Thứ Hai, thời tiết Bắc Kinh âm u, mặt trời luôn núp sau đám mây chơi trốn tìm với mọi người. 

Sáng nay, Mộ Mai phát hiện tâm trạng Vưu Liên Thành luôn nôn nao, lát lát thì ngẩn người trước máy tính, chốc chốc lại ngồi thừ trên sô-pha, hồi sau lại đứng đờ đẫn trước cửa sổ, tiếp theo lại nhìn cô ngẩn ngơ. Cả buổi sáng không biết anh đã xem đồng hồ bao nhiêu lần.

"Liên Thành, có phải xảy ra chuyện gì không?" Sau N lần nói chuyện không được đáp trả, Mộ Mai đành gọi thật to.

Lúc này Vưu thiếu gia mới hoàn hồn lại, giải thích: "Anh đang đợi một cuộc điện thoại rất quan trọng, là chuyện công ty."

Vậy ư? Mộ Mai thở phào nhẹ nhõm.

Bấy giờ Vưu Liên Thành mới chú ý vào người Mộ Mai, nhìn cô từ trên xuống dưới, mày khẽ chau. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, một nửa tóc vấn hờ, một nửa buông xõa khiến gương mặt càng thêm xinh xắn. Cô đeo hoa tai ngọc trai, mặc váy ôm vintage chấm gối, tất chân đen tôn thêm nét quyến rũ.

Dưới ánh mắt Vưu Liên Thành, Mộ Mai chột dạ giấu một chân ra sau, tạo thành tư thế kim kê độc lập.

"Lâm Mộ Mai..." Giọng anh rõ không vui.

Mộ Mai giơ tay lên, thành thật: "Được rồi Liên Thành, chiều nay em định đi gặp anh Cẩm Thư."

Lúc cô cho rằng mình sẽ phải tốn công miệng lưỡi giải thích thì không ngờ Vưu Liên Thành suy tư vài giây lại gật đầu, khe khẽ "ừ" một tiếng.

Song, Mộ Mai mừng thầm chưa đến nửa phút thì Vưu thiếu gia đã bắt đầu bắn liên thanh: "Có điều Lâm Mộ Mai, em đi gặp anh ta thì đi, nhưng có cần ăn diện vậy không? Còn mang vớ đen á? Anh nói này, sao phụ nữ bọn em ai cũng hư vinh, hận không thể hóa thành nữ thần Athena trước mặt đám đàn ông thế hả? Em giỏi lắm, dám mang tất chân mỏng tang thế này, em không biết lạnh à? Vì muốn bảo vệ hình tượng nữ thần trong mắt Triệu Cẩm Thư mà em bất chấp mọi giá, thật không hiểu em nghĩ gì. Anh nói..."

Cứ thế sa sả gần nửa giờ, mãi cho đến khi điện thoại di động vang lên, anh cúi đầu xem rồi tức khắc đi vào phòng giải trí, tiện tay đóng cửa lại.

Mộ Mai thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt xem thường người sau cánh cửa kia.

Ra khỏi phòng, trong tay Vưu Liên Thành cầm theo một chiếc áo phao, là kiểu có thể mua khắp các chợ Bắc Kinh. Hôm thứ Bảy thấy anh mặc áo này, Mộ Mai còn vô cùng hoang mang, phải biết rằng xưa nay Vưu thiếu gia cực kỳ soi mói việc ăn mặc cơ đấy.

Vưu Liên Thành tỉnh bơ mặc áo phao vào, đứng trước mặt Mộ Mai, nhìn cô thật sâu mới quay người rời đi. Mộ Mai kéo áo anh lại theo bản năng.

Không biết tại sao, cô lại cảm giác bóng lưng quay đi của Vưu Liên Thành lại mang vẻ quyết tuyệt như tráng sĩ chặt tay vậy.

"Liên Thành, anh định đi đâu?" Mộ Mai lo lắng.

Câu này ngược lại khiến biểu cảm Vưu Liên Thành buông lỏng: "Anh chỉ đi ra ngoài làm chút chuyện, sẽ nhanh trở về thôi." Còn vỗ vai Mộ Mai trấn an, sau đó cúi đầu mãnh liệt hôn lên môi cô.

Hic, đây không giống hôn môi, mà giống như anh đang ngấu nghiến môi cô hơn, lưỡi anh liếm khắp môi cô, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, đến mức Mộ Mai thở hổn hển.

Buông cô ra, Vưu Liên Thành lộ ra vẻ thỏa mãn: "Lâm Mộ Mai, anh không thích em tô son đi gặp bất cứ tên đàn ông nào khác ngoại trừ anh."

Sau khi nói xong, anh lại thể hiện phong độ đại tướng quân: "Được rồi, thư đồng, anh cho phép em đi gặp Triệu Cẩm Thư đấy."

***

Ba giờ chiều Bắc Kinh, Vưu LIên Thành đứng trước cửa phòng làm việc màu vàng nhạt, hít thở thật sâu vài lần, lòng thầm đếm một, hai, ba mới giơ tay lên gõ cửa.

Một giọng nói lảnh lót vang lên: "Vào đi, cửa không khóa." Anh mở cửa bước vào.

Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ngồi sau bàn làm việc, nghe thấy động tĩnh bèn ló mặt ra khỏi máy tính, nhìn anh cười lịch sự.

Tần Mặc nhìn chàng trai tên Ken trên tài liệu, vẫn là cách ăn mặc hệt như lần đầu, mắt giấu sau cặp kính dày.

Đối phương không vòng vo đòi thẳng kết quả xét nghiệm. Tần Mặc đưa túi tài liệu màu xanh lá nhạt cho anh, trên túi giấy còn dán niêm phong. Anh cúi đầu ngập ngừng không mở ra ngay.

Cho dù ăn mặc bình thường, khó nhìn ra được mắt anh sau thấu kính dày và đường nét gương mặt dưới vành mũ kéo thấp. Nhưng Tần Mặc vẫn phải thừa nhận, một số người trời sinh đã có khí khái hơn người, ví dụ như chàng trai trẻ trước mặt. Anh chỉ cúi đầu im lặng thôi nhưng thời gian lại như đong kết thành sương.

Đối phương nhanh chóng ngẩng đầu lên lại, tay cầm túi hồ sơ, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Mặc, lịch sự nói cảm ơn, sau đó thì tạm biệt.

Thấy chàng trai nắm lấy chốt cửa sắp sửa mở ra. Tần Mặc liền gọi lại: "Cậu này!" Tim cô đập với tần suất như muốn thót ra khỏi cổ họng.

Tần Mặc kiên trì nở nụ cười hòa nhã hết sức có thể, chỉ vào túi hồ sơ: "Chúc mừng cậu, nếu là vì tranh giành di sản."

Biểu cảm của đối phương vẫn ẩn sâu sau cặp kính và mũ lưỡi trai, nhưng giọng nói lịch sự đã có phần lạnh lùng: "Bác sĩ Tần, tôi rất hối hận khi bước vào văn phòng này, cô là một tấm gương xấu trong ngành y, không hề biết tôn trọng bệnh nhân của mình."

"Tôi..." Trên thực tế, sau khi nói ra lời kia, Tần Mặc đã hối hận, ấp a ấp úng, "Xin lỗi cậu."

Đáp lại Tần Mặc là tiếng đóng cửa vang rền.

Tần Mặc ủ rủ nhìn cánh cửa ấy hồi lâu, mới yếu ớt nói: "Tiểu Quỳ, hình như chị làm sai rồi. Chị không nên nói theo em bảo, chúng ta sai rồi."

Cô gái mặc áo sơ mi trắng đi ra khỏi bình phong, duyên dáng đến trước mặt Tần Mặc, cười ngọt ngào vùi đầu vào cô ta, làm nũng như trước đây: "Chị họ của em ơi, anh ta là người đã làm tổn thương em sâu sắc, chẳng qua chị giúp em giáo huấn anh ta một trận thôi mà."

"Nhưng mà... Tiểu Quỳ, chị cảm thấy trong lòng hơi khó chịu." Tần Mặc vô cùng phiền não, bắt đầu hối hận vì mình đã mềm lòng trước lời van nài thống thiết của Đông Tiểu Quỳ, nói câu đó với chàng trai kia. Tuy rằng cô ta không biết câu nói Đông Tiểu Quỳ mớm lời cho mình có ý nghĩa gì, nhưng trực giác cho biết chắc chắn đây không phải chuyện tốt.

"Chị họ, câu chị nói vừa rồi là chúc mừng chứ có gì đâu." Đông Tiểu Quỳ vẫn nũng nịu, "Chị, người khiến em nằm viện ba tháng chính là anh ta đấy. Khi nãy xem như là trả thù cho em."

"Tiểu Quỳ, sao em lại muốn chị nói vậy?" Tần Mặc không kiềm được hỏi.

"Không có gì, chỉ cho tên khốn đó một chút giáo huấn thôi." Đông Tiểu Quỳ buông chị họ mình ra, giơ tay lên, "Em thề, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Nói xong, cô ta nhanh chóng chạy đến trước cửa sổ. Nơi này là tầng mười bốn, Vưu Liên Thành muốn đi từ đây xuống bãi rác phía sau bệnh viện phải tốn một chút thời gian. Mà chỗ này là nơi lý tưởng có thể thấy rõ mọi việc.

Vưu Liên Thành, xem thử anh có xuất hiện tại đó không. Nửa mong là có, lại nửa mong là không.

Kể từ lúc biết được Vưu Liên Thành đến chỗ chị họ cô làm gì. Đáy lòng Đông Tiểu Quỳ luôn thắc mắc không thôi. Anh xét nghiệm ADN làm gì? Sau đó một chút chuyện mơ hồ chợt hiện lên trong đầu cô. Lần đó Chu Á Luân uống say, lỡ lời nói ra một bí mật. Vưu Liên Thành và Lâm Mộ Mai không thể nào, nếu họ ở bên nhau thì sẽ bị trời phạt. Khi ấy nghe việc này, Đông Tiểu Quỳ như lọt vào sương mù không hiểu ra sao.

Thế nhưng những lời này kết hợp với Vưu Liên Thành xuất hiện tại đây thì đầu óc cô đã bắt đầu sáng tỏ. Một suy đoán to gan nhất thời hiện ra trong đầu Đông Tiểu Quỳ, thế là cô ta gọi điện cho Chu Á Luân. Mười lăm phút sau từ dấu vết lộ ra qua cuộc trò chuyện với Chu Á Luân, Đông Tiểu Quỳ đã xác định suy đoán to gan kia.

Theo thời gian từng phút trôi qua, máu Đông Tiểu Quỳ sôi trào, cô ta tự tin cho rằng đây là trừng phạt của Thượng đế giành cho Vưu Liên Thành và Lâm Mộ Mai, cô ta còn khẩn cấp biết kết quả kia còn hơn cả Vưu Liên Thành.

Tiếc nuối là... không phải! Mẹ kiếp không phải!

Nhưng Đông Tiểu Quỳ không sợ, không phải thì sao? Thượng đế đã tạo nên trò đùa tai quái này, vậy thì cô ta sẽ nghĩ cách để nó tiến hành đến cùng. Thế là cô ta đã thuyết phục chị họ mình nói ra câu ám hiệu kia.

Đông Tiểu Quỳ nửa hi vọng Vưu Liên Thành đừng mở hồ sơ xét nghiệm ADN kia ra, như vậy anh sẽ phải nhận lấy đau khổ, nỗi đau do huyết thống mang lại. Đông Tiểu Quỳ còn hi vọng sự đau khổ kia sẽ tiếp tục kéo dài trong cuộc đời của Vưu Liên Thành, mãi cho đến khi anh già nua.

Nhưng cô ta lại hi vọng Vưu Liên Thành mở hồ sơ xét nghiệm ADN kia ra, như thế chứng tỏ Vưu Liên Thành thật sự không quan tâm nhiều về Lâm Mộ Mai. Vậy cô ta sẽ thầm chế giễu trong bụng, hừ, Vưu Liên Thành hóa ra cũng chỉ có thế.

Ánh mắt Đông Tiểu Quỳ chòng chọc vào bãi rác. Theo sự hiểu biết của cô về Vưu Liên Thành, đây tuyệt đối là nơi thiêu hủy giấy tờ tốt nhất.

Rốt cuộc Vưu thiếu gia có sẽ xuất hiện tại nơi đây không? ***

Tần Mặc đi đến phía sau Đông Tiểu Quỳ: "Tiểu Quỳ buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, rủ mẹ em luôn, chúng ta lâu lắm chưa ăn với nhau rồi." Cô vừa nói vừa chọn nhà hàng. 

Mãi không nghe Đông Tiểu Quỳ đáp lời, Tần Mặc lấy làm lạ. Xưa nay Đông Tiểu Quỳ luôn là cô bé thông minh lanh lợi, luôn biết cách dỗ mọi người vui vẻ, rất hiếm khi im ỉm như vậy. 

Tần Mặc ló người đến, giả giọng tức giận: "Tiểu Quỳ, em đang ra vẻ họa sĩ nổi tiếng với chị đấy hả? Tiểu..." Nửa câu sau nghẹn lại, cô gái luôn đưa lưng về phía cô ta đang giàn giụa nước mắt.

Đây là một Đông Tiểu Quỳ vô cùng xa lạ. Lòng Tần Mặc thầm thở dài, xem ra cô gái ngọt ngào nhà mình đã bị chàng trai kia tổn thương sâu sắc thật rồi, cô đành ôm lấy em họ mình an ủi: "Tiểu Quỳ, chị từng nghe một câu thế này. Bất cứ cô gái nào cũng sẽ vì một chàng trai mà rơi nước mắt, rồi từ đó về sau, cô gái ấy sẽ hoàn toàn miễn dịch với những giọt lệ mặn đắng ấy. Chúc mừng em Tiểu Quỳ, giờ chị tuyên bố, công chúa nhỏ nhà chúng ta đã chính thức tốt nghiệp trường nước mắt rồi."

Nào ngờ, lời này càng khiến Đông Tiểu Quỳ khóc tợn hơn, nức nở từng cơn: "Chị... Vưu Thiên Lành đã thiêu rụi xét nghiệm kia rồi... Em... tận mắt chứng kiến. Chị... đây là em vui mừng quá thôi, em khóc... là vì vui mừng... Đúng vậy, là như vậy... Vưu Liên Thành bị trêu cợt như thế... là đáng đời anh ta. Chị... Vưu Liên Thành là tên nhát gan... em... cá anh ta sẽ hối hận cực kỳ... vì không mở túi giấy kia ra... Anh ta sẽ hối hận đến chết..."

"Đúng, đúng, đáng đời cậu ta." Tần Mặc vuốt tóc Đông Tiểu Quỳ. Tuy rằng cô ta không hiểu Đông Tiểu Quỳ nói gì, nhưng tên kia dám làm em họ cô ta khóc như vậy là đáng bị trừng phạt.

Hồi sau, Đông Tiểu Quỳ mới thôi khóc lóc, gối đầu lên vai Tần Mặc, thổn thức: "Chị, Vưu Liên Thành thật sự rất yêu cô ta." 

Chỉ vì yêu quá sâu sắc nên mới không có cả can đảm đi khiêu chiến thực tại. Vưu Liên Thành sợ một khi mở túi giấy ấy ra, kết quả không phải cái anh muốn, như vậy sẽ chứng thực tội danh yêu chị ruột của bản thân. Cho nên anh quyết định tự mình dối mình, xem như không hề có việc này, anh thà như thế cũng không đi mạo hiểm xem kết quả kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện