Cố Tư nằm ở trên giường lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được.

Có lẽ sau nửa đêm, cô mới xem như ngủ được một lúc.

Nhưng thật ra cô đã rất mệt.
Sau đó, trời vừa hửng sáng thì cô đã tỉnh lại.

Tuy người mệt nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo.

Cố Tư đứng dậy, đi tới trước cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Có thể mọi người đều tham gia hoạt động ban đêm, lúc này vẫn đang nghỉ ngơi.
Bên ngoài rất yên tĩnh, cũng không thấy nhân viên phục vụ qua lại.

Cổ Tư đứng một lát thì đi rửa mặt, chờ thu xếp xong lại nghe có tiếng chuông điện thoại.

Thật ra cô biết là ai gọi tới.

Cô đi qua và cầm điện thoại di động lên.

Quả nhiên phía trên hiện ra số điện thoại của Thẩm Bản.

Cô nghe máy.


Giọng Thẩm Bân nghe rất vui vẻ, mơ hồ còn có ý cười, “Cô Cổ, cô đã dậy chưa?”
Cố Tư “Vâng” một tiếng, “Tôi dậy rồi.”
Thẩm Bân nói anh ta đang ở dưới tầng.

Cố Tư “Ừ” một tiếng, “Anh chờ lát, tôi xuống ngay.”
Cô đã sắp xếp đồ xong, đeo một cái túi lại ra ngoài.

Khi Cổ Tư đi về phía thang máy, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tử Thư.

Anh ta ăn mặc gọn gàng, đang đi vào trong thang máy.

Cố Tư không chắc trong thang máy có Trì Uyên không.

Bây giờ cô không muốn gặp Trì Uyên.

Tối hôm qua, cô trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ tới Trì Uyên.

Trước khi kết hôn và sau khi kết hôn.

Chỉ là những ký ức không hề tốt đẹp.

Bởi vậy bây giờ chỉ cần nghĩ đến Trì Uyên là cô thấy không vui.

Cho nên Cổ Tư bước chậm lại, nhích từng tí một về phía thang máy.

Cô không vội, tính chờ chuyển tiếp theo.

Kết quả Tử Thư rõ ràng đã đi vào lại đột nhiên bước ra khỏi thang máy.

Anh ta nhìn Cổ Tư và mỉm cười vẫy tay, “Ồ, cô qua đây đi, tới đây tới đây, nhanh lên.

Tôi đang chờ cô đấy.”
Cổ Tư dài mặt ra, đi qua với vẻ không mấy tình nguyện.

Nhưng bất ngờ là trong thang máy không có Trì Uyên.

Cổ Tư đi tới sát trong cùng của thang máy, “Sao có mình anh? Ông chủ của anh đâu?”
Tử Thư nhíu mày, “Nhờ phúc hôm qua bị người ta hãm hại, chồng cũ của cô nói có một số việc phải tự mình xử lý nên cho tôi nghỉ.

Thời gian ngày hôm nay là của riêng tôi.”
Anh ta quay đầu nhìn Cổ Tư, “Cô ăn mặc thế này là tính đi đâu à?”
Cố Tư nhìn màn hình điện tử của thang máy, “Tôi có hẹn ra ngoài chơi.”

Tử Thư chớp chớp mắt, “Cô dẫn tôi theo với.

Đúng lúc tôi muốn ra ngoài, còn đang tìm chỗ nhưng trước sau không biết đi đầu tốt hơn.

Tôi đi theo cô là được rồi.”
Cổ Tư cười lạnh, “Ai muốn dẫn anh đi chứ? Anh tự đi chơi một mình đi.”
Thang máy dừng ở tầng dưới, CỐ Tư ra ngoài, Tử Thư lại bám phía sau.

Thẩm Bẫn chờ trong đại sảnh.

Cô đi qua, “Mọi chuyện ổn chứ? Có thể đi luôn không?”
Tử Thư mặt dày xán lại, “Tôi đã sẵn sàng rồi, đi thôi đi thôi.”
Thẩm Bán nhận ra Tử Thư.

Lần trước ở bờ biển, người đàn ông này vẫn luôn muốn bắt chuyện với Cố Tư.

Thẩm Bần nghiêm mặt, “Này, anh là…
Tử Thư có vẻ dễ thân, “Tôi à, hôm nay đúng lúc tôi rảnh rỗi nên đã nói với Cố Tiểu Tư, chúng ta cùng ra ngoài chơi.”
Cố Tư dài mặt nhìn Tử Thư.

Anh ta không nhìn cô, cười hì hì vỗ vào vai Thẩm Bân, “Đi thôi người anh em, lát nữa tôi sẽ tự giới thiệu trên đường đi.”
Thẩm Bân nhìn Cố Tư, thấy cô không phản đối thì nhíu mày đồng ý.

Tử Thư và Cố Tư sóng vai ra ngoài.

Nhân lúc Thẩm Bân không chú ý, anh ta mới nói thầm, “Tôi luôn cảm thấy chồng cũ của cô thật ra có âm mưu mới cho tôi nghỉ”
Cố Tư không tiếp lời.

Tử Thư lại nói, “Chồng cũ của cô chắc hẳn muốn tạo cơ hội cho tôi đi theo cô.


Cô xem, thật ra người đàn ông kia không bỏ được cô.”
Cố Tư cười nhạo, nhìn anh ta như kẻ bị thần kinh, “Anh chưa tỉnh ngủ à?”
Tử Thư nhíu mày, “Xem ra cô còn không tin.

Tối qua tôi nói với chồng cũ của cô là muốn dẫn anh ấy đi theo cô hôm nay.

Anh ấy nói không có hứng thú, kết quả lại cho tôi nghỉ.

Chắc chắn anh ấy thấy xấu hổ khi đi theo nhưng tôi thì không.

Chẳng phải vì vậy nên anh ấy mới phái tôi qua làm nội ứng sao? Anh ấy tưởng tôi không biết chút tâm tư nhỏ này à.”
Cố Tư trợn mắt, rõ ràng không tin.

Tử Thư suy nghĩ một lát lại nói, “Cô không tin đúng không.

Cô chờ lát? tôi gọi điện thoại cho chồng cũ của cô.”
Anh ta còn thật sự lấy điện thoại ra, gọi luôn cho Trì Uyên.

Bên kia, anh đã rời khỏi giường, cũng nghe máy rất nhanh, “Sao vậy?”
Tử Thư cười hì hì, “Sếp, bây giờ tôi đã đi cùng với Cố Tiểu Tư rồi.

Anh yên tâm đi, tôi đã nắm hết tất cả hành trình của cô ấy trong tay.”
- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện