Cổ Tư vốn tưởng Trì Uyên sẽ không đến nữa, nhưng không ngờ chiều nay anh lại tới, còn mang theo một ít hoa quả.

Khi đó Cổ Tư đang nằm trên giường chơi bài với Tử Thư, chơi đấu địa chủ hai người.

Trì Uyên đi tới cửa thì dừng lại.
Cửa phòng bệnh đang mở, có thể nghe thấy loáng thoảng tiếng nói chuyện ở bên trong.

Giọng Cổ Tư nghe có vẻ đã không còn vấn đề gì.

Cô còn cười, “Không cần điều dưỡng đầu, bệnh này của tôi trước đây đã đi khám bác sĩ biết bao lần, tôi có kinh nghiệm rồi, về nhà nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Tử Thư chơi thua bị dán giấy lên mặt, khi nói tờ giấy bay lên theo hơi thở phả ra, “Bác sĩ nói rồi, bệnh dạ dày của cô bao nhiêu năm không hết tận gốc là do cô không chăm sóc tốt cho bản thân, cô không thể coi thường nó được.”
Cổ Tư cười lớn, “Bùm, tôi còn hai lá.

Tử Thư nhìn bài trong tay rồi ném xuống, “Tôi thua, tôi thua.”
Nói xong câu này anh ta lại nói, “Nhưng có phải chồng cũ của cô không biết cô bị đau dạ dày không? Tôi có cảm giác như anh ấy hoàn toàn không biết gì.”
Cổ Tư ném bài lên giường, “Không biết, đúng là anh ta chẳng biết gì cả.”

Tử Thư lẩm bẩm, “Hai người kết hôn gần một năm, không ngờ anh ấy lại không biết cô có bệnh dạ dày thâm niên.

Cổ Tư cười khúc khích, “Không biết là điều rất bình thường, anh ta biết rất ít về tôi.

Tử Thư nhìn Cổ Tư, “Sao trước đây cô chịu được thế?”
Cổ Tư xếp lại bộ bài, “Có lẽ là vì tôi không để tâm”
Cô cụp mắt, “Nếu tôi so đo với anh ta thì có lẽ tôi đã bị chọc tức không biết bao nhiêu lần rồi, vậy nên tự tôi phải nghĩ thoáng thôi.

Trì Uyên đứng ở cửa, anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Cổ Tự chăm chú.

Trước đây anh vẫn thường thấy dáng vẻ như hiện giờ của cô.

Khuôn mặt đầy ắp ý cười nhưng dường như không phải cô thực sự muốn cười.

Trong nụ cười ấy mang theo chút miễn cưỡng, còn có chút như bất đắc dĩ.

Trì Uyên nhấc chân bước vào, không nói gì.

Tử Thư nghe thấy âm thanh bèn quay lại, sau đó có vẻ đã bị giật mình.

Anh ta vốn đang ngồi trên giường cùng Cổ Tu.

Nhưng nhìn thấy Trì Uyên, anh ta lập tức nhảy xuống giường.

Vẻ mặt Tử Thư có hơi xấu hổ, “Sếp à, sao anh đến mà không nói lời nào thế?”
Trì Uyên không nhìn anh ta, đặt đồ trong tay lên ghế sofa, “Nếu nói trước thì có thể nghe thấy những lời cậu nói sau lưng tôi sao?”
Tử Thư dè dặt nhìn Cổ Tư, nhe răng trợn måt.

Trên mặt Cổ Tư không có biểu cảm gì, nụ cười khi đối mặt với Tử Thư lúc nãy đã biến mất.


Trì Uyên cũng không quan tâm, “Bên phía đối tác xảy ra chút vấn đề, có thể sẽ phải thay đổi một số điều khoản trong hợp đồng, vậy nên chắc chúng ta sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày.”
Tử Thư nhướng mày, “Ở lại thêm vài ngày?”
Anh ta dùng đuôi mắt liếc nhìn Cổ Tư.

Cổ Tư không nhìn hai người họ, dường như cũng không nghe thấy lời Trì Uyên nói.

Cô chỉ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dáng người cô gái vốn đã nhỏ gầy, giờ đây lại mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, trông cô có chút đáng thương.

Tử Thư “à” lên rồi bảo, “Vậy thì tốt rồi.”
Anh ta như cố ý nói cho Cổ Tư nghe, “Vừa hay bà chủ à Cổ Tiểu Tư, vừa hay Cổ Tiểu Tư phải nhập viện, chúng ta có thể chăm sóc cô ấy
Cổ Tư quay đầu lại nhìn Tử Thư, muốn cười nhưng rồi lại thôi.

Tử Thư chớp mắt, “ờm, cũng sắp tối rồi, tôi ra ngoài mua ít đồ ăn về, mọi người nói chuyện trước đi nhé.”
Còn rất lâu nữa mới đến buổi tối.

Cổ Tư hiểu ý Tử Thư.


Chắc Trì Uyên cũng hiểu.

Nhưng cả hai đều không nói.

Tử Thư cầm điện thoại, quay người vội vã ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi đóng cửa, anh ta còn nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ.

Trì Uyên bước tới ngồi lên ghế sofa, Cố Tư cũng ngồi ngay ngắn dựa lưng vào giường, kéo chăn đắp lên người.

Tử Thư thở dài một tiếng.

Không biết hai người này đang làm cái gì, dù đã ly hôn thì khi đối mặt với nhau cũng đầu cần phải mất tự nhiên như thế.

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện