Mẹ Ninh một lát sau liền ngồi thẳng người dậy, “Nhưng mà con nói xem, đây là ân oán lớn như thế nào, mà có thể để cho con trai ruột xuống tay đối với mẹ ruột của mình.”
Hứa Thanh Du chớp mắt, “Hả? Cái gì?”
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn còn chưa kịp chia sẻ với nhau về chuyện của Trang Lệ Nhã, nên không biết rằng Trang Lệ Nhã rốt cuộc là bị chết thảm trong tay Ninh Tiêu.

Mẹ Ninh nhìn phản ứng của cô thì cũng hiểu được, vội vàng tiến gần về phía bàn ăn một chút, nói cho Hứa Thanh Du nghe một lần tất cả những tin tức mà Ninh Tôn nghe được.

Hứa Thanh Du trợn tròn mắt, “Lại có thể là Ninh Tiêu?”
Cô trừng mắt nhìn, suy nghĩ một chút về biểu hiện, dáng vẻ của Ninh Tiêu ở trước mặt cô, người này quả thực không chững chạc lắm, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có vẻ hiếu thuận như vậy.

Nhưng nói rằng anh ta giết mẹ mình, Hứa Thanh Du vẫn không tin.

Cô vội vàng nói: “Có phải có hiểu lầm gì không? Không đến mức đó chứ, Trang Lệ Nhã không phải rất yêu thương anh ta sao? Hơn nữa anh ta chắc chỉ muốn tiền ở trong tay Trang Lệ Nhã, cũng không đến mức giết chết bà ta, không phải khi còn sống mới phải ra ngoài lừa gạt sao?”
Mẹ Ninh lắc đầu, “Cụ thể như nào thì không rõ, ai biết hai người bọn họ cãi nhau vì vấn đề gì, cuối cùng Ninh Tiêu lỡ tay giết chết bà ta, chỉ có hai người bọn họ mới biết chuyện gì xảy ra, bây giờ Ninh Tiêu đã bị bắt rồi, đối với những chuyện mình đã làm anh ta đã thú nhận, cũng khai không giấu giếm gì.”
Hứa Thanh Du há to miệng, không biết nên nói cái gì.

Có một số việc giống như là ngoài ý muốn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, thì cũng dự liệu được, nếu cho cô nhận xét việc Ninh Tiêu giết Trang Lệ Nhã chuyện này có hợp lý hay không, thì cô cảm thấy hợp lý, nhưng vẫn khiến cho người khác khiếp sợ.


Hứa Thanh Du chậm rãi thở dài, “Thật sự là không ngờ tới, dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể làm chuyện như vậy được.”
Mẹ Ninh cũng có ý nghĩ giống như cô, “Ai mà không nói chứ, như thế nào đi nữa cũng không thể ra tay tàn độc như vậy được.”
Dựa vào sự cưng chiều của Trang Lệ Nhã đối Ninh Tiêu, phỏng đoán cho dù lần này Ninh Tiêu không cướp số tiền này từ tay Trang Lệ Nhã, thì chỉ cần nịnh bà thêm vài lần, thì Trang Lệ Nhã chắc chắn sẽ cho anh ta.

Mẹ Ninh là người từng trải, đứng ở góc độ của một người làm mẹ mà phân tích, bà cảm thấy chỉ cần Ninh Tiêu muốn, thì cuối cùng số tiền trong tay Trang Lệ Nhã chắc chắn đều sẽ là của anh ta.

Anh ta thực sự không cần phải làm chuyện tán tận lương tâm như vậy, đến cuối chính tay mình làm chuyện đó.

Hứa Thanh Du đột nhiên cảm thấy không còn khẩu vị gì, mặc dù nói chuyện này không có quan hệ gì lớn đối với cô, nhưng sau khi nghe xong cũng đủ để khiến cô thấy khiếp sợ.

Hứa Thanh Du không ăn được hết mấy miếng cuối cùng, liền đem hộp cơm thu dọn, “Phía bên cảnh sát chắc hẳn rất nhanh có thể phát thông báo ra bên ngoài, đến lúc đó, tất cả bình luận trên mạng chắc cũng sẽ biến mất.”
Mẹ Ninh ừ một tiếng rồi nói, “Chuyện này thật ra cũng không gây ảnh hưởng quá lớn, mẹ đã nói chuyện với A Tôn, nó cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.”
Ninh Tôn không chỉ là không quan tâm chuyện này, mà vì hợp đồng của anh sắp hết hạn, cả người anh có chút thả lỏng, cái gì cũng không thèm để ý.

Hứa Thanh Du tựa lưng vào ghế ngồi ôm cánh tay, “Thật là khiến người khác nghĩ không ra, cuối cùng nhà họ Ninh rơi vào tình trạng như vậy.”
Sau khi Ninh Bang chết, bây giờ Trang Lệ Nhã lại bị Ninh Tiêu giết chết, ba mẹ con chỉ còn lại một mình Ninh Tương, Ninh Tương thì đã rời quê hương.


Cũng đủ để người khác cảm thấy thổn thức.

Mẹ Ninh ngồi một lúc rồi đứng dậy, “Mẹ cũng không nghĩ tới, có đôi khi ngẫm lại, làm cha mẹ làm con cái một đời với nhau, cuối cùng cũng không biết là ai thiếu nợ ai.”
Sau khi nói xong, mẹ Ninh đi rửa mặt, Hứa Thanh Du thu dọn bàn ăn xong cũng trở về phòng tắm rửa.

Chờ mọi thứ thu dọn xong xuôi, cô bước ra gọi điện thoại cho Ninh Tôn, vừa mới biết được chuyện này, trong lòng chắc hẳn là có chút hỗn loạn, cô muốn nói chuyện phiếm với Ninh Tôn một lúc.

Ninh Tôn nhận điện thoại hơi chậm, anh cũng vừa mới đi ra khỏi phòng tắm.

Nghe điện thoại xong, giọng của Ninh Tôn mang theo ý cười, “”Làm sao vậy? muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại cho anh, có phải nhớ anh rồi không?”
Hứa Thanh Du hỏi thẳng: “Chuyện của Trang Lệ Nhã đã bị đưa lên rồi?”
Ninh Huyền dừng lại, sau đó thốt lên: “Đúng vậy, đã đưa lên rồi, hiện tại đã bắt được hung thủ, đang chờ tập hợp tất cả chứng cứ, sau đó mới có thể khởi tố và tuyên án.”
Hứa Thanh Du hít sâu một hơi, lại hỏi, “Vậy chuyện này thực sự do Ninh Tiêu làm sao?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Là anh ta, không nghĩ tới phải không?”
“Cũng không phải, em thật sự bị dọa giật mình.”

Hứa Thanh Du vội vàng nói, “Em còn nghĩ rằng khả năng lớn nhất đây là một vụ án cướp bóc, có lẽ là người nào đó cùng đường mạt lộ mới đi cướp của bà ta, sau đó xuống tay giết bà ấy.”
Ninh Huyền ha ha một cái, “Bây giờ chuyện này, em có thể xem nó như một vụ án cướp bóc cũng được.”
Ninh Tiêu chính là vì tiền, rất có thể thời điểm ra tay giết chết Trang Lệ Nhã, trong đầu anh ta đã không còn tình cảm mẹ con gì nữa.

Sau đó anh cũng đã hỏi Ninh Tú một chút, Ninh Tiêu ở bên ngoài nợ rất nhiều tiền, Trang Lệ Nhã quả thật có thể giúp anh trả nợ, nhưng sau khi trả nợ xong, Trang Lệ Nhã cũng không còn bao nhiêu tiền trong tay.

Có thể tưởng tượng được số tiền này lớn tới mức nào.

Có lẽ Ninh Tiêu đã bị khoản tiền này làm cho mờ mắt, cho nên trở mặt với Trang Lệ Nhã cũng là chuyện trong dự liệu.

Hứa Thanh Du cảm khái, “Không biết những giây phút cuối cùng Trang Lệ Nhã nghĩ gì, có phải rất tuyệt vọng không, rất hối hận.”
Nếu bà ta có chút đầu óc, chắc hẳn sẽ rất hối hận khi dạy dỗ con trai mình thành ra như thế này, rõ ràng bà ta chiếm ưu tiên rất nhiều tài nguyên, nếu dùng tâm một chút, chắc chắn sẽ bồi dưỡng Ninh Tiêu trở thành người ưu tú giống như Ninh Tú.

Kết quả không nghĩ tới, thiếu gia của Ninh gia cuối cùng lại bị bà ta dẫn dắt đi lạc đường.

Có một số việc thật sự không phải bạn muốn là được, Ninh Tú và Ninh Tôn từ nhỏ vốn không nhận được nhiều tình cảm của mẹ, tình thương của cha cũng không có bao nhiêu, nhưng cuối cùng hai người này đều có sự nghiệp của riêng mình.

Ngược lại từ nhỏ trưởng thành trong bể mật, cuối cùng Ninh Tiêu lại đi đến bước đường cùng này.


Kỳ thật cha mẹ có trách nhiệm rất lớn, nhưng mà bây giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Ninh Bang chết rồi, Trang Lệ Nhã chết rồi, Ninh Tiêu đi tới bước đường này, cũng không có ai oán trách ai được cả.

Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ còn nói, “Ninh Tương đâu, cô ta có trở về không? Chuyện này cô ta chắc hẳn cũng biết chứ?”
Ninh Tôn cũng không biết Ninh Tương hiện giờ ra sao, Ninh Tương hẳn là cũng biết chuyện này, anh cảm thấy trước khi Trang Lệ Nhã xảy ra chuyện, Ninh Tiêu và Ninh Tương chắc hẳn có liên lạc với nhau.

Cũng không phải vì cái gì khác, người như Ninh Tiêu, nếu như lúc đầu không lấy được tiền của Trang Lệ Nhã, nhất định sẽ lại đánh chủ ý lên Ninh Tương.

Ninh Huyền liền nói một câu, “Ai biết được, cô ta có biết hay không anh cũng không quan tâm, có biết chuyện này hay không thì cũng không thay đổi được gì cả.”
Hứa Thanh Du bây giờ nghĩ đến hoàn cảnh của Ninh Tương liền cảm thấy rất đáng thương, có thể trước đây cô ta không ra gì, nhưng cuối cùng cô ta đã ăn năn hối cải.

Kết quả vẫn rơi xuống địa vị như vậy, nói tốt thì cũng không phải tốt, xấu cũng không phải xấu.

Ninh Tôn không muốn nói chuyện quá nhiều về đề tài này, sau đó anh hỏi Hứa Thanh Du một vài câu về công việc hôm nay như thế nào, có thuận lợi hay không.

Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, liền kể với anh chuyện xảy ra giữa cô và Viên Sơ, trước đây cô cũng không đề cập cụ thể tình huống công ty bên kia với Ninh Tôn, bây giờ nói một ít chuyện về Viên Sơ, Ninh Tôn liền sửng sốt, “Cô ta nghi ngờ em với Tống Kình Vũ?”
Sau đó anh khịt khịt mũi rồi cười, “Anh kém hơn so với Tống Kình Vũ sao? Vì cái gì mà cô ta cảm thấy em sẽ bỏ rơi anh để đến bên Tống Kình Vũ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện