Edit: Fuyu Chen

Biên tập: Hàn Vũ Phi


Nam Phi.

8 giờ sáng.

Hôm nay bầu trời xanh trong không một áng mây, Vưu Lăng Vân ngồi trong xe nhìn đất đai trên đường như miếng bánh bị nướng cháy, hai bên đường nhà cửa thưa thớt, xung quanh toàn xe cũ kỹ đã qua sử dụng.

Tài xế là người bản địa, ngồi bên cạnh anh ta là trợ lý Smith người Bỉ, một trong những cánh tay đắc lực nhất của ông, báo cáo hành trình hôm nay.

“Mười lăm giờ tham dự cắt băng khánh thành khai thông đường cao tốc. Mười sáu giờ có hẹn với hai quan chức môi trường người Thụy Điển tại văn phòng, mười bảy giờ rưỡi dùng bữa tối cũng với họ. Mười chín giờ…”

“Hủy tất cả cuộc hẹn sau mười chín giờ đi!” Vưu Lăng Vân đưa tay xoa sống mũi của mình. Gần đây mấy việc môi trường, công đoàn, công nhân đình công khiến ông phiền não vô cùng.

Tiếp theo là thời gian dành cho việc đọc báo.

Lúc gần tới công ty, Smith chuyển cho Vưu Lăng Vân xem máy tính bảng. Sau phút chốc lướt màn hình, ông đã vung tay lên ném phắt chiếc máy ra khỏi cửa xe.

Tình yêu của Vưu Liên Thành và cô hầu học trở thành tin tức nóng hổi với cánh truyền thông phương Tây. Dưới sự giật dây của thằng quý tử bảo bối nhà ông, đám báo chí đã ca ngợi Lâm Mộ Mai thành hình mẫu phụ nữ của thời đại, là một cô gái nhã nhặn, biết chừng mực, từ tâm từ thiện, nhiệt tình giúp đỡ người khác…

Thế là, mọi người bắt đầu dành những lời chúc tốt đẹp cho cuộc tình này.

Mười lăm giờ, nghi lễ khánh thành đường cao tốc kết thúc, Vưu Lăng Vân chỉ chấp nhận trả lời phỏng vấn của tạp chí Times. Sau một vài câu hỏi thông thường, phóng viên nổi tiếng nhất tạp chí Times vào chủ đề chính:

“Vưu tước gia, tôi xin đại diện cho người dân ở London hỏi một câu. Xin hỏi trong trường hợp được mọi người ủng hộ, ngài có chấp nhận mối quan hệ của Vưu thiếu gia và cô hầu học của mình không? Thậm chí một ngày nào đó họ sẽ vào nhà thờ kết hôn, và sinh ra thế hệ tiếp theo của nhà họ Vưu? Đối với thân phận của Lâm Mộ Mai, ngài có gì muốn chia sẻ không? Không cho Vưu lăng Văn có cơ hội thoái thác, anh phóng viên lại nhấn mạnh: “Vưu tước gia, ngài nhất định phải trả lời câu hỏi này, bởi vì hiện nay rất nhiều người dân London vô cùng bức thiết muốn biết đáp án ạ.”

Chẳng trách tạp chí Times cử phóng viên nổi tiếng nhất của họ tới Nam Phi. Vưu Lăng Vân thả lỏng cơ mặt và mỉm cười trả lời: “Nếu tình yêu của hai đứa nó có thể duy trì đến khi bước vào lễ đường, thế thì với tư cách là một người cha, tôi lấy làm vui vì điều đó.”

“Có điều…” Vưu Lăng Vân kéo dài giọng, nhìn vào thẻ tên phóng viên, “Anh Jerry, anh không nghĩ bây giờ hỏi tôi câu này còn quá sớm ư? Dường như anh quên rằng con trai tôi hiện tại chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi. Một chàng trai hai mươi ba tuổi sẽ luôn thích tham dự party, thích làm quen với đủ mọi cô gái. Và hai mươi ba tuổi cũng là giai đoạn khởi nghiệp của một người đàn ông, chắc chắn con tôi không có thời gian để suy xét vấn đề lâu dài như thế đâu.”

“Cho nên.” Vưu Lăng Vân đanh giọng lại, mắt hướng thẳng về ống kính, “Tôi không lạc quan lắm về viễn cảnh tương lai tình yêu của con mình với cô hầu học của nó. Anh Jerry thân mến, sau này đừng hỏi tôi những điều này, trong mắt tôi, nó chẳng khác nào những câu rác rưởi.”

Sau hai mươi bảy tiếng đồng hồ, đoạn phỏng vấn này đã trở thành tiêu điểm trên trang nhất của tạp chí Times..

Vì vậy, mọi lời bàn tán xôn xao rằng tình yêu của Vưu thiếu gia và cô hầu học không được ba mình xem trọng liền được dấy lên. Một số báo lá cải còn giật tít với tiêu đề “Giấc mộng hào môn của cô Tess đã tan biến”.

Thời điểm Ngô Phương Phỉ đọc được bài báo này là vào bốn giờ chiều Bắc Kinh, cô ta lập tức gọi điện châm chọc Mộ Mai: “Làm sao bây giờ Lâm Mộ Mai? Hình như Vưu tước gia giận lắm ấy. Tôi nghĩ con đường lấy chồng giàu sang của cô tan thành mây khói rồi.”

Thậm chí cô ta còn gửi hình chụp tiêu đề tạp chí Times vào di độngcho cô.

Trong lúc họ nói chuyên điện thoại, Vưu Liên Thành đang chơi PUBG với Hồng Tiểu Hiền.

Vừa bỏ điện thoại ra, phe lính Mỹ của Vưu Liên Thành đã đánh quân Iran của Hồng Tiểu Hiền thua tan tác, máu me tung tóe khắp nơi, Mộ Mai xem mà kinh hồn bạt vía.

Cô đi đến ôm lấy anh từ phía sau, đầu tựa vào vai, tay phủ lên tay, giọng nói nũng nịu ngang ngược: “Liên Thành, em ghét trò này.”

Hồng Tiểu Hiền bên cạnh dù thân đang ở trong mưa bom bão đạn vẫn dỏng tai hóng hớt. Cô nghe thấy Vưu thiếu gia nhà mình nói với Lâm Mộ Mai với giọng yêu chiều.

“Ghét à, sao em không nói sớm.”

Vưu thiếu gia tức khắc thoát khỏi game, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ với cô nhân viên của mình: “ Hồng Tiểu Hiền, sao lại mang thứ game bạo lực này đến nhà tôi? Mau vứt đi, vứt ngay đi!”

Anh vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc người yêu, vỗ về an ủi.

Nếu lúc này Vưu thiếu gia có nói “Mày hả, mày hả, mày dám làm đã làm bảo bối của anh sợ hả!” thì Hồng Tiểu Hiền cũng chẳng ngạc nhiên.

Trong vòng năm phút, Hồng Tiểu Hiền lẫn trò chơi bạo lực kia đã cuốn xéo ra khỏi Tứ hợp viện.

Hồi lâu sau Mộ Mai vẫn xấu hổ không chịu dời mặt khỏi lưng Vưu Liên Thành, tay anh vẫn vuốt tóc cô hệt như chú cún nhỏ: “Nếu Mộ Mai đã không thích thì anh cũng không thích.”

Cô cười khúc khích, những lời ngớ ngẩn của anh đã xua tan mây mù từ phía bên kia đại dương, không khí lại trở nên yên bình, đám cá cảnh nhiệt đới sặc sỡ bơi lội tung tăng trong hồ.

“Làm sao đây Liên Thành? Thật ra, điều làm em ghét nhát chính là trò chơi kia đã thu hút sự chú ý của anh ấy.”

Vưu thiếu gia cực kỳ hưởng thụ Lâm Mộ Mai làm nũng với mình, miệng cười toe toét, lòng vui phơi phới, kéo cô từ sau lưng ra, ôm vào lòng, hai người ngồi xuống thảm.

Dĩ nhiên chưa đầy nửa giờ sau, anh thanh niên sinh lực dồi dào đã chuyển từ tình tứ ngọt ngào trên thảm sang giường. Ôm lấy người yêu đã trần như nhộng hứa hẹn: “Mộ Mai, xong rồi anh sẽ nấu cho em mấy món ngon ơi là ngon.”

Tuần cuối cùng của tháng Mười một, Bắc Kinh đón đợt tuyết đầu tiên. Mộ Mai cùng Vưu Liên Thành uống trà chiều tại một nhà hàng HongKong rồi đi mua sắm, họ còn đặt bàn gần Nhà hát Quốc gia, dùng bữa tối xong họ sẽ đi xem show biểu diễn ảo thuật nổi tiếng thế giới của đoàn xiếc Cirque du Soleid.

Từ hồi bé, Vưu Liên Thành là fan hâm mộ của Cirque du Soleid. Đáng tiếc là những lần họ đến London biểu diễn, Vưu thiếu gia đều bỏ lỡ vì nhiều lí do. Anh vô cùng mong đợi buổi biểu diễn tối nay, hào hứng xem danh sách các tiết mục trình diễn trong tay mình.

Tại phòng vệ sinh nữ, Mộ Mai sửa sang lại tóc qua gương, hiện giờ tóc cô đã dài thượt, định đến Brazil sẽ cắt ngắn lên một chút. Một người phụ nữ đứng bên cạnh cô, dáng vóc cao gầy, da vàng mắt đen, nhưng nét lại hơi thiên về phương Tây, có vẻ là con lai.

“Hoa tai cô đẹp quá.” Cô ta vừa trang điểm vừa khen Mộ Mai qua gương với giọng Trung cực chuẩn.

“Cảm ơn.” Mộ Mai chạm vào hoa tai của mình. Hôm nay, cô đeo đôi hoa tai Vưu Liên Thành đã mua bằng số tiền lương đầu tiên khi làm công nhân ở Brazil, đi xem buổi biểu diễn xiếc mà anh thích từ hồi bé xíu còn để tóc xoăn tít. Điều này mới ý nghĩa làm sao!

Hiện giờ, cậu nhóc tóc xoăn kia đang chờ cô ở ngoài nhà vệ sinh. Chắc hẳn anh đã gây không ít ngại ngùng cho mấy cô gái muốn đi vào đây nhỉ? Đương nhiên, cũng không loại trừ việc sẽ có cô gái nào đó bạo dạn đến bắt chuyện với anh. Không biết lúc ấy Vưu thiếu gia sẽ đáp lại người ta ra sao nữa?

Nghĩ đến đây, đáy lòng Mộ Mai tràn ngập vui sướng: “ Bạn trai tôi tặng đấy, anh ấy đã dành dụm cả tháng lương đầu tiên để mua cho tôi.”

Người phụ nữ cười đáp lại, rút tấm khăn giấy từ ví ra, đưa đến trước mặt Mộ Mai: “Cô có thể giúp tôi lau chỗ này không?”

“Dĩ nhiên!” Mộ Mai cầm lấy tờ khăn giấy màu trắng.

***

Bên ngoài phòng vệ sinh, đúng là Vưu Liên Thành luôn rước lấy những ánh mắt hiếu kỳ của các cô gái với nét mặt thản nhiên như không. Một vài cô gái trẻ thì còn e thẹn kín đáo, còn mấy bà chị lớn tuổi lại lộ liễu nhìn ngắm như thể anh là một tác phẩm nghệ thuật.

Chốc lát sau, lại có một bác gái người Quảng bắt chuyện với anh: “Cậu đẹp trai, cậu đang làm gì ở đây thế?”

“Đợi bạn gái!” Vưu Liên Thành có chút sốt ruột, Lâm Mộ Mai vào trong đó lâu lắm rồi, may mà định vị điện thoại di động của cô vẫn biểu hiện đang ở cách anh 3,8m.

Trước đó vài ngày, anh đã cài đặt hệ thống vệ tinh định vị tinh vi nhất vào di động của Lâm Mộ Mai. Anh thừa biết, lần này anh thật sự chọc tức ba mình rồi. Hôm tin tức của anh và cô bị tung ra, điện thoại anh đã nhận được vô số cuộc gọi từ Nam Phi.

“Vưu Liên Thành, ba cho rằng con đã sớm biết việc có chừng có mực.”

“Không thưa ba, không có giới hạn nào có thể ngăn được con vào cô ấy.”

Ngay từ đầu cuộc nói chuyện giữa hai cha con đã đầy mùi thuốc súng. Cuối cùng, Vưu Lăng Vân kết thúc cuộc gọi bằng cách đập vỡ điện thoại.

Trên thế giới có rất nhiều lời đánh giá về Vưu Lăng Vân. Lời tốt thì thường xuất hiện trên đủ mọi báo chí, tạp chí, truyền hình; còn lời xấu thì thường vào những cuộc tán gẫu rỗi rãi, xuất phát từ những đối thủ bị ông chèn ép không sao thở được. Thế nhưng dù tốt hay xấu, thì chúng vẫn không ngừng phát triển theo sự nghiệp của ông.

Với Vưu Liên Thành, Vưu Lăng Vân là một người cha tốt, cũng là một người chồng tốt với Tống Thư Duyệt. Hơn nữa, anh tin rằng nhận xét này dành cho ba mình sẽ luôn luôn trước sau như một. Có điều hiện giờ cha con họ lại phải trở mặt với nhau vì một cô gái tên Lâm Mộ Mai.

Cô gái này vừa là người yêu của cậu con trai, lại vừa là hung thủ gián tiếp làm hại đến vợ của người cha. Vừa nghĩ đến đây, Vưu Liên Thành đã muốn chửi thề ầm ĩ. Sự sắp xếp này của vận mệnh quả thật là mớ hổ lốn.

Vừa ngẩng đầu, gương mặt to đùng của bác gái kia hiện ngay trước mắt, Vưu Liên Thành cau mày.

"Cậu đẹp trai, cậu chắc rằng cậu ở đây chờ bạn gái của mình chứ?"

Vưu Liên Thành khoanh tay không buồn đáp.

Bác gái người Quảng hoang mang lẩm bẩm: "Nhưng mà tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, bên trong không có một bóng người nào cả."

Tim anh thắt lại, hớt hải chạy vào.

Trong nhà vệ sinh đúng là không có ai cả, điện thoại di động của Mộ Mai đang nằm im ỉm trên trên bồn rửa mặt. Còn bên kia, một cánh cửa kính trong nhà vệ sinh đã bị tháo gỡ gọn gàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện