Hai tuần sau, bàn chân của Lưu Nam đã tốt lên một chút, có thể đeo giày đi đường bình thường.

Hôm nay Lưu Nam vừa vào lớp liền cảm thấy được vài ánh mắt dừng trên người cô, cô cảm thấy có chút kì quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

"Cậu đã nghe chưa, lớp học đều truyền nhau rằng cậu cùng Chương Phàm..." Nữ sinh ngồi cùng bàn lặng lẽ nói.

"Truyền cái gì?"

"Nói các cậu là một đôi..."

Lưu Nam cảm thấy khiếp sợ, chẳng lẽ bởi vì Chương Phàm thường xuyên đưa cô về nhà? Vẫn là đại hội thể thao ngày đó hắn vui lòng giúp đỡ? Lưu Nam, Lưu Nam không cảm thấy tức giận, thật hy vọng là thật.

Lưu Nam nhớ tới lờ Chương Phàm dạy sau đại hội thể thao, không cần quá để ý đến ý kiến của người khác.

"Không phải vì cùng nhau về nhà sao? Đi cùng con đường về nhà không phải rất bình thường sao?"

"Chính Là người khác không nghĩ như vậy"

" Kia bọn họ yêu nghĩ như thế nào liền nghĩ như thế đấy đi"

Giữa giờ giải lao. Chương Phàm bỗng nhiên đưa cho Lưu Nam tờ giấy, Chương Phàm cảm thấy kì quái, vì cái gì không nói thẳng, còn  muốn truyền giấy, chẳng lẽ là... Lưu Nam âm thầm cười trộm.

Lưu Nam nhẹ nhàng mở ra, sợ làm hư trang giấy mà bỏ qua một cái dáu chấm câu. Sau khi mở ra, Lưu Nam trợn tròn mắt, trên tờ giấy rõ ràng viết "Gần đây không thể cùng cậu về nhà"

Trái tim Lưu Nam bỗng chốc rơi xuống quay về đáy cốc, trên mặt da thịt không thể khống chế cứng ngắc đứng lên, tờ giấy bị Lưu Nam dùng sức vò thành hình tròn ném vào trong bàn học.

Buổi chiều tan học Lưu Nam dự định một mình về nhà, tùy ý nhìn lướt qua, trong lúc vô tình thấy Chương Phàm lái xe đạp, phía sau chở nữ sinh cùng lớp Tiểu Bạch. Ánh sáng nhu hòa của trời chiều làm bọn họ tỏa sáng lấp lánh, nghe không rõ hai người đang nói gì, nhưng nét mặt hai người lại làm trái tim Lưu Nam đau đớn. Lưu Nam cảm thấy chính mình tựa như một con cá mắc cạn muốn trở về biển rộng lại bị bọt sóng cuồn cuộn đẩy xa hơn...

Trên đường về nhà, Lưu Nam hồi tưởng các loại bọn họ cùng nhau về nhà, rõ ràng cảm giác từng bước hướng đến hắn gần hơn, vì cái gì hiện tại cảm giác ngược lại còn xa hơn? Chương Phàm không hề lai cô, là cảm thấy được cô rất phiền toái, vẫn là bởi vì hắn nghe được những tin đồn này nên muốn lảng tránh? Chính hắn rõ ràng đã dạy chính mình không cần quá để ý ý kiến của người khác, nhưng sự tình lại phát sinh ở trên người chính mình, ngược lại sao không lùi bước? Khi cô bắt gặp Chương Phàm chở một nữ sinh ngồi phía sau, cô hiểu được bởi vì vị trí ghế sau vốn dĩ không thuộc về mình, là cô quá tham lam.

Ngày hôm sau giữa trưa, Lưu Nam cùng nữ sinh cùng lớp Tiểu Lệ cùng nhau đi,Chương Phàm lái xe đạp thep bên cạnh gặp thoáng qua, lại không cùng Lưu Nam chào hỏi, Lưu Nam có chút mất mát.

Lưu Nam nhìn theo bóng dáng Chương Phàm đi phía trước, đằng trước là hắn ngày hôm qua lai Tiểu Bạch, hôm nay hắn cũng sẽ lai cô sao?

Tiểu Bạch cùng Chương Phàm đều lục tục biến mắt ở ngã rẽ, Lưu Nam ma xui quỷ khiến chạy về phía trước.

"Lưu Nam cậu chạy cái gì a? Chờ tớ" Phía sau Lưu Nam là Tiểu Lệ đang oán giận, nhưng cô không rảnh bận tâm, trong đầu thầm nghĩ phải xác nhận một việc.

Đến ngã rẽ Lưu Nam ngừng lại. Chương Phàm chờ Tiểu Bạch nhưng lại vừa nói vừa cười... Trái tim Lưu Nam kinh hoàng không biết là vì vận động kịch liệt, vẫn là bị sự thật đánh sâu vào. Con cá mắc cạn kia tựa hồ đã gần kề cái chết không xa.

Đêm hôm đó Lưu Nam lăn qua lộn lại, không có lòng dạ nào để ngủ, nghĩ đến cảnh tượng ban ngày trong lòng buồn khổ, trước sau cảm thấy được có thứ đồ nào đó mắc ở cổ họng. Trái tim Lưu Nam đen kịt giống bóng đêm, cái mũi đau xót, nước mắt không chịu thua kém chảy ra.

Lưu Nam khóc từ trước đến nay đều không có tiếng động, cũng như lúc này đây.Thầm mến chuyện này rất thống khổ.

Lưu Nam cuối tuần không chủ động tìm Chương Phàm học bù, Chương Phàm chủ động tìm cô, vừa vặn thân thể cô không khỏe, liên tục mấy tuần cùng một lí do, dần dần Chương Phàm cũng không tìm cô học bổ túc nữa.

Lưu Nam không nghĩ làm cho chính mình bị hãm vào chuyện yêu thầm, nghĩ muốn trở về thời đại học, dù sao thầm mến Chương Phàm 7 năm, kì thật sớm thấy rõ sự thật, nhưng chậm chạp không muốn tỉnh lại, này nằm mê nên tỉnh.

Đề phòng bất hạnh tìm không thấy liền trở về, Lưu Nam đành phải đem thời gian dùng trong việc xem sách học tập, để phòng chính mình suy nghĩ miên man, hãm ở trong vòn xoáy.

Công sức không phụ lòng người, cuối kì khảo sát Lưu Nam tiến bộ thật lớn, từ hạng 51 lên đến hạng 11, mà Chương Phàm lại xuống hạng 22. Như thường ngày, Lưu Nam khẳng định sẽ giễu cợt Chương Phàm một phen, nhưng hiện tại bọn họ rất ít khi cùng xuất hiện, không như trước kia thân mật khăng khít. Lưu Nam không dám nghĩ nhiều, sợ bản thân lại có những suy nghĩ dư thừa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện