Lúc Hứa Thanh Du về đến nhà thì không thấy mẹ Ninh ở nhà, chắc bà ấy lại có việc bận gì đó ra ngoài rồi.

Cô bị A Sơ làm cho không có tinh thần cũng chẳng có khẩu vị gì, vì thế đặt túi xách lên bàn rồi nằm gọn trên ghế sofa ngoài phòng khách.

Nằm nghỉ một lúc rồi Hứa Thanh Du đưa tay với túi sách lấy điện thoại, mở xem tin tức.

Mẹ Ninh có gửi cho một tin nhắn, nói tối nay có thể bà ấy sẽ về muộn một chút, Hứa Thanh Du cũng đã quen rồi, thoát ra khỏi giao diện tin nhắn.

Cô vừa mới thoát ra thì bên wechat lập tức hiện lên một tin nhắn, nội dung của wechat thì Hứa Thanh Du chưa nhìn kĩ nhưng đã thấy được tên của người gửi.

Là Tống Kình Vũ gửi cho cô.

Hứa Thanh Du lướt thông báo tin nhắn đi, vội vàng vào giao diện wechat xem.

Đúng là Tống Kình Vũ gửi cho cô một tin nhắn, hỏi công việc gần đây của cô tiến triển như thế nào rồi.


Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm mẩu tin tức kia nửa ngày trời, cũng không biết mình có nên trả lời lại anh ta hay không.

Cô không muốn có quá nhiều liên quan đến Tống Kình Vũ, nhưng lại rất biết ơn anh ta đã giúp đỡ mình trong công việc.

Cho nên những cảm xúc rối rắm này khiến Hứa Thanh Du cho dù làm gì thì cũng không thể hoàn toàn quyết đoán buông xuống được.

Có lẽ bên Tống Kình Vũ đợi một lúc mà không thấy cố trả lời lại nên là lại gửi cho cô thêm một tin nhắn nữa, lần này là hỏi cô đã tan tầm hay chưa, nói mình đang ở gần công ty của cô, có cần anh ta đến đón không.

Hứa Thanh Du nhìn tin nhắn này của anh ta, rất khách sáo, an vị, nên vội vàng gửi cho anh ta một tin.

Cô nói là mình đã về đến nhà rồi, vừa rồi đang nấu cơm nên không nghe thấy thông báo điện thoại.

Tống Kình Vũ lập tức gọi cho cô qua wechat, Hứa Thanh Du nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi này.

Giọng nói của Tống Kình Vũ rất bình thản, cảm giác không có gì khác so với trước đây: “Công việc vẫn thuận lợi chứ, gần đây trong công việc có gặp phải phiền toái gì không?”
Hứa Thanh Du không biết Tống Kình Vũ vì sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này, nhưng mà cô vẫn nhanh chóng trả lời lại anh ta: “Tất cả đều tốt, rất thuận lợi, không có chuyện gì phiền phức cả, cô Quách cũng rất chiếu cố tôi.”
Tống Kình Vũ hơi do dự một chút rồi mới nói: “Không có ai tìm cô gây phiền phức chứ.”

Hứa Thanh Du híp mắt: “Không có ai, sao lại có người tìm tôi gây chuyện được chứ.”
Sau đó cô lại lập tức hỏi luôn: “Vì sao anh lại hỏi như thế, có phải ở công ty chúng tôi có đối thủ một mất một còn với anh không, vì không đấu lại anh cho nên muốn chuyển cừu hận chuyển sang người tôi?”
Nghe Hứa Thanh Du nói vậy, Tống Kình Vũ lập tức bật cười bất đắc dĩ: “Với sức tưởng tượng của cô mà không đi viết tiểu thuyết thì thật lãng phí.”
Sức tưởng tượng của phụ nữ nhất định sẽ phong phú hơn đàn ông, với lại cô còn là một nhà thiết kế nữa, vì thế nên Hứa Thanh Du cảm thấy rất kiêu ngạo.

Cô cảm thấy không khí nói chuyện của mình và Tống Kình Vũ đang khá tốt, cho nên Hứa Thanh Du cũng lập tức đùa bỡn: “Đợi đến khi nào mà tôi không thể lăn lộn trên con đường thiết kế này nữa thì sẽ lấy đó làm kế mưu sinh sống qua ngày.”
Tống Kình Vũ ở đầu kia cười hai tiếng: “Đến lúc cô quyển qua là, nhất định tôi sẽ qua ủng hộ, cổ vũ cho cô.”
Nói như này hình như đi hơi xa rồi, Hứa Thanh Du do dự một chút rồi hỏi: “Làm sao vậy, có phải hôm nay anh có chuyện gì xảy ra không?”
Tống Kình Vũ dừng lại một lúc rồi mới chậm rãi thở dài một hơi: “Cũng không phải là việc gì to tát, chỉ là vừa mới biết bên công ty của cô có người tôi quen mới vào, không biết có ảnh hưởng gì đến cô hay không.”
Anh ta nói như bậy, Hứa Thanh Du lập tức biết người này là ai: “A Sơ?”
Tống Kình Vũ nghe vậy lập tức hỏi ngày: “Cô biết sao, đã gặp mặt cô ta hay chưa?”
Hứa Thanh Du hơi kéo miệng lên một tý, biểu cảm muốn cười mà không cười, cảm thấy ra thú vị: “Đã gặp rồi, cô ta và cô Quách có quen biết nhau, gặp lúc ăn cơm trưa “
Tống Kình Vũ chậm rãi thở dài một hơi: “Cô ta không nói gì với cô chứ?”
Xem ra cũng không phải là Tống Kình Vũ không hiểu tâm tư của A Sơ, anh ta có phòng bị với A Sơ, có lẽ trước đây hai người họ đã có quan hệ gì đó.

Tất nhiên Hứa Thanh Du sẽ không ở sau lưng người ta mà tố cáo linh tinh làm gì, cô nói là không có chuyện gì, chỉ là lúc ăn cơm có nói chuyện phiếm với nhau vài câu mà thôi, có nhắc đến Tống Kình Vũ, nên mới biết họ quen nhau.


Tống Kình Vũ rất mẫn cảm, cho dù Hứa Thanh Du chỉ nói một câu như vậy, anh ta đã lập tức hỏi: “Cô ta nói gì với cô vậy?”
Hứa Thanh Du vội vàng giải thích: “Cũng không nói gì đâu, chỉ là trước đó cô Quách nói có đồng nghiệp mới đến, có quen biết với cô ta và anh nên muốn tôi đi ăn cơm cùng, nói vài chuyện linh tinh, có phải trước đây hai người có quan hệ gì đó không?”
Tống Kình Vũ nhẹ giọng ha ha cười một lúc: “Chưa từng có quan hệ gì, có thể có quan hệ gì chứ, chỉ là trước đây từng tiếp xúc qua vài lần sau đó hôm qua tôi nghe nói là cô ta vào công ty các cô làm việc, tính tình của người này rất bướng bỉnh, còn có chút cổ quái, cho nên mới thuận tiện hỏi cô một chút.”
Hứa Thanh Du không vạch trần Tống Kình Vũ, nếu hai người họ không có quan hệ gì, Tống Kình Vũ làm sao lại cẩn thận như vậy, còn hỏi cô có người nào tìm đến cô gây phiền phức hay không.

Cô cũng chỉ nói ừ một tiếng: “Ra là vậy à, tôi cũng cô ta cũng không tiếp xúc nhiều, chỉ nói với nhau mấy câu mà thôi, cho nên không hiểu lắm.”
Tống Kình Vũ do dự một chốc rồi nói: “Cô đi theo Quách Châu sẽ học được nhiều đấy, Quách Châu là một người công bằng công chính, hẳn có thể cho cô những thứ mà cô muốn, còn về A Sơ có thể thì cứ tận lực cách xa cô ta ra, đừng thấy cô ta và Quách Châu là đồng học, nhưng quan hệ của hai người họ không hề tốt đẹp gì, cô cùng những nhà thiết kế khác lui tới quá thường xuyên thân cận, chung quy cũng có ảnh hưởng không tốt, cho nên khi thấy cô ta nếu trách được thì cứ tránh đi.”
Đã bảo cô có thể tránh thì cứ tránh rồi, rất hiển nhiên trước đây Tống Kình Vũ và A Sơ đã từng có dây dưa không tốt lắm, như vậy Hứa Thanh Du cũng không hỏi nữa.

Hứa Thanh Du rất nghe lời ừ hai lần: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong lời này, giữa hai người họ lại có khoảng trống không thể xoá, giống như là không có chủ đề gì để nói với nhau nữa.

Cứ như vậy thì ít nhiều gì cũng sẽ xấu hổ.

Hứa Thanh Du do dự một lúc rồi nói nhanh: “Nếu như không còn việc gì nữa thì nói đến đây thôi, bên này tôi chuẩn bị ăn cơm rồi.”
Tống Kình Vũ nói được, sau đó lại bổ sung một câu: “Nếu công việc của cô gặp phải vấn đề gì thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ cố gắng giúp cô giải quyết.”
Hứa Thanh Du có thể đoán được, câu này như là chắc chắn sẽ có người gây khó dễ cho cô.

Có lẽ trong công việc người nào đó sẽ gây rắc rối cho cô.


Hứa Thanh Du cũng không cự tuyệt đề nghị này, cô chỉ khách khí nói cảm ơn anh ta, sau đó nói mình đã biết rồi.

Cuối cùng cô cúp máy, sau đó buông điện thoại xuống, thở một hơi thật dài.

Trước kia cùng Tống Kình Vũ trò chuyện với nhau, cô cảm thấy rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng bây giờ tiếp xúc với anh ta cô lại cảm thấy rất áp lực.

Hứa Thanh Du thật sự rất ghét như thế này, cô là một người rất dứt khoát, trước đây lúc còn đi học nếu cô gặp phải chuyện gì khiến cho mình cảm thấy không thoải mái thì cô sẽ lập tức đứng ra xa.

Nhưng đối với Tống Kình Vũ bây giờ cô không có biện pháp nào để giải quyết.

Cứ nằm như vậy một lúc, điện thoại Hứa Thanh Du lại vang lên lần nữa, vẫn là cuộc gọi wechat, cô tưởng là Tống Kình Vũ gọi, không biết lại vì chuyện gì mà gọi đến.

Kết quả nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, biểu cảm phiền muộn trên gương mặt của Hứa Thanh Du, lập tức chuyển thành mang tiếng cười.

Hứa Thanh Du đưa tay sờ điện thoại.

Thấy là cuộc gọi của Ninh Tôn, Hứa Thanh Du lập tức nhận: “Hello, bên chỗ anh đã quay phim xong rồi sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện