"Ba đừng nói cho cô ấy biết được không?" Vưu Liên Thành đờ đẫn lặp đi lặp lại.

Vưu Lăng Vân vẫn nhất quyết lắc đầu.

"Con không cai được tình yêu với cô ấy, con không thể rời xa cô ấy. Con muốn ở bên cô ấy, chỉ muốn ở bên cô ấy thôi... Con mặc kệ mọi thứ, không quan tâm đến bất cứ gì cả... Con..." Anh tựa lưng vào cửa, lẩm bẩm từng lời đứt quãng, nói năng cũng không mạch lạc, giống như một đứa bé đang ăn vạ.

"Vậy cũng tốt, Liên Thành, con làm vậy ba cầu còn không được nữa kia." Ông nghiến răng, "Ba đã sớm muốn cho Lâm Mộ Mai một bài học, muốn cho cô ta sống trong cảnh giày vò suốt đời. Cô ta đã hại chết mẹ con, còn dạy hư con. Liên Thành của ba ngoan biết mấy, nhưng lại vì Lâm Mộ Mai mà cãi lời ba hết lần này đến lần khác..."

Vưu Lăng Vân dừng lại cười gằn: "Liên Thành, con không cảm thấy mình con ôm lấy những việc này không công bằng sao? Để mình con gánh chịu ba không cam tâm chút nào. Cho nên ba cực kỳ mong đợi cảnh Lâm Mộ Mai biết hết mọi việc. Đến lúc đó..."

Vưu Lăng Vân cười sang sảng, cúi đầu hỏi: "Sau khi biết những việc này, Liên Thành, con đoán Lâm Mộ Mai sẽ có phản ứng thế nào?"

Chàng trai trẻ dưới đất chậm chạp vươn tay ra nắm lấy ống quần ông, khẩn cầu nhìn ông: "Ba, đừng khiến con hận ba. Những lời con nói trước kia chỉ là ngoài miệng thôi, ba đừng để con thật sự hận ba."

Vưu Lăng Vân quay mặt đi, không nhìn vào mặt Vưu Liên Thành nữa: "Liên Thành, ba thấy đúng là Lâm Mộ Mai đã dạy hư con rồi. Đối với chuyện này, ba chỉ đành nói đáng tiếc thôi."

Đồng hồ trên cổ tay đã lặng lẽ nhích đến thời hạn mười phút, Vưu Lăng Vân thầm thở dài, con trai ông thật sự quá cố chấp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ông đành đưa tay chỉ: "Liên Thành, con nhìn đi, Stephen đã đến rồi, con xem anh ta đang làm gì kìa?"

Vưu Liên Thành nhìn theo hướng tay ông. Người đàn ông thường đến dinh thự nhà anh kể anh nghe mấy chuyện thú vị đang đứng cách đó bảy tám mét, khom người xuống làm gì đó, điểm màu đỏ lập lòe trong phòng chợp tắt.

Sau đó anh ta thoáng nhìn về phía này, do khoảng cách quá xa, Vưu Liên Thành không thấy rõ vẻ mặt của Stephen, chỉ thấy anh ta vẫn khom người.

"Đừng, ba..." Vưu Liên Thành thì thào.

"Tại sao lại đừng, bởi vì Lâm Mộ Mai, ba mới không có cơ hội gặp mặt mẹ con lần cuối. Đây chính là nỗi đau luôn canh cánh trong lòng ba, ba nhất định phải cho cô ta nếm trải cảm giác đau không bằng chết."

Vưu Liên Thành nhìn chằm chằm cánh cửa điện tử, Stephen cao lớn đã thẳng người dậy, mắt anh cay xè, Vưu Lăng Vân vẫn còn lảm nhảm bên tai.

"Liên Thành, ba vô cùng mong đợi lúc chân tướng được vạch trần, nếu để Lâm Mộ Mai biết..."

Suy nghĩ anh bắt đầu tan rã, không biết ông đang nói gì, chỉ biết Stephen sắp sửa dợm bước. Một cơn ớn lạnh chạy khắp người, anh nghe rõ giọng ba mình.

"Liên Thành, nếu Lâm Mộ Mai biết mẹ con cũng chính là..."

"Đừng, đừng..." Vưu Liên Thành gào to.

Trong lúc hoảng hốt, anh như thấy được lực lượng vô hình nào đó lôi Mộ Mai của anh vào vực sâu hắc ắm. Vực sâu xấu xí, nguy hiểm ấy giương nanh múa vuốt nuốt chửng lấy cô.

Vưu Liên Thành vội vã bật dậy khỏi mặt đấy, ôm lấy người đàn ông mà mình đã gọi là ba suốt hai mươi ba năm qua, ôm chặt thật chặt, lớn tiếng nức nở.

"Ba, đừng đưa những thứ đó đến trước mặt cô ấy. Trên đời này không ai có thể chịu được sự thật kia, cô ấy đã đủ bất hạnh rồi, nếu để Mộ Mai biết, cô ấy sẽ điên mất. Ba, con nghe lời ba, nghe lời ba hết. Con sẽ chấm dứt với cô ấy."

Vưu Lăng Vân đưa tay ôm lấy con trai mình, đứa con trai còn cao lớn hơn cả ông đang run cầm cập trong ngực ông. Ông cố cứng lòng: "Chỉ chấm dứt thôi sao? Liên Thành là một đứa bé thông minh, ba hơi sợ, sợ con lại sẽ đối phó ba giống như mấy ngày trước nữa."

"Không, không, không, không, không..." Vưu Liên Thành lắc đầu nguầy nguậy, luôn miệng cam đoan, "Con sẽ đưa cô ấy đến nơi xa thật xa, nơi mà con mãi mãi không bao giờ đặt chân đến. Con sẽ nghe lời ba, sống nghiêm túc, vào lúc nên kết hôn thì sẽ tìm một cô gái xứng đôi với con, sau khi cưới sẽ đối xử tốt với cô ta, sẽ cùng cô ta sinh con dưỡng cái, sẽ đi theo quỹ đạo ba mong muốn. Con cam đoan con sẽ làm vậy. Cho nên con xin ba, ba hãy bảo Stephen dừng lại đi."

Vưu Lăng Vân từ từ giơ tay lên, hết sức nặng nề ra hiệu với bên ngoài.

***

Vưu Liên Thành rời khỏi cánh cửa kia, thất thểu đi men theo hành lang dài hun hút, gặp được Nguyệt Như đang đứng cuối hành lang.

"Liên Thành, dì Nguyệt đã chuẩn bị bữa tối cho con rồi này."

Anh đờ đẫn đi theo bà, rời khỏi hành lang, thông qua khe hở táng cây, thấy được bầu trời đã chuyển sang màu xanh mực. Chắc hẳn nó sợ lắm nhỉ? Màn đêm sắp sửa kéo đến bủa vây lấy nó rồi.

Vưu Liên Thành trở về câu lạc bộ đã hơn chín giờ tối. y Mộ Mai đang ngồi xếp bằng trên thảm lông, vệ sinh máy chụp ảnh. Anh rón rén đi đến, ngồi xuống ôm lấy cô từ phía sau, tựa đầu vào vai cô, trong hơi thở mang theo hương rượu anh đào.

Tên hư hỏng này vốn đã hứa trở về ăn tối với cô vậy mà lại bỏ cô một mình đi uống rượu. Nghĩ đến đây, Mộ Mai lườm Vưu Liên Thành, ánh mắt chứa đầy oán trách.

"Mộ Mai, cái liếc mắt này của em làm xương cốt anh rộn rạo hết rồi này. Em thơm quá, dù nhà điều chế nước hoa giỏi nhất thế giới cũng không thể nào điều chế được hương thơm trên người em, mùi hương khiến người ta điên đảo tâm hồn!" Anh rủ rỉ bên tai cô.

Vưu thiếu gia lại nói ngon nói ngọt dỗ cô đây mà! Rõ ràng cô còn chưa tắm nữa cơ. Thế nhưng lời ngọt ngào này vẫn khiến cô lâng lâng. Buông máy chụp ảnh ra, Mộ Mai phủ tay mình lên tay anh.

"Được rồi Vưu thiếu gia, không trách anh không về ăn tối với em nữa, tha thứ cho anh dám bỏ em lại đi uống rượu đấy."

Anh khẽ cười bên tai cô, chóp mũi cọ vào chân tóc cô. Mộ Mai sợ nhột né tránh, vừa nghiêng đầu đã bị anh thuận thế ngậm lấy vành tai, răng day nhẹ.

Như thể bị điện giật, người cô run lên, thở hổn hển.

Một giây sau, cô đã bị anh ôm ngồi trên đùi trái của mình, chân phải quấn đến, cả người anh bao bọc lấy thân thể cô. Hai cơ thể dán chặt lấy nhau. Mộ Mai khó chịu cựa quậy, nhưng hành động này lại khiến tiếng hít thở của anh nặng nề hơn.

"Mộ Mai, anh muốn em."

Sặc, người này đúng là luôn thể hiện tinh lực vô hạn của mình với cô mọi lúc mọi nơi mà. Hương rượu anh đào thoang thoảng theo hơi thở anh lan tận đáy lòng cô, làm tim cô xốn xang.

"Nhưng mà Liên Thành..." Mộ Mai nũng nịu, "Em còn chưa tắm nữa..."

Lời này nếu là lúc bình thường, Vưu thiếu gia nhất định sẽ ngả ngớn bảo "chúng ta tắm chung nào" hoặc "làm xong rồi tắm", thế nhưng lần này Vưu Liên Thành lại có đáp án khác hẳn: "Vậy em tắm đi, anh chờ em!" Giọng nói sao mà dịu dàng.

Mộ Mai quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt anh trông mong đáng yêu tựa chú cún con vậy.

Tắm rửa xong, Mộ Mai quyết định chọn lấy một chiếc áo sơ mi trắng của Vưu Liên Thành thay vì đống áo ngủ mỏng tang treo trong tủ. Vạt áo chỉ vừa phủ qua mông một chút, chất vải mềm mại tôn lên thân thể duyên dáng, dưới vẻ yểu điệu lại mang theo chút hoang dã, kết hợp với đôi chân nõn nà dài miên man bên dưới lại càng tuyệt phối.

Vì muốn tạo hiệu ứng gợi cảm như các cô người mẫu trên tạp chí playboy, Mộ Mai còn mặc chiếc quần lót bằng ren đen, và để hở hai nút trên cùng. 

Cô ngắm nghía mình qua gương, hết sức hài lòng. Nhóc tóc xoăn yêu dấu, lát nữa anh đừng làm ra chuyện chảy máu mũi mất mặt nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện