Người ta đều nói đàn ông lạnh lùng hấp dẫn hơn đàn ông dịu dàng, ấm áp.

Lúc trước, Cổ Tư không tin.

Nhưng bây giờ nhìn Trì Uyên.
Cô đột nhiên cảm thấy lời này cũng rất có lý.

Chẳng qua điều kiện đầu tiên là người này phải ưa nhìn đã.

Chỉ riêng bóng lưng của Trì Uyên đã lộ ra khí thế người lạ đừng tới gần.

Nhưng chẳng hiểu sao anh lại câu được trái tim của Cổ Tư.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác mình thật chẳng có tiền đồ gì.

Mình ở bên cạnh người đàn ông như vậy, ngoại trừ buốt giá trái tim mình thì chẳng được gì cả.

Cô chờ một lát thì nghe người bên ngoài gõ cửa và khẽ hỏi dò, “Ông chủ?”
Trì Uyên quay đầu lại và đi thẳng ra cửa.

Cổ Tư không mặc quần áo nhưng không sợ, vẫn ngồi trên số pha mà chẳng hề tránh né.

Trì Uyên hé cửa ra một khe nhỏ và chắn ở đó, giơ tay nhận lấy túi quần áo bên ngoài.


Giọng Tử Thư nghe rất gian, “Vậy… Cố Tiểu Tư đều bình thường cả chứ?”
Trì Uyên nhíu mày.

Tử Thư vội vàng đóng cửa lại.

Cho dù anh ta đã hạ thấp giọng nhưng Cổ Tư vẫn nghe được.

Cô hơi đỏ mặt và khẽ mím môi.

Cô có thể giở trò lưu manh với Trì Uyên, có thể nói mấy lời lẳng lơ với anh.

Nhưng cũng giới hạn với anh thôi.

Người khác thì chắc chắn không được.

Tử Thư đưa quần áo của hai người.

Trì Uyên đi qua, đưa túi quần áo của Cố Tư cho cô, “Cô mặc vào đi.”
Cổ Tư nhận lấy với vẻ uể oải.

Trì Uyên đứng bên bàn và đặt cái túi của mình lên trên, lấy quần áo của mình ra.

Đồ của anh gồm một cái quần tây, một cái áo sơ mi trắng và một đôi giày.

Cổ Tư nhìn một lát mới cúi đầu xem đồ của mình.

Đồ trong túi của cô thật ra rất nhiều, cô dứt khoát đổ ra sô pha.

Đồ lót, một chiếc áo ngắn tay, một quần sooc, còn có một đôi giày trắng nhỏ.

Tốc độ Trì Uyên mặc quần áo cũng nhanh như lúc cởi ra vậy.

Anh dựa vào bệ cửa sổ, vừa cài cúc áo vừa nhìn đồ trên số pha.

Thẩm mỹ của Tử Thư còn vượt mức quy định.

Anh ta chọn đồ lót cho Cổ Tư đều là kiểu dáng sexy
Trì Uyên nhíu mày
Cổ Tư cầm lên xem lại không khỏi đỏ mặt.

Sao Tử Thư không biết xấu hổ mà chọn thứ này chứ?
Cổ Tư đờ người ra một lát rồi mặc quần áo vào.


Không cần phải nói, kích cỡ không chênh lệch bao nhiêu.

Giày hơi lớn nhưng không đáng ngại.

Sau khi Cổ Tư mặc xong thì đứng lên, hoạt động một chút, “Được rồi, chúng ta đi luôn thôi.”
Trì Uyên nhìn cô một lát, sau đó mới gật đầu
Bên ngoài vẫn náo nhiệt.

Trì Uyên đi tới cửa và hé ra một khe nhỏ.

Tử Thư vẫn còn đứng bên ngoài.

Anh ta tới gần và nhìn Cổ Tư bên trong qua khe cửa, “Có thể đi được rồi.”
Cô thấy không tự nhiên lắm nhưng vẫn “Ừ” một tiếng.

Tử Thư lại nhìn sang Trì Uyên, “Chúng ta ra ngoài theo cửa phụ.

Tôi vừa thấy sếp Mã kia tìm anh khắp nơi.”
Anh “Hừ” một tiếng, “Anh ta còn có mặt mũi tìm tôi à?”
Tử Thư liếc nhìn Cổ Tư và nói một câu, “Đúng vậy.”
Cô chỉ giả vờ như không nghe thấy gì.

Ở trước mặt anh ta, cô không phóng túng nổi.

Lúc này, nếu chỉ có một mình Trì Uyên thì cô chắc chắn sẽ dụ dỗ vài câu.

Tử Thư dẫn theo hai người ra ngoài theo một cửa phụ khác.

Bên ngoài đã có xe đang chờ sẵn.


Tử Thư đi thắng tới ghế lái phụ.

Cố Tư và Trì Uyên ngồi ở ghế sau.

Cô hơi mệt nên dựa luôn vào cửa xe.

Trì Uyên lấy điện thoại ra, không biết là gửi tin nhắn cho ai.

Tử Thư nhìn Cổ Tư qua gương chiếu hậu, chậm rãi giơ ngón tay cái với cô.

Cô trừng mắt với anh ta rồi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Bây giờ cô thấy mỏi lưng, đau chân, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.

Khi hai lần đều gặp phải chuyện như vậy, thật sự chẳng có chút tư tưởng nào nữa.

Cô vốn tưởng ngày đó, Trì Uyên bị mình quyến rũ tới không kìm chế được.

Kết quả, đúng là cô tưởng bở rồi.

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện