt, chỉ sợ Tô Minh tới để báo tin Phù Vân đã chết.
“Thảo dân tới chỉ là muốn vì muội muội hỏi một câu, rốt cuộc thì Ngũ hoàng tử thương người nào?”
“Lòng của ta không thuộc về bất cứ kẻ nào, chỉ thuộc về ta.”
“Cũng không thuộc về Phù Vân sao?”
Trong lòng hắn đau xót, chỉ muốn dùng lời tàn nhẫn che giấu mình, Một cô gái thanh lâu có thể được bổn hoàng tử xem trọng sao?”
“Thì ra là như thế, thảo dân không còn lời nào để nói. Cáo từ.” Ngay sau đó Tô Minh xoay người rời đi, Lý Duy Hiếu cũng không ngăn cản.
Hồi lâu, ngoài cửa sổ chợt truyền đến một tiếng thở dài.
Hắn chạy như bay ra ngoài.
***************
Hai tay Tô Ngữ Nhu chắp lại, lẳng lặng quỳ gối trước tượng Phật, bình tĩnh và thanh thản.
Hôm nay, là ngày nàng cắt tóc làm ni.
Bốn ngày trước nàng trở về từ Quỷ Môn quan, may là nhờ Lý Mộng Cẩn tặng thuốc mới có thể trở lại dương gian; nhưng tiên đan bảo vệ tánh mạng chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị gốc, mặc dù bệnh của nàng tạm thời ổn định, nhưng cũng chống đỡ không được quá lâu, nàng chỉ muốn dùng số ngày còn lại cầu cho cha mẹ trường thọ, huynh trưởng sớm kết nhân duyến, đã hài lòng.
Giờ lành đã đến, trụ trì bưng dụng cụ đi tới bên cạnh nàng, nàng nhắm mắt lại, chờ đợi cắt tóc, bỗng nhiên nghe một tiếng hét điên cuồng——
“Không cho phép ai động thủ!”
Là hắn! Tô Ngữ Nhu mở hai mắt ra, quay đầu nhìn thấy Lý Duy Hiếu đang chạy như điên tới. Sao hắn có thể đến đây? Sự bình tĩnh của nàng lại dậy sóng lần nữa.
“Là nàng, thật sự là nàng!” Hắn kích động ôm nàng, không để ý chút nào giờ phút này hai người đang ở nơi phật môn.
Sau khi Tô Minh rời đi sau, người phát ra tiếng thở dài chính là Lý Mộng Cẩn. Nàng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói ra việc Phù Vân đã chết bốn ngày trước, những lời này khiến cho mặt nạ của hắn rơi xuống, hắn gào thét không muốn tin rằng Phù Vân đã qua đời, cả người gần như điên cuồng.
Lý Mộng Cẩn đợi hắn tỉnh táo, mới nói ra sự thật, bao gồm việc nàng lấy thần đan bảo vệ tánh mạng cứu sống Tô Ngữ Nhu, và Tam hoàng tử phi lại phát hiện Tô Ngữ Nhu chính là Phù Vân.
Lý Duy Hiếu vui mừng rất nhiều vốn định lập tức chạy tới Tô phủ, rồi lại bị Lý Mộng Cẩn nhắc nhở hôm nay chính là ngày Tô Ngữ Nhu cắt tóc, vì vậy lập tức chạy như bay tới ngăn cản. Hắn thật vất vả mới biết được tất cả, thật vất vả mới hiểu rằng trong lòng nàng không có người khác, làm sao có thể để cho nàng cắt tóc?
Cảm xúc ngắn ngủi đi qua, Tô Ngữ Nhu lãnh đạm yêu cầu: “Buông ta ra.”
Rời khỏi hắn trong mấy ngày nay, hắn lúc nào cũng tiến vào tư tưởng của nàng, vốn tưởng rằng biết sau khi biết được hắn không yêu nàng, có thể đóng chặt trái tim của mình không để cho hắn tiến vào chiếm giữ, không nghĩ rằng trong lòng nàng còn tràn đầy hình bóng của hắn, đuổi cũng không đi.
Lý Duy Hiếu nói nhỏ bên tai nàng: “Tha thứ ta, tha thứ ta được không?”
Nàng không nói lời nào, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống. Hơn mười ngày chia lìa, đau lòng vì hắn không ngủ tìm kiếm không nghỉ, cảm động, nhưng không nghĩ rằng hắn lại chứng nào tật nấy. Lang quân như vậy, làm sao nàng dám ở cùng đây?
Hắn lau đi nước mắt của nàng, dịu dàng nói lại một lần: “Tha thứ cho ta.”
“Chúng ta đã xong rồi.” Mới vài ngày chia lìa như vậy, tình cảm của hắn đã thay đổi, loại hành vi này khiến cho nàng hoàn toàn thất vọng đau khổ.
“Không! Nàng hãy nghe ta nói ——”
Nàng kiên quyết cắt đứt lời của hắn, “Dân nữ phụng chỉ cắt tóc làm ni, xin Ngũ hoàng tử đừng cản trở, để tránh chọc giận hoàng thượng.”
“Nàng dùng thánh chỉ bức ta?”
“Dân nữ không dám. Chẳng qua là dân nữ không muốn sai giờ, cãi lời thánh chỉ.”
“Nàng chỉ nghĩ như thế?”
“Thánh chỉ khó phạm.”
“Chẳng lẽ nàng thật sự muốn chạy trốn ta, thậm chí không tiếc xuất gia làm ni?” Hắn không thể tin được nàng lại còn kiên trì muốn xuất gia, mới vừa rồi chẳng lẽ không phải vì nhìn thấy hắn mới khóc sao?
Tô Ngữ Nhu cúi đầu nhẹ giọng nói: “Phải, dân nữ không tiếc xuất gia làm ni, chính là vì không muốn gặp lại Ngũ hoàng tử.”
“Nhìn đôi mắt của ta lớn tiếng lặp lại lần nữa!”
Nàng ngửa mặt nhìn hắn, kiên trì lập trường của mình, “Dân nữ không tiếc xuất gia làm ni, chính là vì không muốn gặp lại Ngũ hoàng tử.”
Bốn phía yên tĩnh, không tiếng động.
“Cho dù ta đối với nàng tình thâm tựa như biển, nàng cũng không nguyện quay đầu lại sao?”
“Ngũ hoàng tử thân phận tôn quý, không phải là người dân nữ có thể xứng đôi .”
“Nếu ta cố ý muốn nàng?”
“Dân nữ có thánh chỉ hộ thân.”
Hắn uy hiếp ép nàng, “Nàng cho là thánh chỉ ngăn cản được ta sao? Chẳng lẽ nàng quên đạo kia thánh chỉ kia là do ta cầu xin? Phù Vân —— không, ta cũng gọi nàng là Tô Ngữ Nhu, Tô Ngữ Nhu, nàng cho là ta sẽ dễ dàng thả nàng đi sao?”
Hắn uy hiếp làm sắc mặt nàng tái nhợt, “Tại sao ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta?”
” Mọi chuyện giữa ta và nàng không rõ ràng, nàng đừng mơ tưởng trốn vào Phật môn.”
” Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Dù sao thì nàng cũng phải đi theo ta, sự khác biệt chỉ ở chỗ là nàng muốn ép ta cãi lời thánh chỉ dẫn nàng rời đi, hoặc là nàng cam tâm tình nguyện đi theo ta, tự ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện thánh chỉ. Ta hi vọng rằng nàng sẽ dùng đầu óc thông minh suy nghĩ một chút, nếu nàng không cam tâm tình nguyện theo ta rời đi, sẽ có ai đó bởi vì kháng chỉ mà liên lụy đấy.”
“Ý ngươi là gì?” Đối mặt với sự thay đổi của hắn, nàng bỡ ngỡ.
“Suy nghĩ một chút về cha mẹ già cùng huynh trưởng của nàng.” Nghe những lời này, mặt của nàng bàng hoàng trắng bệch, hắn lãnh khốc vô tình nói tiếp: “Muốn ta công khai kháng chỉ sao?”
Nàng vừa tức lại sợ, “Ngươi dám cả gan làm loạn như thế?”
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, “Chỉ cần nói ra đáp án của nàng, đi theo ta hoặc là ta dẫn nàng đi?”
Hắn trước mắt đối với nàng mà nói là xa lạ , xem ra nàng thật sự chọc giận hắn. Cho dù nàng không muốn để ý tới hắn, cũng không thể bởi vì vấn đề của mình mà gây họa cho mọi người.
Nàng thản nhiên nói: “Ta đi với ngươi.”
Lý Duy Hiếu nghe vậy lập tức ôm nàng cất bước đi ra ngoài, bị công công và thị vệ mang thánh chỉ tới ngăn lại. Công công vừa thấy hắn cũng biết ngay chuyện này
không dễ dàng giải quyết, vội vàng cười ha hả nói : “Ngũ hoàng tử, hôm nay rãnh rỗi đến xem thê tử trước đây của mình cắt tóc làm ni sao?”
Một câu thê tử trước kia của Công công khiến cho thân thể Tô Ngữ Nhu cứng ngắc, cũng khiến cho Lý Duy Hiếu hận không thể đá bay vị công công không thức thời này, hắn thật vất vả mới khiến cho giai nhân trong ngực quên ân ân oán oán, lại bị một câu nói của tên khốn kiếp này làm cho ‘’kiếm củi ba năm thiêu một giờ’’! (Di: nghĩa là phí công sức)
Hắn lạnh lùng nói : “Cút ngay!”
Công công nhìn thấy Ngũ hoàng tử muốn đem hắn xử ngay tại chỗ, thiếu chút nữa bị dọa cho sợ muốn chết; rất may là hắn còn là chịu đựng được, bởi vì hắn nhất định phải hoàn thành thánh chỉ, nếu không bị ánh mắt Ngũ hoàng tử giết chết, cũng sẽ bị hoàng thượng đẩy ra Ngọ môn chém đầu thị chúng.
“Ngũ hoàng tử nên hiểu hôm nay tiểu nhân phụng thánh chỉ tới đây ——”
“Ta biết ngươi phụng lệnh tên khốn kia tới, nếu không cút ngay cẩn thận ta sẽ cho ngươi rơi đầu xuống đất lập tức!” Lý Duy Hiếu nghĩ tới cái thánh chỉ thiếu chút nữa phá hư hạnh phúc cả đời của hắn, tức giận tới mức muốn giết người. Công công đứng trước mắt càng xem càng không vừa mắt, hắn không ngại làm thịt hắn để hạ hỏa.
“Nhưng. . . . . . Vị cô nương Ngũ hoàng tử ôm phải lập tức cắt tóc làm ni. . . . . .” Công công nhắc nhở hắn. Ai, nói thế nào đi nữa Ngũ hoàng tử cũng không nên ôm thân mật một cô nương sắp quy theo phật môn như vậy, huống chi. . . . . . Rõ ràng là Ngũ hoàng tử mình muốn nàng làm bạn với phật đèn, vì sao vào lúc này lại không bỏ được giai nhân? Thật là làm khó hắn!
Lý Duy Hiếu hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay nhất định phải có người cắt tóc, có phải hay không?”
“Phải!” Công công lên tiếng.
“Người đâu! Đem công công cắt tóc cho ta!”
Công công nghe lệnh này, bị dọa cho sợ đứng cũng không vững, hắn đã chọc phải người nào chứ? Tận trung trên cương vị công tác không đúng sao?
Khẩu dụ của Lý Duy Hiếu vừa ra, ngay sau đó ôm Tô Ngữ Nhu nhảy lên bạch mã chạy đi.
Không có một người nào, không có một thị vệ nào dám lên tiếng, chứ nói là đuổi theo —— bọn họ cũng không muốn rơi vào hoàn cảnh giống công công
***************
Tô Ngữ Nhu vốn muốn thay vị công công tận trung cương vị công tác đó nói câu công đạo, nhưng nhìn thấy mặt hắn âm trầm, nàng không dám lên tiếng bênh vực lẽ phải.
Dọc theo đường đi, hai người vẫn trầm mặc, bởi vì mấy ngày trước nàng vừa mới từ Quỷ Môn quan trở lại, cơ thể vẫn rất yếu, thiếp đi nhanh chóng. Khi nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đã nằm trên giường trong Trúc hiên, còn hắn ngồi ở cạnh giường nhìn nàng. Nhìn hắn, nàng cảm thấy có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói gì.
“Đừng tưởng rằng không nói lời nào là có thể giải quyết mọi chuyện, nàng nợ ta một lời giải thích.” Giọng nói của hắn lạnh lùng như cũ. Nếu như tình cảm của hắn không làm cảm động được nàng, vậy thì cũng không cần bày tỏ tình cảm trước mặt nàng nữa. Cho dù hắn đối với nàng luôn là tình thâm tựa như biển như cũ, thậm chí thấy nàng ở trên ngựa ngủ mê man thì cũng bị dọa cho sợ, cho là nàng đã bỏ hắn mà đi, hắn cũng sẽ không để cho nàng biết.
“Ta không nghĩ ngươi cần giải thích gì nữa, mọi chuyện cũng đã đặt ở trước mắt, không phải sao?”
“Tất cả đều là do nàng bày ra ?”
“Mặc dù có chút không đúng lắm…, nhưng tất cả là do ta bày ra.”
“Tại sao?” Mặc dù đã đứng ở lập trường của nàng mà nghĩ, nhưng hắn vẫn không thể tin được.
“Năm năm bị bỏ rơi, ta không cam lòng.”
“Hôm nay cam tâm sao?”
Nàng chần chờ một chút mà mới gật đầu, “Cam tâm.”
“Chẳng lẽ nàng không lưu luyến sao?”
“Lưu luyến cái gì? Lưu luyến một vị hôn phu chẳng quan tâm ta sao? Còn là một lang quân phong lưu?” Nàng cười đau khổ.
“Ta thừa nhận trước kia làm thương tổn nàng, nhưng từ khi ta quen biết nàng, ta đối với nàng là thật lòng, có trời đất làm chứng.” Hắn nhìn vẻ mặt ủy khuất như vỡ òa qua nhiều năm của nàng, hận không thể đập chết mình. Ai bảo hắn không có mắt, bỏ rơi cho một vị hôn thê rất tốt, chạy ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?
“Phải, ngươi đối xử với Phù Vân rất tốt, nhưng ngươi đối với Tô Ngữ Nhu ta cũng rất tàn nhẫn. Vì nữ nhân khác, ngươi có thể nói từ hôn liền từ hôn, thậm chí muốn ta cắt tóc làm ni.” Nói xong, những ủy khuất trong lòng khiến cho nàng không nhịn được rơi lệ.
“Cái này. . . . . . Là nàng yêu cầu. . . . . .” Hắn lúng ta lúng túng nói.
“Dù sao ở trong lòng của ngươi ta cũng không có địa vị, mới có thể khiến cho nữ nhân khác nói gì thì ngươi làm cái đó, ngươi có biết ngươi khiến cho ta rất đau đớn, rất đau lòng hay không?” Nàng khóc lóc lên án hành động tàn nhẫn của hắn .
Nước mắt của nàng khiến cho hắn đau lòng không dứt, hắn ôm nàng vào trong ngực, thì thầm không ngừng ở bên tai nàng: “Tất cả đều đã qua, tha thứ cho ta, có được hay không?”
Nàng dùng sức đẩy ra hắn, “Ta không muốn tha thứ cho ngươi.”
Hắn nghe vậy không nhịn được rống lớn nói : “Tại sao?”
“Ta không thể tha thứ ngươi.”
“Tại sao? !”
“Nếu như ta tha thứ ngươi, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
“Nói nhảm!” Chẳng lẽ hiểu lầm tiêu tan , hắn còn có thể để nàng đi làm ni cô sao?
Nàng mặt ủy khuất nói: “Ta không muốn ở chung một chỗ với ngươi!”
“Nàng nói cái gì?” Hắn giận đến mức thiếu chút nữa đem nàng làm thịt. Trong thiên hạ có bao nhiêu cô gái muốn cùng hắn ở chung một chỗ, mà còn nàng lại nói nàng không muốn!
“Ta. . . . . .” Thấy hắn tức sùi bọt mép, nàng khiếp đảm, cũng nói không ra vế sau.
“Nàng nói rõ cho ta.”
“Nếu như ta với ngươi ở chung một chỗ, nếu như ngươi thích người khác, vậy ta nên làm cái gì bây giờ? Cho nên ta muốn. . . . . . Chỉ cần cả đời ta không tha thứ cho ngươi, không nên cùng ngươi ở chung một chỗ, sẽ không tan nát cõi lòng .”
Lý Duy Hiếu ngơ ngác nhìn nàng, không biết nên yêu thương nàng hay là mắng nàng đần. Hắn ôm nàng nói: ” Cả đời ta đây chưa bao giờ thề, nhưng hiện tại ta thật lòng thành ý thề với trời, ta Lý Duy Hiếu nguyện ý cả đời thương yêu Tô Ngữ Nhu, kiếp này vĩnh không thay đổi lòng, nếu không trời đất không tha.”
Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc, nàng rơi lệ.”Ta tin tưởng chàng, ta tin tưởng chàng là được.”
“Có nguyện ý làm nương tử của ta hay không?”
Nàng cảm động định gật đầu, nhưng tình huống thực tế lại khiến cho nàng chậm rãi lắc đầu.”Ta tin tưởng chàng thật lòng với ta, nhưng ta không thể làm nương tử của chàng.”
Hắn muốn giết người, hắn thật sự muốn giết người! Hắn tức giận rống to: “Tại sao? Nếu hiểu lầm được giải thích rõ, tại sao nàng còn không chịu đồng ý?” Tại sao hắn đường đường là một Ngũ hoàng tử muốn kết hôn cũng khó khăn như vậy?
“Đạo thánh chỉ cắt tóc làm ni làm sao bây giờ?”
” Nếu Phụ hoàng không chụi hủy, ta và nàng cùng nhau cắt tóc là được chứ gì!” Hắn tức giận rống, không nghĩ tới thánh chỉ chết tiệt…nọ đến bây giờ còn phiền toái.
“Cho dù thánh chỉ không phiền toái, chẳng lẽ chàng quên, tánh mạng của ta như chỉ treo mành chuông, tùy thời tùy chỗ cũng có thể tức đi, như vậy ta thế nào có tư cách trở thành nương tử của ngươi?” Mấy ngày trước thiếu chút nữa mất mạng, nàng biết rõ điều này.
“Cho dù chỉ có thể làm vợ chồng một ngày với nàng, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Hắn ôm người yêu, làm sao mà trong lòng không lo lắng tính mạng của nàng đang bị đe dọa.”Sau khi thành thân, ta và nàng cùng nhau đi tìm danh y, chỉ cần nàng còn sống, nhất định ta sẽ nghĩ hết biện pháp tìmđược một thần y chữa bệnh cho nàng.”
Tô Ngữ Nhu cười ngọt ngào, dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, nàng cảm thấy cuộc đời này đã đủ. Cho dù mạng không dài lâu, nhưng nàng đã tìm được người để dựa vào, mặc dù tâm sự nặng nề, nhưng cũng đã thỏa mãn.
Nhìn nàng an bình đi vào giấc mộng, Lý Duy Hiếu bắt đầu suy nghĩ xem nên đi tới nơi nào tìm thần y cứu nàng.
Đúng rồi, thần đan bảo vệ tánh mạng của tiểu hoàng muội là từ đâu tới?
Một tia hi vọng nổi lên trong đầu của hắn.
***************
Ngày kế tiếp, Lý Duy Hiếu hào hứng vào cung cầu xin hoàng thượng hạ thánh chỉ gả lần nữa. Sau khi hắn liên tục bảo đảm tuyệt không dám phong lưu nữa , rốt cục hoàng thượng hạ chỉ ban thánh chỉ một tháng sau cho hắn và Tô Ngữ Nhu bái đường thành hôn.
Thánh chỉ được ban ra, Lý Duy Hiếu lập tức mất tích.
Đến ngày thành thân bái đường, chú rễ vẫn không thấy bóng dáng, mọi người có chút lo lắng Lý Duy Hiếu lại sẽ chứng nào tật nấy, không biết chạy đến bên nữ nhân nào rồi; khi thấy mọi người gấp rút, định liều mạng tìm kiếm chú rễ Tô Ngữ Nhu không lo lắng chút nào, vì nàng tin tưởng hắn, nàng biết hắn sẽ không bỏ nàng mà đi.
Một khắc cuối cùng, rốt cục Lý Duy Hiếu cũng xuất hiện , hắn vội vã cùng tân nương bái đường, sau đó liền kéo nàng chạy vào tân phòng, bị bốn vị huynh trưởng ngăn trở cười nhạo, dưới tình thế cấp bách hắn đành nói ra chuyện đã mời thần y tới chữa trị cho Tô Ngữ Nhu, nếu có bất kỳ việc gì làm trễ nải hoặc xảy ra chuyện không may, sẽ bắt bọn họ phải đền mạng, lúc này mọi người mới nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Đêm động phòng hoa chúc, Lý Duy Hiếu cứ si ngốc như vậy canh giữ ở bên ngoài phòng, chờ kết quả thần y chẩn bệnh; đến lúc mặt trời mọc một vị thiếu niên mặc bạch y đắc ý bước ra khỏi cửa phòng, cười một tiếng với Lý Duy Hiếu sau đó rời đi.
Lý Duy Hiếu chạy vào phòng, hưng phấn ôm Tô Ngữ Nhu: “Có khỏe không?”
Nàng thẹn thùng trả lời: “Ừ. Nhưng sao tướng công có thể để cho nam tử kia ở chung một phòng với ta chứ? Chẳng lẽ tướng công không ngại?”
“Chỉ cần nàng có thể sống , ta không để ý. Nhưng rốt cuộc thì hắn chẩn bệnh cho nàng thế nào, tại sao ta không thể ở cạnh?” Mặc dù không ngại, nhưng hỏi một chút cũng có thể chứ!
“Nếu không ngại, cũng không cần hỏi nhiều.”
“Không hỏi, không hỏi, nàng mệt không?” Hắn ôm nàng, chỉ cần nàng có thể sống cùng hắn một đời, còn đòi hỏi gì nữa ?
Tô Ngữ Nhu thỏa mãn tựa vào trong ngực hắn, sự vui vẻ hiện trên mặt. Người thiếu niên kia là thần y, cá tính quái dị, từ miệng của hắn nàng biết phu quân vì cứu nàng, dùng một tháng hoàn thành các yêu cầu kỳ quái, làm nàng cảm động không dứt.
Mà đồng thời thần y cũng muốn nàng khảo nghiệm tình cảm phu quân đối với nàng, cho nên không cho nàng tiết lộ chuyện tối nay đã phát sinh. Nàng nghĩ nhiều năm sau, nàng mới có thể nói cho phu quân biết, cái người khiến cho hắn ghen không dứt là một nữ nhi.
Đối với chuyện nhiều năm sau này.
Lòng nàng tràn đầy vui mừng rơi vào mộng đẹp.
Chẳng lẽ hắn đối với nàng còn chưa đủ thật lòng? Chẳng lẽ hao hết thiên tâm trí, cũng không đủ để lưu nàng lại sao?
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Hắn uống rượu liên tục, muốn đè nén đau đớn trong lòng, cho đến khi thái tử cùng Tam hoàng tử đến, mới ngăn cản hắn tiếp tục.
“Ngươi đang làm gì? !” Thái tử rống giận, cướp đi chai rượu trong tay hắn.
“Trả lại cho ta!” Đã say Lý Duy Hiếu không để ý đến người tới là người nào, chỉ muốn muốn tiếp tục uống.
“Đừng mơ!” Thái tử nổi giận ném chai rượu đi, phát ra tiếng vỡ vụn.
Lý Duy Hiếu trừng mắt nhìn chai rượu bể tan tành trên đất, đột nhiên điên cuồng rống : “Người đâu! Lấy rượu tới cho ta! Lấy rượu tới cho ta có nghe không?”
Một người làm nghe tiếng nhanh chóng tới trình diện, nhận được lệnh xoay người muốn đi lấy rượu, lại bị thái tử quát bảo ngưng lại: “Ai dám sẽ giúp Ngũ hoàng tử lấy rượu tới, ta sẽ chém đầu hắn!”
Người làm nghe vậy liền sợ hãi. Sau khi Phù Vân cô nương mất tích, Ngũ hoàng tử phong độ thoáng chốc biến thành hung thần, huyên náo bên trong phủ long trời lỡ đất, không được an bình, ai cũng không dám đến gần Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử ra lệnh không dám lên tiếng, chỉ sợ một khi không cẩn thận sẽ rơi đầu. Nhưng vào lúc này. . . . . . Ngũ hoàng tử bắt hắn đưa rượu, thái tử lại nói đưa rượu sẽ chết, trời ơi! Hắn bị dọa cho sợ đến mức hai chân phát run, đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Lý Duy Hiếu tiện tay cầm chén rượu đập trước mặt hắn, “Còn không đưa rượu tới cho ta!”
“Bẩm Ngũ hoàng tử, thái tử nói. . . . . .” Người làm bị dọa cho sợ phát run, ngay cả nói đều nói không tốt.
“Ngươi là thủ hạ của ai hả, thái tử nói ngươi không nghe lời sẽ rơi đầu, chẳng lẽ ta thì không thể để cho ngươi rơi đầu sao?” Lý Duy Hiếu rống .
Sao những công tử dnah môn lại thích chém người thế chứ?Đây là đầu người, không phải là mứt quả ven đường, có thể tùy tiện đem bán! Người làm khổ sở, “Tiểu nhân không dám, chẳng qua là. . . . . .”
“Đi xuống đi!” Thái tử mở kim khẩu, thay hắn giải vây, hắn như nhặt được vàng nhanh chóng rời đi, chỉ sợ ở thêm một lát nữa sẽ bị chém đầu thật.
“Ngũ hoàng đệ, đệ cần gì phải khổ như thế chứ?” Tam hoàng tử nói, “Ngươi nhìn mình xem, lôi thôi lếch thếch, cả ngày uống cũng say như chết, coi sao được?”
Lý Duy Hiếu không để ý tới câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại: “Tìm được tung tích Phù Vân sao?”
“Chưa có bất kỳ tin tức gì.” Tam hoàng tử đáp. Chuyện Tô gia không thích hợp để cho Ngũ hoàng đệ biết lúc này, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, huống chi nương tử bảo bối của hắn vẫn còn trấn giữ ở đó, hắn cũng không muốn liên lụy nàng.
Lý Duy Hiếu cười lạnh một tiếng, “Vậy các huynh tới làm chi? Là các huynh nói không lục soát thành, không nhiễu dân, ra lệnh cho Đường Vân Bằng giúp ta tìm ra tung tích của nàng, nhưng cho tới bây giờ cũng không có tin tức! Ngay cả một cô gái không biết võ công mà Đường Vân Bằng tìm khắp cũng không ra, giữ lại hắn có ích lợi gì? Đem hắn đi chém đi!”
Tam hoàng tử vội vàng khuyên can: “Ngũ hoàng đệ, chuyện này không được.”
“Có gì không được? Chẳng lẽ ngay cả tư cách chém người đầu ta cũng không có sao? Đường Vân Bằng thất trách, ta chém đầu hắn có gì không đúng?”
Tam hoàng tử không nói được gì. Làm sao hắn có thể nói được là không phải do Đường Vân Bằng thất trách, mà là Phụ hoàng ra lệnh cho Đường Vân Bằng giấu kín tin tức, muốn hắn biến mất một thời gian?
Thái tử trầm mặc chốc lát rồi đột nhiên nói: “Cũng không phải do là Đường Vân Bằng thất trách, mà là do Phụ hoàng hạ lệnh phong tỏa tin tức.”
Lý Duy Hiếu nghe vậy tỉnh táo lại, “Tại sao?”
“Không biết.” Tam hoàng tử lập tức chen vào nói, không muốn vì thương yêu Ngũ hoàng đệ mà Thái tử để lộ ra nhiều hơn, để tránh Ngũ hoàng đệ lại đưa tới sóng to gió lớn.
Lý Duy Hiếu bình tĩnh dị thường nói: “Đại hoàng huynh, ngươi nói cho ta biết thật đi, ta muốn biết tất cả mọi chuyện. Tại sao Phụ hoàng muốn phong tỏa tung tích Phù Vân, tại sao?”
“Chúng ta không biết, Phụ hoàng kiên quyết không chịu tiết lộ, chỉ nói tất cả sự việc xuất từ Tô phủ.” Thái tử nói ra tất cả, không đành lòng nhìn đệ đệ ngu ngốc.
“Tô phủ? Tô phủ bị ta từ hôn, Tô Minh ở Tô phủ sao?” Hắn hỏi nhanh, thái tử chậm rãi gật đầu.
Lý Duy Hiếu lảo đảo lui hai bước, trong đầu hiện ra hình ảnh Phù Vân nép vào trong ngực Tô Minh, nàng cùng Tô Minh thân mật đi vào Mai viện, nàng yêu cầu trở lại bên cạnh Tô Minh lần nữa.
Thì ra là cho dù hắn cố gắng nhiều hơn nữa, cũng không sánh bằng địa vị của Tô Minh trong lòng nàng.
Cho nên. . . . . . Nàng rời đi, lựa chọn Tô Minh.
Thái tử thấy tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, tiếp theo lại lộ ra vẻ mặt buồn bã, kêu lên: “Ngũ hoàng đệ?”
Lý Duy Hiếu tự giễu: ‘’Ta vẫn thua, thua một cách hồ đồ.” Nói xong, hắn im lặng không… lên tiếng nữa.
Từ đầu tới đuôi, ngay cả một chút cơ hội nàng cũng không cho hắn, hắn vẫn còn si ngốc quyến luyến gì chứ?
Hắn vẫn còn đau lòng vì nàng làm gì?
***************
Sau khi Lý Duy Hiếu từ trong miệng thái tử biết được việc Phù Vân mất tích có đến liên quan Tô gia, đã qua ba ngày.
Ba ngày này, hắn không xông vào Tô phủ tìm người, cũng không hỏi tung tích Phù Vân, lại khôi phục bản tính phong lưu thường ngày, tầm hoa vấn liễu, trong vòng vài ngày ngắn ngủn đã phá nát trên trăm trái tim. Sự khác biệt duy nhất chính là, ngày xưa Ngũ hoàng tử đối với nữ nhân dịu dàng lịch sự, hôm nay lại hỉ nộ vô thường, dễ dàng trở mặt.
Vào giữa trưa, trên đường Tam hoàng tử phi rời khỏi Tô gia trở về phủ Tam hoàng tử, ngẫu nhiên gặp gỡ một người: chính là Lý Duy Hiếu.
Hắn cười tủm tỉm nhìn mặt Tam hoàng tử phi không vui, “Tam Hoàng tẩu, thật là đúng dịp, có thể gặp tẩu ở chỗ này.”
Tam hoàng tử phi lạnh lùng nhìn hắn, “Chưa tới giữa trưa đã say như vậy, không ngờ đệ còn biết ta là ai.” Ba ngày trước trấn giữ bên cạnh Tô Ngữ Nhu, nàng mới phát hiện thì ra Tô Ngữ Nhu chính là Phù Vân. Qua mấy lần khẩn cầu của Tô Ngữ Nhu, nàng miễn cưỡng đáp ứng việc không thổ lộ chân tướng, nhưng vẫn còn tính toán âm thầm trợ giúp Ngũ hoàng tử. Nhưng không nghĩ rằng hắn lại không thèm để ý, người cũ mới rời đi, lại lập tức ôm người mới trong ngực, khó trách Tô Ngữ Nhu cố ý rời đi!
“Tam Hoàng tẩu tẩu sai rồi, không phải là say thành như vậy từ buổi trưa, mà là từ tối hôm qua đệ đã say thành như vậy.” Hắn cợt nhả tiếp lời.
“Hoang đường!”
” Tam Hoàng tẩu cần gì nghiêm túc như vậy? Sống như vậy quá cực khổ, không bằng bồi tiểu đệ uống rượu đi.”
“Chẳng lẽ đệ đã quên Phù Vân rồi sao ?”
” Cô nương xinh đẹp lại ôn nhu như Phù Vân chỗ nào cũng có, tội gì đệ phải vì nàng mà hy sinh như vậy? Không đáng giá !”
“Khó trách vì sao Phù Vân lại rời khỏi đệ! Hoa tâm như đệ, ai dám ở lại bên cạnh của đệ?” Tam hoàng tử phi tức giận rời đi, hoàn toàn không chú ý một câu nói cuối cùng của nàng làm sắc mặt hắn thay đổi.
***************
Tam hoàng tử phi trở lại trong phủ báo cho Tam hoàng tử biết tất cả mọi chuyện, Tam hoàng tử lập tức cùng thái tử vào cung tìm Hoàng thượng hỏi mọi chuyện.
Bọn họ vội vã chạy tới phủ Ngũ hoàng tử, quyết tâm phải nói cho Lý Duy Hiếu biết, bởi vì bệnh tình Tô Ngữ Nhu chỉ tạm hoãn phát tác, có thể qua đời bất cứ lúc nào.
Vừa vào đến trong phủ, 2 người suýt ngất khi nhìn thấy một Lý Duy Hiếu mà trước đây đau đớn tột cùng vì sự mất tích của Phù Vân nay lại trái ôm mộ người, phải ôm một người, ngồi nghe ca vũ rất vui vẻ.
“Đệ đang làm gì hả? !” Thái tử thấy thế thiếu chút nữa tức đến ngất đi.
“Uống rượu xem ca vũ! Đại hoàng huynh có muốn uống một chén hay không?”
Thái tử sai người đuổi những cô gái nàyđi, sau đó lạnh lùng nói: “Ta đã biết tung tích Phù Vân, theo ta đi gặp nàng.”
Lý Duy Hiếu lãnh đạm lên tiếng: “Tại sao đệ phải đi gặp Phù Vân? Là chính nàng đi mất, đệ không có hứng thú giữ lại một cô gái tâm không có ở bên người đệ.”
“Đệ nói cái gì?” Thái tử thiếu chút nữa tức điên. Hắn vì chuyện của Phù Vân hao tốn bao nhiêu công sức, hôm nay lại thấy cái người khởi xướng lại dễ dàng nói không muốn!
“Đệ đã nghĩ thông, cần gì vì một mình nàng mà buông tha cho tất cả?’’
Tam hoàng tử hỏi: “Phù Vân đang ở Tô phủ, chẳng lẽ đệ không muốn gặp nàng sao?”
Lý Duy Hiếu trả lời: “Ta biết nàng ở Tô phủ.”
Hai vị hoàng tử nhất thời ngu ngốc. Thái tử nghi ngờ hỏi: “Đã biết tung tích của nàng, vì sao không đi tìm nàng? Chẳng lẽ đệ quên rằng mấy ngày trước đệ còn đòi phải tìm được nàng sao? Chẳng lẽ đệ quên rằng nàng bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu sao?”
Lý Duy Hiếu lãnh khốc : “Nếu nàng không còn sống lâu được nữa, đệ nghĩ không nên gặp nữa, mất công trong phủ lại có một người chết.”
Thái tử cùng Tam hoàng tử không thể tin được những gì bọn họ nghe được.”Thật sự?”
“Chính xác.”
“Hi vọng đệ không hối hận!’’ Hai người bọn họ giận đùng đùng rời đi.
***************
Tô Minh lặng lẽ lẻn vào phủ Ngũ hoàng tử, muốn nói chuyện với Lý Duy Hiếu, nhưng khi nhìn thấy Lý Duy Hiếu cùng các cô gái thanh lâu vui vẻ thì tim của hắn như ngừng đập. Buổi trưa hôm nay, Tô Ngữ Nhu sẽ phụng chỉ xuống tóc làm ni cô, hắn tới đây muốn báo cho Lý Duy Hiếu biết, xin hắn đi khuyên muội muội thay đổi tâm ý, để cho một đôi tình nhân được ở gần nhau vượt qua những ngày cuối cùng này.
Xem ra. . . . . . Hắn chỉ theo ý mình .
Lý Duy Hiếu lạnh lùng nhìn hắn, tức giận.”Ngươi tới đây làm gì?”
“Vốn là có chuyện nói cho ngươi biết, nhưng khi thấy Ngũ hoàng tử bận rộn như thế, xem ra không tiện quấy rầy; thảo dân cáo từ.” Khó trách Nhu nhi cố ý rời đi, chuyện này bây giờ hắn đã không còn gì để nói .
Lý Duy Hiếu phẫn nộ quát: “Lớn mật! Chẳng lẽ phủ đệ của bổn hoàng tử là nơi ngươi nói tới thì tới, nói đi là đi ? Nói! Ngươi tới này vì chuyện gì?” Tim của hắn thắt chặt, chỉ sợ Tô Minh tới để báo tin Phù Vân đã chết.
“Thảo dân tới chỉ là muốn vì muội muội hỏi một câu, rốt cuộc thì Ngũ hoàng tử thương người nào?”
“Lòng của ta không thuộc về bất cứ kẻ nào, chỉ thuộc về ta.”
“Cũng không thuộc về Phù Vân sao?”
Trong lòng hắn đau xót, chỉ muốn dùng lời tàn nhẫn che giấu mình, Một cô gái thanh lâu có thể được bổn hoàng tử xem trọng sao?”
“Thì ra là như thế, thảo dân không còn lời nào để nói. Cáo từ.” Ngay sau đó Tô Minh xoay người rời đi, Lý Duy Hiếu cũng không ngăn cản.
Hồi lâu, ngoài cửa sổ chợt truyền đến một tiếng thở dài.
Hắn chạy như bay ra ngoài.
***************
Hai tay Tô Ngữ Nhu chắp lại, lẳng lặng quỳ gối trước tượng Phật, bình tĩnh và thanh thản.
Hôm nay, là ngày nàng cắt tóc làm ni.
Bốn ngày trước nàng trở về từ Quỷ Môn quan, may là nhờ Lý Mộng Cẩn tặng thuốc mới có thể trở lại dương gian; nhưng tiên đan bảo vệ tánh mạng chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị gốc, mặc dù bệnh của nàng tạm thời ổn định, nhưng cũng chống đỡ không được quá lâu, nàng chỉ muốn dùng số ngày còn lại cầu cho cha mẹ trường thọ, huynh trưởng sớm kết nhân duyến, đã hài lòng.
Giờ lành đã đến, trụ trì bưng dụng cụ đi tới bên cạnh nàng, nàng nhắm mắt lại, chờ đợi cắt tóc, bỗng nhiên nghe một tiếng hét điên cuồng——
“Không cho phép ai động thủ!”
Là hắn! Tô Ngữ Nhu mở hai mắt ra, quay đầu nhìn thấy Lý Duy Hiếu đang chạy như điên tới. Sao hắn có thể đến đây? Sự bình tĩnh của nàng lại dậy sóng lần nữa.
“Là nàng, thật sự là nàng!” Hắn kích động ôm nàng, không để ý chút nào giờ phút này hai người đang ở nơi phật môn.
Sau khi Tô Minh rời đi sau, người phát ra tiếng thở dài chính là Lý Mộng Cẩn. Nàng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói ra việc Phù Vân đã chết bốn ngày trước, những lời này khiến cho mặt nạ của hắn rơi xuống, hắn gào thét không muốn tin rằng Phù Vân đã qua đời, cả người gần như điên cuồng.
Lý Mộng Cẩn đợi hắn tỉnh táo, mới nói ra sự thật, bao gồm việc nàng lấy thần đan bảo vệ tánh mạng cứu sống Tô Ngữ Nhu, và Tam hoàng tử phi lại phát hiện Tô Ngữ Nhu chính là Phù Vân.
Lý Duy Hiếu vui mừng rất nhiều vốn định lập tức chạy tới Tô phủ, rồi lại bị Lý Mộng Cẩn nhắc nhở hôm nay chính là ngày Tô Ngữ Nhu cắt tóc, vì vậy lập tức chạy như bay tới ngăn cản. Hắn thật vất vả mới biết được tất cả, thật vất vả mới hiểu rằng trong lòng nàng không có người khác, làm sao có thể để cho nàng cắt tóc?
Cảm xúc ngắn ngủi đi qua, Tô Ngữ Nhu lãnh đạm yêu cầu: “Buông ta ra.”
Rời khỏi hắn trong mấy ngày nay, hắn lúc nào cũng tiến vào tư tưởng của nàng, vốn tưởng rằng biết sau khi biết được hắn không yêu nàng, có thể đóng chặt trái tim của mình không để cho hắn tiến vào chiếm giữ, không nghĩ rằng trong lòng nàng còn tràn đầy hình bóng của hắn, đuổi cũng không đi.
Lý Duy Hiếu nói nhỏ bên tai nàng: “Tha thứ ta, tha thứ ta được không?”
Nàng không nói lời nào, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống. Hơn mười ngày chia lìa, đau lòng vì hắn không ngủ tìm kiếm không nghỉ, cảm động, nhưng không nghĩ rằng hắn lại chứng nào tật nấy. Lang quân như vậy, làm sao nàng dám ở cùng đây?
Hắn lau đi nước mắt của nàng, dịu dàng nói lại một lần: “Tha thứ cho ta.”
“Chúng ta đã xong rồi.” Mới vài ngày chia lìa như vậy, tình cảm của hắn đã thay đổi, loại hành vi này khiến cho nàng hoàn toàn thất vọng đau khổ.
“Không! Nàng hãy nghe ta nói ——”
Nàng kiên quyết cắt đứt lời của hắn, “Dân nữ phụng chỉ cắt tóc làm ni, xin Ngũ hoàng tử đừng cản trở, để tránh chọc giận hoàng thượng.”
“Nàng dùng thánh chỉ bức ta?”
“Dân nữ không dám. Chẳng qua là dân nữ không muốn sai giờ, cãi lời thánh chỉ.”
“Nàng chỉ nghĩ như thế?”
“Thánh chỉ khó phạm.”
“Chẳng lẽ nàng thật sự muốn chạy trốn ta, thậm chí không tiếc xuất gia làm ni?” Hắn không thể tin được nàng lại còn kiên trì muốn xuất gia, mới vừa rồi chẳng lẽ không phải vì nhìn thấy hắn mới khóc sao?
Tô Ngữ Nhu cúi đầu nhẹ giọng nói: “Phải, dân nữ không tiếc xuất gia làm ni, chính là vì không muốn gặp lại Ngũ hoàng tử.”
“Nhìn đôi mắt của ta lớn tiếng lặp lại lần nữa!”
Nàng ngửa mặt nhìn hắn, kiên trì lập trường của mình, “Dân nữ không tiếc xuất gia làm ni, chính là vì không muốn gặp lại Ngũ hoàng tử.”
Bốn phía yên tĩnh, không tiếng động.
“Cho dù ta đối với nàng tình thâm tựa như biển, nàng cũng không nguyện quay đầu lại sao?”
“Ngũ hoàng tử thân phận tôn quý, không phải là người dân nữ có thể xứng đôi .”
“Nếu ta cố ý muốn nàng?”
“Dân nữ có thánh chỉ hộ thân.”
Hắn uy hiếp ép nàng, “Nàng cho là thánh chỉ ngăn cản được ta sao? Chẳng lẽ nàng quên đạo kia thánh chỉ kia là do ta cầu xin? Phù Vân —— không, ta cũng gọi nàng là Tô Ngữ Nhu, Tô Ngữ Nhu, nàng cho là ta sẽ dễ dàng thả nàng đi sao?”
Hắn uy hiếp làm sắc mặt nàng tái nhợt, “Tại sao ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta?”
” Mọi chuyện giữa ta và nàng không rõ ràng, nàng đừng mơ tưởng trốn vào Phật môn.”
” Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Dù sao thì nàng cũng phải đi theo ta, sự khác biệt chỉ ở chỗ là nàng muốn ép ta cãi lời thánh chỉ dẫn nàng rời đi, hoặc là nàng cam tâm tình nguyện đi theo ta, tự ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện thánh chỉ. Ta hi vọng rằng nàng sẽ dùng đầu óc thông minh suy nghĩ một chút, nếu nàng không cam tâm tình nguyện theo ta rời đi, sẽ có ai đó bởi vì kháng chỉ mà liên lụy đấy.”
“Ý ngươi là gì?” Đối mặt với sự thay đổi của hắn, nàng bỡ ngỡ.
“Suy nghĩ một chút về cha mẹ già cùng huynh trưởng của nàng.” Nghe những lời này, mặt của nàng bàng hoàng trắng bệch, hắn lãnh khốc vô tình nói tiếp: “Muốn ta công khai kháng chỉ sao?”
Nàng vừa tức lại sợ, “Ngươi dám cả gan làm loạn như thế?”
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, “Chỉ cần nói ra đáp án của nàng, đi theo ta hoặc là ta dẫn nàng đi?”
Hắn trước mắt đối với nàng mà nói là xa lạ , xem ra nàng thật sự chọc giận hắn. Cho dù nàng không muốn để ý tới hắn, cũng không thể bởi vì vấn đề của mình mà gây họa cho mọi người.
Nàng thản nhiên nói: “Ta đi với ngươi.”
Lý Duy Hiếu nghe vậy lập tức ôm nàng cất bước đi ra ngoài, bị công công và thị vệ mang thánh chỉ tới ngăn lại. Công công vừa thấy hắn cũng biết ngay chuyện này
không dễ dàng giải quyết, vội vàng cười ha hả nói : “Ngũ hoàng tử, hôm nay rãnh rỗi đến xem thê tử trước đây của mình cắt tóc làm ni sao?”
Một câu thê tử trước kia của Công công khiến cho thân thể Tô Ngữ Nhu cứng ngắc, cũng khiến cho Lý Duy Hiếu hận không thể đá bay vị công công không thức thời này, hắn thật vất vả mới khiến cho giai nhân trong ngực quên ân ân oán oán, lại bị một câu nói của tên khốn kiếp này làm cho ‘’kiếm củi ba năm thiêu một giờ’’! (Di: nghĩa là phí công sức)
Hắn lạnh lùng nói : “Cút ngay!”
Công công nhìn thấy Ngũ hoàng tử muốn đem hắn xử ngay tại chỗ, thiếu chút nữa bị dọa cho sợ muốn chết; rất may là hắn còn là chịu đựng được, bởi vì hắn nhất định phải hoàn thành thánh chỉ, nếu không bị ánh mắt Ngũ hoàng tử giết chết, cũng sẽ bị hoàng thượng đẩy ra Ngọ môn chém đầu thị chúng.
“Ngũ hoàng tử nên hiểu hôm nay tiểu nhân phụng thánh chỉ tới đây ——”
“Ta biết ngươi phụng lệnh tên khốn kia tới, nếu không cút ngay cẩn thận ta sẽ cho ngươi rơi đầu xuống đất lập tức!” Lý Duy Hiếu nghĩ tới cái thánh chỉ thiếu chút nữa phá hư hạnh phúc cả đời của hắn, tức giận tới mức muốn giết người. Công công đứng trước mắt càng xem càng không vừa mắt, hắn không ngại làm thịt hắn để hạ hỏa.
“Nhưng. . . . . . Vị cô nương Ngũ hoàng tử ôm phải lập tức cắt tóc làm ni. . . . . .” Công công nhắc nhở hắn. Ai, nói thế nào đi nữa Ngũ hoàng tử cũng không nên ôm thân mật một cô nương sắp quy theo phật môn như vậy, huống chi. . . . . . Rõ ràng là Ngũ hoàng tử mình muốn nàng làm bạn với phật đèn, vì sao vào lúc này lại không bỏ được giai nhân? Thật là làm khó hắn!
Lý Duy Hiếu hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay nhất định phải có người cắt tóc, có phải hay không?”
“Phải!” Công công lên tiếng.
“Người đâu! Đem công công cắt tóc cho ta!”
Công công nghe lệnh này, bị dọa cho sợ đứng cũng không vững, hắn đã chọc phải người nào chứ? Tận trung trên cương vị công tác không đúng sao?
Khẩu dụ của Lý Duy Hiếu vừa ra, ngay sau đó ôm Tô Ngữ Nhu nhảy lên bạch mã chạy đi.
Không có một người nào, không có một thị vệ nào dám lên tiếng, chứ nói là đuổi theo —— bọn họ cũng không muốn rơi vào hoàn cảnh giống công công
***************
Tô Ngữ Nhu vốn muốn thay vị công công tận trung cương vị công tác đó nói câu công đạo, nhưng nhìn thấy mặt hắn âm trầm, nàng không dám lên tiếng bênh vực lẽ phải.
Dọc theo đường đi, hai người vẫn trầm mặc, bởi vì mấy ngày trước nàng vừa mới từ Quỷ Môn quan trở lại, cơ thể vẫn rất yếu, thiếp đi nhanh chóng. Khi nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đã nằm trên giường trong Trúc hiên, còn hắn ngồi ở cạnh giường nhìn nàng. Nhìn hắn, nàng cảm thấy có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói gì.
“Đừng tưởng rằng không nói lời nào là có thể giải quyết mọi chuyện, nàng nợ ta một lời giải thích.” Giọng nói của hắn lạnh lùng như cũ. Nếu như tình cảm của hắn không làm cảm động được nàng, vậy thì cũng không cần bày tỏ tình cảm trước mặt nàng nữa. Cho dù hắn đối với nàng luôn là tình thâm tựa như biển như cũ, thậm chí thấy nàng ở trên ngựa ngủ mê man thì cũng bị dọa cho sợ, cho là nàng đã bỏ hắn mà đi, hắn cũng sẽ không để cho nàng biết.
“Ta không nghĩ ngươi cần giải thích gì nữa, mọi chuyện cũng đã đặt ở trước mắt, không phải sao?”
“Tất cả đều là do nàng bày ra ?”
“Mặc dù có chút không đúng lắm…, nhưng tất cả là do ta bày ra.”
“Tại sao?” Mặc dù đã đứng ở lập trường của nàng mà nghĩ, nhưng hắn vẫn không thể tin được.
“Năm năm bị bỏ rơi, ta không cam lòng.”
“Hôm nay cam tâm sao?”
Nàng chần chờ một chút mà mới gật đầu, “Cam tâm.”
“Chẳng lẽ nàng không lưu luyến sao?”
“Lưu luyến cái gì? Lưu luyến một vị hôn phu chẳng quan tâm ta sao? Còn là một lang quân phong lưu?” Nàng cười đau khổ.
“Ta thừa nhận trước kia làm thương tổn nàng, nhưng từ khi ta quen biết nàng, ta đối với nàng là thật lòng, có trời đất làm chứng.” Hắn nhìn vẻ mặt ủy khuất như vỡ òa qua nhiều năm của nàng, hận không thể đập chết mình. Ai bảo hắn không có mắt, bỏ rơi cho một vị hôn thê rất tốt, chạy ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?
“Phải, ngươi đối xử với Phù Vân rất tốt, nhưng ngươi đối với Tô Ngữ Nhu ta cũng rất tàn nhẫn. Vì nữ nhân khác, ngươi có thể nói từ hôn liền từ hôn, thậm chí muốn ta cắt tóc làm ni.” Nói xong, những ủy khuất trong lòng khiến cho nàng không nhịn được rơi lệ.
“Cái này. . . . . . Là nàng yêu cầu. . . . . .” Hắn lúng ta lúng túng nói.
“Dù sao ở trong lòng của ngươi ta cũng không có địa vị, mới có thể khiến cho nữ nhân khác nói gì thì ngươi làm cái đó, ngươi có biết ngươi khiến cho ta rất đau đớn, rất đau lòng hay không?” Nàng khóc lóc lên án hành động tàn nhẫn của hắn .
Nước mắt của nàng khiến cho hắn đau lòng không dứt, hắn ôm nàng vào trong ngực, thì thầm không ngừng ở bên tai nàng: “Tất cả đều đã qua, tha thứ cho ta, có được hay không?”
Nàng dùng sức đẩy ra hắn, “Ta không muốn tha thứ cho ngươi.”
Hắn nghe vậy không nhịn được rống lớn nói : “Tại sao?”
“Ta không thể tha thứ ngươi.”
“Tại sao? !”
“Nếu như ta tha thứ ngươi, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
“Nói nhảm!” Chẳng lẽ hiểu lầm tiêu tan , hắn còn có thể để nàng đi làm ni cô sao?
Nàng mặt ủy khuất nói: “Ta không muốn ở chung một chỗ với ngươi!”
“Nàng nói cái gì?” Hắn giận đến mức thiếu chút nữa đem nàng làm thịt. Trong thiên hạ có bao nhiêu cô gái muốn cùng hắn ở chung một chỗ, mà còn nàng lại nói nàng không muốn!
“Ta. . . . . .” Thấy hắn tức sùi bọt mép, nàng khiếp đảm, cũng nói không ra vế sau.
“Nàng nói rõ cho ta.”
“Nếu như ta với ngươi ở chung một chỗ, nếu như ngươi thích người khác, vậy ta nên làm cái gì bây giờ? Cho nên ta muốn. . . . . . Chỉ cần cả đời ta không tha thứ cho ngươi, không nên cùng ngươi ở chung một chỗ, sẽ không tan nát cõi lòng .”
Lý Duy Hiếu ngơ ngác nhìn nàng, không biết nên yêu thương nàng hay là mắng nàng đần. Hắn ôm nàng nói: ” Cả đời ta đây chưa bao giờ thề, nhưng hiện tại ta thật lòng thành ý thề với trời, ta Lý Duy Hiếu nguyện ý cả đời thương yêu Tô Ngữ Nhu, kiếp này vĩnh không thay đổi lòng, nếu không trời đất không tha.”
Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc, nàng rơi lệ.”Ta tin tưởng chàng, ta tin tưởng chàng là được.”
“Có nguyện ý làm nương tử của ta hay không?”
Nàng cảm động định gật đầu, nhưng tình huống thực tế lại khiến cho nàng chậm rãi lắc đầu.”Ta tin tưởng chàng thật lòng với ta, nhưng ta không thể làm nương tử của chàng.”
Hắn muốn giết người, hắn thật sự muốn giết người! Hắn tức giận rống to: “Tại sao? Nếu hiểu lầm được giải thích rõ, tại sao nàng còn không chịu đồng ý?” Tại sao hắn đường đường là một Ngũ hoàng tử muốn kết hôn cũng khó khăn như vậy?
“Đạo thánh chỉ cắt tóc làm ni làm sao bây giờ?”
” Nếu Phụ hoàng không chụi hủy, ta và nàng cùng nhau cắt tóc là được chứ gì!” Hắn tức giận rống, không nghĩ tới thánh chỉ chết tiệt…nọ đến bây giờ còn phiền toái.
“Cho dù thánh chỉ không phiền toái, chẳng lẽ chàng quên, tánh mạng của ta như chỉ treo mành chuông, tùy thời tùy chỗ cũng có thể tức đi, như vậy ta thế nào có tư cách trở thành nương tử của ngươi?” Mấy ngày trước thiếu chút nữa mất mạng, nàng biết rõ điều này.
“Cho dù chỉ có thể làm vợ chồng một ngày với nàng, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Hắn ôm người yêu, làm sao mà trong lòng không lo lắng tính mạng của nàng đang bị đe dọa.”Sau khi thành thân, ta và nàng cùng nhau đi tìm danh y, chỉ cần nàng còn sống, nhất định ta sẽ nghĩ hết biện pháp tìmđược một thần y chữa bệnh cho nàng.”
Tô Ngữ Nhu cười ngọt ngào, dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, nàng cảm thấy cuộc đời này đã đủ. Cho dù mạng không dài lâu, nhưng nàng đã tìm được người để dựa vào, mặc dù tâm sự nặng nề, nhưng cũng đã thỏa mãn.
Nhìn nàng an bình đi vào giấc mộng, Lý Duy Hiếu bắt đầu suy nghĩ xem nên đi tới nơi nào tìm thần y cứu nàng.
Đúng rồi, thần đan bảo vệ tánh mạng của tiểu hoàng muội là từ đâu tới?
Một tia hi vọng nổi lên trong đầu của hắn.
***************
Ngày kế tiếp, Lý Duy Hiếu hào hứng vào cung cầu xin hoàng thượng hạ thánh chỉ gả lần nữa. Sau khi hắn liên tục bảo đảm tuyệt không dám phong lưu nữa , rốt cục hoàng thượng hạ chỉ ban thánh chỉ một tháng sau cho hắn và Tô Ngữ Nhu bái đường thành hôn.
Thánh chỉ được ban ra, Lý Duy Hiếu lập tức mất tích.
Đến ngày thành thân bái đường, chú rễ vẫn không thấy bóng dáng, mọi người có chút lo lắng Lý Duy Hiếu lại sẽ chứng nào tật nấy, không biết chạy đến bên nữ nhân nào rồi; khi thấy mọi người gấp rút, định liều mạng tìm kiếm chú rễ Tô Ngữ Nhu không lo lắng chút nào, vì nàng tin tưởng hắn, nàng biết hắn sẽ không bỏ nàng mà đi.
Một khắc cuối cùng, rốt cục Lý Duy Hiếu cũng xuất hiện , hắn vội vã cùng tân nương bái đường, sau đó liền kéo nàng chạy vào tân phòng, bị bốn vị huynh trưởng ngăn trở cười nhạo, dưới tình thế cấp bách hắn đành nói ra chuyện đã mời thần y tới chữa trị cho Tô Ngữ Nhu, nếu có bất kỳ việc gì làm trễ nải hoặc xảy ra chuyện không may, sẽ bắt bọn họ phải đền mạng, lúc này mọi người mới nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Đêm động phòng hoa chúc, Lý Duy Hiếu cứ si ngốc như vậy canh giữ ở bên ngoài phòng, chờ kết quả thần y chẩn bệnh; đến lúc mặt trời mọc một vị thiếu niên mặc bạch y đắc ý bước ra khỏi cửa phòng, cười một tiếng với Lý Duy Hiếu sau đó rời đi.
Lý Duy Hiếu chạy vào phòng, hưng phấn ôm Tô Ngữ Nhu: “Có khỏe không?”
Nàng thẹn thùng trả lời: “Ừ. Nhưng sao tướng công có thể để cho nam tử kia ở chung một phòng với ta chứ? Chẳng lẽ tướng công không ngại?”
“Chỉ cần nàng có thể sống , ta không để ý. Nhưng rốt cuộc thì hắn chẩn bệnh cho nàng thế nào, tại sao ta không thể ở cạnh?” Mặc dù không ngại, nhưng hỏi một chút cũng có thể chứ!
“Nếu không ngại, cũng không cần hỏi nhiều.”
“Không hỏi, không hỏi, nàng mệt không?” Hắn ôm nàng, chỉ cần nàng có thể sống cùng hắn một đời, còn đòi hỏi gì nữa ?
Tô Ngữ Nhu thỏa mãn tựa vào trong ngực hắn, sự vui vẻ hiện trên mặt. Người thiếu niên kia là thần y, cá tính quái dị, từ miệng của hắn nàng biết phu quân vì cứu nàng, dùng một tháng hoàn thành các yêu cầu kỳ quái, làm nàng cảm động không dứt.
Mà đồng thời thần y cũng muốn nàng khảo nghiệm tình cảm phu quân đối với nàng, cho nên không cho nàng tiết lộ chuyện tối nay đã phát sinh. Nàng nghĩ nhiều năm sau, nàng mới có thể nói cho phu quân biết, cái người khiến cho hắn ghen không dứt là một nữ nhi.
Đối với chuyện nhiều năm sau này.
Lòng nàng tràn đầy vui mừng rơi vào mộng đẹp.
Danh sách chương