Sau vài cuộc gọi mà Quân không bắt máy.Tôi không thể kiên nhẫn chờ thêm mà ngắt máy để gọi cho một người.Phía đầu giây một giọng nói trầm khàn vang lên có chút lạ lẫm

—Alo

Ban đầu tôi còn có đôi chút ngập ngừng có nên gọi điện hay không.Nhưng nay khi đối phương bên đầu giây đã bắt máy,tại sao lại ngập ngừng đến vậy.

—Quỳnh Lam,là cô sao? —Ừm..

Tôi nhẹ giọng mà trả lời.Đầu bên kia im lặng đi một hồi lâu,cũng chẳng biết là đã ngắt máy hay chưa.Tôi chọn một chỗ đủ yên tĩnh để có thể bình tĩnh lại mà nói chuyện

—Nam Thiên,Anh còn nghe chứ?

—Ừm,còn nghe.

—Thực ra gọi điện cho anh thế này có phải đường đột quá không?nếu bây giờ anh đang bận thì cho tôi xin lỗi,Tôi gọi lại sau cũng được.

—Cũng không phải là hơn một lần cô gọi điện đường đột làm phiền tôi như vậy

—Tôi..

—Có chuyện gì thì nói nhanh đi..Tôi còn có chuyện phải làm

—Cho tôi 2 phút thôi.1 phút thôi cũng được

—Được,tôi cho cô 30 giây

—Mạnh Quân,anh ấy có ở chỗ làm không?

—Lại là câu hỏi cũ?Cô gọi điện cho tôi chỉ để xác nhận xem chồng cô có ở chỗ làm thôi đúng không?

—Tại tôi liên lạc cho anh ấy không được.

—Tôi nói cho cô biết.Chuyện vợ chồng của cô như thế nào tôi không quan tâm.Chồng cô,cô phải có quyền quản.Đừng lúc nào cũng gọi điện cho tôi để hỏi những chuyện vớ vẩn như vậy.

—Chỉ là trong số bạn bè của anh ấy,anh là người duy nhất mà tôi quen biết.

Nam Thiên bên đầu giây ánh mắt trầm hẳn xuống,anh thở dài,ánh mắt hướng về nơi bàn làm việc của Mạnh Quân.Suy nghĩ một lát cuối cùng anh cũng chịu trả lời tôi

—Cô muốn nghe sao

—Ừm tôi muốn,chỉ là muốn xác nhận xem anh ấy thế nào mà thôi.

—Được,đấy là sự lựa chọn của cô.Dù tôi có là bạn của cậu ta,thì ít nhất cũng không nên đặt điều để nói dối

—Tôi chấp nhận được mà..

—Mạnh Quân không có ở chỗ làm,cậu ấy xin nghỉ phép nghỉ ở đây đã 3 ngày rồi.Không biết bao giờ mới quay về làm lại

—Ừm,cảm ơn anh

Tôi cúp máy.Mọi hụt hẫng bây giờ đang sục sôi trong lòng tôi.Dưới khoé mắt,nước mắt trực trào chảy nhẹ xuống má,xuống môi.Tôi như gục ngã.Ấy vậy mà đã hơn 3 ngày nay,anh vẫn nói dối tôi rằng anh đi làm,ngày ngày,sáng sáng rời đi đều đặn không sai một phút.

Cuối cùng tôi cũng không xứng đáng bằng một cái tên xa lạ “Niên Hiệu”.Suy cho cùng,tình cảm của Quân dành cho tôi có nhiều hay không tôi cũng không rõ.Chỉ nhớ gần 1 năm nay,sau khi kết hôn,chúng tôi thậm chí còn chẳng nói lời yêu thương.

Lệ cũng đã rơi,anh reo cho tôi nhiều hi vọng,cũng reo cho tôi nhiều thất vọng.Cuối cùng anh là con người như thế nào.Là yêu tôi,muốn cưới tôi về làm vợ..hay là lợi dụng tôi để trốn tránh,để che giấu quá khứ.

Người ta nói đúng,ai yêu nhiều người đó thua.Đã hơn 1 lần,tôi bao dung mà tha thứ cho anh.Đã hơn một lần,tôi tự nhủ phải tiếp tục cuộc sống hôn nhân.Đã hơn một lần tôi cầu xin anh hãy quan tâm tôi thêm chút nữa.

Thẫn thờ trong nước mắt.Tôi bước đi ra khỏi con hẻm nhỏ.Yêu và đồng hành quả là hai chuyện thật khác biệt.Đến bây giờ,tôi đang lấy một lí do để tiếp tục yêu anh,tiếp tục cuộc hôn nhân không hồi kết này.

Người đời nói tôi ngu khi đã vội vàng kết hôn cũng được.Họ chửi tôi không biết quản chồng tôi cũng chấp nhận được.Chỉ mong anh ấy có thể vì tôi mà thay đổi.

Nam Thiên là bạn thân học cùng cấp ba và cùng Đại học với chồng tôi.Nay cũng làm chung cùng một cơ quan.Mọi chuyện tôi đều chỉ có thể hỏi Thiên.Anh ta lạnh lùng,lãnh đạm,thậm chí nhiều lúc dùng lời nói tàn nhẫn mà mắng chửi tôi.Nhưng có một điều không thể phủ nhận,dù thế nào,Chỉ cần tôi ngỏ ý nhờ,Nam Thiên sẽ giúp dù lời nói và nét mặt luôn tỏ ra khó chịu

Tôi bắt taxi đi đến một địa điểm không xác định.Tay lấy điện thoại thông báo cho mẹ chồng chút việc.Tôi vào phần tin nhắn mà nhắn một tin gửi mẹ

—Con có việc gấp,Tối nay con sẽ về muộn,việc nhà con cũng làm xong rồi đó ạ.Đồ ăn con đã chuẩn bị trong tủ lạnh.Mẹ và ba về thì bỏ ra chế biến nha.

Mẹ chồng tôi khá là thoải mái lên tôi cũng không lo lắng là mấy.Hiện tại chỉ là đang quá mệt mỏi,không muốn về nhà.

Tôi đi đến tất cả các nơi trước đây tôi và Quân đã từng qua.Từng kỉ niệm vẫn còn nguyên vẹn,chỉ là lòng người có đôi chút thay đổi.

Chẳng mấy chốc mà trời đã chợp tối.Tôi ngồi tạm vào quán nhậu ven cầu gần sông.Tôi gọi bia,gọi rượu..trên bàn chẳng mấy chốc mà được bày biện đầy đủ.Tôi ngắm người,ngắm cảnh,ngắm luôn cả lòng mình.

Thực ra từ trước đến nay chưa bao giờ mạo gan mà dám uống bia,uống rượu,cũng chưa từng vào quán nhậu một mình bao giờ.Giờ với biết,thanh xuân của mình có phải đã đánh đổi quá sớm rồi không.

Tôi đưa lên miệng mà tu một hơi hết sạch.Lúc này khi bia chảy vào miệng,tôi không biết đây có phải là bia hay không,Sao giống nước vậy,một chút vị đắng cũng chẳng có.

Cứ thế tôi uống 1 chai,2 chai rồi 3 chai...Người lúc này đã thấm không ít men rượu,đầu óc đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.Nhìn lại bản thân bây giờ,không đáng thương đến độ để người ta thương cảm là mấy.Chỉ là có vài người đi đường,thấy một đứa con gái đầu tóc rũ rượu mà cầm chai bia uống như vậy,một là người ta nghĩ tôi điên,hai là người ta nghĩ tôi thất tình mà sinh ra uất ức,lấy rượu giải sầu

Thực ra những ý nghĩ của người ta quả không phải là không có lí do.Tôi lờ mờ mắt rồi gục xuống bàn.Lúc tỉnh dậy thì thấy mọi người xung quanh đã tản đi gần hết.Quán nhậu vắng vẻ lạ thường.

Tôi mon men móc điện thoại trong túi,lúc này cũng gần 12 giờ đêm.Chẳng trách yên tĩnh đến lạ.Tôi lắc đầu, bản thân đã thiếp đi được bao lâu rồi.Men rượu vẫn còn trong người khiến bản thân không thể đứng vững

Tôi đi về muộn như vậy cũng không nhận được một cuộc điện thoại từ Quân.Chồng cái thá gì chứ.Đến vợ mình ra ngoài khuya như vậy,cũng không lấy một cuộc gọi,một tin nhắn.Vô tâm,tồi tệ,khốn nạn.Trên màn hình chỉ hiển thị vài cuộc gọi nhỡ của Mẹ chồng..còn thêm cả Nam Thiên.

Không biết lúc ấy suy nghĩ thế nào mà lại nhấn máy gọi cho anh ta

—Quỳnh Lam

—Nam Thiên

—Cô sao thế,vừa nãy Mạnh Quân có gọi cho tôi.Cả nhà chồng cô đang tìm cô đấy

—Anh ta có thời gian gọi điện hỏi anh,mà lại không có thời gian và không muốn gọi cho tôi.Anh ta là chồng tôi sao.Anh ta xứng đáng là chồng tôi sao

—Có chuyện gì về nhà từ từ giải quyết

—Anh là tôi sao mà anh biết?Nam Thiên,hay anh là Mạnh Quân.Anh là chúng tôi sao mà anh biết.

—Chuyện nhà các người tôi không quan tâm,chỉ là...

—Chỉ là thế nào...Chỉ là Mạnh Quân là bạn thân anh nên anh muốn bênh anh ta sao

—Cô ở đâu.

—Sao?bị tôi nói đúng rồi nên lảng tránh sang chuyện khác đúng không?

—Cô đang uống rượu đấy à?

—Tôi uống ấy thì đã sao?Chẳng lẽ đàn bà con gái thì không được uống.Chẳng lẽ đàn ông các anh mới được quyền.

—Được,cô nói gì cũng đúng.Nói cho tôi biết,cô đang ở đâu.

—Nếu tôi nói tôi đang ở đâu thì anh sẽ đến chứ.

—Không,tôi sẽ báo cho Mạnh Quân

—Quả nhiên,tôi nói không sao,đến cuối cùng anh vẫn muốn bảo vệ Bạn thân anh

—Cô nói đi,cô ở đâu.Tôi sẽ đến đó.Sẽ không nói cho Mạnh Quân

—Anh định lừa tôi sao?Các người lại định lừa tôi sao?

—Nam Thiên tôi xin lấy danh dự ra bảo đảm

Khi nghe được những lời ấy,tôi liền nở một nụ cười khinh bỉ.

—Danh dự của anh khác với Mạnh Quân ở chỗ nào sao?

—Quỳnh Lam trước giờ tôi cứ nghĩ cô là một người chín chẮn,suy nghĩ thấu đáo.Thấy cô như vậy thực sự không còn gì để nói

—Thất vọng lắm sao?Giờ thấy con người thật của tôi rồi đó.Anh còn khinh thường tôi giống bạn của anh nữa đúng không?

—Mạnh Quân là chồng cô.Mới nghe tin anh ấy nghỉ phép vài ngày mà không nói với cô.Cô đã thành ra như vậy.Với tính cách này,đừng nói là Mạnh Quân.Là tôi,tôi cũng vô cùng chán ghét

—Anh nói hay lắm.

—Nếu cô cứ như vậy tôi sẽ cúp máy đấy.

—Chỉ là...

Chưa kịp nói xong câu thì tôi đã gục xuống bàn.Phía đầu bên kia,khi chưa thấy đủ câu trả lời từ Tôi thì Nam Thiên nhanh chóng nói lại một lần nữa

—Quỳnh Lam,cô còn ở đấy không?

—Quỳnh Lam

Tất cả đều không có tín hiệu,cũng không có một tiếng phản hồi.Chỉ khi có một vị khách tốt bụng ở bàn bên nhặt điện thoại mà Quỳnh Lam đã làm rơi xuống đất,lúc ấy mới cất giọng nói

—Xin lỗi,cô gái chủ nhân chiếc điện thoại này hiện đang ở quán nhậu chân cầu G.Cô ấy có vẻ uống nhiều rượu đến nỗi gục ở bàn rồi

—Cho tôi biết địa điểm?Cảm ơn cô.

Sau khi được vị khách tốt bụng cho địa điểm.Nam Thiên nhanh chóng lấy chiếc áo khoác da khoác lên người rồi nhanh chóng ra ngoài.Địa điểm đó gần nhà anh nên anh chạy bộ một đoạn là có thể đến

Hình ảnh một người con gái nằm gục xuống bên bàn,bên cạnh không biết bao nhiêu chai bia,rượu nằm ngổn ngang.Nam Thiên chắc chắn đó là Tôi không phải ai khác.

Anh vừa tiến lại mà lắc đầu.

—Rốt cuộc là cô đã uống bao nhiêu vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện