Từ lối vào đến bên trong phòng không biết bị đổ lên phẩm màu gì, nồi niêu bát đ ĩa bị vứt lung tung, quần áo thì bị cắt nát vứt trong phòng khách, các loại dưỡng da, trang điểm của cô cũng bị đập vỡ, tất cả đều vỡ vụn lẫn vào đống quần áo dưới đất!
Mới đi có một buổi sáng, Ôn Như Nam sao có thể ngờ rằng đợi cô trở về lại là cảnh tượng như thế này chứ.

Khoảnh khắc bước chân vào cửa, có trời biết cô đã nghi ngờ bản thân mình vào nhầm nhà.

"Nhà có trộm sao?"
Cô nghĩ đến điều này liên lập tức cầm điện thoại định gọi cảnh sát.

Chỉ là những túi xách hàng hiệu bị cắt nát, còn những ngọc ngà trang sức của cô bị làm hỏng đã khiến cô cảm thấy sự phỏng đoán của mình không thế thành lập.

Làm gì có tên trộm nào bỏ qua những đồ đất tiên như vậy mà còn cố ý phá hỏng.

Vậy là có bi3n thái sao? Bảo vệ của khu này là do đích thân Kiêu Vân Mặc tìm đội ngũ chuyên nghiệp trong ngành đến phụ trách, theo lý mà nói thì không thể có khả năng cỏ bi3n thái đột nhập.

Trong lúc cô đang đứng đó và nghĩ mọi trường hợp có thể xảy ra thì người mà cô hoàn toàn không ngờ đến từ trong phòng ngủ bước ra.


"Sao lại là cô?"
Ôn Như Nam ngớ người tại chỗ, miệng há to đến mức có thể đặt được một quả trứng gà.

Lúc này trong tay Lăng Yên cầm một chiếc kéo trong bếp vừa đi vừa cắt nát chiếc váy màu tím trên tay còn lại.

Lúc tận mắt thấy chiếc váy mình thích nhất bị người mình hận nhất cắt thành những mảnh vụn, Ôn Như Nam tức hộc máu.

Cô ta định bất chấp đi lên cướp lại nhưng vừa mới động một cái, Lãng Yên liền buông tay, mảnh vải cuối cùng trên tay rơi xuống đất.

"Cô muốn chết hả!"
Ôn Như Nam nghiến răng, khuôn mặt mà cô ta căm hận nhất đang ở ngay trước mắt, cô ta chỉ có một suy nghĩ muốn nhảy bổ lên xé nát cô ra.

Đối diện với vẻ mặt ngày càng hung ác của Ôn Như Nam, nét mặt của Lăng Yên cũng không hề thay đổi, cánh tay dần dần đưa lên, chiếc kéo ở giữa hai người.

"Tay tôi không ngắm trúng đâu đó, nếu như lại gần, không biết sẽ khiến chỗ nào trên người cô chảy máu đây"
Nét mặt bình tĩnh đến lạ lùng của cô thành công khiến Ôn Như Nam dừng la lối.


Ôn Như Nam vốn đã ở ngoài chịu uất ức đi về, lúc này càng khiến cô ta thêm tức giận muốn làm loạn lên, còn giữ trong lòng nữa thật khiến cô ta thấy khó chịu.

Cô ta chỉ vào mặt Lăng Yên, dáng vẻ như sắp "thịt"
cô đến nơi: "Cô không phải nên chết trên chuyến máy bay đó rồi sao? Cô nên chết sớm đi!"
Một chữ rồi lại một chữ "chết"
từ lời cô ta nói ra rơi vào tai Lãng Yên.

Từ trước đến nay chưa ai có thể khiến Lăng Yên cảm thấy chán ghét như người đang đứng trước mặt cô lúc này.

Sao trên đời lại có thế có loại người xấu xa vậy chứ, không coi mạng người ra gì, cô đã đành, nhưng đứa con bị hại chết của cô và cả cha cô đến lúc chết cũng thoát khỏi tội danh bị vu cáo, đầu không khiến cô ta cảm thấy một chút áy náy nào sao.

Rốt cuộc là trơ trên đến mức nào mới có thể vô liêm sỉ như vậy.

"Ôn Như Nam, người đáng chết là cô, à, không đúng, cô nên trực tiếp xuống mười tám tầng địa ngục!"
Cô vừa lạnh lùng nói vừa giơ tay lên chầm chậm chĩa mũi kéo xuống, hướng thẳng vào tim Ôn Như Nam.

Cô nhìn thẳng vào đó: "Cô biết không? Tôi thật sự muốn moi tim cô ra xem xem nó đen đến mức nào"
Ngữ khí đó, nét mặt đó, còn cả cảm xúc bị chèn ép đều khiến lí trí của Ôn Như Nam như bị đốt cháy.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện