Buổi chiều Hứa Thanh Du có chút nhịn không được, cô gọi điện thoại cho mẹ Ninh, kết quả mẹ Ninh vẫn đang bận ở bên ngoài, nói là không biết khi nào thì về nhà.
Cúp điện thoại, Hứa Thanh Du ở cổng công ty đón một chiếc taxi, không báo địa chỉ nhà mình, trực tiếp đi đến phim trường đoàn phim Ninh Tôn quay phim.
Cũng không biết bởi vì sao, chỉ là cô rất muốn gặp anh.
Hứa Thanh Du cũng không nói trước cho Ninh Tôn biết, những chuyện tham ban như này, vẫn bất ngờ sẽ tốt hơn một chút.
Thời gian xe chạy trên đường hơi lâu, lúc đến nơi thì sắc trời sớm đã tối lại.
Hứa Thanh Du gởi tin nhắn cho Ninh Tôn, không hỏi anh kết thúc quay phim hay chưa.
Bên kia Ninh Tôn một lúc sau mới trả lơi lại, nói là còn hai cảnh nữa, thì có thể quay xong rồi.
Nếu như vậy, Hứa Thanh Du cũng không vội đi đến đoàn phim Ninh Tôn trước, cô biết vị trí của đoàn phim, chậm rãi đi về phía đó.
Sau khi đi đến không nhìn thấy Ninh Tôn, nhưng nhìn thấy nhân viên công tác ở đoàn phim, Hứa Thanh Du tìm một vị trí, ôm vai yên tâm đợi.
Thực sự cũng không có đợi quá lâu, sau khi Ninh Tôn bên kia hoàn thành công việc, bối cảnh khá lớn.
Dường như khi anh kết thúc công việc cả đoàn phim cũng liền kết thúc công việc, Hứa Thanh Du nhìn thấy nhân viên công tác lần lượt khiêng thiết bị rời đi, cuối cùng mới nhìn thấy Ninh Tôn vừa cử động vai vừa đi ra bên ngoài.
Đi bên cạnh anh chính là anh tài xế, anh tài xế nhìn giống như là mới tỉnh dậy còn ngáp một cái.
Phải nói là, công việc ở bên cạnh Ninh Tôn thật sự khá thoải mái tự do.
Nhìn dáng vẻ của anh tài xế liền biết, không có việc gì thì có thể ở bên cạnh ngủ một giấc.
Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Tôn, cô thấy Ninh Tôn nhận điện thoại, sau đó Hứa Thanh Du mỉm cười hỏi anh đang làm gì đó.
Giọng nói của Ninh Tôn trong điện thoại nghe có một chút mệt mỏi: “Vừa mới kết thúc, bây giờ đang đi về khách sạn.”
Hứa Thanh Du “ồ” một tiếng, sau đó dường như có chút quan tâm hỏi: “Khách sạn anh có đổi phòng chưa, trước đó có phải bị người khác gõ cửa không?”
Ninh Tôn nói chưa, sau đó dường như có chút bất lực nói: “Đoán chừng có đổi nếu những người đó muốn biết vẫn có thể hỏi ra, cũng không đổi nữa, anh tương đối quen ở một chỗ.”
Đây cũng là mà Hứa Thanh Du hiểu Ninh Tôn, con người anh giống với mình, không quá thích thay đổi.
Hứa Thanh Du nói vâng, sau đó dặn dò anh lát nữa ăn cơm sớm một chút.
Chỉ là nói như vậy, rồi cúp điện thoại, Ninh tôn và anh tài xế trở về khách sạn, Hứa Thanh Du đợi một lát rồi mới đi theo.
Hứa Thanh Du biết phòng ở khách sạn của Ninh Tôn ở phòng nào, cô đi thẳng một đường, dán tai lên cửa phòng Ninh Tôn nghe trước, rồi mới đưa tay gõ cửa phòng.
Vì phòng ngừa Ninh Tôn xem mình là người quấy rối anh lần trước, cô không có tránh mắt mèo phòng Ninh Tôn.
Gõ cửa xong đứng ở cửa đợi, Ninh Tôn qua một lúc mới mở cửa ra, có lẽ là trong mắt mèo đã nhìn thấy cô, vì vậy sau khi mở cửa biểu cảm của Ninh Tôn thậm chí vẫn sừng sờ nhưng cũng mang theo vui vẻ.
Hứa Thanh Du ngước mắt nhìn anh cười haha: “Có dọa anh giật mình hay không?”
Ninh Tôn đưa tay trực tiếp kéo cô vào trong phòng, sau đó hất cửa, đợi sau khi cửa đóng lại rồi, anh đè Hứa Thanh Du lên trên cánh cửa.
Thân thể hai người dán vào nhau, Hứa Thanh Du đưa tay ôm cổ Ninh Tôn vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như cũ: “Trong phòng không giấu người nào chứ?”
Ninh Tôn không nói lời nào nhìn chằm chằm cô một lúc, trực tiếp hôn lên.
Hai người triền miên từ cửa trở lại giường, cho đến khi Ninh Tôn đè Hứa Thanh Du lên giường, Hứa Thanh Du mới hòa hoãn lại, cô nhanh chóng đẩy ngực Ninh Tôn: “Đợi chút đã, đợi chút đã, anh còn chưa ăn cơm mà.”
Hiện tại Ninh Tôn nào có tâm trạng nghĩ đến chuyện ăn cơm, anh kéo quần áo của Hứa Thanh Du: “Cái đó lát nữa rồi nói.”
Hứa Thanh Du vội vàng che bản thân, lại nói: “Em cũng chưa ăn cơm, em đều đói rồi.”
Buổi trưa cô ăn mì ăn liền chống đỡ đến bây giờ, thực sự là có chút chịu không nổi, cho dù thật sự muốn lăn lộn với Ninh Tôn, sức lực này của cô cũng không chống đỡ nổi.
Vốn dĩ Ninh Tôn đang vội vàng, kết quả vừa nghe câu này của Hứa Thanh Du, động tác của anh ngay lập tức dừng lại.
Hứa Thanh Du cười: “Em thật sự rất đói, nếu không anh để chúng ta ăn cơm trước, lát nữa tùy anh xử lý.”
Ninh Tôn nhéo mặt Hứa Thanh Du hai cái, sau đó mới nói: “Được, ăn cơm trước, nhưng lời vừa nảy em nói em phải nhớ kĩ, lát nữa tùy anh xử lý.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi, yên tâm đi, con người em trước giờ nói lời giữ lời.”
Quả thực là Hứa Thanh Du nói lời giữ lời, cũng dự định tùy Ninh Tôn xử lý.
Cô có tính toán của riêng mình, nghĩ đến Ninh Tôn quay phim cả ngày, thời gian này mới trở về ăn cơm, thể lực này rõ ràng là không tốt lắm.
Một người đang ông cho như có sức lực thế nào, đã bận rộn cả ngày trời, buổi tối nhất định sẽ có chút cảm giác mệt mỏi.
Cô nghĩ Ninh Tôn giày vò thế nào cũng không giày vò ra kiểu gì, vậy nên mới dám kiêu ngạo nói như vậy.
Kết quả ai có thể tưởng tượng, sau khi ăn cơm xong, Ninh Tôn giống như được cho uống thuốc kích thích, cả người trong chốc lát liền khôi phục như cũ.
Hứa Thanh Du bị Ninh Tôn kéo vào phòng tắm giày vò một trận, sau đó hai người trở lại giường trong phòng.
Hứa Thanh Du cảm thấy mình tính sai rồi, nhưng suy cho cùng là lời nói do mình nói ra, lúc này cô lại không ngại nuốt lời tát vào mặt mình.
Thế nên cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ninh Tôn thực sự là vui mừng, muốn làm sao thì làm.
Cuối cùng Hứa Thanh Du có chút không chống đỡ nổi, thế nên bắt đầu cẩn thận trêu đùa nói chuyện với Ninh Tôn, lúc Ninh Tôn quay người cô hỏi anh vì sao Tôn Yên biết số điện thoại của mình, có phải là anh cho không.
Hiện tại Hứa Thanh Du không phải trợ lý của Ninh Tôn, theo lý mà nói, người bình thường cũng sẽ không dễ dàng lấy được phương thức liên lạc của cô.
Người cô có thể nghĩ đến cũng chính là Ninh Tôn.
Ninh Tôn nghe vậy cũng trong lúc quay người trả lời cô: “Là anh cho cô ta, cô ta đến bảo đảm với anh, nói muốn giải thích rõ với em, sợ em sẽ hiểu lầm, suy nghĩ kia của cô ta cũng thật đơn giản, thực sự anh cũng nói với cô ta, loại chuyện này chỗ nào thì cần giải thích, giả chính là giả.”
Nhưng có lẽ Tôn Yên từ trước đến giờ chưa từng trải nghiệm qua, vậy nên cô ta có chút hoang mang, đặc biệt là sợ chuyện này gây ra rắc rối đối với Ninh Tôn còn có Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn cũng không nỡ nói, cô ta gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Du, vậy có phải bản thân cô cũng đã gửi tin nhắn giải thích một trận cho bạn trai nhỏ kia của cô?
Thật sự là vẽ vời thêm chuyện.
Nhưng Tôn Yên thật sự rất để ý, Ninh Tôn không thể nào chỉ có thể đưa số điện thoại cho cô ta.
Hứa Thanh Du cắn vai Ninh Tôn một cái, Ninh Tôn kích động lại lên tinh thần.
Sau đó Hứa Thanh Du vừa thở hỗn hển vừa nổi: “Em nhận được tin nhắn của cô ấy cũng ngây người, chuyện này, thực sự vốn dĩ không cần cô ấy phải nghiêm túc như vậy.”
Chuyện giả dối ở trong giới giải trí nhiều như vậy, nếu gặp phải tất cả những tin tức thêu dệt vô cớ, đều gửi tin nhắn giải thích cho người trong cuộc, vậy thực sự dễ dàng mệt chết đi được.
Hứa Thanh Du véo tay Ninh Tôn, cảm thấy dáng vẻ phân tán lực chú ý này không có hiệu quả gì, thế nên cô lại hỏi: “Có phải quan hệ hiện tại giữa anh và Tôn Yên rất tốt hay không, em không phải nói nghi ngờ hai người, chỉ là trước đó xem hình ảnh kèm theo tin tức, cảm thấy quan hệ hai người có lẽ không tệ.”.
Cúp điện thoại, Hứa Thanh Du ở cổng công ty đón một chiếc taxi, không báo địa chỉ nhà mình, trực tiếp đi đến phim trường đoàn phim Ninh Tôn quay phim.
Cũng không biết bởi vì sao, chỉ là cô rất muốn gặp anh.
Hứa Thanh Du cũng không nói trước cho Ninh Tôn biết, những chuyện tham ban như này, vẫn bất ngờ sẽ tốt hơn một chút.
Thời gian xe chạy trên đường hơi lâu, lúc đến nơi thì sắc trời sớm đã tối lại.
Hứa Thanh Du gởi tin nhắn cho Ninh Tôn, không hỏi anh kết thúc quay phim hay chưa.
Bên kia Ninh Tôn một lúc sau mới trả lơi lại, nói là còn hai cảnh nữa, thì có thể quay xong rồi.
Nếu như vậy, Hứa Thanh Du cũng không vội đi đến đoàn phim Ninh Tôn trước, cô biết vị trí của đoàn phim, chậm rãi đi về phía đó.
Sau khi đi đến không nhìn thấy Ninh Tôn, nhưng nhìn thấy nhân viên công tác ở đoàn phim, Hứa Thanh Du tìm một vị trí, ôm vai yên tâm đợi.
Thực sự cũng không có đợi quá lâu, sau khi Ninh Tôn bên kia hoàn thành công việc, bối cảnh khá lớn.
Dường như khi anh kết thúc công việc cả đoàn phim cũng liền kết thúc công việc, Hứa Thanh Du nhìn thấy nhân viên công tác lần lượt khiêng thiết bị rời đi, cuối cùng mới nhìn thấy Ninh Tôn vừa cử động vai vừa đi ra bên ngoài.
Đi bên cạnh anh chính là anh tài xế, anh tài xế nhìn giống như là mới tỉnh dậy còn ngáp một cái.
Phải nói là, công việc ở bên cạnh Ninh Tôn thật sự khá thoải mái tự do.
Nhìn dáng vẻ của anh tài xế liền biết, không có việc gì thì có thể ở bên cạnh ngủ một giấc.
Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Tôn, cô thấy Ninh Tôn nhận điện thoại, sau đó Hứa Thanh Du mỉm cười hỏi anh đang làm gì đó.
Giọng nói của Ninh Tôn trong điện thoại nghe có một chút mệt mỏi: “Vừa mới kết thúc, bây giờ đang đi về khách sạn.”
Hứa Thanh Du “ồ” một tiếng, sau đó dường như có chút quan tâm hỏi: “Khách sạn anh có đổi phòng chưa, trước đó có phải bị người khác gõ cửa không?”
Ninh Tôn nói chưa, sau đó dường như có chút bất lực nói: “Đoán chừng có đổi nếu những người đó muốn biết vẫn có thể hỏi ra, cũng không đổi nữa, anh tương đối quen ở một chỗ.”
Đây cũng là mà Hứa Thanh Du hiểu Ninh Tôn, con người anh giống với mình, không quá thích thay đổi.
Hứa Thanh Du nói vâng, sau đó dặn dò anh lát nữa ăn cơm sớm một chút.
Chỉ là nói như vậy, rồi cúp điện thoại, Ninh tôn và anh tài xế trở về khách sạn, Hứa Thanh Du đợi một lát rồi mới đi theo.
Hứa Thanh Du biết phòng ở khách sạn của Ninh Tôn ở phòng nào, cô đi thẳng một đường, dán tai lên cửa phòng Ninh Tôn nghe trước, rồi mới đưa tay gõ cửa phòng.
Vì phòng ngừa Ninh Tôn xem mình là người quấy rối anh lần trước, cô không có tránh mắt mèo phòng Ninh Tôn.
Gõ cửa xong đứng ở cửa đợi, Ninh Tôn qua một lúc mới mở cửa ra, có lẽ là trong mắt mèo đã nhìn thấy cô, vì vậy sau khi mở cửa biểu cảm của Ninh Tôn thậm chí vẫn sừng sờ nhưng cũng mang theo vui vẻ.
Hứa Thanh Du ngước mắt nhìn anh cười haha: “Có dọa anh giật mình hay không?”
Ninh Tôn đưa tay trực tiếp kéo cô vào trong phòng, sau đó hất cửa, đợi sau khi cửa đóng lại rồi, anh đè Hứa Thanh Du lên trên cánh cửa.
Thân thể hai người dán vào nhau, Hứa Thanh Du đưa tay ôm cổ Ninh Tôn vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như cũ: “Trong phòng không giấu người nào chứ?”
Ninh Tôn không nói lời nào nhìn chằm chằm cô một lúc, trực tiếp hôn lên.
Hai người triền miên từ cửa trở lại giường, cho đến khi Ninh Tôn đè Hứa Thanh Du lên giường, Hứa Thanh Du mới hòa hoãn lại, cô nhanh chóng đẩy ngực Ninh Tôn: “Đợi chút đã, đợi chút đã, anh còn chưa ăn cơm mà.”
Hiện tại Ninh Tôn nào có tâm trạng nghĩ đến chuyện ăn cơm, anh kéo quần áo của Hứa Thanh Du: “Cái đó lát nữa rồi nói.”
Hứa Thanh Du vội vàng che bản thân, lại nói: “Em cũng chưa ăn cơm, em đều đói rồi.”
Buổi trưa cô ăn mì ăn liền chống đỡ đến bây giờ, thực sự là có chút chịu không nổi, cho dù thật sự muốn lăn lộn với Ninh Tôn, sức lực này của cô cũng không chống đỡ nổi.
Vốn dĩ Ninh Tôn đang vội vàng, kết quả vừa nghe câu này của Hứa Thanh Du, động tác của anh ngay lập tức dừng lại.
Hứa Thanh Du cười: “Em thật sự rất đói, nếu không anh để chúng ta ăn cơm trước, lát nữa tùy anh xử lý.”
Ninh Tôn nhéo mặt Hứa Thanh Du hai cái, sau đó mới nói: “Được, ăn cơm trước, nhưng lời vừa nảy em nói em phải nhớ kĩ, lát nữa tùy anh xử lý.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi, yên tâm đi, con người em trước giờ nói lời giữ lời.”
Quả thực là Hứa Thanh Du nói lời giữ lời, cũng dự định tùy Ninh Tôn xử lý.
Cô có tính toán của riêng mình, nghĩ đến Ninh Tôn quay phim cả ngày, thời gian này mới trở về ăn cơm, thể lực này rõ ràng là không tốt lắm.
Một người đang ông cho như có sức lực thế nào, đã bận rộn cả ngày trời, buổi tối nhất định sẽ có chút cảm giác mệt mỏi.
Cô nghĩ Ninh Tôn giày vò thế nào cũng không giày vò ra kiểu gì, vậy nên mới dám kiêu ngạo nói như vậy.
Kết quả ai có thể tưởng tượng, sau khi ăn cơm xong, Ninh Tôn giống như được cho uống thuốc kích thích, cả người trong chốc lát liền khôi phục như cũ.
Hứa Thanh Du bị Ninh Tôn kéo vào phòng tắm giày vò một trận, sau đó hai người trở lại giường trong phòng.
Hứa Thanh Du cảm thấy mình tính sai rồi, nhưng suy cho cùng là lời nói do mình nói ra, lúc này cô lại không ngại nuốt lời tát vào mặt mình.
Thế nên cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ninh Tôn thực sự là vui mừng, muốn làm sao thì làm.
Cuối cùng Hứa Thanh Du có chút không chống đỡ nổi, thế nên bắt đầu cẩn thận trêu đùa nói chuyện với Ninh Tôn, lúc Ninh Tôn quay người cô hỏi anh vì sao Tôn Yên biết số điện thoại của mình, có phải là anh cho không.
Hiện tại Hứa Thanh Du không phải trợ lý của Ninh Tôn, theo lý mà nói, người bình thường cũng sẽ không dễ dàng lấy được phương thức liên lạc của cô.
Người cô có thể nghĩ đến cũng chính là Ninh Tôn.
Ninh Tôn nghe vậy cũng trong lúc quay người trả lời cô: “Là anh cho cô ta, cô ta đến bảo đảm với anh, nói muốn giải thích rõ với em, sợ em sẽ hiểu lầm, suy nghĩ kia của cô ta cũng thật đơn giản, thực sự anh cũng nói với cô ta, loại chuyện này chỗ nào thì cần giải thích, giả chính là giả.”
Nhưng có lẽ Tôn Yên từ trước đến giờ chưa từng trải nghiệm qua, vậy nên cô ta có chút hoang mang, đặc biệt là sợ chuyện này gây ra rắc rối đối với Ninh Tôn còn có Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn cũng không nỡ nói, cô ta gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Du, vậy có phải bản thân cô cũng đã gửi tin nhắn giải thích một trận cho bạn trai nhỏ kia của cô?
Thật sự là vẽ vời thêm chuyện.
Nhưng Tôn Yên thật sự rất để ý, Ninh Tôn không thể nào chỉ có thể đưa số điện thoại cho cô ta.
Hứa Thanh Du cắn vai Ninh Tôn một cái, Ninh Tôn kích động lại lên tinh thần.
Sau đó Hứa Thanh Du vừa thở hỗn hển vừa nổi: “Em nhận được tin nhắn của cô ấy cũng ngây người, chuyện này, thực sự vốn dĩ không cần cô ấy phải nghiêm túc như vậy.”
Chuyện giả dối ở trong giới giải trí nhiều như vậy, nếu gặp phải tất cả những tin tức thêu dệt vô cớ, đều gửi tin nhắn giải thích cho người trong cuộc, vậy thực sự dễ dàng mệt chết đi được.
Hứa Thanh Du véo tay Ninh Tôn, cảm thấy dáng vẻ phân tán lực chú ý này không có hiệu quả gì, thế nên cô lại hỏi: “Có phải quan hệ hiện tại giữa anh và Tôn Yên rất tốt hay không, em không phải nói nghi ngờ hai người, chỉ là trước đó xem hình ảnh kèm theo tin tức, cảm thấy quan hệ hai người có lẽ không tệ.”.
Danh sách chương