Trương Phàm chủ động nhắn lại làm Lưu Nam rất xúc động, có phải vì tin nhắn cổ vũ thi đại học đã làm Trương Phàm tha thứ cho hành động thiếu suy nghĩ của cô lúc trước không? Có phải cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý chấp nhận cô rồi không? Nhưng sao sau 3 năm đoạn tuyệt quan hệ rồi mới nhắn tin lại cho cô? Chẳng lẽ do bị ảnh hưởng bởi người bạn tốt Tiểu Uy à? Trong lòng Lưu Nam nhảy nhót không ngừng, còn chưa kịp hỏi Tiểu Uy, cô đã quyết định nhắn tin lại cho Trương Phàm, nói không chừng bọn họ chí ít có thể khôi phục lại mối quan hệ bạn bè.
Lưu Nam di chuyển con chuột, nhấp vào nick của Trương Phàm, chỉ mới nhấn một cái mà đã khiến cảm xúc của Lưu Nam dâng trào, tuy cô cứ cách mấy tháng sẽ nhìn vào thông tin của cậu ấy một lần, nhưng mỗi lần đều không tra được bất cứ động thái gì, con chuột nhấn sang một cái giao diện lại làm Lưu Nam trợn tròn mắt. Trương Phàm đã đặt quyền truy cập không gian, nếu không phải bạn bè thì không xem được.
3 năm trước, Lưu Nam lên án anh trong bảng tin rồi sau đó đã xóa anh, nên giờ cô đang phải đối mặt trước một lựa chọn, có thêm anh làm bạn bè hay không đây? Lỡ thêm cậu ấy làm bạn mà không được add thì chẳng phải rất mất mặt sao. Sau khi suy nghĩ, Lưu Nam quyết định gọi điện cho bạn tốt Tiểu Uy hỏi ý kiến.
"Tiểu Uy, ngày độc thân hôm nay thế nào?"
"Vẫn là cẩu độc thân thôi. Cậu thì sao?"
"Tớ cũng đang là cẩu độc thân thôi, cái đấy, tớ có chuyện muốn hỏi cậu?"
"Dùng chân nghĩ cũng biết, cậu muốn hỏi về Trương Phàm đúng không?"
"Cậu ấy... Gần đây thế nào rồi?"
"Hoa đào của tên nhóc đó không ít đâu, thời cấp ba cũng yêu qua một người, lên đại học lại đổi bạn gái mới, hôm nay ngày độc thân chắc cậu ta đang hẹn hò với bạn gái ở đâu rồi! A... Ngại quá, tớ có hơi nhanh miệng, cậu đừng để ý nha, tớ cũng biết cậu thích tên đó nhiều năm, nhưng giờ cậu cũng nên buông bỏ đi thôi. Cậu ta đã có người trong lòng rồi, cậu nên quan tâm đến bản thân nhiều hơn..."
Ở bên kia điện thoại Tiểu Uy vẫn đang hùng hồn an ủi Lưu Nam, để cô đừng có kiếm cái dây nào thắt cổ tự tử, thế nhưng từ đầu đến cuối, suy nghĩ và trái tim của Lưu Nam đều không chịu sự kiểm soát của chính cô, trong phút chốc nghe tin Trương Phàm đã có bạn gái, tim cô đập loạn xạ, nước mắt trào ra giàn giụa, cuối cùng không kiềm chế được, cứ để nó chảy xuống hai má...
Đêm nay Lưu Nam bị mất ngủ, cô hồi tưởng 6 năm yêu thầm Trương Phàm, trong lòng chua xót, sau khi đoạn tuyệt quan hệ, cô vẫn luôn giấu kín nỗi nhớ nhung trong 3 năm liền, như một kẻ ngốc để ý mọi chuyện liên quan đến cậu ta, hóa ra cuối cùng người rung động chỉ có mình cô, nếu đã như vậy, sao cô lại giữ người này trong lòng, để rồi khiến bản thân không thoải mái? Đêm đó, Lưu Nam quyết định: Cô phải quên Trương Phàm đi, đem mọi dấu vết liên quan đến Trương Phàm xóa sạch khỏi cuộc đời mình! Kể từ khi Lưu Nam biết mình và Trương Phàm không có khả năng, cô đã buồn bã một thời gian, cả người tiều tụy đi không ít, bạn cùng phòng cũng hơi lo cho cô, Vương Dương Đan quyết định di chuyển sự chú ý của Lưu Nam.
"Lưu Nam, cậu còn nhớ học trưởng tỏ tình với cậu vào hôm sinh nhật không?"
"Cậu đang nói đến Hoàng Diệp à, làm sao vậy?"
"Hôm nay tớ gặp bạn cùng phòng của anh ấy, cậu ta lén hỏi tớ cậu có biểu hiện gì."
"Không phải tớ đã nói rồi sao? Tớ rõ ràng đã từ chối anh ấy."
"Tớ biết, nhưng tớ nghe bạn cùng phòng của anh ấy nói, sau khi bị cậu từ chối đã khóc lớn một lúc, rất đáng thương."
Lưu Nam ngây người, khóc lớn một lúc, chẳng phải mấy ngày trước mình cũng khóc rống lên à, hiện thực quả nhiên giống lời bài hát của Trần Dịch "Người được sủng ái đều không sợ."
Bỗng dưng, Lưu Nam cảm thấy mình và học trưởng cùng chung cảnh ngộ, cùng là người đáng thương, tại sao mình lại đói xử tàn nhẫn với anh ấy như vậy, Lưu Nam thấy hơi đau lòng.
"Cậu nên quên Trương Phàm, đi tìm thế giới mới đi thôi, chẳng hạn như học trưởng này, còn khóc vì cậu, thật lòng quan tâm cậu, dù sao con trai rơi lệ tính công kích cũng không nhẹ đâu, có muốn cân nhắc lại không?"
"Nhưng mà tớ không thích anh ấy."
"Chí ít cũng cho anh ấy một cơ hội đi, không cần từ chối người ta nhanh như thế."
Một bạn cùng phòng khác cắt ngang, "Đúng vậy, hơn nữa cách tốt nhất để quên đi một người chính là bắt đầu một mối tình mới."
Lưu Nam có chút xúc động, vì đang mải suy nghĩ làm sao để quên được Trương Phàm, lúc này được lời nói của bạn cùng phòng làm thức tỉnh, cô quyết định cho học trưởng một cơ hội cũng là cho mình một cơ hội.
Suy nghĩ một lúc lâu, Lưu Nam gọi điện cho học trưởng.
"Học trưởng, anh có bận gì không?"
"Không bận, em nói đi." Giọng nói của học trưởng rất có sức hút, làm cho người khác có một loại cảm giác an toàn, Lưu Nam hơi ngượng ngùng, dù sao trước đây không lâu mới từ chối anh ấy.
"Em... Em hơi ngại."
"Ha ha, không sao, em cứ nói đi." Không biết học trưởng có biết cô định nói gì không, đầu dây bên kia dường như lộ ra chút vui vẻ.
"Em đã suy nghĩ rất lâu. Em nghĩ có lẽ mình không thể gặp được người tốt hơn, trước đó không lâu em đã từ chối anh, em muốn rút lại..." Lưu Nam hơi bối rối, trong lời nói còn có chút thiếu đánh, thể hiện rõ là tuy không thích anh nhưng lại nhận tâm ý của anh.
"Được" Học trưởng một hơi đáp ứng, có hơi ngoài dự kiến của Lưu Nam.
"Vậy ngày mai em có rảnh không, anh muốn gặp em." Học trưởng rèn sắt khi còn nóng (2) mời Lưu Nam.
(2)Rèn sắt khi còn nóng: Tranh thủ cho kịp thời cơ.
"Ừm, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Lưu Nam di chuyển con chuột, nhấp vào nick của Trương Phàm, chỉ mới nhấn một cái mà đã khiến cảm xúc của Lưu Nam dâng trào, tuy cô cứ cách mấy tháng sẽ nhìn vào thông tin của cậu ấy một lần, nhưng mỗi lần đều không tra được bất cứ động thái gì, con chuột nhấn sang một cái giao diện lại làm Lưu Nam trợn tròn mắt. Trương Phàm đã đặt quyền truy cập không gian, nếu không phải bạn bè thì không xem được.
3 năm trước, Lưu Nam lên án anh trong bảng tin rồi sau đó đã xóa anh, nên giờ cô đang phải đối mặt trước một lựa chọn, có thêm anh làm bạn bè hay không đây? Lỡ thêm cậu ấy làm bạn mà không được add thì chẳng phải rất mất mặt sao. Sau khi suy nghĩ, Lưu Nam quyết định gọi điện cho bạn tốt Tiểu Uy hỏi ý kiến.
"Tiểu Uy, ngày độc thân hôm nay thế nào?"
"Vẫn là cẩu độc thân thôi. Cậu thì sao?"
"Tớ cũng đang là cẩu độc thân thôi, cái đấy, tớ có chuyện muốn hỏi cậu?"
"Dùng chân nghĩ cũng biết, cậu muốn hỏi về Trương Phàm đúng không?"
"Cậu ấy... Gần đây thế nào rồi?"
"Hoa đào của tên nhóc đó không ít đâu, thời cấp ba cũng yêu qua một người, lên đại học lại đổi bạn gái mới, hôm nay ngày độc thân chắc cậu ta đang hẹn hò với bạn gái ở đâu rồi! A... Ngại quá, tớ có hơi nhanh miệng, cậu đừng để ý nha, tớ cũng biết cậu thích tên đó nhiều năm, nhưng giờ cậu cũng nên buông bỏ đi thôi. Cậu ta đã có người trong lòng rồi, cậu nên quan tâm đến bản thân nhiều hơn..."
Ở bên kia điện thoại Tiểu Uy vẫn đang hùng hồn an ủi Lưu Nam, để cô đừng có kiếm cái dây nào thắt cổ tự tử, thế nhưng từ đầu đến cuối, suy nghĩ và trái tim của Lưu Nam đều không chịu sự kiểm soát của chính cô, trong phút chốc nghe tin Trương Phàm đã có bạn gái, tim cô đập loạn xạ, nước mắt trào ra giàn giụa, cuối cùng không kiềm chế được, cứ để nó chảy xuống hai má...
Đêm nay Lưu Nam bị mất ngủ, cô hồi tưởng 6 năm yêu thầm Trương Phàm, trong lòng chua xót, sau khi đoạn tuyệt quan hệ, cô vẫn luôn giấu kín nỗi nhớ nhung trong 3 năm liền, như một kẻ ngốc để ý mọi chuyện liên quan đến cậu ta, hóa ra cuối cùng người rung động chỉ có mình cô, nếu đã như vậy, sao cô lại giữ người này trong lòng, để rồi khiến bản thân không thoải mái? Đêm đó, Lưu Nam quyết định: Cô phải quên Trương Phàm đi, đem mọi dấu vết liên quan đến Trương Phàm xóa sạch khỏi cuộc đời mình! Kể từ khi Lưu Nam biết mình và Trương Phàm không có khả năng, cô đã buồn bã một thời gian, cả người tiều tụy đi không ít, bạn cùng phòng cũng hơi lo cho cô, Vương Dương Đan quyết định di chuyển sự chú ý của Lưu Nam.
"Lưu Nam, cậu còn nhớ học trưởng tỏ tình với cậu vào hôm sinh nhật không?"
"Cậu đang nói đến Hoàng Diệp à, làm sao vậy?"
"Hôm nay tớ gặp bạn cùng phòng của anh ấy, cậu ta lén hỏi tớ cậu có biểu hiện gì."
"Không phải tớ đã nói rồi sao? Tớ rõ ràng đã từ chối anh ấy."
"Tớ biết, nhưng tớ nghe bạn cùng phòng của anh ấy nói, sau khi bị cậu từ chối đã khóc lớn một lúc, rất đáng thương."
Lưu Nam ngây người, khóc lớn một lúc, chẳng phải mấy ngày trước mình cũng khóc rống lên à, hiện thực quả nhiên giống lời bài hát của Trần Dịch "Người được sủng ái đều không sợ."
Bỗng dưng, Lưu Nam cảm thấy mình và học trưởng cùng chung cảnh ngộ, cùng là người đáng thương, tại sao mình lại đói xử tàn nhẫn với anh ấy như vậy, Lưu Nam thấy hơi đau lòng.
"Cậu nên quên Trương Phàm, đi tìm thế giới mới đi thôi, chẳng hạn như học trưởng này, còn khóc vì cậu, thật lòng quan tâm cậu, dù sao con trai rơi lệ tính công kích cũng không nhẹ đâu, có muốn cân nhắc lại không?"
"Nhưng mà tớ không thích anh ấy."
"Chí ít cũng cho anh ấy một cơ hội đi, không cần từ chối người ta nhanh như thế."
Một bạn cùng phòng khác cắt ngang, "Đúng vậy, hơn nữa cách tốt nhất để quên đi một người chính là bắt đầu một mối tình mới."
Lưu Nam có chút xúc động, vì đang mải suy nghĩ làm sao để quên được Trương Phàm, lúc này được lời nói của bạn cùng phòng làm thức tỉnh, cô quyết định cho học trưởng một cơ hội cũng là cho mình một cơ hội.
Suy nghĩ một lúc lâu, Lưu Nam gọi điện cho học trưởng.
"Học trưởng, anh có bận gì không?"
"Không bận, em nói đi." Giọng nói của học trưởng rất có sức hút, làm cho người khác có một loại cảm giác an toàn, Lưu Nam hơi ngượng ngùng, dù sao trước đây không lâu mới từ chối anh ấy.
"Em... Em hơi ngại."
"Ha ha, không sao, em cứ nói đi." Không biết học trưởng có biết cô định nói gì không, đầu dây bên kia dường như lộ ra chút vui vẻ.
"Em đã suy nghĩ rất lâu. Em nghĩ có lẽ mình không thể gặp được người tốt hơn, trước đó không lâu em đã từ chối anh, em muốn rút lại..." Lưu Nam hơi bối rối, trong lời nói còn có chút thiếu đánh, thể hiện rõ là tuy không thích anh nhưng lại nhận tâm ý của anh.
"Được" Học trưởng một hơi đáp ứng, có hơi ngoài dự kiến của Lưu Nam.
"Vậy ngày mai em có rảnh không, anh muốn gặp em." Học trưởng rèn sắt khi còn nóng (2) mời Lưu Nam.
(2)Rèn sắt khi còn nóng: Tranh thủ cho kịp thời cơ.
"Ừm, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Danh sách chương