Nhiệt độ ngày càng ấm lên, số lần Lưu Nam mặc váy cũng nhiều, quả thực nhiều hơn so với mặc quần đùi mát mẻ một chút. Giữa đến cuối tháng sáu, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, Lưu Nam cũng vậy, sau khi đi vệ sinh giữa giờ học, liền chạy nhanh về chỗ ngồi ôn tập đề toán học, trong phòng học không có quạt điện, những giọt mồ hôi nhỏ lấm tấm trên trán Lưu Nam. Trên đường đi qua dãy ghế của Chương Phàm, vừa vặn nghe thấy người bạn ngồi giữa cùng bàn với Chương Phàm nói chuyện.

"Chương Phàm, là ai đưa thư tình cho cậu vậy a? Còn đem phong thư cố ý gấp thành hình dạng này, thật lãng mạn!"

Lưu Nam quay đầu lại nhìn về phía Chương Phàm, trong tay đang cầm chính là một cái phong thư, không sai được. Mồ hôi trên trán Lưu Nam tựa như bốc hơi trong nháy mắt, chỉ còn một trái tim lạnh.

Lưu Nam có điểm ngoài ý muốn, trước kia khi còn học cấp hai, không có nghe nói qua Chương Phàm có nhận được thư tình của ai a, như thế nào lại đột nhiên nhận được? Chẳng lẽ bởi vì cô trở về quá khứ, làm cho thời không phát sinh hỗn loạn, các sự việc đều thay đổi? Lưu Nam thừa dịp Chương Phàm chưa chuẩn bị, cướp lấy phong thư, còn chưa kịp mở ra, đã bị Chương Phàm một lần nữa đoạt lại.

"Cậu không thể xem!"

"Không xem thì không xem, cậu hung dữ cái gì?"

"Đây là đồ riêng tư của mình, cậu không có quyền can thiệp! Cậu cũng thật là!" Chương Phàm có hơi nói lắp, Lưu Nam và người bạn ngồi cùng bàn đều bị quát lớn tiếng.

Lưu Nam bị Chương Phàm trước mặt dọa sợ rồi, phản ứng của cậu ta có điểm quá kích, trước kia cậu ta chưa bao giờ như thế. Lưu Nam đành phải chịu sự tức giận trở lại chỗ ngồi. Liên tiếp vài ngày, Lưu Nam với Chương Phàm tan học đều không đi cùng nhau.

Thẳng cho đến môn thi cuối cùng của chương trình học trong kỳ thi cuối kỳ kết thúc, hai người bọn họ cũng chưa nói quá một câu, ai cũng không chịu nể mặt nói chuyện trước đối phương.

Lưu Nam đang đi đến ngã rẽ về nhà, càng nghĩ càng không đúng, dựa theo lịch sử phát triển, cô cùng Chương Phàm là ở năm nhất cấp ba mới tan vỡ, hiện tại mới năm hai cấp hai nha! Khi đó là bởi vì cô đưa cho Chương Phàm thư tình, hiện tại là vì sao người khác đưa cho Chương Phàm thư tình. Ruốt cuộc, vấn đề là ở đâu? Sự tình hiện tại vì sao lại diễn ra như thế này? Lưu Nam không nghĩ ra.

"Lưu Nam!"

Thanh âm thật quen tai, nhưng Lưu Nam không muốn dừng lại bước chân, giả vờ như không nghe thấy, thích Chương Phàm, không có nghĩa là cô có thể buông bỏ hoàn toàn sự kiêu ngạo nhỏ bé của mình.

"Lưu Nam, từ từ đã!" Lưu Nam nghe thấy tiếng sau lưng giống như hồ nước nổi trận gió cuồn cuộn, đem cô chặt chẽ bao bọc, giống như thể bị giữ lại, cuối cùng cô dừng lại. Cúi đầu nhìn viên đá dưới chân, hung hăng đá viên đá ra xa. Cô lại một lần nữa, thỏa hiệp.

Đợi Chương Phàm chạy đến bên người Lưu Nam, Lưu Nam còn bĩu môi, không nhìn đến Chương Phàm.

"Kêu mình dừng lại để làm gì? Nếu để hỏi mình thi như thế nào, thì phỏng chừng không được tốt lắm, không cao như cậu. Mình đi trước." Lưu Nam bước chân, còn chưa đi được hai bước, đã bị Chương Phàm giữ chặt lại.

"Kéo mình để làm gì, lại không can thiệp chuyện riêng tư của cậu." Lưu Nam không kiên nhẫn kéo kéo lại cánh tay.

"Mình biết cậu còn giận mình, mình không phải vội tới xin lỗi với cậu đấy thôi."

"Xin lỗi? Sớm không xin lỗi, lâu rồi mới xin lỗi, mình không nhận."

Lưu Nam còn muốn đi, nhưng bị Chương Phàm giữ chặt lại.

"Cậu có phiền hay không, giống cái tên của cậu, phiền! Chán ghét!" Lưu Nam đi không được, đành phải nghiêng mặt đi.

"Cậu có thể cho mình giải thích không?"

"Có cái gì tốt mà giải thích, không phải là cậu nhận được thư tình, không muốn cho người khác nhìn thôi sao."

"Nhận được thư tình là thật, nhưng thư tình kia không phải gửi cho mình."

Lưu Nam càng kinh ngạc,"Không phải thư tình của cậu, vậy sao cậu lại hung dữ với mình? Còn nói mình không được can thiệp sự riêng tư của cậu?"

"Thư tình kia... Là người khác nhờ mình đưa cho cậu..."

Lưu Nam bị làm cho hồ đồ, "Cái gì? Ý là thư tình kia là thư tình của mình?"

"Ừ...."

"Thư tình của mình, vậy vì sao không để cho mình xem, còn nói là việc riêng tư của cậu? Cậu xâm phạm quyền riêng tư của mình! Vậy thì cậu càng không có lý do gì mà hung dữ với mình!" Lưu Nam hung hăng hất tay Chương Phàm.

"Thực xin lỗi, là mình sai. Mình không phải là sợ... Ảnh hưởng đến cậu học tập thôi..."

"Vậy cậu dựa vào cái gì thay mình đưa ra quyết định? Thư tình của mình đâu? Đưa cho mình!"

"Mình ném..."

"Cái gì? Cậu dựa vào cái gì lại ném thư tình của mình? Đó là tâm ý của người ta, cậu như thế nào lại ném nó đi, trong khi mình còn chưa biết?"

Chương Phàm á khẩu không trả lời được, không hề biện giải, Lưu Nam liền xoay người về nhà.

"Mình sợ cậu đáp ứng cậu ta!" Chương Phàm do dự một lát, vẫn là nói ra. Nhưng câu này, làm cho Lưu Nam tức khắc nguôi giận, dừng bước, xoay người nhìn về phía Chương Phàm, chẳng lẽ bảy năm yêu thầm, lại là yêu thầm hai chiều? Lưu Nam có chút chờ mong kế tiếp Chương Phàm nói ra lời trong lòng.

"Cái kia... năm hai cấp hai chương trình học càng ngày càng khó, vốn cậu học khoa học tự nhiên lại không tốt, nếu yêu sớm, kia không phải là lại kém hơn sao? Mình đây là đang lo lắng tương lai của cậu, đúng không, ha hả?" Chương Phàm nặn ra một nụ cười không tự nhiên.

"Cậu nam sinh kia, cậu trả lời như thế nào?" Lưu Nam có chút tò mò.

Mình đã nói cậu không đáp ứng, giúp cậu từ chối cậu ta rồi, chúng mình còn tranh cãi một trận, vì điều này nên chiến tranh lạnh với cậu nhiều ngày như vậy, sự thật chỉ có vậy, hắc hắc." Lưu Nam có chút bất đắc dĩ, hóa ra mấy ngày nay là tức giận.

"Cậu yên tâm, cậu ta đã muốn buông tha cho cậu rồi, sẽ không làm phiền cậu."

"A, mình đây hẳn là phải cảm ơn cậu?"

"Không dám nhận, không dám nhận, không cần cảm tạ, đây là việc nhỏ."

Lưu Nam nhìn Chương Phàm với ánh mắt xem thường, xoay người lại cười trộm. Vốn là cô hiểu lầm một hồi, Chương Phàm làm như vậy, có phải hay không thể hiện là cậu ta có ý với mình?

"Này, hết giận chưa?" Chương Phàm nhỏ nhẹ hỏi.

"Chưa"

"Làm thế nào mới có thể nguôi giận?"

Lưu Nam đảo mắt nhìn vòng vòng xung quanh, có một cửa hàng không xa ở lối rẽ trên đường, vì thế hướng Chương Phàm nói, "Mình thích ăn kem, thích nhất là cái này! Hiện tại liền muốn ăn!"

"Được rồi, cậu chờ ở đây một chút, lập tức sẽ có."

Chỉ chốc lát, Chương Phàm liền đem đến cho Lưu Nam loại kem thích nhất, là vị dâu tây.

"Không tồi không tồi, trẻ con dễ dạy."

"Vậy có nguôi giận không?"

"Ừ, lần này buông tha cho cậu."

Kem vị dâu tây đưa vào miệng, Lưu Nam cảm thấy được trong lòng thật ngọt ngào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện