Nhân viên phục vụ bưng tách cà phê đến, hương cà phê kết hợp mùi sữa tươi xộc lên mũi.

Lăng Yên nằm chặt lấy chiếc thìa màu bạc châm chậm khuấy cốc cà phê: "Trước khi đến đây, tôi thật sự muốn hỏi cô, ba năm qua mỗi tối cô có gặp ác mộng không?"
Thìa được đặt lên chiếc đ ĩa đựng cốc vang lên một âm thanh thật lớn.

"Cô có ý gì?"
Ôn Như Nam đem mọi tức giận trút lên cái thìa, nhưng vẫn không kìm nén được sự giận dữ trong ánh mắt, "Tôi có gì mà phải gặp ác mộng?"
Trong chốc lát, ánh mắt của Lăng Yên trở nên hung dữ: "Tôi chỉ là sống thẳng thắn, không làm chuyện thẹn với lòng nên quên mất loại người như cô có lớp da mặt rất dày.

Cô nói xem, cha tôi còn cả đứa con chưa chào đời của tôi ở trên trời linh thiêng liệu có đến tìm cô không"
"Lăng Yên!"
Ôn Như Nam đứng bật dậy, "Đừng có ở trước mặt tôi nói những điều này, cô cho rằng tôi sẽ sợ sao?"
Quả nhiên trên thế giới này người nói to là chiếm đạo lý.

Chính tại nơi đây, Lăng Yên biết thật sự trên thế gian này có những người không thuốc cứu chữa, vậy mà loại người đó lại để cô gặp phải.


Ôn Như Nam đẩy tách cà phê trước mặt ra, vì động tác quá mạnh cà phê trong tách đổ hết lên bàn.

Cô ta không muốn tiếp tục phí thời gian ở đây: "Tôi không cân biết cô có mục đích gì, tôi chỉ cần cô nhớ rằng, có tôi, cô đừng hòng động đến Kiều Vân Mặc, anh ấy cũng sẽ không thuộc về cô"
Giọng nói vừa dứt, ngay sau đó là tiếng chiếc ghế ma sát với mặt đất, cô không hề nhìn lại đi thẳng ra ngoài quán cà phê.

Ôn Như Nam vừa đi ra, cách sau tấm bình phong bên cạnh Tỉnh Khiết Chi xuất hiện.

Anh giơ tay gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp chiếc bàn bị Ôn Như Nam làm bẩn, còn bản thân mình thì kéo Lăng Yên sang chiếc bàn bên cạnh ngồi.

"Cô k1ch thích Ôn Như Nam như vậy chắc chắn có hiệu quả chứ?"
Tỉnh Khiết Chi đấy điểm tâm đ ến trước mặt Lăng Yên, chiếc bánh có vị cappuccino bên trên rắc một lớp bánh oreo vụn và một lớp siro dâu vô cùng hấp dẫn người nhìn.

Ánh mắt Lăng Yên lướt qua bên vai của Tỉnh Khiết Chí nhìn ra ngoài cửa: "Với tính cách của cô ta, tôi trực tiếp động đến vết sẹo của cô ta như vậy cô ta nhất định sẽ giở trò với tôi, hiện giờ Kiều Vân Mặc đã không giúp cô ta nữa rồi, vậy người duy nhất cô ta có thể tìm hiện nay là tên Đao Ba đó"
Cô đưa một miếng bánh lên miệng.

"Cho dù không phải trong hôm nay, nhưng nhất định mấy ngày tới cô ta sẽ hành động, việc chúng ta cần làm chỉ là chờ thôi.


"
Cô đã chắc chân cái chết của cha có liên quan đến hai người bọn họ, chỉ là không có chứng cứ.

Cho nên nếu cô đã muốn đời lại sự trong sạch cho cha, làm rõ chân tướng vậy thì việc đầu tiên phải xác định sự tồn tại của tên Đao Ba này.

Chuyện của nhà cũ cùng với những lời nói lúc nãy đều là vì muốn tìm ra người đàn ông sau lưng Ôn Như Nam.

Điện thoại của Tỉnh Khiết Chi đột nhiên tin nhắn.

"Là điện thoại của dì Mary, nói Tiểu Văn Văn nhớ mẹ rồi, tôi bảo cô ấy trực tiếp gọi vào điện thoại của cô rồi"
Tỉnh Khiết Chi đọc tin nhắn xong nói.

Tiểu Văn Văn chính là đứa bé trong bụng Lăng Yên ba năm trước, là một bé gái tướng mạo rất giống cô.

Lần này trở về, Ôn Như Nam và Đao Ba bất cứ lúc nào cũng như thuốc nổ có thể cháy, cô dĩ nhiên không thể đem con gái về cùng, đành nhờ dì Mary hàng xóm trông hộ một khoảng thời gian.

Màn hình điện thoại của Lăng Yên cũng sáng lên.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện