Có lẽ bản thân Chu Nghiên Nghiên cũng không ngờ tới hiệu ứng cánh bướm như vậy.

 

“Mộc Ngôn Mộc Ngôn, chuyện của cô ta không liên quan tới cậu chứ?” Đột nhiên Hạ Điềm hỏi.

 

“Sao cậu lại hỏi thế?”

 

“Mình nghe nói nhà họ Chu có người chống lưng, bọn chúng đều là xã hội đen. Cậu nhất định đừng dính líu đến chuyện này, nếu không lỡ như bọn họ giở trò sau lưng thì sẽ rắc rối.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhớ đến biểu cảm không cam lòng trong mắt Chu Nghiên Nghiên ngày hôm qua rồi cười nhạt: “Không sao, chỉ cần nhà họ Hạ còn ở đây một ngày, cho dù bọn họ là bạch hay hắc đạo, cũng không ai dám tự tiện đụng đến mình.”

 

“Đúng thật, ở Hải Thành này, nếu muốn động đến cậu, dù không nể mặt nhà họ Hạ, thì cũng phải nghĩ xem nhà họ Lục có dễ trêu chọc hay không.” Hạ Điềm vừa nói vừa chậc lưỡi: “Chậc chậc, Lục Cẩn Phàm mới là chỗ dựa lớn nhất của cậu. Nếu lần này cậu không học được cách ôm chặt bắp đùi ông chồng mình, lỡ như anh ta ngây ngô bị người khác cướp mất, lúc đó cậu chỉ biết có khóc mà thôi!”

 

Hạ Mộc Ngôn cười: “Cậu yên tâm, trên đùi anh ấy chỉ có mình, một khe hở để người khác ôm cũng không có đâu”

 

Lục Cẩn Phàm đứng ngoài cửa không vào, nghe thấy “trên đùi anh ấy chỉ có mình” thì đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong. Anh cầm điện thoại, ngón tay dài ấn số gọi đi.

 

Lục Cẩn Phàm đi tới đầu hành lang, đôi mắt tĩnh mịch sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Làm giúp tôi một chuyện.”

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp lạnh lùng, lộ ra vài phần biếng nhác gợi cảm: “Hử?”

 

“Giám sát nhất cử nhất động nhà họ Chu ở Hải Thành. Nếu họ có bất kỳ hành động nhỏ nào, hay lui tới với người nào không rõ lai lịch thì lập tức báo cho tôi biết. Quan sát kỹ lưỡng cả hai thế lực hắc bạch, đừng để bọn họ có cơ hội giở trò sau lưng.”

 

“Nhà họ Chu? Bọn họ chọc tới cậu à?”

 

Lục Cẩn Phàm thản nhiên nói: “Cứ xem là vậy, canh chừng bọn họ.”

 

Đầu dây bên kia yên lặng chốc lát, rồi vang lên tiếng cười khẽ: “Được, tôi biết rồi.”

 

Lục Cẩn Phàm để điện thoại xuống, quay đầu lại thì thấy Hạ Mộc Ngôn từ trong phòng ngủ bước ra.

 

“Lại đói à?” Anh bước thẳng tới.

 

Hạ Mộc Ngôn hơi xấu hổ sờ bụng mình: “Chắc do bị bệnh nên cơ thể tiêu hóa nhanh, rõ ràng khuya hôm qua em mới ăn rồi mà.”

 

“Em về phòng chờ đi, anh bảo chị Trần mang cơm lên.”

 

Thấy động tác chậm chạm đứng trước cửa không nhúc nhích của cô, Lục Cẩn Phàm lại nhìn cô một cái: “Em còn muốn gì à?”

 

“Em muốn ăn bánh trôi bốn vị của Từ Ký ở gần công ty anh.”

 

Thấy ánh mắt tao nhã sâu xa của Lục Cẩn Phàm khẽ lay động, cô vội nói: “Thật ra không ăn cũng không sao, chị Trần nấu món gì cũng ngon. Em chỉ cần ăn bữa sáng chị Trần nấu là đủ rồi…”

 

Thấy cô hiếm khi thèm ăn, lại thêm dáng vẻ biện bạch kia, Lục Cẩn Phàm không nhịn được, bật cười. Anh nhấc tay lên vuốt tóc cô: “Anh đi mua.”

 

“Thật không?”

 

Lục Cẩn Phàm khẽ nhếch khóe môi, ra hiệu cho cô về phòng đợi.

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới nghe lời quay người đi về phòng. Khi đóng cửa lại, cô còn len lén chừa một khe hở nhìn ra ngoài. Thấy Lục Cẩn Phàm đã bước xuống lầu, cô cảm giác chắc hẳn bản thân mình đã bị cái người tham ăn như Hạ Điềm đồng hóa rồi. Một chén cháo trắng của chị Trần và một phần bánh trôi cũng đủ làm cô vui vẻ thật lâu.

 

***

 

Bánh trôi bốn vị Từ Ký mà Hạ Mộc Ngôn nói quả thật là ở gần tập đoàn Lục thị.

 

Chiếc Ghost màu đen dừng ven đường, Lục Cẩn Phàm vừa bước xuống xe đã thấy một đám người xếp hàng dài trước cửa quán không lớn không nhỏ.

 

Anh nhìn đồng hồ, bước tới.

 

Phía trước có hai cô gái trẻ trung cũng xếp hàng tại đấy. Một cô chợt thúc sau lưng cô gái còn lại, nhỏ tiếng hỏi: “Cậu nhìn kìa, kia có phải là Lục Cẩn Phàm không?”

 

Cô bé kia quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc khẽ nói: “Chắc chỉ là dáng dấp giống nhau thôi hả? Làm sao Lục tổng có thể đích thân tới trước cửa hàng nhỏ này xếp hàng mua bánh trôi được?”

 

“Cậu xem chiếc xe dừng ở gần đó kìa. Đó là chiếc Rolls-Royce Ghost phiên bản kỷ niệm trăm năm đó, toàn thế giới chỉ có một chiếc! Nghe nói đấy là xe của Lục Cẩn Phàm, cái này chắc không sai đâu nhỉ?”

 

“Ôi trời ơi! Đúng rồi! Cậu mau nhéo mình một cái đi, để xem có phải mình đang nằm mơ không! Không ngờ ở đây mà cũng gặp được nam thần.”

 

 

Người đứng xếp hàng trước cửa quán rất dài, nhưng Lục Cẩn Phàm không hề sai người đi mua thay, hơn nữa cũng không bảo người chen ngang phía trước.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện