Chương trình truyền hình trực tiếp cuộc họp báo kết thúc. Phía hậu trường, tổng giám đốc của Air China giới thiệu Triệu Cẩm Thư với cương vị là cố vấn kỹ thuật cho Vưu Liên Thành.
"Cậu Vưu, đây là cố vấn kỹ thuật của công ty chúng tôi từng sống ở London mười năm, nhất định hai người sẽ có rất nhiều chủ đề chung đấy." Dân kinh doanh thường hay khéo đưa đẩy câu chuyện.
Kéo Triệu Cẩm Thư đến giới thiệu là cố vấn kỹ thuật chắc không chỉ vì mặt mũi của công ty thôi đâu, ắt hẳn còn do ông cậu có thể hô mưa gọi gió ở thủ đô của anh ta nữa. Vưu Liên Thành nheo mắt cười đắc ý, chìa tay ra.
Hai bàn tay lịch sự nắm lấy nhau theo tiêu chuẩn xã giao kiểu Anh.
"Triệu Cẩm Thư, không ngờ có thể gặp anh trong trường hợp này."
"Vưu Liên Thành, cậu vẫn vậy nhỉ! Tôi phải nhắc nhở cậu một chút, người Bắc Kinh không thích những vị khách kiêu căng hợm hĩnh, họ chỉ thích người khiêm tốn chân thành thôi."
Vưu Liên Thành khẽ vỗ bả vai Triệu Cẩm Thư, chắc mẩm Triệu Cẩm Thư đang lấy thân phận chủ nhà để ra oai phủ đầu mình đây mà! Anh mỉm cười: "Anh Triệu ám chỉ vị khách kiêu căng là tôi đây ư? Khéo sao vị khách kiêu căng này hiện giờ đang trở thành thượng khách của người Bắc Kinh anh đấy." Rồi anh chỉ vào lồng ngực Triệu Cẩm Thư, "Mà tôi thấy, thân phận làm chủ nhà như anh không có quyền lên tiếng thì phải!"
Tổng giám đốc Air China đưa cho mỗi người một ly rượu champagne rồi cùng nhau chạm cốc ăn mừng ký kết hợp tác thành công.
Triệu Cẩm Thư: "Tình cảm của cậu Vưu và bạn gái mình hẳn tốt lắm, mấy hôm trước tôi đọc được một tin tức khá thú vị, cậu sắp sửa trở thành chàng rể Bắc Kinh phải không. Nếu là thật thì còn gì tốt bằng, tôi tin rằng rất nhiều người Bắc Kinh sẽ tự hào về chàng rể xuất sắc như cậu cho xem."
Vưu Liên Thành cười nhẹ: "Triệu Cẩm Thư, nghe anh nói cứ gượng gạo thế nào ấy, y chang lời thoại trong phim vậy. Nếu anh cũng muốn quan tâm đến đời tư của tôi như gã ký giả khi nãy, tôi có thể tiết lộ một chút với anh coi như nể mặt giao tình của chúng ta.” Anh cong cong môi, "Hiện tại, tình cảm của tôi và cô ấy rất tốt, hơn nữa, tôi đã chuyển đến nhà cô ấy rồi."
Vưu Liên Thành nhấn mạnh vào câu "nhà cô ấy". Chiếc đèn treo kiểu Ý trên trần soi sáng từng góc cạnh gương mặt anh, tôn lên đôi mắt sáng quắc và đầy cuốn hút, khiến người ta khó thể kháng cự.
Một nỗi bất an khó tả đột nhiên trào dâng trong lòng, Triệu Cẩm Thư quay mặt đi không muốn nhìn Vưu Liên Thành nữa. Hương vị champagne tượng trưng cho thắng lợi trong miệng anh cũng trở nên đắng chát.
Đặt ly rượu xuống, Triệu Cẩm Thư bỏ đi, bây giờ anh không có tâm trạng đấu võ mồm với Vưu Liên Thành. Anh đến một góc, chần chờ chốc lát mới lấy điện thoại di động ra, tìm đến số điện thoại của Minh Định Viễn. Nửa tháng trước, Triệu Cẩm Thư gọi điện thoại đến công ty du thuyền Lâm Mộ Mai làm việc, đã được nhân viên cho hay Mộ Mai vẫn đang nghỉ phép. Ấy thế mà, anh tìm mãi mà không gặp được cô đâu cả.
Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, chỉ cần ấn một nút thôi biết đâu nỗi bất an của anh sẽ tan thành mây khói. Nhưng mà, nếu như...
Triệu Cẩm Thư vô thức tìm kiếm bóng dáng Vưu Liên Thành. Trùng hợp Vưu Liên Thành cũng đứng ở một góc khác cách xa anh nhất, hai người một Đông một Tây. Cậu ta cũng đang gọi điện thoại, vàcàng trùng hợp hơn là đối phương cũng đang nhìn anh. Thời điểm hai ánh mắt giao nhau, họ đồng thời nhếch môi nở nụ cười nhạt.
Sao không khí bây giờ giống mấy tình tiết mờ ám trong phim thế chứ! Triệu Cẩm Thư thấy buồn cười, cất điện thoại đi. Lâm Mộ Mai không phải người vô tình vô nghĩa, nếu cô ở Bắc Kinh, nhất định sẽ không trốn tránh anh, nhất định sẽ nói cho anh biết.
***
Mộ Mai đờ đẫn nhìn màn hình tivi tối đen, tin tức về cuộc họp báo đã kết thúc, ngoại trừ hình ảnh Triệu Cẩm Thư được quay từ xa trong vài giây ngắn ngủi thì phần lớn máy quay ở đó đều hướng về phía gương mặt tươi cười của Vưu Liên Thành.
Điện thoại di động vang lên, số điện thoại duy nhất trong danh bạ nhấp nháy trên màn hình.
"Em có xem tivi không?" Vừa bắt máy đã nghe thấy câu hỏi thản nhiên bên đầu kia của Vưu Liên Thành.
"Em à... anh đoán xem..." Mộ Mai kéo dài giọng, thoáng chần chờ rồi đi đến nhà bếp, âm thanh xào xấu thức ăn vang lên lanh canh, "Tin tức họp báo có gì hay đâu."
Cô khẽ khàng cất giọng nũng nịu: "Liên Thành, em đang học nấu ăn với dì, lát nữa anh đến nếm thử nhé?"
"Thôi thôi!" Bên đầu kia vang lên tiếng từ chối đây đẩy của Liên Thành, "Mà cũng đúng, tin tức họp báo chán chết được. Em kể anh nghe hôm nay học nấu món gì đi."
Mộ Mai nhìn lướt qua bếp lò, bắt đầu chém gió. Đang lúc cô nói say sưa thì bỗng nghe thấy anh nói: "Mộ Mai, nói em yêu anh đi!"
Mộ Mai cầm điện thoại ra tận chỗ mái hiên treo chuông gió, lắng nghe âm thanh leng keng theo từng cơn gió thổi qua: "Em yêu anh!"
Nếu yêu ai xin đừng kiệm lời thổ lộ. Hằng ngày mặt trời mọc rồi lại lặn, trăng lên rồi lại khuất, hãy nói cho đối phương biết ta yêu họ nhường nào. Để đến ngày mái đầu bạc phơ, lìa khỏi trần thế, ta không còn gì tiếc nuối với cuộc đời đã qua - Một du khách Thụy Điển đã từng nói với cô như vậy.
Thế nên, nếu Vưu Liên Thành muốn nghe Lâm Mộ Mai nói một vạn lần em yêu anh, vậy Lâm Mộ Mai sẽ nói cho anh nghe hơn vạn lần.
"Nói rằng trong lòng em chỉ có anh đi."
"Trong lòng em chỉ có anh thôi." Mộ Mai mỉm cười.
Cúp điện thoại, Mộ Mai ngồi xuống ghế mây, lắng nghe tiếng chuông gió reo vang. Bấy giờ cô mới nhớ ra mình lại nói dối Vưu Liên Thành rồi, rõ ràng cô có xem tivi mà. Thói quen đúng là khó sửa, nhiều năm trôi qua, nói dối đã trở thành thói quen khi cô ở bên anh.
Trong rất nhiều thói quen của mình, Mộ Mai đã chọn ra cái ít xung đột và dễ làm người ta vui lòng nhất. Ví dụ như cô giấu việc mình nhìn thấy Triệu Cẩm Thư trên tivi, cô nghĩ nếu Vưu Liên Thành biết chắc chắn sẽ hỏi cô có tâm trạng gì khi nhìn thấy Triệu Cẩm Thư cho xem, mà đây là câu cô không muốn trả lời nhất. Vì vậy cứ nói dối là không xem thì sẽ tránh được câu hỏi dễ gây cãi vã kia đi.
Nhưng thói quen xấu này có ngày sẽ phải thay đổi! Tiếp theo Mộ Mai bắt đầu an ủi mình. Thật ra những câu sau không phải lời nói dối, cô yêu anh thật lòng mà. Càng nghĩ, cô càng tự tin vào chính mình hơn.
Lát sau, chuông điện thoại di động lại vang lên.
"Sao nữa đây?" Không buồn nhìn màn hình, giọng điệu Mộ Mai rất thản nhiên. Trên thế giới chỉ có một người gọi vào số điện thoại này của cô thôi.
Bên kia im lặng một lát mới e dè cất lời: "Mộ Mai, tối nay anh phải tham gia tiệc rượu chúc mừng."
"Ừ." Mộ Mai dịu dàng đáp lời.
"Mộ Mai, bữa tiệc tối nay mãi muộn mới tan, nên anh không về được. Với lại..." Giọng anh thoáng dịu nhẹ, "Với lại, mấy ngày tới anh sẽ khá bận, chưa biết chắc lúc nào có thể về."
Mộ Mai nghĩ ngợi rồi lại khe khẽ "ừ" một tiếng.
"Em giận rồi hả?" Bên đầu kia Vưu thiếu gia bắt đầu xuống giọng.
"Đâu có." Mộ Mai quả quyết đáp lại. Làm phụ nữ, có một vài điều phải nghĩ thoáng một chút.
Hai bên trầm mặc chốc lát.
"Em yêu, qua ba tuần lẻ năm ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây. Mộ Mai, anh hi vọng em chỉ nghĩ đến việc này thôi."
"Ừ, qua ba tuần lẻ năm ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây." Tuy biết anh không thể nào nhìn thấy, Mộ Mai vẫn nghiêm túc gật đầu, "Em sẽ nhớ kỹ điều này, chỉ nghĩ đến việc này thôi."
Tiếng chuông gió vẫn ngân dài, nhưng chỉ là những giai điệu đơn độc. Mộ Mai ngẩng đầu nhìn trời, mùa đông đã về rồi, sắc trời xam xám, ban ngày cũng ngắn đi, vừa đến sáu giờ màn đêm đã phủ xuống thành phố. Sau khi màn đêm buông xuống, nơi nào đó ở Bắc Kinh sẽ tổ chức một bữa tiệc xa hoa đông vui.
Mộ Mai nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh người nhộn nhịp qua lại, rượu ngon hoa tươi khắp nơi, các cô gái mặc lễ phục lộng lẫy khoác tay những người đàn ông trong buổi tiệc. Tối nay Vưu Liên Thành sẽ mặc gì nhỉ? Mà bất kể anh mặc gì cũng sẽ trở thành tiêu điểm của cả buổi tiệc thôi. Chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn của phụ nữ, sau đó... sau đó họ sẽ nhìn cô gái khoác tay Vưu Liên Thành bằng ánh mắt hâm mộ.
Mộ Mai vò rối tóc mình. Không sao, không sao, Lâm Mộ Mai, còn ba tuần lẻ năm ngày nữa, không, chỉ còn lẻ bốn ngày nữa thôi cô và anh sẽ rời khỏi đây rồi.
Ngày hôm sau, Vưu Liên Thành không đến tứ hợp viện, mãi muộn Hồng Tiểu Hiền mới tới, mang theo vẻ mặt mệt mỏi báo cho Mộ Mai biết lần này công ty Boeing đã ngáng chân họ, để báo thù vụ nửa năm trước bị S.S.Y cướp mối. Bên Boeing còn cử đội thuyết khách tốt nhất của họ đến nữa.
Mộ Mai không hỏi Hồng Tiểu Hiền có phải Vưu Liên Thành đi dự tiệc cùng Ngô Phương Phỉ không. Cô không muốn nhắc đến việc khiến mình khó chịu, nhưng không cần hỏi, Mộ Mai cũng nhanh chóng biết được thôi.
Ngày kế là thứ Bảy, thứ Bảy tuần này vô cùng náo nhiệt, cái tên Ngô Phương Phỉ xuất hiện dày đặc trên các báo đài. Đầu tiên là một nhân vật quyền quý đăng vài tấm hình trong buổi tiệc xa hoa kia lên trang cá nhân, tấm ảnh bắt mắt nhất trong đó là ảnh chụp chung của Vưu Liên Thành và Ngô Phương Phỉ.
Trong ảnh, Ngô Phương Phỉ khẽ nép vào ngực Vưu Liên Thành, Vưu Liên Thành rất tự nhiên khoác vai cô ấy. Mỗi góc độ trong ảnh đều đẹp đến mức ai ai cũng xuýt xoa khen ngợi họ là một đôi trai tài gái sắc, rối rít bình luận chúc phúc. Điều này càng tô đậm danh hiệu chàng rể Bắc Kinh của Vưu Liên Thành.
Hình ảnh được đăng lên không lâu, Ngô Phương Phỉ lại được báo chí nhắc đến với thân phận là nhân tài mới. Lãnh đạo công ty kiến trúc nhất nhì thành phố đã đích thân gửi thư mời đến tay cô ấy, bày tỏ mình đánh giá cao tài năng của nữ sinh viên kiến trúc tốt nghiệp tại ngôi trường đại học danh giá ở Anh này.
Đến tối lại thêm một tin sốt dẻo được công khai. Vưu Liên Thành bị ký giả chụp được ảnh uống trà chiều và dùng điểm tâm với Vinh Trinh và Vinh Luật trên núi. Đồng thời đi cùng với họ là Ngô Phương Phỉ và cô con gái rượu của Vinh Luật là Vinh Ái. Tấm ảnh đó đã minh chứng cho việc Vưu Liên Thành đang hòa nhập vào cuộc sống của người Bắc Kinh, dành thời gian đến lấy lòng người nhà bạn gái mình.
Song, dường như Vưu Liên Thành cảm ứng được nỗi giận dữ của Mộ Mai, anh vẫn không xuất hiện, hằng đêm vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Đã bốn ngày qua Vưu Liên Thành không về tứ hợp viện, đã bốn ngày rồi Vưu Liên Thành không xuất hiện trước mặt Lâm Mộ Mai.
"Cậu Vưu, đây là cố vấn kỹ thuật của công ty chúng tôi từng sống ở London mười năm, nhất định hai người sẽ có rất nhiều chủ đề chung đấy." Dân kinh doanh thường hay khéo đưa đẩy câu chuyện.
Kéo Triệu Cẩm Thư đến giới thiệu là cố vấn kỹ thuật chắc không chỉ vì mặt mũi của công ty thôi đâu, ắt hẳn còn do ông cậu có thể hô mưa gọi gió ở thủ đô của anh ta nữa. Vưu Liên Thành nheo mắt cười đắc ý, chìa tay ra.
Hai bàn tay lịch sự nắm lấy nhau theo tiêu chuẩn xã giao kiểu Anh.
"Triệu Cẩm Thư, không ngờ có thể gặp anh trong trường hợp này."
"Vưu Liên Thành, cậu vẫn vậy nhỉ! Tôi phải nhắc nhở cậu một chút, người Bắc Kinh không thích những vị khách kiêu căng hợm hĩnh, họ chỉ thích người khiêm tốn chân thành thôi."
Vưu Liên Thành khẽ vỗ bả vai Triệu Cẩm Thư, chắc mẩm Triệu Cẩm Thư đang lấy thân phận chủ nhà để ra oai phủ đầu mình đây mà! Anh mỉm cười: "Anh Triệu ám chỉ vị khách kiêu căng là tôi đây ư? Khéo sao vị khách kiêu căng này hiện giờ đang trở thành thượng khách của người Bắc Kinh anh đấy." Rồi anh chỉ vào lồng ngực Triệu Cẩm Thư, "Mà tôi thấy, thân phận làm chủ nhà như anh không có quyền lên tiếng thì phải!"
Tổng giám đốc Air China đưa cho mỗi người một ly rượu champagne rồi cùng nhau chạm cốc ăn mừng ký kết hợp tác thành công.
Triệu Cẩm Thư: "Tình cảm của cậu Vưu và bạn gái mình hẳn tốt lắm, mấy hôm trước tôi đọc được một tin tức khá thú vị, cậu sắp sửa trở thành chàng rể Bắc Kinh phải không. Nếu là thật thì còn gì tốt bằng, tôi tin rằng rất nhiều người Bắc Kinh sẽ tự hào về chàng rể xuất sắc như cậu cho xem."
Vưu Liên Thành cười nhẹ: "Triệu Cẩm Thư, nghe anh nói cứ gượng gạo thế nào ấy, y chang lời thoại trong phim vậy. Nếu anh cũng muốn quan tâm đến đời tư của tôi như gã ký giả khi nãy, tôi có thể tiết lộ một chút với anh coi như nể mặt giao tình của chúng ta.” Anh cong cong môi, "Hiện tại, tình cảm của tôi và cô ấy rất tốt, hơn nữa, tôi đã chuyển đến nhà cô ấy rồi."
Vưu Liên Thành nhấn mạnh vào câu "nhà cô ấy". Chiếc đèn treo kiểu Ý trên trần soi sáng từng góc cạnh gương mặt anh, tôn lên đôi mắt sáng quắc và đầy cuốn hút, khiến người ta khó thể kháng cự.
Một nỗi bất an khó tả đột nhiên trào dâng trong lòng, Triệu Cẩm Thư quay mặt đi không muốn nhìn Vưu Liên Thành nữa. Hương vị champagne tượng trưng cho thắng lợi trong miệng anh cũng trở nên đắng chát.
Đặt ly rượu xuống, Triệu Cẩm Thư bỏ đi, bây giờ anh không có tâm trạng đấu võ mồm với Vưu Liên Thành. Anh đến một góc, chần chờ chốc lát mới lấy điện thoại di động ra, tìm đến số điện thoại của Minh Định Viễn. Nửa tháng trước, Triệu Cẩm Thư gọi điện thoại đến công ty du thuyền Lâm Mộ Mai làm việc, đã được nhân viên cho hay Mộ Mai vẫn đang nghỉ phép. Ấy thế mà, anh tìm mãi mà không gặp được cô đâu cả.
Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, chỉ cần ấn một nút thôi biết đâu nỗi bất an của anh sẽ tan thành mây khói. Nhưng mà, nếu như...
Triệu Cẩm Thư vô thức tìm kiếm bóng dáng Vưu Liên Thành. Trùng hợp Vưu Liên Thành cũng đứng ở một góc khác cách xa anh nhất, hai người một Đông một Tây. Cậu ta cũng đang gọi điện thoại, vàcàng trùng hợp hơn là đối phương cũng đang nhìn anh. Thời điểm hai ánh mắt giao nhau, họ đồng thời nhếch môi nở nụ cười nhạt.
Sao không khí bây giờ giống mấy tình tiết mờ ám trong phim thế chứ! Triệu Cẩm Thư thấy buồn cười, cất điện thoại đi. Lâm Mộ Mai không phải người vô tình vô nghĩa, nếu cô ở Bắc Kinh, nhất định sẽ không trốn tránh anh, nhất định sẽ nói cho anh biết.
***
Mộ Mai đờ đẫn nhìn màn hình tivi tối đen, tin tức về cuộc họp báo đã kết thúc, ngoại trừ hình ảnh Triệu Cẩm Thư được quay từ xa trong vài giây ngắn ngủi thì phần lớn máy quay ở đó đều hướng về phía gương mặt tươi cười của Vưu Liên Thành.
Điện thoại di động vang lên, số điện thoại duy nhất trong danh bạ nhấp nháy trên màn hình.
"Em có xem tivi không?" Vừa bắt máy đã nghe thấy câu hỏi thản nhiên bên đầu kia của Vưu Liên Thành.
"Em à... anh đoán xem..." Mộ Mai kéo dài giọng, thoáng chần chờ rồi đi đến nhà bếp, âm thanh xào xấu thức ăn vang lên lanh canh, "Tin tức họp báo có gì hay đâu."
Cô khẽ khàng cất giọng nũng nịu: "Liên Thành, em đang học nấu ăn với dì, lát nữa anh đến nếm thử nhé?"
"Thôi thôi!" Bên đầu kia vang lên tiếng từ chối đây đẩy của Liên Thành, "Mà cũng đúng, tin tức họp báo chán chết được. Em kể anh nghe hôm nay học nấu món gì đi."
Mộ Mai nhìn lướt qua bếp lò, bắt đầu chém gió. Đang lúc cô nói say sưa thì bỗng nghe thấy anh nói: "Mộ Mai, nói em yêu anh đi!"
Mộ Mai cầm điện thoại ra tận chỗ mái hiên treo chuông gió, lắng nghe âm thanh leng keng theo từng cơn gió thổi qua: "Em yêu anh!"
Nếu yêu ai xin đừng kiệm lời thổ lộ. Hằng ngày mặt trời mọc rồi lại lặn, trăng lên rồi lại khuất, hãy nói cho đối phương biết ta yêu họ nhường nào. Để đến ngày mái đầu bạc phơ, lìa khỏi trần thế, ta không còn gì tiếc nuối với cuộc đời đã qua - Một du khách Thụy Điển đã từng nói với cô như vậy.
Thế nên, nếu Vưu Liên Thành muốn nghe Lâm Mộ Mai nói một vạn lần em yêu anh, vậy Lâm Mộ Mai sẽ nói cho anh nghe hơn vạn lần.
"Nói rằng trong lòng em chỉ có anh đi."
"Trong lòng em chỉ có anh thôi." Mộ Mai mỉm cười.
Cúp điện thoại, Mộ Mai ngồi xuống ghế mây, lắng nghe tiếng chuông gió reo vang. Bấy giờ cô mới nhớ ra mình lại nói dối Vưu Liên Thành rồi, rõ ràng cô có xem tivi mà. Thói quen đúng là khó sửa, nhiều năm trôi qua, nói dối đã trở thành thói quen khi cô ở bên anh.
Trong rất nhiều thói quen của mình, Mộ Mai đã chọn ra cái ít xung đột và dễ làm người ta vui lòng nhất. Ví dụ như cô giấu việc mình nhìn thấy Triệu Cẩm Thư trên tivi, cô nghĩ nếu Vưu Liên Thành biết chắc chắn sẽ hỏi cô có tâm trạng gì khi nhìn thấy Triệu Cẩm Thư cho xem, mà đây là câu cô không muốn trả lời nhất. Vì vậy cứ nói dối là không xem thì sẽ tránh được câu hỏi dễ gây cãi vã kia đi.
Nhưng thói quen xấu này có ngày sẽ phải thay đổi! Tiếp theo Mộ Mai bắt đầu an ủi mình. Thật ra những câu sau không phải lời nói dối, cô yêu anh thật lòng mà. Càng nghĩ, cô càng tự tin vào chính mình hơn.
Lát sau, chuông điện thoại di động lại vang lên.
"Sao nữa đây?" Không buồn nhìn màn hình, giọng điệu Mộ Mai rất thản nhiên. Trên thế giới chỉ có một người gọi vào số điện thoại này của cô thôi.
Bên kia im lặng một lát mới e dè cất lời: "Mộ Mai, tối nay anh phải tham gia tiệc rượu chúc mừng."
"Ừ." Mộ Mai dịu dàng đáp lời.
"Mộ Mai, bữa tiệc tối nay mãi muộn mới tan, nên anh không về được. Với lại..." Giọng anh thoáng dịu nhẹ, "Với lại, mấy ngày tới anh sẽ khá bận, chưa biết chắc lúc nào có thể về."
Mộ Mai nghĩ ngợi rồi lại khe khẽ "ừ" một tiếng.
"Em giận rồi hả?" Bên đầu kia Vưu thiếu gia bắt đầu xuống giọng.
"Đâu có." Mộ Mai quả quyết đáp lại. Làm phụ nữ, có một vài điều phải nghĩ thoáng một chút.
Hai bên trầm mặc chốc lát.
"Em yêu, qua ba tuần lẻ năm ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây. Mộ Mai, anh hi vọng em chỉ nghĩ đến việc này thôi."
"Ừ, qua ba tuần lẻ năm ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây." Tuy biết anh không thể nào nhìn thấy, Mộ Mai vẫn nghiêm túc gật đầu, "Em sẽ nhớ kỹ điều này, chỉ nghĩ đến việc này thôi."
Tiếng chuông gió vẫn ngân dài, nhưng chỉ là những giai điệu đơn độc. Mộ Mai ngẩng đầu nhìn trời, mùa đông đã về rồi, sắc trời xam xám, ban ngày cũng ngắn đi, vừa đến sáu giờ màn đêm đã phủ xuống thành phố. Sau khi màn đêm buông xuống, nơi nào đó ở Bắc Kinh sẽ tổ chức một bữa tiệc xa hoa đông vui.
Mộ Mai nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh người nhộn nhịp qua lại, rượu ngon hoa tươi khắp nơi, các cô gái mặc lễ phục lộng lẫy khoác tay những người đàn ông trong buổi tiệc. Tối nay Vưu Liên Thành sẽ mặc gì nhỉ? Mà bất kể anh mặc gì cũng sẽ trở thành tiêu điểm của cả buổi tiệc thôi. Chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn của phụ nữ, sau đó... sau đó họ sẽ nhìn cô gái khoác tay Vưu Liên Thành bằng ánh mắt hâm mộ.
Mộ Mai vò rối tóc mình. Không sao, không sao, Lâm Mộ Mai, còn ba tuần lẻ năm ngày nữa, không, chỉ còn lẻ bốn ngày nữa thôi cô và anh sẽ rời khỏi đây rồi.
Ngày hôm sau, Vưu Liên Thành không đến tứ hợp viện, mãi muộn Hồng Tiểu Hiền mới tới, mang theo vẻ mặt mệt mỏi báo cho Mộ Mai biết lần này công ty Boeing đã ngáng chân họ, để báo thù vụ nửa năm trước bị S.S.Y cướp mối. Bên Boeing còn cử đội thuyết khách tốt nhất của họ đến nữa.
Mộ Mai không hỏi Hồng Tiểu Hiền có phải Vưu Liên Thành đi dự tiệc cùng Ngô Phương Phỉ không. Cô không muốn nhắc đến việc khiến mình khó chịu, nhưng không cần hỏi, Mộ Mai cũng nhanh chóng biết được thôi.
Ngày kế là thứ Bảy, thứ Bảy tuần này vô cùng náo nhiệt, cái tên Ngô Phương Phỉ xuất hiện dày đặc trên các báo đài. Đầu tiên là một nhân vật quyền quý đăng vài tấm hình trong buổi tiệc xa hoa kia lên trang cá nhân, tấm ảnh bắt mắt nhất trong đó là ảnh chụp chung của Vưu Liên Thành và Ngô Phương Phỉ.
Trong ảnh, Ngô Phương Phỉ khẽ nép vào ngực Vưu Liên Thành, Vưu Liên Thành rất tự nhiên khoác vai cô ấy. Mỗi góc độ trong ảnh đều đẹp đến mức ai ai cũng xuýt xoa khen ngợi họ là một đôi trai tài gái sắc, rối rít bình luận chúc phúc. Điều này càng tô đậm danh hiệu chàng rể Bắc Kinh của Vưu Liên Thành.
Hình ảnh được đăng lên không lâu, Ngô Phương Phỉ lại được báo chí nhắc đến với thân phận là nhân tài mới. Lãnh đạo công ty kiến trúc nhất nhì thành phố đã đích thân gửi thư mời đến tay cô ấy, bày tỏ mình đánh giá cao tài năng của nữ sinh viên kiến trúc tốt nghiệp tại ngôi trường đại học danh giá ở Anh này.
Đến tối lại thêm một tin sốt dẻo được công khai. Vưu Liên Thành bị ký giả chụp được ảnh uống trà chiều và dùng điểm tâm với Vinh Trinh và Vinh Luật trên núi. Đồng thời đi cùng với họ là Ngô Phương Phỉ và cô con gái rượu của Vinh Luật là Vinh Ái. Tấm ảnh đó đã minh chứng cho việc Vưu Liên Thành đang hòa nhập vào cuộc sống của người Bắc Kinh, dành thời gian đến lấy lòng người nhà bạn gái mình.
Song, dường như Vưu Liên Thành cảm ứng được nỗi giận dữ của Mộ Mai, anh vẫn không xuất hiện, hằng đêm vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Đã bốn ngày qua Vưu Liên Thành không về tứ hợp viện, đã bốn ngày rồi Vưu Liên Thành không xuất hiện trước mặt Lâm Mộ Mai.
Danh sách chương